Lý Tính Bá Tổng Tại Tuyến Truy Thê

Chương 4: 4: Đúng Là Em Ấy Rồi




Ngày khai giảng đầu tiên của năm học mới, khi Lạc Vân Sam đi tới trường học thì bên trong bên ngoài Nhất Trung đã đỗ đầy xe, có rất nhiều phụ huynh và học sinh tay xách nách mang đủ thứ đồ vật, bọn họ vừa linh hoạt vừa vụng về đi xuyên qua khu ký túc xá và khu dạy học.

Học sinh thì hẳn là muốn sớm tới trường đi học, có rất nhiều người tụ tập chen chúc nhau đứng trước bảng thông báo của trường, học sinh đông mà phụ huynh cũng đông chẳng kém.

Người đến người đi rất nhiều, Lạc Vân Sam vẫn bình tĩnh cầm túi đựng laptop rồi đi vào trong văn phòng của mình.

Lạc Vân Sam tới cũng là lúc tiết đầu tiên bắt đầu, cho đến khi nàng đi tới văn phòng thì trogn văn phòng chẳng có bóng dáng giáo viên nào.

Lạc Vân Sam cũng chẳng buồn để ý, nàng đi tới vị trí của mình sau đó mở máy tính lên làm việc.

Dựa theo sắp xếp trong thời khóa biểu, buổi sáng hôm nay nàng không có tiết dạy mà buổi chiều lại có một tiết học của lớp 11-6
Bởi vì hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên nên bốn tiết buổi sang đều là thời gian để học sinh đi quét dọn ký túc xá và thư viện, mãi cho tới mười giờ rưỡi mới bắt đầu đi học.

Phùng Liễu đi làm rất sớm, từ khi cô bước vào cổng trường đã bắt đầu làm vệc, mãi cho đến khi phân công và sắp xếp cho học sinh xong thì lại bị hụ huynh vây quanh, một nhóm phụ huynh dò hỏi thành tích học tập của con cái bọn họ, sau đó bọn họ lại còn nói gì đó linh tinh về con nhà mình.

Trên mặt Phùng Liễu vẫn giữ nét cười, cô trả lời từng vấn đề được lặp lại, mãi tới 10 giờ rưỡi mới có thể thoát thân với lý do là có tiết dạy.

Tiết đầu tiên ngày khai giảng, Phùng Liễu không trực tiếp bắt đầu dạy học.

Bởi vì học sinh được chia ra từ lớ văn và lớp lý nên Phùng Liễu thấy phần lớn học sinh đều xa lạ, rất nhiều học sinh cũng không quen nhau.

Nhìn tất cả học sinh vẫn chưa điều chỉnh được trạng thái để học tập, Phùng Liễu đã dành thời gian cho học sinh làm quen nhau một chút, sau đó để học sinh đặt vấn đề cho mình trả lời.

- Cô Phùng, chúng em có thể gọi cô là nữ thần không ạ?
Một học sinh nam to gan ngồi tại chỗ đặt câu hỏi.

- Tôi khuyên em vẫn nên giữ xưng hô hiện tại đi.

Mặt Phùng Liễu không đổi sắc mà đáp lại học sinh kia, đây không phải là lần đầu tiên cô nghe thấy vấn đề này.

- Ui, không thể rồi!
Nam học sinh kia không nghe được đáp án mong muốn nên có chút thất vọng, cậu ta lười biếng nằm bò xuống bàn.

Sau khi có người đầu tiên đặt câu hỏi thì những học sinh khác cũng trở nên dũng cảm hơn, không khí bên trong lớp học cũng hài hòa hơn.

Lạc Vân Sam dựa lên vách tường đằng sau, nàng nhìn qua cửa sổ đánh giá Phùng Liễu đang đứng trên bục giảng.

Cửa sổ cách âm không tốt nên dưới tình huống bên ngoài yên tĩnh là nàng có thể nghe rất rõ ràng câu trả lời của Phùng Liễu khi trả lời nam sinh kia.


