Loay hoay cả buổi chiều mới giải quyết xong đống cá. Chắc là sẽ đủ thức ăn cho vài ngày tới đây. Thật tuyệt vời!
Tối, bỗng nhiên tôi nổi hứng muốn ghi lại những điều tôi đã và sẽ trải qua ở đây trong một cuốn nhật ký. Thế là ngồi hồi tưởng lại và hí hoáy viết. Để khi có dịp, tôi sẽ mang về khoe với sơ và các em của tôi. Đang viết thì tôi giật bắn người ra khi thấy có người đang đứng ngoài sân nhà mình và nhìn chằm chằm vào đây. Tôi cũng chẳng ngại ngần mà nhìn lại, tên này trông cũng quen quen. Đấu võ mắt được một lúc thì cậu ta quay đầu định bỏ đi. Tôi chạy ra gọi :
- Này, cậu kia! Khoan đi đã.
Cậu ta đứng lại thật nha. Tôi đi đến trước mặt cậu, nói tiếp:
- Tôi nhận ra cậu rồi, sao đến rồi mà không vào nhà chơi?
Cuối cùng cũng mời được cậu ta vào nhà. Rót cho ly nước lọc và mời cậu ngồi xuống ghế. Tôi hỏi :
- Cậu là người hôm qua tôi đã giúp băng bó vết thương lại đúng không?
Cậu ta không trả lời. Để ý mới thấy nãy giờ chỉ có một mình tôi nói chuyện. Bản thân có chút bực bội nhưng cố kìm chế :
- Sao tự dưng cậu lại bỏ đi? Vết thương kia còn chưa lành mà...
Mãi mới nghe cậu ta nói chuyện :
- Cảm ơn...
- Hả? Sao tự dưng cậu cảm ơn tôi làm gì?
- Vì đã cứu tôi đấy!
- Ai trong hoàn cảnh đó cũng sẽ giúp đỡ cậu thế thôi.
- Không đâu, sẽ không ai dám cứu tôi cả. Vì tôi đâu giống bọn người kia...
- Cậu nói gì thế?
- Không có gì, đừng để ý. Tôi đột ngột bỏ đi như vậy cũng vì muốn tốt cho cô thôi. Nhưng tôi thấy mình còn nợ một tiếng cảm ơn nên quay trở lại.
- Đừng nói thế mà.
- Cảm ơn cô, thôi tôi đi nhé - Cậu ta đứng dậy nói và bỏ đi.
Nơi này kì lạ quá, cả con người cũng bí ẩn không kém luôn. Nói chuyện cứ úp mở thế thì ai mà hiểu được. Haizz!
*
Sáng nay, tôi lười biếng quá đi, chẳng muốn dậy chút nào. Nhưng rồi tôi nghe có tiếng người xôn xao ngoài kia. Đành phải ra ngoài xem có chuỵên gì. Ô kìa, có nhiều người tụ tập ở đây quá. Làm tôi rất hiếu kì nha.
Rất nhiều động vật bị giết chết rồi xác chúng được chất đống lại. Đều là những con vật được người dân trong làng nuôi. Họ không ngừng mắng chửi ai đã độc ác đến thế. Tôi giật mình, không nén được có một chút sợ hãi. Rồi một bàn tay đặt lên vai tôi :
- Chính cái mùi hương trong nhà cô đã giết chúng đấy!
Lại là cái anh chàng kì lạ kia, tôi ngạc nhiên hỏi lại :
- Sao? Mùi hương biết giết chết động vật ư?
- Không phải, chính những ai mang trên mình thứ mùi đó.
Tôi giật mình, ai được nhỉ?
- Sao anh biết rõ thế?
- Kẻ thù truyền kiếp của chúng tôi là bọn họ.
- Bọn họ? Là ai chứ?
- Là những ai mang mùi hương đó.
Thà không nói còn hơn. Anh ta càng nói, đầu óc tôi càng quay cuồng,càng khó hiểu. Haizz!
- Sao mặt cô ngố ra thế chứ? Thôi đừng bận tâm nữa. - Anh mỉm cười, nụ cười khá đẹp đó chứ.
- Nhưng anh là ai?
- Tôi khác tất cả những người ở đây. Làng tôi ở sâu trong rừng.
- Tên anh là gì?
- Cô cứ gọi tôi là Yul.
- Yul à? - Ở rừng mà tên đẹp gớm.
- Uhm, thôi, ở đây không còn chuyện của tôi nữa. Tôi đi đây! Tạm biệt cô...
Tôi chưa kịp nói tạm biệt thì anh ta đã chạy mất hút. Nhanh thật!
Rồi người dân trong làng cũng dần tản ra. Vì họ có biết ai là thủ phạm đâu mà bắt đền chứ. Tôi thắc mắc, Yul có lẽ biết ai đã gây ra vụ này nhưng tại sao anh không nói ra?
Mùi hương lạ trong nhà tôi là thủ phạm? Không lẽ lại là...