[Ma Cung Phong Nguyệt Hệ Liệt] - Bộ 7 - Ngã Hoa Khai Hậu Bách Hoa Sát

Chương 5



Tây Môn Đoạt Hồng cùng Hoa Kính Hương chỉ trong một buổi chiều đã xác định được tâm ý của nhau. Dùng thời gian của buổi tối tiến hành từng bước từng bước khiến cho tình yêu càng thêm sâu đậm, động tác không thể nói là không nhanh chóng.

Cả Tây Môn Đoạt Hồng lẫn Hoa Kính Hương sau khi cùng nhau thổ lộ tình ý liền cảm thấy mọi việc thật tốt đẹp, đáng thương cho bọn nha hoàn mờ mịt không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chính là sáng hôm nay khi bưng nước rửa mặt đến, liền cảm thấy cung chủ đối xử với Hoa tổng quản thật dịu dàng, mà Hoa tổng quản lại luôn né tránh ánh mắt cung chủ, nhưng khóe môi lại có một tia cười yếu ớt.

Không thể không thừa nhận, Hoa tổng quản ngày thường luôn mỉm cười với mọi người, nhưng nụ cười hôm nay, rõ ràng không giống với bình thường, tuy rằng yếu ớt, nhưng rõ ràng là nụ cười thỏa mãn hạnh phúc a.

Có lẽ bởi vì trạng thái của hai người họ có chút khác lạ giống nhau, cho nên thần kinh của bọn nha hoàn cũng trở nên vô cùng mẫn cảm. Thời gian các nàng hầu hạ Tây Môn Đoạt Hồng cũng không nhiều lắm, nên từng giây từng phút đều là dùng dư quang của khóe mắt liều mạng xem xét tình hình, sợ bỏ qua bất kì manh mối nào.

Nhưng Hoa Kính Hương hôm nay chải tóc, rửa mặt cho Tây Môn Đoạt Hồng động tác cũng nhanh hơn rất nhiều, trong chốc lát liền làm xong. Làm cho bọn nha hoàn nhìn hắn bằng ánh mắt ai oán, nghĩ thầm Hoa tổng quản, ngày thường không phát hiện ngươi động tác nhanh như vậy a, thật sự là có tật giật mình sao.

Đợi đến khi bọn nha hoàn đều lui ra. Tây Môn Đoạt Hồng mới xoay người lại nhìn Hoa Kính Hương, ha hả cười nói: “Như thế nào? Thẹn thùng? Hôm nay ngươi chải tóc cho ta động tác thật nhanh a, ngươi không phát hiện lúc các nàng lui ra dùng ánh mắt oán hận nhìn ngươi sao?”

Hoa Kính Hương mặt đỏ lên, ngại ngùng nói: “Ta bị các nàng nhìn chăm chú cảm giác rất không tự nhiên, ai có thể giống ngươi, da mặt so với tường thành dày như nhau.”

Nói tới đây, Hoa Kính Hương một bộ dạng lo lắng hỏi: “Ngươi nói xem ngày thường ngươi thu nạp nhiều nha đầu lanh lợi như vậy để làm gì? Hiện tại chúng ta còn chưa biểu lộ gì, ta xem các nàng đều đoán được. Làm sao bây giờ Đoạt Hồng? Nếu chuyện của ta và ngươi lan truyền ra ngoài, nhất định sẽ tổn hại đến danh dự của ngươi.”

Tây Môn Đoạt Hồng giễu cợt cười một tiếng, ôn nhu nhéo nhéo hai gò má của Hoa Kính Hương, sau đó bày ra một bộ dạng thất vọng nói: “Ai yêu, truyền thì truyền đi, ta là Ma cung tổng cung chủ, còn để ý cái gì là danh dự a? Hơn nữa, tình nhân của huynh đệ ta đều là nam nhân, chẳng lẽ không chấp nhận người ta yêu là nam sao? Cứ thuận theo ý muốn của trái tim, chỉ cần chúng ta lưỡng tình tương duyệt, quản chi thế nhân nói gì.”

“Nhưng mà… Bọn hạ nhân…”

Hoa Kính Hương còn có chút do dự, không đợi nói xong đã bị Tây Môn Đoạt Hồng đánh gãy, nghe hắn cười nói: “Kính Hương, đừng buồn lo vô cớ. Ngươi nghĩ thử xem không phải vì lúc trước xảy ra chuyện của bọn Kinh Đào, bọn nha hoàn này mới có thể dễ dàng đoán ra chuyện của chúng ta sao? Người của ma cung chúng ta không câu nệ tiểu tiết, thận trọng mà làm việc, ngươi xem chuyện của bọn Kinh Đào, có người nào tỏ thái độ chê trách sao? Cho nên ngươi có thể an tâm.”