Giọng nói của Phùng Liễu so với 5 năm trước càng dễ nghe hơn, nghiền ngẫm từng chữ một chút là có thể nhận ra cô đã trầm ổn hơn nhiều, nhìn qua rất có sức thuyết phục.

"Đúng là làm người ta muốn sa vào trong đó mà.

"
Lạc Vân Sam nhớ rõ lúc ấy Phùng Liễu cùng nàng nói qua cuộc sống, quả thật khi cô là chủ nhiệm lớp cũng có áp lực rất lớn, đặc biệt là những đêm trước khi thi đại học cô ấy sợ mình sơ sẩy một cái sẽ làm ảnh hưởng đến tương lai của học sinh lớp 12.

Lần đầu tiên Phùng Liễu dẫn dắt học sinh cao tam cũng từng có cảm giác mơ hồ và chút hoảng loạn, đèn trong văn phòng vẫn luôn sáng tới mười một mười hai giờ đêm, mỗi buổi sáng phải tới phòng học trước vài phút để động viên học sinh tiến vào trạng thái học tập.

Trước kia, Lạc Vân Sam và Phùng Liễu cũng cùng nhau trải qua, do được Phùng Liễu quan tâm nên Lạc Vân Sam cũng đồng thời ỷ lại vào cô, Lạc Vân Sam cũng có năng lực nhất định thì Phùng Liễu mới tin tưởng vào nàng.

Trong mắt Lạc Vân Sam, ngày ấy Phùng Liễu còn mệt hơn cả học sinh lớp 12, ngủ so còn muộn hơn học sinh nữa.

Nếu có nhà phê bình nhận xét về những giáo viên ưu tú nhất thì chắc chắn năm nào Phùng Liễu cũng trúng cử.

- Cô Phùng, hình như ở ngoài có người tìm cô đó.

Một học sinh ngồi gần cửa giơ tay lên nói, tầm mắt học sinh đều hướng ra ngoài để nhìn Lạc Vân Sam.

Phùng Liễu cũng nhìn theo tầm mắt của học sinh, cô vừa nhìn thì đụng vào ánh mắt của Lạc Vân Sam.

Lạc Vân Sam khẽ đưa tay vẫy vẫy Phùng Liễu, sau đó làm tư thế đi ngang qua ý bảo chính mình chỉ đi qua mà thôi.

Phùng Liễu nhìn thấy vậy thì trong mắt hiện lên ý cười, cô khẽ gật đầu với nàng, ý của cô là mình hiểu rồi.

- Vậy ngoài trừ những vấn đề kia thì các em có còn câu hỏi hay thắc mắc gì nữa không?
Phùng Liễu dời tầm mắt từ trên người Lạc Vân Sam tới các học sinh trong lớp học.

Cô nhìn những học sinh trong lớp không có vấn đề gì nữa thì Phùng Liễu để học sinh lấy sách hóa học ra, cô bắt đầu tiến hành chuẩn bị bài để dạy học.

Sau khi Phùng Liễu đã phân nhiệm vụ cho học sinh xong, cô nhìn ra ngoài cửa sổ đã chẳng còn thấy bóng dáng Lạc Vân Sam đâu nữa.

Đối diện với Lạc Vân Sam một cái mà tim Phùng Liễu đập nhanh hơn một nhịp, cô không hiểu sang nhưng cô lại cảm thấy có cảm giác quen thuộc.

"Chẳng lẽ là em ấy thật sao?"
"Em ấy đã từ nước ngoài về rồi sao?"
Lạc Vân Sam thấy Phùng Liễu đã phát hiện ra mình nên nàng cũng không tiếp tục làm phiền cô, nàng nhanh chóng rời đi.

Ánh mắt trời tháng chín tỏa sáng khắp nơi, ngoại trừ văn phòng của giáo viên có điều hòa thì trên người học sinh không nhiều thì cũng sẽ có chút mồ hôi.


Mãi cho đến gần 12 giờ trưa, Lạc Vân Sam nghe thấy tiếng chuông tan học thì mới đứng lên, nàng chỉ cầm duy nhất quyển sách mỹ thuật rời khỏi văn phòng.

