Thái độ kì quặc của Tần Duệ Minh đến ngày hôm sau lại càng được thể hiện rõ. Ngay cả lúc đã về nhà, anh vẫn duy trì một bộ mặt bộ mặt lạnh không đổi. Anh, như trở lại là một Tần Duệ Minh lạnh lùng của ngày trước, một Tần Duệ Minh mà cô không hề quen biết.
Tại sao chỉ trong một đêm anh lại có sự thay đổi lớn tới vậy?
Hồ Anh Vũ cuối cùng cũng không nén được tò mò lên tiếng.
- Ba em, đã nói gì với anh sao?
Tần Duệ Minh không thèm nhìn cô lấy một cái, nét mặt anh dửng dưng như một người xa lạ.
- Em thấy ba em nên nói gì với anh đây?
- Chẳng lẽ mẹ em? - Cô không tin không có lý do gì mà tự dưng anh lại thay đổi như vậy.
- Hồ Anh Vũ, em suy nghĩ nhiều quá rồi đấy!
Không phải là Vũ nhi, cũng không phải là Anh Vũ mà là Hồ Anh Vũ, anh, sao lại xưng hô xa cách đến vậy? Hồ Anh Vũ hơi cúi đầu xuống không giấu được mất mát trong đáy mắt.
Kết thúc cuộc nói chuyện chỉ bằng vài ba câu, cô vẫn chưa biết được lý do vì sao anh lại có sự thay đổi như vậy.
***
Trời về đêm bất chợt nổi lên những cơn gió mạnh. Trong căn phòng gần như phủ toàn một ga màu đen, Tần Duệ Minh lặng lẽ rút điện thoại ra gọi vào một dãy số.
Chỉ nói đúng một câu duy nhất, anh cúp máy không do dự. - Về nước đi, tôi nhường cô ấy cho anh.
Hồ Anh Vũ đứng ngoài cửa vốn không định vào, nhưng mà người ở bên trong lại như có con mắt thần, vẫn giữa cái nhìn thâm trầm không thấy đáy, anh không quay đầu lại nói với cô.
- Đến đây, tôi có chuyện muốn nói với em.
Phải đến khi cô đã đứng trước mặt anh, Tần Duệ Minh mới kín đáo thu tầm nhìn lại, chỉ tập trung trên khuôn mặt thanh tú của Hồ Anh Vũ.
Anh lạnh nhạt nói. - Đã muốn rời đi chưa?
Hồ Anh Vũ hơi cau nhẹ mày, trong lòng thắc mắc. Là muốn cô rời đi? Hay là muốn biết cô có muốn rời đi không?
- Ý anh là gì?
Trong đôi mắt màu hổ phách thu gọn hình bóng người con gái anh yêu, nhưng với anh, cô của lúc này, sao khó với tới quá. Không muốn để Hồ Anh Vũ nhìn thấy sự phiền muộn trong đáy mắt mình, anh quay đầu nghiêng mặt nhìn ra khoảng trời qua ô cửa sổ sát đất.
Một bầu trời phủ trọn một màu đen. Không trăng, không sao, chỉ có những áng mây tối màu, nó, thật giống với tâm trạng của anh lúc này.
- Tôi muốn chấm dứt hợp đồng tại đây.
- Tại sao? - Hồ Anh Vũ kích động bước đến. Cô thừa nhận lúc nghe câu nói đó, trong lòng cô có chút hụt hẫng, nhưng rất nhanh liền lấy lại thăng bằng.
Tần Duệ Minh quay đầu lại nhìn cô, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười cợt nhả.
- Sao vậy? Lưu luyến tôi à?
Có chút không nỡ, nhưng cô cứng rắn không cho phép mình thừa nhận. - Chỉ là tôi rất thắc mắc. Lúc trước, anh không từ mọi thủ đoạn để buộc tôi bên mình, giờ lại không lý do thả tôi đi. Rốt cuộc, anh đang có âm mưu gì?
- Tùy em nghĩ sao cũng được. - Tần Duệ Minh nói xong thì quay người rời khỏi phòng.
Cô không tin, không giám tin. Đây là Tần Duệ Minh của ngày hôm qua, vẫn dịu dàng yêu thương cô hết mực? Hồ Anh Vũ một mình đứng trong gian phòng, anh đã rời đi, nhưng cô vẫn đứng đó, đôi mắt vô hồn nhìn xa vô định.
Tối hôm đó, Tần Duệ Minh không về nhà!