Hoa Kính Hương nghĩ nghĩ, cảm thấy quả thật là có chuyện như vậy, thì cười gật gật đầu, lại nói: “Ngày hôm trước ta muốn đi mua cá băng, kết quả gặp gỡ Tư Không cung chủ, cũng không có mua được, ta hôm nay lại đi mua.”

Tây Môn Đoạt Hồng vội vàng nói: “Kính Hương, ngươi tha cho ta đi, ngươi vừa ra khỏi cửa, liền mang về hai tên đang sắp chết tới cầu tinh nguyệt của ta, hay là ngươi từ nay về sau đừng xuất môn nữa a.”

Hoa Kính Hương nghĩ đến đều là bởi vì mình, ba viên tinh nguyệt của cung chủ mới hóa thành hư ảo, không khỏi có chút ái náy, cười cười nói: “Đều là lỗi của ta, chẳng phải là ta đang muốn xuất môn mua cá băng bồi thường cho ngươi sao?”

“Ngươi đừng tái lại đem người về thì ta đã tạ ơn trời phật rồi.” Tây Môn Đoạt Hồng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lại nhìn nhìn sắc mặt Hoa Kính Hương, trầm ngâm nói: “Ta chút nữa đã quên, lần trước Thiên Trảm đến, hình như ngực của ngươi rất đau đớn, ta lúc đó không quá để ý, ta nghị đó là bệnh cũ của ngươi đi? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hay là để cho lão đại phu xem bệnh cho ngươi, ngươi mặc dù là thầy thuốc, nhưng mà ngươi biết đó, thầy thuốc không thể tự chuẩn bệnh cho bản thân được.”

Hoa Kính Hương ngẩn ra, tiếp theo miễn cưỡng cười nói: “Không cần, sư phụ cũng từng chuẩn bệnh cho ta, đây là loại bệnh ít gặp, cũng không gây trở ngại gì, bất quá lâu lâu sẽ tái phát bệnh, ta đã là vài năm không có chuyện gì, chắc là ngày đó nhìn thấy bộ dáng Lý Thư Bạch vô cùng thê lương, sợ tới mức tái phát, ta biết rõ bệnh của ta, sẽ không có chuyện gì a.”

Hắn tuy một bộ dạng khinh đạm nói, nhưng Tây Môn Đoạt Hồng lại cảm thấy không yên, bất quá nếu Hoa Kính Hương kiên trì, hắn cũng không muốn làm trái ý ái nhân, thầm nghĩ Kính Hương có cốt cách là một ngạo nhân, tất nhiên cũng không muốn có bệnh, cũng phải, không cần làm tổn thương tự tôn của hắn, đợi đến dịp nào đó hắn ngủ say, liền lặng lẽ gọi lão đại phu đến chuẩn bệnh một phen.

Nghĩ đến đây, liền không nói nhiều lời nữa. Vì thấy Hoa Kính Hương kiên trì muốn xuất môn mua cá, Tây Môn Đoạt Hồng cũng liền mỉm cười đáp ứng.

Đi vào cửa hàng bán cá nổi danh, sắc mặt mỉm cười lúc Hoa Kính Hương rời đi sớm đã biến mất vô tung, hắn ngẩng đầu nhìn tấm biển, thật lâu sau khe khẽ thở dài, cất bước đi vào đại môn.

Chỉ mới là sáng sớm, cửa hàng cũng không có mấy người, chủ tiệm vừa thấy hắn, thì cười nói: “Thì ra là Hoa tổng quản, hôm qua vừa có vài con cá chép nặng ba bốn cân, ta đều giữ lại cho ngươi, mau đi theo ta tới hậu viện tuyển chọn.” Nàng thái độ nhiệt tình, hiển nhiên là cùng Hoa Kính Hương đã rất quen.

Hoa Kính Hương gật đầu đáp ứng, đi theo nữ tử kia vào hậu viện, chi thấy trong một cái ao nhỏ, quả nhiên có mấy con cá chép lớn, vì thế hắn liền dựa vào lan can, cẩn thận tuyển chọn.

Chợt nghe nàng kia nói: “Sư phụ hỏi ngươi như thế nào còn chưa động thủ? Ngươi đi vào đó đã được hai năm, chẳng lẽ một cơ hội cũng không có sao?” Giọng nói lạnh lùng, đã không còn vẻ nhiệt tình ban nãy.

Hoa Kính Hương tầm mắt vẫn nhìn theo cá chép, cười lạnh nói: “Gấp cái gì? Bách hoa lâm cùng Ma cung giằng co nhiều năm như vậy, hiện giờ đã không chờ được nữa sao? Huống chi, không phải nói muốn ta hấp thụ công lực của Tây Môn Đoạt Hồng sao? Các ngươi cũng không phải không biết người nọ khôn khéo lạnh lùng, mặc dù đối với ta coi như có tín nhiệm, nhưng ta nào có dễ dàng nắm được tâm tư của hắn.”

