Từ sau khi Lý Đông Lượng xuất viện. Tần suất anh và Trần Dục Tú gặp nhau cũng nhiều hơn. Còn Hà Hoa Tử, cô ở nhà chăm lo cho tình yêu của mình. Chính là học nấu học, chuyện mà cô từng ghét nhất. Cứ mỗi tối Lý Đông Lượng trở về nhà lại được cô bày dọn ra những món ăn hấp dẫn trước mắt.
Thấm thoát, cũng đã hai tháng kể từ khi hai người ở cùng nhau.
Biết cô rất cố gắng, nhưng mỗi lần nhìn xuống đôi tay trắng mịn ngày nào, nay lại có vết thương. Lòng anh lại cảm thấy rất đau. Lý Đông Lượng nhìn gương mặt Hà Hoa Tử đang mong mỏi mình nếm thử thức ăn và cho ý kiến. Anh nắm lấy tay cô, xoa xoa lên bàn tay ấy, nhăn mặt hỏi:
- Có đau không?
- Không đau.
Anh ngước mặt nhìn cô, ánh mắt đầy nghiêm túc.
- Hoa Tử, hay là từ ngày mai em không cần xuống bếp nữa.
- Sao vậy? Em nấu tệ lắm sao?
Đến lượt Hoa Tử nhăn mặt không hiểu. Cô nếm thử từng món mình vừa làm, chép chép miệng rồi nói tiếp.
- Em thấy cũng không tệ mà, anh nếm thử đi.
- Anh không nói em nấu tệ. Chỉ là, anh thấy xót thôi.
Hà Hoa Tử vẫn chưa hiểu ý của Lý Đông Lượng cho lắm. Công việc mỗi ngày của cô chỉ là nấu ăn mỗi buổi tối, có gì phải xót?
- Anh thấy tay em bị thương nhiều như vậy, chắc là đau lắm.
- Em đã nói em không đau mà.
- Nhưng tim anh đau lắm.
Chỉ một câu đơn giản đã có thể khiến cô ngã gục.
Tuy câu nói ấy khiến Hoa tử cảm động nhưng cô vẫn muốn tiếp tục nấu ăn. Sau một hồi tranh luận, cả hai người đã đưa ra quyết định cuối cùng. Lý Đông Lượng cho phép Hoa Tử nấu ăn, nhưng chỉ có thể nấu ăn vào ngày mai. Bắt đầu từ mai, những công việc phải động đến tay chân đã có người làm. Hà Hoa Tử đương nhiên phản đối, nhưng vẫn phải chịu khuất phục.
Tối đó trong phòng ngủ. Trên chiếc giường ấy, như ngày thường, Hà Hoa tử vẫn được Lý Đông Lượng ôm vào lòng cho đến khi cô bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Cô cứ ôm anh mà không chịu ngủ, cứ như vậy suốt mười lăm phút.
- Sao hôm nay em lại thức khuya như vậy? Thường ngày giờ này không phải em đã ngủ say rồi sao?
- Có thắc mắt trong lòng nên không ngủ được.
Cô hỏi luôn điều mình thắc mắc với anh.
- Lượng, tại sao anh lại yêu thương em đến vậy. Anh cưng chiều em như vậy, không sợ em hư sao?
- Ai bảo em lại đáng yêu đến vậy, anh không thương làm sao được.
Lý Đông Lượng đồng thời cũng tiếp lời.
- Nhưng nếu như có một ngày em trở nên hư với anh, anh nhất định sẽ trừng phạt em thích đáng.
- Trừng phạt? Trừng phạt bằng cách nào?
Lý Đông Lượng nghe xong liền trở người đè lên Hoa Tử. Anh nở nụ cười bí hiểm, ánh mắt đầy tà mị nhìn cô.
- Anh sẽ khiến cho em không thể xuống giường, làm cho em có bảo bối, sau đó em sẽ không còn thời gian để hư nữa.
- Đáng ghét!
Hà Hoa Tử nghe xong liền đỏ mặt. Cô lấy mền đắp che luôn cả đầu mình.
Sang hôm sau. Khi Hoa Tử đang mãi suy nghĩ ra hôm nay sẽ nấu món gì để Lý Đông Lượng ăn thì đột nhiên nghĩ ra món mà lần đầu tiên cô nấu cảm thấy thành công nhất, canh củ sen. Nhưng khi vào nhà bếp thấy một số nguyên liệu đã hết nên cô ra ngoài mua.
Cô đang trên đường đi bộ gần đến siêu thị thì nhận được điện thoại của Lý Đông Lượng.
- Em đang làm gì vậy?
Giọng anh nghe thôi cô cũng đoán được là anh đang rất vui.
- Em đang trên đường đi mua ít đồ. Hôm nay định làm cho anh món anh củ sen nhưng lại hết vài nguyên liệu.
- Sao em không sai người làm đi mua. Em đang ở đâu, anh lập tức đến đó.
