Tôi yêu Jay, đó là điều mà bản thân tôi đã giấu kín trong lòng từ rất lâu rồi. Tôi sợ phải nói ra, sợ Jay sẽ nghĩ rằng tôi và cậu quá cách biệt. Sợ nhiều lắm. Nhưng không, cậu cũng yêu tôi. Một cậu nhóc ma cà rồng đã nói yêu tôi như thế.
- Ay da... Đau!
- Thôi nào, chịu khó chút đi. Nếu không xử lý vết thương thì chúng sẽ khó lành lắm đấy.
- Đau chết em rồi, bắt đền chị đó!
- Đừng có nháo nữa. Không là chị bỏ mặt em đấy, chịu không?
Jay ngồi im thật. Toàn thân cậu đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ. Do không xử lý đúng lúc nên có nhiều chỗ vẫn còn tươm máu. Gương mặt cậu cũng vì bị đánh mà có hai vết xước chạy dài. Tôi chợt dừng động tác, vuốt nhẹ lên chúng :
- Sao vậy? Chị sợ à?
- Ngốc, chỉ là chị thấy đau lòng thôi...
- Thật sao? Vậy thì em phải thường xuyên bị thương mới được. Để chị quan tâm em.
Mắt tôi chợt cay xè, tôi không thích cậu nói như vậy. Trước khi nước mắt tôi kịp rơi xuống thì đã có một bàn tay kịp kéo tôi lại, ôm chặt:
- Đùa thôi, đừng khóc nha! Em rất vui khi được chị quan tâm đến em đấy...
- Nói cho chị biết làm sao mà em ra nông nỗi này?
- Ông ta, ý em là ba em làm đấy. Vì em không muốn thừa kế vị trí của ổng nên... Ôi, nó thật kinh khủng!
- Nhưng... Em là con ông ấy mà? Cha thì làm sao mà ra tay với con mình nặng thế?
- Nơi này là vậy đấy. Ông ta không thích những kẻ chống đối mình. Dù là con cái thì cũng thế thôi.
- Thật tàn nhẫn mà. Thế sao ông ấy lại đồng ý tha cho em?
- Thì... Em sợ ông ta làm hại đến chị nên xin được thả ra, đổi với một vài điều kiện...
- Điều kiện?
- Chuyện nhỏ thôi. Cũng qua rồi, chị đừng để ý.
- Uhm, vậy thì sau này phải cố gắng để bản thân không bị thương nữa, có biết không?
- Em hứa đấy... Yêu chị...
Jay cọ cọ cằm mình vào vai tôi. Dường như hạnh phúc bây giờ với tôi chỉ có vậy. Ở bên cậu tôi thấy thật tự nhiên cho dù trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa. Tôi yêu Jay!
*
Tôi vẫn ở trong căn phòng này mà không một lần thắc mắc vì sao Jay không dẫn tôi rời khỏi đây hay đại loại thế. Vì tôi nghĩ chắc cậu có lý do gì đó, đến lúc thích hợp rồi sẽ kể cho tôi nghe thôi.
Lúc này, tôi đang ngồi xem lại vết thương cho cậu thì có tiếng gõ cửa:
- Thiếu gia, phu nhân muốn gặp cậu.
- Uhm, một lát tôi đến.
Đợi cho cô gái kia đi ra, tôi mới lên tiếng:
- Định đi gặp ai đấy Jay?
- Mẹ em...
- Sao? Mẹ em à?
- Uhm, có muốn đi cùng không?
- Thôi, kì lắm...
- Không sao đâu, mẹ thương em lắm. Rồi bà cũng thương chị thôi. Chị sẽ thích bà ấy cho mà xem.
Tôi đành đồng ý. Thật sự tôi cũng tò mò về mẹ cậu lắm chứ. Cậu dẫn tôi đến một căn phòng, nơi đây canh giữ còn ngặt hơn chỗ tôi gấp nhiều lần. Bọn lính canh nhận ra Jay nên để cho cậu vào.
- Lissana! Mẹ...
Một người phụ nữ đang ngồi trước Chúa và cầu nguyện. Nghe tiếng cậu, bà quay mặt ra :
- Là con đấy à?
- Vâng, con đến thăm mẹ đây!
Rồi Jay nắm tay tôi dẫn vào trong, chợt nhận ra mẹ cậu rất hiền, khác hẳn với những người ở đây.
- Cháu chào bác!
- Đây là cô gái mà cha con đã kể cho mẹ nghe sao?
- Vâng, con yêu chị ấy mẹ à...
- Cô bé đáng yêu đấy! Con tên gì?
- Dạ, Mie ạ...
- Mie? Hoa hồng anh à?
- Bác biết sao ạ?
Bà mỉm cười không đáp. Trầm mặc hồi lâu, bà hỏi Jay :
- Con không sợ mình sẽ gây nguy hiểm khi để con bé ở bên con sao?
- Con...
- Không sao bác ạ. Vì cháu đồng ý mà. - Tôi mỉm cười.
- Con nhất định sẽ bảo vệ chị ấy.
- Con đã trưởng thành hơn rồi, con trai ạ...
Cuộc nói chuyện tuy ngắn ngủi nhưng tôi cảm thấy bà rất thân thiện. Khuôn mặt bà phúc hậu lắm, chẳng giống với ai ở đây cả. Ngạc nhiên vô cùng :
- Mẹ em thật thánh thiện và còn hiền nữa nha!
- Vì bà ấy cũng là một con người như chị chứ sao!
- Sao cơ?
- Khó tin lắm phải không? Đúng, cha em ông ấy cũng đã từng phải lòng một con người...
Quả nhiên như thế. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao bà ấy lại cầu nguyện bên chúa. Vì sao ánh mắt bà ấy không giống với những người ở đây. Vì sao cửa phòng của bà luôn có người canh giữ. Tất cả chỉ có thể giải thích rằng vì bà là một con người. Bà có cả tình thương và cảm xúc.