Nữ tử lộ ra bộ dáng cười mà như không cười, thọat nhìn có vài phần trào phúng, cũng cười lạnh nói: “Nói như vậy ngươi thật đáng thương, Tây Môn Đoạt Hồng thực sự không dễ đối phó sao? Ta còn tưởng rằng với bộ dáng xinh đẹp này của ngươi, đã sớm làm hắn say đắm thần hồn điên đảo, ngươi thật may mắn, rõ ràng chưa lập qua đại công gì, mị công của ngươi cũng đạt đến tầng cao, ngay cả sư phó cũng khoe rằng một cái nhăn mày, mỉm cười của ngươi cũng là phong tình vạn chủng, Tây Môn Đoạt Hồng là một người nam nhân bình thường, sao có thể tránh khỏi mê hoặc của ngươi?”

Hoa Kính Hương thản nhiên nói: “Ta dù sao cũng là một nam tử. Ngươi nói sư phụ kiên nhẫn đợi thêm một thời gian nữa, ta tất nhiên sẽ đem một thân đầy công lực của Tây Môn Đoạt Hồng trở về gặp nàng, nhắc nàng chớ quên, đến lúc đó phải thực hiện lời hứa với ta, đem ngôi vị Bách hoa lâm cung chủ truyền lại cho ta.”

Nữ tử kia khanh khách cười hai tiếng, nhưng trong mắt nhanh chóng hiện lên vẻ tàn nhẫn, sau đó nàng từ từ nói: “Ngươi cứ việc làm cho xong việc, không cần nói đến việc người mà sư phụ cưng chiều nhất chính là ngươi, đến lúc đó ngươi có một thân công lực của Ma cung cung chủ, mị công lại là có một không hai trong thiên hạ, ai còn có thể cùng ngươi tranh đoạt?”

Hoa Kính Hương lạnh lùng nói: “Đã như thế, cũng phải đem  thuốc giải cho ta, ta về sau không có cơ hội thường tới nơi này, ngươi xin chỉ thị của sư phụ, cần phải cho ta nhiều thuốc giải một chút, lúc ta ở trước mặt Tây Môn Đoạt Hồng bỗng dưng lại phát bệnh, cũng may thời gian quá ngắn, nếu không bị lão thần y nhìn thấy, khó tránh khỏi sẽ không bị hắn nhìn ra manh mối gì.”

Nữ tử nói: “Hảo, ta thay ngươi hỏi sư phụ, ngươi đi ra ngoài trước chờ, chờ ta đem thuốc giải cùng cá giao cho ngươi.”

Lúc hai người nói chuyện, thủy chung đều là nhìn cá chép trong hồ, thỉnh thoảng cười nói lớn tiếng vài câu. Mật đàm xong, Hoa Kính Hương liền làm ra bộ dạng đã chọn lựa xong, đối với kia nữ tử nói: “Tốt lắm, ta cũng không cùng các ngươi so đo, thì lấy con cá này, nhưng ngươi cũng không được đánh tráo con khác a.”

“Yên tâm đi Hoa tổng quản, ta nếu muốn đánh tráo, lá gan cũng phải là lớn lắm a, bằng ta mà cũng muốn lừa gạt ngươi sao, nếu vậy cửa hàng cá nho nhỏ của ta cũng phải đóng cửa sớm a.” Nữ tử kia lại khôi phục vẻ nhiệt tình lúc trước, cười tiễn Hoa Kính Hương ra đại môn, sau đó gọi người bắt cá.

Trên đường về Ma cung, tâm trạng của Hoa Kính Hương rối như ma. Hắn cũng không có nói cho Trâm Hoa biết, chính mình đã cùng Tây Môn Đoạt Hồng đi tìm con thừa tự. Cũng may tính tình lạnh lùng của Đoạt Hồng vang danh thiên hạ, làm cho Trâm Hoa cũng tin tưởng rằng hắn cũng không thể nhanh như vậy mê hoặc được Tây Môn Đoạt Hồng.

Vì cái gì còn chưa hạ thủ? Khe khẽ thở dài, trong lòng tự hỏi vấn đề này không biết bao nhiêu lần. Muốn hấp thụ công lực của Tây Môn Đoạt Hồng, lựa lúc hắn không đề phòng là tốt nhất, Bách hoa cung chủ từng vắt hết óc suy nghĩ, bất quá cũng là cầu mà không được cùng Ma cung cung chủ giao hợp. Lấy mị công bí truyền của Bách Hoa lâm, có thể thừa lúc giao hợp làm cho đối phương công lực tẫn tiết, lúc đó mình sẽ là ngư ông đắc lợi.

