Tôi thực sự rất ghét trận chiến này.
Cứ đánh mãi như vậy, thì giải quyết được cái gì chứ?
Hay là chỉ khiến cho khoảng cách giữa tôi và chị ngày càng xa?
Vì tôi là một ma cà rồng, vì tôi đang đánh nhau với người sói - những người mà chị luôn xem như người thân của mình kia...
Không hiểu sao lúc nãy chị lại đánh thắng tên đó nhỉ? Vốn dĩ trái tim của tôi sắp bị siết chặt, bởi vì lúc đó tôi cứ như bù nhìn, không có cách nào để cứu chị. Nhưng không ngờ, cuối cùng thì chị đã hoá kiếp cho tên đó bằng một phát thật bén ngọt. Tôi thực sự rất sốc, chị mạnh lên như thế từ bao giờ?
Nhưng rồi, cuộc chiến nào rồi cũng kết thúc. Bằng việc cha tôi đã tóm được gã người sói tên Yul ấy...
- Đến lúc rồi, các ngươi đã thua! - Ông ta giở ra cái giọng thật ngạo mạn, đắc chí.
- Yul! - Là tiếng của chị, tha thiết gọi hắn. Trái tim của tôi một lần nữa bị bóp chặt, tựa hồ có thể vỡ tan.
Rồi lũ ma cà rồng rút về một phía, đứng sau lưng cha tôi. Còn những người sói bên kia, lo lắng nhìn hắn đến phát sốt.
- Đừng lo cho tôi, nếu tôi chết thì trận chiến này chẳng phải sẽ kết thúc hay sao? - Hắn ta cười, chẳng biết trong đầu tên này đang nghĩ cái gì nữa.
- Đừng tỏ ra anh hùng như vậy chứ? Điều đó không khiến ngươi bớt đau đớn chút nào đâu. - Kris nâng cằm tên người sói lên, cười lớn.
- Tôi không sợ, muốn giết giết thì giết đi - Hắn cắn môi, rồi lại nhìn sang tôi - Jay! Hãy chăm sóc cho cô ấy.
Nhìn vẻ mặt của hắn thật đáng ghét. Sắp chết rồi mà cứ nguỵ biện mãi thôi. Vậy thì cứ để cho hắn từ từ mà hưởng thụ sự hành hạ của cha tôi đi.
- Jay! Nhớ lời tôi nói nghe không? Cậu là người mà cô ấy luôn yêu... - Từ lúc nào hắn lại kiên nhẫn chỉ với một câu nói như thế? Hắn không mong muốn gì cho bản thân hay sao?
- Yul, đừng nói chuyện với cậu ta nữa. Mau tìm cách thoát ra khỏi đó đi... - Chị khóc rồi, thật là, vì sao tôi lại thấy đau lòng như vậy?
Tôi yêu chị, và sẽ luôn như thế. Nếu như lúc này Yul chết, có lẽ tôi vẫn còn cơ hội đó nha...
Khoan đã, tôi đang nghĩ gì thế này? Vì sao bản thân tôi có thể ích kỷ như vậy? Nhỡ đâu chị không còn yêu tôi nữa thì sao?
Yêu là mong muốn người mình yêu luôn vui vẻ, hạnh phúc phúc trọn đời.
Yul yêu chị, đã chăm sóc cho chị suốt khoảng thời gian mà một tên vô dụng như tôi không thể làm được. Tôi chịu ơn của hắn, nhiều lắm.
- Chịu chết đi! - Cha tôi hét lớn, tay giương cao lưỡi dao lên, toan chém chết tên người sói này ngay lập tức.
À, thì ra là muốn hoá kiếp cho hắn bằng nhát dao đây mà. Lưỡi dao ấy mà giáng xuống từ tay ông ta thì đối phương chỉ có đường chết.
- Mie, cô nhớ bảo trọng đấy!
Tôi yêu chị, ước sao chị sẽ mãi mãi hạnh phúc bên người mà chị đã chọn...
- Yul!
Lưỡi dao hạ xuống, thật dứt khoát, thật vô tình...
Dòng máu lạnh trào ra, người nào đó hoảng sợ buông lưỡi dao xuống, bất lực :
- Jay! Con...
Không sai, tôi đã kịp lao đến đẩy tên người sói đáng ghét kia ra. Một mình hứng trọn nhát chém đó...
- Jay! - Lần này là tiếng chị gọi tôi. Đầu tôi dường như cảm nhận được có một lực nào đó nhẹ nhàng nâng lên.
