Tôi là Jay, ừ thì chắc chắn có ai đó sẽ thắc mắc là vì sao thời gian này không còn thấy tôi xuất hiện nữa. Tôi đã trở về nhà. Bản thân ban đầu chỉ nghĩ đơn giản là mình sẽ về và giải quyết những chuyện ở đây. Rồi sau đó tôi sẽ cùng với chị, sống những ngày tháng vui vẻ đến hết đời.
Tôi không thể chịu nổi nếu như Kris cứ tìm mọi thủ đoạn để đối phó với chúng tôi. Một mình tôi thì không sao, nhưng còn có chị và đứa con sau này của chúng tôi nữa. Sẽ như thế nào nếu cứ mãi bị Kris nhắm đến ? Tôi sẽ chẳng chịu đựng được nếu như họ xảy ra chuyện gì mất.
Vậy là tôi một lần nữa lại làm người vô tâm với chị. Nếu như nói chuyện tôi muốn đối phó với Kris với Mie thì chắc chắn chị ấy sẽ đòi ở bên tôi cho bằng được, mà điều này tôi thực sự không muốn tí nào. Thế là bản thân tôi đành phải vô tình một chút, máu lạnh một chút. Lại phải bỏ chị mà ra đi, trong âm thầm. Mie à, em xin lỗi nhé!
Chẳng hiểu vì sao ngày đó, tôi lại tìm đến Yul và nhờ anh ta giúp đỡ. Chắc có lẽ là do tôi biết anh ta cũng yêu chị nhiều lắm nên cho dù xem tôi là kẻ thù nhưng chắc chắn rằng anh ta sẽ chẳng bao giờ bỏ mặt Mie. Nếu như nhờ anh ta để ý và chăm sóc chị, thực sự tôi cảm thấy yên tâm vô cùng.
Thế là tôi trở về đây, không hôm nào mà tôi không nhớ đến chị. Nhớ đến khuôn mặt thiên thần của chị lúc chị kiên quyết giữ lại đứa bé của chúng tôi. Tôi thực sự hạnh phúc khi biết rằng chị cũng giống như tôi, luôn có ước muốn xây dựng một gia đình nhỏ của riêng mình.
Nhưng người tính không bằng trời tính, tôi đã phán đoán sai. Kris thực không dễ đối phó. Lần đó vì quá khinh suất, tôi đã bại dưới tay hắn. Tôi bị hắn chơi bẩn, đánh từ phía sau, khiến bây giờ tôi chẳng thể nào rời khỏi giường được. Ngày mà tôi gặp lại chị, chắc vẫn còn xa lắm.
- Thiếu gia, tôi vào được chứ? - Có tiếng người gọi tôi ngoài cửa.
- Uhm, cô vào đi!
Là Rose, cô ấy muốn nói chuyện với tôi sao?
- Là cô à? Có chuyện gì thế?
- Tôi vừa trở về, thiếu gia Kris đã tấn công vào làng yêu sói đấy!
Chuyện này cũng không có gì lạ, trước giờ chúng tôi cũng thường xuyên đem quân đi ẩu đả với kẻ thù mà. Tôi chẳng có gì ngạc nhiên khi nghe điều đó.
- Vì sao cô lại kể chuyện này với tôi?
- Vì lần này, thực sự không ổn!
- Sao? Cô nói gì? Tôi không hiểu.
- Vốn dĩ thiếu gia Kris đã đánh bại được kẻ đứng đầu kia. Nhưng rồi... - Rose bỗng dừng lại, dường như là để quan sát vẻ mặt của tôi.
- Cô cứ nói đi...
- Có một cô gái đã làm họ dừng động tác. Không biết là vô tình hay cố ý, cô ấy cũng tên là Mie!
- Là chị ấy? Nói cho tôi biết, chị ấy sao rồi? - Tôi sốt ruột hỏi.
- Tôi không được phép vào trong nhưng hình như cô ấy đã chết rồi ạ!
- Cái gì? Cô vừa nói cái quái gì vậy? - Tôi như muốn bật dậy ngay, nhưng vô ích thôi. Bây giờ thì tôi không còn làm được cái việc cỏn con đó nữa.
- Vì sức khỏe cô ấy rất yếu nên không qua khỏi. Xin thiếu gia đừng quá kích động!
- Cô ra ngoài đi...
Thế là Rose lui ra ngoài, trả lại cho căn phòng này một sự im lìm đến đáng sợ.
Tôi đã bị Kris biến thành một phế nhân vẫn chưa đủ hay sao mà bây giờ ông trời còn muốn tôi mất luôn cả chị? Tôi căm hận bản thân mình, vì yêu tôi, vì muốn ở bên cạnh tôi mà khiến chị phải đánh đổi đi cả mạng sống của mình. Cái giá đó thực sự quá đắt trong khi Mie có tội tình gì đâu chứ? Tôi hận mình vô cùng, vì sao lúc trước tôi không kiên quyết đến cùng? Dù cho cả đời này chúng tôi không nghe được tiếng khóc của trẻ con thì đã sao? Có Mie đối với tôi là đã có tất cả. Bây giờ chị ấy không còn nữa, có phải là tôi đã mất hết rồi không?
Hiện tại, tôi đang là một phế nhân. Đến cả người mà tôi yêu hơn chính bản thân mình cũng đã không còn nữa. Thử nói xem, tôi có phải là đã quá thất bại, quá vô dụng rồi không?