Lý Đông Lượng nghe cô nói xong liền cau mày. Anh nuôi người làm để họ ngắm cảnh sao? Sao lại để Hoa Tử tự mình ra ngoài mua như thế.
- Chỉ là em muốn ra ngoài đi bộ một chút, hít thở không khí, không liên quan đến họ nên tối về anh cũng đừng có la họ.
- Đều nghe em.
- Em sắp đến siêu thị rồi. Em tắt máy đây.
Hà Hoa Tử vừa tắt máy, đi được vài bước thì có một cô gái đi ngang qua rồi dừng lại trước mặt cô. Hoa Tử nhận ra Trần Dục Tú nhưng vẫn không biết cô ả là ai. Cô ta mỉm cười dịu dàng, hỏi:
- Cô có thể dành một chút thời gian để nói chuyện với tôi không?
- Cô là?
- À, xin lỗi. Tôi quên chưa giới thiệu.
Dứt lời, Trần Dục Tú liền lấy danh thiếp của mình ra, đưa cho Hà Hoa Tử. Cô nhận lấy, giám đốc công ty Trần thị, Trần Dục Tú. Hóa ra là sếp của một công ty lớn.
Trong quán nước, cả hai cô gái ngồi đối diện nhau trước không khí ngại ngùng. Trần Dục Tú mở lời trước:
- Rất hân hạnh vì hôm nay được gặp cô, Hà tiểu thư.
- Cô khách sáo rồi. Hôm đó ở Nhật, chúng ta đã có gặp nhau chỉ là lúc đó tình hình có chút hỗn loạn.
- Nói đến hôm ở Nhật, Lý tổng cũng thật là. Lại nhầm lẫn tôi và cô, suýt chút nữa còn...
Đang nói chưa hết câu, Trần Dục Tú dừng lại, cô ta muốn xem xem hà Hoa Tử sẽ có thái độ như thế nào.
- Chuyện đó chỉ là hiểu lầm, tôi cũng không để tâm. Có những chuyện chỉ có thể nhầm lẫn một lần chứ không thể nhầm lẫn suốt đời.
Thấy Hà Hoa Tử cũng không tầm thường, cô ả nói tiếp.
- Hà tiểu thư nói phải. Nhưng ngay cả người con gái mình yêu anh ấy cũng nhầm lẫn được, đúng thật là quá đáng. Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ giận anh ấy.
Cô ta chính là đang cố tình gợi lại chuyện cũ để Hà Hoa Tử giận Lý Đông Lượng? Hoa Tử sớm nhìn ra Trần Dục Tú không phải người tốt lành gì. Khi không ai lại đi tìm bạn gái của đối tác để nói chuyện, mà còn là bàn về đối tác của mình nữa chứ?
Hà Hoa Tử lấy tay khuấy nước bên dưới ly, nói:
- Cho dù tôi và cô có giống nhau một chút nhưng cô là cô, tôi là tôi. Đừng nghĩ anh ấy vô tình lầm tưởng giữa tôi và cô mà cô muốn chia rẽ chúng tôi.
Trần Dục Tú cười lên một tiếng, chính là nụ cười quen thuộc của cô ta.
- Hóa ra cô đã biết tôi hẹn cô là vì chuyện gì. Vậy tôi nói thẳng, cô không xứng đáng có được tình cảm anh ấy dành cho cô.
Hà Hoa Tử không ngờ, Trần Dục Tú lại nói một cách thẳng thừng như vậy.
Cô cũng chẳng cần phải nể nang trước liền đáp lại:
- Xứng hay không xứng, dựa vào lời của cô sao?
- Cô nghĩ xem, trong lúc anh ấy điên cuồng cho người tìm cô, lúc đó cô đang làm gì, đang vui vẻ với ai? Lần trước anh ấy vì đỡ cho cô mà suýt nữa mất mạng. Cô nói xem, cô ở bên cạnh anh ấy có phải rất xui xẻo không?
Hà Hoa tử không ngờ chuyện lúc trước của hai người, Trần Dục Tú cũng biết. Xem ra có tiền thì không có gì là không thể.
- Cho dù lúc đó tôi đối xử tệ với Lượng thì đã sao? Cuối cùng anh ấy vẫn xem như chưa có chuyện gì thôi. Cho dù bây giờ tôi có bỏ đi một nữa, anh ấy vẫn sẽ đi tìm tôi thôi. Cô có biết vì sao không? Bởi vì tôi chiếm vị trí rất quan trọng trong trái tim của anh ấy, là thứ mà cô không có.
Trần Dục Tú nghe xong liền tức giận. Cô ta siết chặt ta thành nấm đấm. Phần váy bị cô ta siết chặt liền nhăn lại.
Còn Hà Hoa Tử có vẻ như vẫn còn điều gì đó để nói với cô ả.
- Tôi nghĩ, nếu như cô muốn trong mắt Lượng có cô, tôi có một biện pháp. Trừ phi cô trở thành tôi.
Tôi cũng nghĩ Trần tiểu thư lại muốn làm kẻ thay thế đến vậy.