Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 3 - Chương 8: Hoắc Sơn



Editor: Wave Literature

Bốn người cường tráng nhảy xuống khỏi ngựa, đi nhanh về phía đoàn xe.

Người đi đầu mặc một bộ đồ màu tím nhạt, tướng mạo uy vũ, không quá mười lăm mười sáu tuổi, nhưng đã là một vị Nhị Lưu cao thủ đỉnh phong!

"Dư Thiên Hùng!"

"Hạ Đào!"

"Ha ha... Ha ha..."

Những câu nói vui mừng khi gặp bạn thân đã xa cách lâu ngày, phát ra từ trong miệng Dư Thiên Hùng và người trẻ tuổi kia.

Dư Thiên Hùng nhảy khỏi xe ngựa, ôm lấy đối phương,sự vui mừng hiện lên trên mặt, không hề có một chút giả dối.

Hóa ra, người này tên là Hạ Đào, là bạn học của hắn ở Âu Dương Phủ.

"Làm bang chủ, mà tu vi của ngươi cũng không giảm nhỉ!"

Người tên Hạ Đào bước ra xa, đánh giá Dư Thiên Hùng từ trên xuống dưới, trong miệng tán thưởng: "Ta tưởng, lần này gặp lại sẽ bỏ xa ngươi ở sau lưng, nhưng không ngờ nha!"

"Cũng vậy thôi!"

Dư Thiên Hùng nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Tu vi của Ta bây giờ, toàn bộ đều nhờ vào đan dược, thường ngày xử lí chuyện trong bang, không có thời gian tu hành. Căn cơ không tốt, không thể so được với ngươi."

"Tới, tới! Lên xe đi!"

Hắn nhiệt tình mời đối phương lên xe, vén rèm xe lên, lộ ra thùng xe rộng rãi, nói: "Chỗ này của ta có thức ăn ngon rượu thơm, chúng ta vừa đi vừa trò chuyện, không ảnh hưởng đến đường đi."

"Làm bang chủ, được đối xử đúng là rất đặc biệt!"

Hạ Đào cười lớn, cũng không từ chối, bước lên xe ngựa.

Rèm vải buông xuống, bánh xe bắt đầu lăn, đoàn xe tiếp tục lên đường.

Âm thanh đùa giỡn của hai người thỉnh thoảng truyền đến, nhưng mà mỗi khi nói về tình hình của triều đình, âm thanh lại nhỏ đi rất nhiều.

Một lúc sau, đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi, Tôn Hằng được gọi đến trước xe của Dư Thiên Hùng.

"Tôn Đường chủ, ta xin giới thiệu."

Dư Thiên Hùng kéo Hạ Đào tới, nói với Tôn Hằng: "Vị này là bạn tốt của ta ở Âu Dương Phủ, con của Hạ trưởng lão của Thanh Trúc Bang ở Đan quận, thị vệ Tam Đẳng của Âu Dương Phủ!"

Thị vệ Tam Đẳng!

Tôn Hằng khẽ nhíu mày, hắn từng nghe nói bên trong Âu Dương Phủ thị vệ được chia thành Tam Đẳng, Nhất Đẳng là lợi hại nhất.

Hạ Đào này, có tu vi Nhị Lưu đỉnh phong, vậy mà cũng chỉ là thị vệ tam đẳng?

Vậy thị vệ Nhất Đẳng, lẽ nào có tu vi Tiên Thiên?

"Hạ công tử."

Tôn Hằng chắp tay.

"Các hạ chính là Kim Thân Cuồng Đao Tôn Hằng Tôn Đường chủ sao!"

Hạ Đào đứng ở đối diện, nhìn kỹ Tôn Hằng, nói: "Ta thường nghe tên của các hạ trong thư của Dư Thiên Hùng, mới chừng đó tuổi, lại có tu vi như vậy, coi như là ở Âu Dương Tiên Phủ, cũng rất tốt rồi." 

"Hạ công tử quá khen rồi."

Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi nói: "Ở nơi khác, tại hạ còn có chút tự tin kiêu ngạo, chứ ở Âu Dương Tiên Phủ người tài đông đúc, tại hạ không thể so được."

"Tôn Đường chủ khiêm tốn rồi."

Hạ Đào cười cười, cũng không nói nhiều.

Dư Thiên Hùng ho nhẹ một tiếng,nói tiếp: "Là như thế này, lát nữa ta muốn tách ra đi hai đường, nên muốn hỏi ý kiến của Tôn Đường chủ."

"Tách ra?"

Tôn Hằng hỏi: "Vì sao phải tách ra?"

