Dạo này Jay đã thường xuyên dùng bữa cùng tôi. Tuy vẫn còn sử dụng đến máu động vật nhưng đã không còn nhiều như trước nữa. Mà kỳ lạ, có khi tôi ăn món mà mình nấu thì không khỏi nhăn mặt vì nó rất khó ăn, còn cậu thì ăn ngon lành như thể là ngon lắm ấy. Làm tôi ngượng chín cả mặt. Khổ thân cậu, có biết gì đâu!
Rồi như mọi lần, sau bữa sáng thì cậu lại đi ra ngoài. Jay bảo rằng nếu cảm thấy buồn chán thì tôi có thể ra ngoài kia dạo chơi. Bởi vì giờ đây tất cả nơi này cơ bản đã là của cậu.
Nghe cũng hay đấy, trước giờ tôi có bao giờ một mình đi quá xa chỗ này đâu. Bây giờ chính là cơ hội để tôi thăm thú đây mà.
Căn phòng ở chỗ này lớn quá. Cửa ra vào thôi cũng thật khiến cho người khác phải loé mắt mà. Chạm khắc thật tinh xảo, tôi đưa tay lên chạm vào một lúc thì có người vỗ vai tôi :
- Cô làm gì ở đây?
Là Kris, sao anh ta lại ở chỗ này? Sớm không gặp, muộn không gặp tại sao lại nhằm ngay lúc này mà chạm mặt anh ta nhỉ? Đúng là xui xẻo mà!
- Tôi hỏi cô đứng trước cửa phòng tôi làm gì?
- Tôi... Tôi chỉ...
Chưa kịp nói hết câu thì tay tôi đã bị hắn kéo vào trong. Thì ra căn phòng này là của hắn. Tôi thật không nên đến đây.
Bên trong còn lộng lẫy hơn gấp nhiều lần. Người hầu thì vô số. Nhưng không hiểu sao tất cả họ chỉ toàn là nữ thôi.
- Chào thiếu gia! - Một cô cung kính - Cô gái này là...
- Mau mang trà ra mời khách đi! - Giọng hắn trầm thấp ra lệnh.
Không hiểu sao đám người kia đồng loạt nhìn tôi. Tôi mất tự nhiên hẳn, đành ngồi xuống ghế. Chắc là những người này ít khi ra ngoài nên họ đoán tôi là nhân tình hay gì gì đó của hắn đây mà.
Một cô đưa cho tôi tách nước rồi lui xuống. Định là sẽ chẳng uống đâu, nhưng hắn ta đã liếc mắt về phía này :
- Sao không uống? Hay là chê?
Tôi vội vàng cầm lên uống, chỉ mong hắn đừng giáng cơn thịnh nộ xuống đầu tôi. Nhưng chỉ vừa nhấp môi lên tách trà, tôi bỗng làm cho chiếc tách rơi xuống đất vì nó rất khó uống.
- Xin lỗi... - Tôi hốt hoảng.
Một cô hầu chạy đến ngồi xuống định giúp tôi dọn dẹp chỗ tách bị vỡ ấy nhưng hắn đã ra lệnh :
- Đi xuống! Ở đây không có chuyện của cô.
Cô gái sợ hãi lui đi. Tôi cũng đang sợ lắm. Nhìn gương mặt của những cô gái đang nhìn tôi ở phía kia thì biết, họ cứ như nói với tôi rằng "chưa một ai dám chọc giận vị thiếu gia này, tôi sắp không được yên thân rồi" vậy.
Kris tiến đến gần tôi, bản thân cứ nghĩ hắn sẽ vung tay tát tôi hay nắm tóc tôi rồi đánh đập gì đó chứ. Ai ngờ đâu hắn lại ngồi xuống, điềm nhiên dọn dẹp mớ hỗn độn kia.
- Không hợp khẩu vị của cô sao? - Hắn chợt dừng động tác, ngước lên hỏi tôi.
- Không... À mà có... Thực sự là tôi không quen với mùi vị này!
- Tay cô bị bỏng rồi. Để tôi giúp cô xử lý vết thương nhé?
Giờ mới để ý nha, bàn tay tôi vì nước trà nóng đổ vào nên bị bỏng một khoảng, vậy mà lúc nãy vì quá sợ hãi nên tôi nào có để ý làm chi.
- Tôi... Không sao... Không cần phiền thế đâu!
- Thế chắc tôi phải nhờ người pha cho cô ly trà khác chứ nhỉ?
- Không cần đâu...
- Thế giờ cô muốn sao?
Tôi cảm nhận hắn thật kiên nhẫn với tôi, còn tôi thì đang thách thức lòng kiên nhẫn đó. Nhìn đám người kia đang nhìn tôi với mắt chữ A, mồm chữ O kìa, cứ như đây là lần đầu tiên hắn hành xử như thế vậy. Tôi sợ cứ từ chối mãi thế này thì đảm bảo hắn sẽ ra tay với tôi cho mà xem.
- Tôi...
- Kris! Ai cho anh dẫn chị ấy đến đây?
Là Jay, trời ạ thật may là cậu đã đến đây kịp lúc. Tôi chạy đến nép sau lưng Jay, nắm tay cậu thật chặt.
- Em trai đến thăm anh đấy à? - Hắn nhìn về phía Jay, cười khẩy.
- Tôi không có thời gian để làm việc vô bổ đó. Nói đi, anh muốn gì ở Mie? - Jay đang rất tức giận.
- Cô ta đứng thập thò trước cửa phòng tôi, tôi chỉ là tốt bụng định mời vào trong dùng nước thôi mà.
- Anh tốt lên như thế từ lúc nào?
- Jay! Về thôi. Ở đây đáng sợ lắm! - Tôi lay lay cánh tay cậu.
- Có em ở đây. Không sao đâu!
- Nhưng... Tay chị bị bỏng rồi, đau lắm! Về đi... - Tôi không muốn ở đây thêm một chút nào nữa nên đành nói ra vết bỏng ở tay.
- Chị có sao không? - Jay kéo tay áo tôi lên rồi trừng mắt về phía Kris - Anh dám động đến chị ấy, tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu!
Rồi Jay bế tôi lên, tôi là bị bỏng ở tay chứ đâu phải ở chân mà cậu phản ứng ghê thế nhỉ? Nhưng thôi, thoát khỏi đây là ổn rồi. Trước khi chúng tôi bước ra khỏi ngưỡng cửa, tôi đã kịp nghe văng vẳng tiếng Kris, không biết Jay có nghe thấy hay không :
- Muốn đấu, ta sẽ đấu với ngươi tới cùng!
Và rồi cửa phòng bị đóng sầm lại, thật dứt khoát, thật vô tình.