Ma Cà Rồng Sa Ngã (The Guilty Vampire Boy)

Chương 36: Mie - Cậu Rất Yêu Bé Con





Tôi buồn lắm. Jay không thương bé con. Cậu muốn tôi bỏ đứa bé này. Vì sao chứ? Đó cũng là con của cậu cơ mà. Cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng nhất định sẽ bảo vệ bé con đến cùng.
- Mie... Chị ngủ rồi sao?
Tôi nghe có tiếng bước chân đi vào. Là Jay. Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa nên đành im lặng.
- Em biết là chị giận em. Nhưng Mie này, chị có biết sức khoẻ của chị sẽ ra sao nếu chị cứ cố chấp thế này không?
Tôi cứ nằm im, quay mặt vào trong. Jay đang nói gì vậy? Sức khoẻ tôi thì sao chứ? Ai trong những lúc này cũng thế thôi mà.
- Mie biết không? Mẹ em cũng như thế. Bà từng suýt mất mạng vì em đấy, là do bà cực kỳ may mắn nên mới có thể vượt qua. Em thật không muốn chị phải mạo hiểm...
Jay chợt dừng lại, hình như cậu đã nghe tiếng khóc của tôi rồi. Không hiểu vì sao tôi lại thế nữa. Chỉ biết rằng bây giờ tôi rất muốn khóc thật to.

- Chị... Sao thế? Đừng khóc mà! - Cậu xoay người tôi lại, lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi.
Tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng không sao kìm được tiếng nấc :
- Jay...
- Ngoan, đừng khóc! - Cậu ôm tôi vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc tôi - Xin lỗi vì đã to tiếng với chị ngày hôm qua...
- Jay, chị không sao, thật đấy! Đừng bỏ bé con nha.
Jay bỗng im lặng, rồi tôi lại nghe có tiếng thở dài lo lắng từ cậu :
- Em cũng rất thương bé con mà. Nhưng chị biết đấy, nó là một ma cà rồng...
- Chị biết! Vì vậy chị sẽ cố gắng và sẽ như mẹ của em, bình an sinh bé con mà. - Tôi đã khóc rất to và ôm cậu thật chặt.
- Mie...
- Đi mà Jay, chị rất yêu nó. Như mẹ em cũng đã từng cố gắng để em được sinh ra vậy. Vì bà ấy yêu em mà!
- Được rồi, theo ý chị hết. Đừng khóc nữa, em thương! - Jay hôn lên má tôi, nhỏ nhẹ nói.
- Cảm ơn em! Chị sẽ luôn chú ý đến sức khỏe của mình.
Cuối cùng Jay cũng đồng ý. Thật sự tôi đang rất hạnh phúc. Và tôi tin chắc rằng cậu cũng sẽ từ từ chấp nhận bé con của chúng tôi thôi. Rồi cậu sẽ lại yêu nó như tình yêu đã dành cho tôi vậy.
*

Tôi chẳng hiểu sao nữa, dạo này tôi không thể nào rời khỏi giường được. Tôi luôn cảm thấy rất mệt mỏi, thật khó chịu. Có lẽ Jay cũng để ý đến điểm này nên lúc nào cũng quan tâm, chăm sóc kỹ cho tôi. Tạo điều kiện cho tôi cảm thấy thật thoải mái.
Sáng nay, Jay đi ra ngoài từ rất sớm. Lúc tôi nghe có tiếng bước chân ngoài sân thì cũng là khi cậu về.
- Jay... Sao không vào nhà đi? Đứng ngoài đấy làm gì?
Cậu cứ đứng ở ngoài cửa, nhìn tôi mỉm cười làm tôi sốt ruột quá. Cố gắng ngồi dậy, hỏi :
- Em giấu gì phía sau đấy? - Tôi nhận ra một bên tay của cậu đang để sau lưng.
Jay chìa ra một con đà điểu. Tôi tròn mắt nhìn :
- Sao? Ở đây cũng tìm được cái này nữa à?
- Vì chị hết đấy! Nó ở xa nơi này lắm nha.
Tôi vui lắm, cố gắng thuyết phục cậu cho tôi được giúp cậu chuẩn bị món ăn. Cuối cùng cũng thành công.
- Sao này đừng mạo hiểm như thế nữa nhé! - Tôi chợt nhận ra vài vết xước trên mặt và tay Jay.
- Không sao đâu. Chị vui là được!
Nhưng cuối cùng thì cũng thất bại. Tôi chẳng thể cầm cự chỗ thức ăn đó được lâu. Lại nôn ra hết tất cả những thứ vừa ăn vào :
- Xin lỗi Jay...
Cậu mỉm cười, bước ra khỏi ghế tiến đến gần tôi. Bàn tay nhẹ nhàng xoa vào bụng tôi, thủ thỉ :

- Đứa bé này, sao lại hư như vậy? Con không thương mẹ mình sao?
- Thôi, đừng mắng bé con mà Jay...
- Không có, em chỉ là lo cho chị thôi. Cứ thế này thì...
- Chị không sao. Ổn rồi mà!
- Để chị phải chịu khổ rồi. - Jay gục vào vai tôi, nghẹn ngào nói.
- Em ngốc, chị đang cảm thấy hạnh phúc đấy chứ!
- Rồi, rồi. Bé đã nghe chưa? Ba và mẹ rất yêu con đấy. Vì thế đừng làm khó mẹ nữa có được không?
Jay tiếp tục kiên nhẫn đút lại chỗ thức ăn đó cho tôi. Ơ, hay thật! Tôi không còn bị nôn sau đó nữa. Tuy không ăn được nhiều nhưng cũng khá hơn trước, tôi vui mừng lắm. Có lẽ, bé con đã cảm nhận được tình yêu của ba dành cho mình rồi nên không còn làm nũng nữa cũng nên.
- Chị giỏi quá! - Jay quàng tay qua cổ tôi, thì thầm.
- Không, là do bé con ngoan đấy chứ!
Mọi việc dường như đã khá ổn rồi. Nhưng giờ mới để ý nha, dạo này tôi không thấy Yul đến đây nữa. Sao thế nhỉ? Chẳng lẽ anh cảm thấy ngại khi Jay đã trở về hay sao? Thật tiếc là tôi chưa kịp nói cảm ơn Yul vì những việc anh đã làm cho tôi trong thời gian qua. Anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều rồi. Mặc dù không thể chấp nhận tình cảm của anh nhưng tôi thực sự mong anh có thể tiếp tục làm bạn với tôi, như lúc trước vậy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.