"Mặc dù chuyến này chúng ta phải đi tới Âu Dương Phủ. Nhưng gần đây có một chỗ tụ họp giao dịch, tổ chức ở khu vực Nam Hoắc Sơn, ở đó sẽ có các bang phái lớn tham gia.

Dư Thiên Hùng giải thích: "Chúng ta mang theo một ít hàng hóa, thay vì bán ở trong thành, đem ra ngoài đổi lấy vài thứ. Ta tính để cho Tôn Đường chủ đi qua đó, xem tình hình thế nào."

"Hơn nữa, Hoắc Sơn cũng là nơi tổ chức Tiên Gia phường thị (chợ mua bán của những người tu pháp), Đinh tiên sư đã chạy đến đó rồi."

Tôn Hằng hai mắt sáng ngời: "Ở Hoắc Sơn, sẽ tổ chức tiên gia phường thị?"

"Không sai!"

Dư Thiên Hùng gật đầu, nói: "Đồ trong tiên gia phường thị, chỉ có thể gặp mà không thể tìm, cơ hội lần này, không thể bỏ qua được."

"Đúng vậy!"

Hạ Đào hai mắt sáng lên, nói: "Lần này có các bang phái đến từ Đông Dương Phủ, còn có tiên gia phường thị, đúng là một cơ hội hiếm có, nếu không phải ta còn có việc, đương nhiên cũng sẽ tham gia."

Tôn Hằng gật đầu, nói: "Nếu như vậy, thuộc hạ sẽ dẫn một đội đi Hoắc Sơn, tập họp với Đinh tiên sư, còn về phần bang chủ…"

"Ta cũng sẽ không chờ ở Âu Dương Tiên Phủ."

Dư Thiên HÙng vung tay, nói: "Đợi làm xong mọi chuyện bên này, ta sẽ đi tới Hoắc Sơn. Về chuyện giao dịch, Tôn Đường chủ và Đinh tiên sư có thể nhìn tình hình mà xử lý, nếu gặp được đồ vật tốt, thì không cần đợi ta, hai người có thể tự mình trao đổi."

"Vâng!"

"Mặt khác..."

Nói tới đây, Dư Thiên Hùng sắc mặt trầm xuống, liếc nhìn Hạ Đào, chậm chạp nói: "Theo tin tức ta biết được, lần này triều đình phát động chiến tranh với Lương quốc, sợ là sự thật rồi. Ngay cả Âu Dương Tiên Phủ, đều nhận được chỉ thị chiêu mộ binh lính, chuẩn bị đưa thị vệ, người tu pháp đến trong doanh trại để giúp sức đánh trận."

Hạ Đào ở một bên trầm giọng, nói: "Âu Dương Tiên Phủ hơn hai tháng nay liên tục mua sắm trang bị, Tiên Gia phường thị cũng được tổ chức liên tiếp, chuyện này thật làm cho mọi người lo lắng!"

Trong khi nói chuyện, vẻ mặt hai người lộ rõ nét lo âu.

Cho dù là Tôn Hằng, nghe vậy cũng làm cho sắc mặt hắn trầm xuống.

Triều đình chiêu mộ binh lính, không thể từ chối được.

Mà những người cao thủ như hắn, đương nhiên sẽ lọt vào tầm ngắm của triều đình.

Một khi chiến tranh nổ ra, rất có thể sẽ bị triều đình chiêu mộ!

...

Sau khi tiếp tục lên đường, đoàn xe đã chia ra làm hai hướng.

Tôn Hằng và một nhóm hai mươi mấy người, mang theo bốn chiếc xe ngựa, đi về hướng Hoắc Sơn.

Một ngày sau, đoàn người đã tới gần Hoắc Sơn.

Bên trong Hoắc Sơn, đã từng có một môn phái tu pháp Bẩm Thạch Phái.

Nhưng mà vào bốn năm trước, Bẩm Thạch Phái đã bị Ma Môn tập kích, cả phái bị diệt hết, chỉ còn lại một núi trống không, đồng thời cũng trở thành địa điểm tổ chức của Tiên Gia thương hành.

Cách Hoắc Sơn không xa, có một thị trấn, thị trấn này không lớn lắm, vào bốn năm trước cũng gặp điều không may, dân cư trở nên thưa thớt.

Nhưng mà bây giờ, mỗi năm một lần vào lúc các bang phái cống nạp hàng hóa cho Âu Dương Tiên Phủ, rất nhiều bang phái tụ họp ở đây, tổ chức ra hội giao dịch, cũng khiến thị trấn này nhộn nhịp trở lại.

"Tôn Đường chủ, chúng ta đi vào thị trấn, hay là nghỉ ngơi ở bên ngoài?"

