Anh cất laptop vào. Từ lúc trở về cũng chưa từng gặp Hoa Tử, cả hai định chạy đến ôm nhau thì phía cô lại bị ai kia tóm lấy áo và lôi ngược về sau.
- Anh làm gì vậy?
Hoa Tử cố gắng vùng vẫy cho đến khi Lý Đông Lượng trả lời.
- Ngoài tôi ra, em không được ôm ai khác.
Dứt lời, Lý Đông Lượng liền hướng mắt đến Việt Bân, nhìn bằng ánh mắt khiêu khích.
Muốn khiêu khích với anh? Được. Bởi anh là bạn thân của cô, cô vốn cũng chẳng ưa gì hắn ta. Suy ra, anh vẫn là người chiếm nhiều ưu thế hơn. Trong phút chốc, giữa hai mắt của Lý Đông Lượng và Dương Việt Bân đều hiện lên một tia điện chết người.
- Hoa Tử, chúng ta đi xem phim đi.
- Được. Để mình đi mua vé.
Hà Hoa Tử lon ton đi mua. Khi ấy, Việt Bân mới từ từ sáp lại gần Đông Lượng, hỏi với thái độ khó chịu:
- Tại sao anh lại đi chung với Hoa Tử? Tôi hẹn cô ấy, đâu có hẹn anh.
- Với cương vị là một người chồng, tôi có nhiệm vụ bảo vệ vợ mình khỏi kẻ xấu.
Anh dõng dạc đáp lại trước sự ngạc nhiên của Việt Bân.
- Hai người kết hôn rồi?
- Vẫn chưa. Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn.
Dứt lời, anh liền đi đến và cầm giúp Hoa Tử bắp rang và nước ngọt. Thấy cô vừa ăn bắp vừa uống nước ngọt ngon lành, anh liền nhẹ nhàng la mắng:
- Những thứ này em ăn nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.
" Anh giống mẹ tôi thật! "
Nghĩ vậy thôi chứ có đánh chết Hoa Tử cũng chẳng dám nói. Nhở đâu nói rồi hắn lại không trả cho cô cổ phần thì chết.
- Nếu Lý tổng cảm thấy không thích có thể quay về. Dù sao thì khi còn ở nước ngoài, chúng tôi tuần nào cũng ăn những thứ này cả.
Dám lên tiếng chống đối khi anh đang dạy dỗ vợ? Được.
Lý Đông Lượng không bận tâm đến lời nói cũng như sự có mặt của Dương Việt Bân. Anh nắm lấy tay Hà Hoa Tử và kéo đi, nói:
- Đi thôi, phim sắp chiếu.
Vào đến rạp chiếu phim, hai nam nhân này, ai cũng muốn ngồi cạnh cô nhưng lại không muốn đối phương ngồi kế bên. Sau đó hai người lại cãi nhau một trận. Cuối cùng Hà Hoa Tử cũng phải ra mặt giải quyết. Cô ngồi giữa hai người, dù đồng ý hay không, cô vẫn phải ngồi giữa. Nếu không lát nữa nhân viên rạp phim vào thì phiền phức.
Coi được nửa bộ phim, Hà Hoa Tử không thể chịu đựng được nữa. Trước khi mua vé, cô không nghĩ đây là phim 18+ cho đến khi xem đến cảnh ấy. Cặp đôi ngồi phía sau cô còn chẳng cần mặt mũi, vô tư lăn lộn ở trong rạp phim, cô muốn nói với họ, đây là nơi công cộng đó! Muốn lăn thì về nhà mà lăn cho đã.
Dương Việt Bân và Lý Đông Lượng, người thì lấy tay che mắt cô lại, người kia thì bịt tai cô khỏi phải nghe những âm thanh ân ái đầy khó chịu ấy. Được một lúc, không thể chịu được nữa cô mới đứng dậy và rời đi, hai nam nhân kia liền đi theo sau như người giữ trẻ.
Thấy cô ngồi bên ghế. Cả hai tranh nhau chạy đến máy bán nước.
Hai người đi đến, đứng trước mặt cô và đều đưa chai nước về phía cô.
Dương Việt Bân đưa mắt nhìn Lý Đông Lượng. Anh nhếch miệng cười, nghĩ rằng, để xem cô ấy chọn nước của ai. Lý Đông Lượng ngầm hiểu ý của Dương Việt Bân, lòng thầm đáp lại, được.