Văn phòng tổ mỹ thuật cách khu dạy học có chút xa, Lạc Vân Sam đè nặng bước chân, cô đi từ cửa sau vào, tiếng chuông vào tiếng cũng đúng lúc vang lên.

Sau khi nhìn thấy giáo viên mỹ thuật của mình thì không ít học sinh đều ồ lên một tiếng, tầm mắt bọn chúng dán chặt lên người Lạc Vân Sam.

Hôm nay Lạc Vân Sam ăn mặc rất đơn giản, nàng chỉ mặc áo thun và quần lửng, tóc dài được nàng cặp lại ở sau đầu.

- Chào buổi chiều các bạn, tôi sẽ làm giáo viên mỹ thuật của các bạn trong một học kỳ tới.

Lạc Vân Sam đứng trên bục giảng đưa mắt nhìn toàn bộ học sinh bên dưới.

Tiết mỹ thuật chính là thời gian để học sinh trung học thả lỏng một chút, hơn nữa hôm nay lại là ngày khai giảng đầu tiên nên cũng có vài học sinh cá biệt đang vùi đầu làm bài tập môn khác.

- Đây là tên của tôi, Lạc Vân Sam.

Vừa nói Lạc Vân Sam vừa lấy từ trong hộp ra một cây phấn, ngón tay trắng dài mảnh khảnh cần lấy viên phấn viết lên bảng đen để lại những chữ viết vô cùng đẹp mắt.

- Các bạn học sinh có vấn đề gì cần hỏi không?
Lạc Vân Sam đặt câu hỏi.

- Nếu như vấn đề liên quan tới môn học hay tiết dạy đều được.

- Cô ơi, em có thể hỏi cô một vấn đề không ạ?
Các bạn học sinh trong lớp 11-6 đều cười rộ lên.

- Được chứ.

Lạc Vân Sam gật đầu.

- Cô Lạc ba nhiêu vậy ạ, à còn nữa, cô tốt nghiệp ở Mỹ thuật Trung ương hả cô?
- Hai mươi ba, không phải.

- Vậy cô tốt nghiệp đại học nào ạ?
- Đại học ở nước ngoài.

Lạc Vân Sam khéo léo trả lời.


- Được rồi, những với đề liên quan tới cá nhân tôi thì không thảo luận trên lớp nhé, các em còn vấn đề gì khác không?
Sau khi nói xong, nàng nghe thấy dưới lớp có vài tiếng nói chuyện, Lạc Vân Sam cũng không vội, nàng đứng trên bục giảng chời học sinh nói xong.

- Cô Lạc, em muốn hỏi cô một vấn đề liên quan tới lớp học ạ.

Một bạn nữ đeo kính nói.

Lạc Vân Sam gật đầu.

- Em nói đi.

- Thưa cô, chúng em có thể làm việc khác trong tiết mỹ thuật được không ạ?
Học sinh nữa kia nhấp môi rồi mới hỏi.

Vấn đề này có thể nói là vô cùng trực tiếp, bạn nữ lớn gán hỏi vấn đều được phần lớn học sinh trong lớp quan tâm.

- Thế này đi, một tiết có 40 phút, tôi sẽ dạy 20 phút còn 20 phút để các bạn làm việc khác có được không
Lạc vân Sam sẽ ép buộc học sinh phải học mỹ thuật, đây đều là những học sinh bình thường, mỹ thuật đối với mấy bạn học sinh này mà nói thfi chẳng có ý nghĩa gì quá lớn.

Lạc Vân Sam dần dần lùi bước, lớp 11-6 rất nhanh đã đồng ý với sự sắp xếp này của nàng, bọn chúng thấy giáo viên mới này dễ nói chuyện nên tiếng thảo luận phía dưới cũng không khỏi lớn hơn một chút.

- Yên lặng, bây giờ là thời gian đi học.

Lạc Vân Sam cong ngón tay gõ lên bảng.

- Mời các bạn lấy sách mỹ thuật ra và lật đến chương thứ nhất.

Dễ nói chuyện thì dễ thạt đấy nhưng khi Lạc Vân Sam làm việc thì vô cùng nghiêm túc.