***
Hồ Anh Vũ ngồi một mình ngẩn người trên giường. Đến khi tiếng chuông điện thoại reo lên lần thứ hai, cô mới giật mình nhấc máy. Ở đầu dây bên kia là giọng nói mà cô không hề ngờ tới nhất, Hà Như!
- Chúng ta gặp mặt đi!
Cúp điện thoại, Hồ Anh Vũ lại tiếp tục ngồi ngẩn người trên giường. Mất một lúc, cô mới hoảng hồn nghĩ ra mình cần phải thay đồ.
***
- Nghe Quốc Cường nói, chị bị tai nạn?
Hà Như im lặng nhìn cô, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
- Chị không sao!
Bầu không khí lại tiếp tục chìm vào khoảng không yên tĩnh. Quán vắng khách lại càng làm cho không khí thêm phần ngột ngạt.
Hồ Anh Vũ lại tiếp tục cúi mặt xuống.
- Chị biết em đang sống cùng Tần Duệ Minh...
Câu nói bất ngờ của Hà Như khiến cô ngẩn đầu tròn mắt kinh ngạc. Hà Như biết, đồng nghĩa với Hàn Quốc Cường cũng đã biết?
- Em đối xử với anh ấy như vậy, em không thấy mình rất ích kỉ sao?
Dĩ nhiên là cô biết, cô vẫn luôn biết là vậy. Nhưng tại thời điểm đó, cô không còn sự lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận.
- Có điều này, Hàn Quốc Cường không cho chị nói với em, nhưng chị phải nói. Em nên biết rằng, vì em, lần đầu tiên anh ấy đã xuống tay đánh người em trai mà anh ấy thương yêu nhất. Cũng vì em, anh ấy đã để mình vuột khỏi chiếc ghế chủ tịch tập đoàn Tần Thị. Chị nói vậy, chắc em cũng đã hiểu người chị muốn nhắc tới là ai rồi?!
Dĩ nhiên cô hiểu, từ lúc nhìn thấy bức ảnh đó cô đã sớm rồi.
Hà Như hơi nhíu mày khi không nhận được cái ngạc nhiên của Hồ Anh Vũ nhưng sau đó cô chỉ khẽ thở dài. - Anh Vũ, thứ lỗi cho chị nói thẳng, nhưng em không thể mang ơn mà không trả được.
Một lần nữa trong ngày, cô lại bị bỏ rơi.
Chuyện này, cũng đã đến lúc phải kết thúc rồi...
***
- Đến tìm tôi, hẳn là em đã có quyết định. - Tần Duệ Minh dựa bên cửa sổ sát đất. Hai tay đút túi quần, anh bình tĩnh nhìn cô chậm rãi nói.
Hồ Anh Vũ hít nhẹ một hơi, cô ngẩng đầu đối diện với đôi mắt trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn không hề biểu lộ bất cứ một nét cảm xúc nào.
- Như anh muốn, em sẽ ra đi!
- Giữ gìn sức khỏe!
Để lại một câu, Tần Duệ Minh xoay người rời khỏi phòng.
Hồ Anh Vũ đã tưởng mình sẽ đau lòng không trụ nổi, nhưng không phải, cô đã mỉm cười khi xách hành lý ra đi.
Cõ lẽ, Hồ Anh Vũ của ngày hôm nay, đã học được cách kiên cường độc lập hơn một chút.
***
Tại một nơi nào đó về đêm.
- Cho thêm hai chai nữa. - Cúc Phương đập bàn thét lớn gọi phục vụ.
- Em đừng uống nữa...
- Choang!
Không khí sôi động như áp đi tiếng nức nở của cô. Cúc Phương gạt mạnh chai rượu rỗng xuống sàn, vẫn chẳng hề bận tâm đến người bên cạnh.
- Em vì một người đàn ông như vậy có đáng không?
Cúc Phương cứng người, tay đang cầm chai rượu chợt dừng lại trên không trung. Cô không biết, nếu là một năm trước hay chỉ một tháng trước thôi, cô sẽ không do dự gật đầu, nhưng lúc này, cô mâu thuẫn, cô đau đớn, và hơn hết là không can lòng. Không can lòng vì tình cảm bất ngờ nảy sinh trong một tháng qua, không can lòng vì người khác có hạnh phúc còn cô thì không. Phải, là không can lòng!
Cúc Phương cúi đầu mỗi lúc một thấp hơn, nhưng biểu hiện của cô lại làm người đàn ông bên cạnh nảy sinh đố kị.
- Tần Duệ Minh... ! - Giọng anh ta lạnh lùng đan xen lẫn tà khí, ẩn dưới hàng mi rậm hiện lên cái nhìn chết chóc.