Cả hai người đều rất muốn biết Hà Hoa Tử sẽ lấy chai nước của người nào.
Nhưng rồi, cô lấy từ phía sau ra một chai nước khác, đáp:
- Cảm ơn, tôi có rồi.
Cô mở nắp chai và uống vài ngụm nước. Trong khi ấy, hai người kia cũng mở chai nước và ực một hơi liền hết nước.
" Gì vậy? Thi uống nước sao? "
Hoa Tử cười khì rồi nghĩ bụng.
- ------------------
Cả ba người di chuyển đến trung tâm thương mại lớn nhất tại thành phố. Lão Hà đã xuất viện nhưng Hoa Tử lại chưa thể đến thăm ba. Hôm nay được ra ngoài, tiện thể cô mua cho ba mẹ ít đồ rồi sẽ ghé qua Hà gia.
Lý Đông Lượng và Dương Việt Bân nằn nặc kéo cô vào cửa hàng quán quần áo. Bắt cô thay tới thay lui không biết bao nhiều chiếc váy. Cả hai người đều chê cái thì quá ngắn, cái thì quá hở,... Thử một hồi, đến cô cũng phát bực, quát hai người kia.
- Cái cuối cùng, nếu không chịu thì tôi cũng không mua nữa.
Khi nhân viên kéo rèm ra. Cô ta không ngừng khen ngợi Hà Hoa Tử:
- Tiểu thư cô mặc chiếc váy này thật đẹp.
- Mong là hai người kia cũng nghĩ giống cô.
Hoa Tử vừa bước ra, ánh mắt Lý Đông Lượng và Dương Việt Bân không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp của cô.
Không khó để nhận ra, mặt của Đông Lượng cũng đã đỏ lên.
Chiếc váy không dây, dáng suôn, dài đến mắc cá chân. Đúng là không quá hở nhưng với màu đỏ rượu càng tôn lên nước da trắng muốt của cô.
- Thấy sao?
Cả hai người không nói gì, nhưng lại cùng nhau gật đầu.
- Tiểu thư, cô lấy chiếc váy này chứ?
- Không. Giúp tôi gói lại chiếc váy trước đó.
Nói rồi, Hà Hoa Tử vào trong và thay lại đồ của mình.
Chiếc váy mà cô muốn cũng là chiếc váy màu đỏ rượu nhưng lại có phần cổ tròn khít cổ, và phần cổ này được may rằng ren. Hơn nữa, phần chân váy được sẻ cao đến tận đùi. Đây chính là lý do vì sao cả Lý Đông Lượng và Dương Việt Bân đồng loạt phản đối mặc dù Hoa Tử mặc lên rất đẹp.
Khi nghe Hà Hoa Tử quyết định mua chiếc váy ấy, Dương Việt Bân liền nói nhỏ với anh:
- Anh mau phản đối Hoa Tử mua chiếc váy ấy đi.
- Tại sao tôi phải làm theo lời anh.
Việt Bân chống tay lên thành ghế, bình thản nói:
- Không phải lúc nãy anh cũng phản đối dữ dội sao?
- Cô ấy thích cứ để tôi mua.
Đến lúc thanh toán, hai tên này cũng tranh nhau trả tiền. Cả hai đều lấy ta chiếc thẻ màu đen của mình. Nhân viên tính tiền cũng phải ngạc nhiên, đây chính là chiếc thẻ kim cương không giới hạn về tiền bên trong mà ai cũng ao ước. Bất chợt, cô nhân viên cảm thấy ghen tị với Hoa Tử.
Trong khi Lý Đông Lượng và Dương Việt Bân tranh nhau. Hà Hoa Tử lẳng lặng lấy chiếc thẻ của mình ra. Tuy nó không phải loại giới hạn về tiền bạc bên trong nhưng nó lại là chiếc thẻ vàng mà chỉ có hai người sở hữu. Một người là cô, người còn lại là Du An Kỳ.
- Giúp tôi thanh toán bằng thẻ này.
Nhân viên sau khi bí bách, chỉ biết nhận lấy thẻ vàng và quẹt thanh toán.
Định là sẽ cùng cô về Hà gia thăm lão Hà. Nhưng anh nhận được điện thoại cần xử lý ít việc nên đành nhờ Việt Bân đưa cô đi.
Khi hai người họ vừa đi, Lý Đông Lượng liền nói với nhân viên.
- Gói hết tất cả những bộ cô ấy thử lúc nãy cho tôi.