Bà nội của Lạc Vân Sam là một họa sĩ nổi danh, ngày trước nếu Lạc Vân Sam không phải tập luyện chữ thì cũng được bà nội ôm vào trong ngực để học vẽ.

Sau khi nàng ra nước ngoài du học, trong lúc học kinh tế thì nàng cũng học luôn cả nghệ thuật, thời điểm tốt nghiệp đã đạt được hai bằng.

Một băng là sinh viên cao học danh giá, có đứng trên bục giảng dạy mỹ thuật cho học sinh lớp 11 cũng dư sức.

Lạc Vân Sam giảng bài tới mức cả người nàng đều tỏa ra ánh sáng tự tin, giảng đến mấy đồ vật để vẽ vô cùng sâu sắc, nàng thường xuyên chêm vào những câu chuyện thú vị.

Không ít học sinh vốn không thích học mỹ thuật và cả một vài học sinh bận làm việc riêng của mình cũng phải ngẩng đầu lên, bọn họ bắt đầu nghiêm túc nghe giảng.

Giảng một hồi thì Lạc Vân Sam liền ngừng lại, nàng đặt cây phấn trên tay về hộp phấn đặt bê bàn sau đó thả tay xuống.

Những bạn học sinh bên dưới nghe giảng đều cảm thấy vui vẻ, bỗng nhiên bọn họ không nghe thấy tiếng giảng bài của Lạc Vân Sam lại cảm thấy có chút thiêu thiếu.

- Cô ơi, tại sao cô không nói tiếp vậy?
- Hả? Hai mươi phút rồi đó.


Lạc Vân Sam bình tĩnh trả lời, nàng tiện tay lấy từ trong túi ra một tờ khăn ướt để lau tay.

- À, tuy rằng mỹ thuật là môn phụ nhưng tôi vẫn cần một bạn đại biểu môn học, có bạn học nào xung phong nhận việc không?
Các bạn học sinh cùng lúc nhìn lên bục giảng, Lạc Vân Sam chậm rãi hỏi.

- Để em, để em.

- Em nè, em nè cô ơi.

- Cô ơi nhìn em này!
Có rất nhiều nam sinh xung phong nhận việc, bọn họ giơ tay lên cao.

- Cô ơi, em có học qua một khóa vẽ, em nghĩ em là thích hợp nhất.

Một nữ sinh cao gầy cũng giơ tay lên.

Lạc Vân Sam nhìn mấy người nóng lòng muốn thử thì trong mắt hiện lên ý cười, đúng là người trẻ tuổi có nhiều sức sống.

- Trong số các bạn ai biết Monet không?
Lạc Vân Sam hỏi.

Mấy nam sinh vừa nghe được cái tên này liền sững sờ tại chỗ, bọn họ phát hiện bản thân mình không biết nên lập tức đẩy đẩy bạn học bên cạnh để xin trợ giúp.

- Em biết, Monet là đại họa sĩ nổi tiếng thế giới!
Nữ sinh cao gầy lên tiếng trả lời.

- Trả lời chính xác, từ giờ em là đại biểu môn học của tôi.

Lạc Vân Sam hài lòng gật đầu.

- Vâng ạ, em là Lữ Y Phong, có nhiệm vụ gì cô Lạc cứ phân cho em.

Lữ Y Phong là nữ sinh để tóc ngắn, ngũ quan của em ấy nhìn qua có chút cứng rắn lại xen chút mạnh mẽ.

- Được, văn phòng của tôi ở tầng 2 của tòa nhà hành chính, nếu có bất cứ vấn đề gì đều có thể tưới tìm tôi.

Lạc Vân Sam nói, nàng khẽ liếc mắt nhìn qua một bóng hình quen thuộc ngoài cửa sổ.

Phùng Liễu không để ý nên lúc cô đi qua lớp 11-6 lại hướng mắt nhìn vào bên trong.

Đang nhìn tới hàng chữ như nước chảy mây trôi trên bảng, bỗng dưng bước chân Phùng Liễu khựng lại, ngay lập tức cô cảm nhận được vài cảm giác phức tạp đang dâng lên.

"Lạc Vân Sam, đúng là em ấy rồi.

".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.