- Chị, về bên Yul đi. Không thì anh ấy sẽ ghen đấy! - Tôi cười, mùi máu từ đâu trào xuống khoang miệng, tanh tưởi lắm.
- Em đang nói cái gì vậy? Sao từ đầu tới cuối em không chịu hiểu cho chị vậy nè? - Mie càng khóc to hơn, nước mắt của chị cứ rơi xuống người tôi, ướt cả một góc áo.
Có lẽ là chỉ đơn giản là buồn khi thấy một người bạn sắp ra đi thôi nhỉ?
- Jay! - Tên người sói ấy gọi tôi - Xin lỗi cậu!
Bỗng dưng hắn xoay người chạy mất. Sao lại thế nhỉ?
- Em sao thế này? - Chị dường như hoảng hốt khi thấy máu trong miệng tôi trào ra càng lúc càng nhiều.
- Không sao đâu. Đừng khóc! Em sẽ không chịu nổi nếu như tên Yul kia cứ trách em làm cho chị buồn đấy.
- Em thôi đi được không? Người chị yêu từ đầu đến cuối là em, là em mà! - Chị hét lớn, khiến tôi giật mình.
- Là thật sao? Đừng nói chỉ là muốn em vui đó nha.
- Là thật mà! Chị yêu em nhiều lắm, đừng rời bỏ chị lần nữa mà. - Mie ra sức gật đầu, rồi gục đầu vào vai tôi.
- Lần đó là do em muốn quay về để trả thù giúp chị. Vốn dĩ, định khi nào xong việc thì sẽ lại tìm chị, sống những ngày tháng vui vẻ sau này. Nào ngờ đâu...
Bị Kris đánh, đến nỗi phải nằm liệt giường năm năm, không thể cử động!
- Vì sao phải làm khó mình như thế hở Jay? - Chị vẫn nằm trên vai tôi, nức nở.
- Tất cả chỉ là em muốn chị được vui vẻ khi ở bên em. Không ngờ mọi thứ đổi khác quá... - Tôi cảm thấy mệt mỏi lắm, sợ rằng...
- Không, chị không hề thay lòng. Bây giờ không và mãi mãi cũng không!
- Nghe được câu này của chị, em cảm thấy như mình đã có được tất cả rồi... - Tôi mỉm cười hạnh phúc.
Chị vẫn còn yêu tôi, đây là câu mà tôi luôn muốn nghe nhất. Chỉ là...
Có phải là đã quá muộn rồi không?
- Em có điều này muốn hỏi... - Tôi cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng, hỏi chị.
- Em nói đi...
- Jasmine là con của em, đúng chứ?
Chị gật đầu, tôi không còn gì hối tiếc nữa...
- Năm đó, chắc chắn chị đã vất vả rồi! Cảm ơn chị nhiều lắm...
- Không, không có. Bây giờ em đã trở về. Một nhà ba người chúng ta đã có thể cùng nhau hạnh phúc rồi, nhỉ? - Chị lau nước mắt, nụ cười kia vẫn giống như ngày nào.
Chỉ tiếc rằng tôi sẽ không còn cơ hội để được nhìn ngắm nó nữa.
Tôi đã không hổ thẹn với lòng mình. Tôi không phải là một ma cà rồng máu lạnh như gia đình tôi.
Điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời của tôi là đã được gặp chị, được yêu chị - một tình yêu đáng để tôi mãi khác cốt ghi tâm.
Chị đã xem tôi là một con người bình thường và chấp nhận bên tôi, cùng nhau vượt qua rất nhiều khó khăn, cách trở.
Hơn thế nữa, tôi đã có một gia đình,một gia đình nhỏ của riêng tôi. Nơi đó, bé con sẽ gọi chị là mẹ và gọi tôi là ba ba. Chúng tôi sẽ cùng nhau sống vui vẻ bên nhau đến suốt cuộc đời này.
Nhưng rồi, mắt tôi đang dần mờ đi, đến nỗi bao quanh chỉ còn tôi và thứ bóng tối lạnh lẽo.
Tôi chỉ còn nghe tiếng được duy nhất một loại âm thanh...
Đó là tiếng khóc của chị, đau lòng lắm, khó chịu lắm!
Xin lỗi Mie, đã từng rời bỏ chị đi, sau đó trở về, rồi cuối cùng lại phải rời xa chị thêm một lần nữa...
Hơn nữa, lần này có thể là mãi mãi...
Em xin chị đừng buồn, đừng khóc có được không?