Trước khi đi tiếp, lão chấp sự Lục Toán đến bên xe ngựa của Tôn Hằng, chắp tay xin chỉ thị.

Tôn Hằng vén rèm xe lên, đi ra khỏi xe ngựa, nhìn về phía thị trấn nhỏ: "Lục lão thường hay đi những nơi này, cũng từng đi qua Hoắc Sơn, ngươi cảm thấy thế nào?"

Lục Toán có kinh nghiệm dày dạn, nói chuyện cũng khéo léo, cho dù là việc nhỏ, cũng không làm qua loa, liền nói ngay: "Trong thị trấn thì náo nhiệt, bên ngoài thì yên tĩnh, mỗi nơi đều có chỗ tốt riêng."

"A..."

Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn về phía trước nói: "Dưới chân Hoắc Sơn, có chỗ dừng chân hay không?"

"Có."

Lục Toán gật đầu: "Dưới chân núi có một cái thôn nhỏ, ở nơi này, cho dù là ở đâu, cũng đều rất rộng rãi."

"Vậy thì đến nơi đó đi!"

"Vâng!"

Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, một đoàn người vượt qua thị trấn nhỏ, đi về phía Hoắc Sơn.

Tôn Hằng ngồi ở trên xe, nhìn người ở hai bên đường, chậm rãi nói: "Quả nhiên quận thành không thể so với châu phủ được, người ở nơi này, ai ai cũng tập luyện võ nghệ."

"Sự náo nhiệt của phủ thành, khác xa Trần quận nhiều."

Lục Toán cúi đầu, nói: "Nhưng mà nói về võ nghệ, cũng không hẳn là như thế. Người ở nơi này tập võ, là vì họ ở gần Bẩm Thạch Phái, nên có được kiến thức võ học rộng hơn."

"Chẳng qua bây giờ Bẩm Thạch Phái đã diệt vong, sợ rằng người ở đây cũng sẽ từ từ chuyển đi nơi khác."

"Lục lão nói có lý."

Tôn Hằng gật đầu, ánh mắt chuyển động, nhìn về phía một khu rừng nhỏ.

Ở nơi đó, có mấy đứa trẻ năm sáu tuổi đang đùa giỡn, trong đó có một đứa bé đặc biệt, tay đấm chân đá, đánh với nhiều người, trông rất thành thạo, cười đùa rất vui vẻ.

Nhìn cách ăn mặc của chúng, thì đúng là con của các thôn dân nơi đây.

"Quả là một hạt giống tốt, mới chừng đó tuổi, gân cốt đã không thua kém gì thiếu niên rồi!"

Nhìn đứa trẻ này, hai mắt Tôn Hằng sáng lên, nhẹ giọng khen thưởng.

Với ánh nhìn của hắn, tất nhiên hắn nhận ra, đứa bé này cũng không đánh đấm thật sự, mà chỉ chơi đùa mà thôi.

Nhưng dù là vậy, những đứa trẻ kia, cả đám đều cầm cành cây gậy nhỏ, lại không thể làm gì được một đứa bé tay không cầm gì.

"Tôn đường chủ vừa ý đứa bé kia sao?"

Lục Toán nghe tiếng nhìn lại, nhỏ giọng mở miệng: "Nếu như Đường chủ vừa ý, thuộc hạ sẽ đi tìm cha mẹ của nó nói chuyện, để nó bưng trà dâng nước cho ngài, chắc chắn họ sẽ không từ chối."

"Bưng trà dâng nước, có chút lãng phí rồi!"

Tôn Hằng lắc đầu, nói: "Hơn nữa, đứa bé kia bộ pháp rất tốt, công phu cũng không tệ, cha mẹ của hắn chắc cũng không phải nhân vật đơn giản."

"Hả?"

Lục Toán chớp chớp hai mắt, nhìn lại phía đứa bé kia, lập tức lắc đầu, nói: "Không thể nào! Dựa vào cách ăn mặc của nó, thì đúng là con cái của thôn này."

Tôn Hằng cười cười, nói: "Ai mà biết được, có lẽ cha mẹ nó là cao thủ mai danh ẩn tích."

"Cũng có thể!"

Lục Toán nhắm mắt lại, khuôn mặt trầm tư.

Tôn Hằng nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Đừng có đi gây chuyện đấy."

Lục Toán giật mình, khẽ gật đầu.

Đúng lúc này, từ trong rừng có một vị phu nhân chạy vội ra, trong tay cầm một cây gậy gỗ, quát to về phía đứa trẻ: "Trương Vô Hận, ngươi có phải là thèm bị đánh rồi không?"

"A!"

Thấy được người này, Tôn Hằng nhíu mày lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.