Nhưng mà mình đã đi tới bước này, vì cái gì còn chưa xuống tay? Lúc đó chính mình đã nghĩ, chờ một chút, nếu có thể làm cho Tây Môn Đoạt Hồng buông hết đề phòng, làm chuyện đó càng thêm thuần thục, lúc đó hấp thụ công lực của hắn càng thêm dễ dàng không phải sao?

Lại cười khổ, Hoa Kính Hương biết những gì hắn nghĩ đem đi lừa quỷ cũng không tin. Bất quá chỉ là lừa mình dối người tìm đại một cái cớ thôi.

Vì cái gì phải kiếm cớ? Nếu muốn hại người, đau khổ nhiều không bằng chỉ đau một lúc không phải sao? Nhưng… nhưng mà, hắn lại tham luyến sự ôn nhu của Tây Môn Đoạt Hồng, cố tình tham luyến cái ôm ấm áp của hắn.

Hoa Kính Hương hận chính mình. Tuy rằng từ nhỏ lớn lên ở Bách Hoa lâm, chung quanh đều là nữ nhân, hắn chỉ học vẻ dịu dàng bên ngoài của nữ tử, ở nội tâm của hắn, vẫn như nam nhân có tính cách cường liệt. Nhưng mà đối với Tây Môn Đoạt Hồng, hắn thế nhưng lại có vẻ phân vân, tâm tình nhu nhược của nữ nhân.

Lúc Hoa Kính Hương ngồi đối diện Tây Môn Đoạt Hồng, nhìn hắn vô cùng cao hứng ăn, trong lòng Hoa Kính Hương nổi lên nhu tình cùng thỏa mãn, trong hai mươi ba năm qua, chưa bao giờ hắn nhận thức được loại cảm giác hạnh phúc như vậy.

Hắn thấy khóe miệng Tây Môn Đoạt Hồng dính một miếng da cá nho nhỏ, nhịn không được cười rộ lên, cầm lấy khăn tay thay hắn nhẹ nhàng lau đi, sau đó trong lòng hắn liền có một trận trào phúng.

Hoa Kính Hương a Hoa Kính Hương, ngươi thật là một kẻ ngốc, ngươi biết rất rõ ràng ngươi muốn hại chết hắn, ngươi còn tự nói với chính mình sẽ không đối hắn động tâm, ngươi rõ ràng chính là đang thực hiện câu “Nhân bất vi kỷ” sự ích kỉ tới cực điểm của kẻ tiểu nhân, nhưng ngươi lại như thế rơi vào lưới tình không thể nào thoát ra được, thật nực cười?

“Khụ khụ, bởi vì cá ngươi làm thật sự ăn rất ngon.” Tây Môn Đoạt Hồng tuyệt không cảm thấy cách ăn của mình có vấn đề, còn không biết xấu hổ đem trách nhiệm đổ hết lên đầu Hoa Kính Hương.

Hoa Kính Hương hừ một tiếng, không để ý tới hắn, lẳng lặng chờ hắn ăn xong cá, liền kêu tiến bọn hạ nhân tới thu thập.

Sau giờ ngọ toàn cảnh yên tĩnh lạ thường, ngồi ở lương đình ngắm cây cỏ, cũng là một loại hưởng thụ, đương nhiên, nếu bên cạnh có giai nhân làm bạn, vậy còn gì hơn.

Nghĩ đến đây, Tây Môn Đoạt Hồng không khỏi sinh oán giận, vừa mới lúc nãy, Hoa Kính Hương nói có việc cần làm, đem hắn ném ở trong này nghênh ngang mà đi.

Thật là, hiện tại không nói, tương lai hẳn là hắn sẽ đi trên đầu ta đi? Kỳ thật nếu như vậy cũng không sao, sợ nhất đích chính là mỹ nhân không nghe lời, thời gian xử lý công sự nhiều hơn thời gian bồi bên cạnh mình, vậy chẳng phải là nhìn được mà ăn không được sao.

Căn cứ vào lý lẽ này, Tây Môn Đoạt Hồng quyết định tìm thời gian thích hợp hảo hảo giáo dục lại tư tưởng của người yêu, làm cho hắn hiểu được thật ra vi phu mới là trọng yếu. Cần phải chấn chỉnh lại suy nghĩ của hắn, nếu không càng kéo dài càng khó thay đổi, phải làm đến khi nào đạt kết quả tốt nhất.

Mới vừa nghĩ đến đây, chợt nghe một trận bước chân nhẹ nhàng, cúi đầu nhìn, chỉ thấy Hoa Kính Hương trong tay nâng một cái khay trà, trên người là một trường bào bằng sa tanh màu vàng ánh trăng, bên hông đeo một túi thơm hoa văn tinh xảo, dải lụa nhẹ nhàng buộc quanh vòng eo tinh tế, hơn nữa dáng đi của hắn tao nhã, bên môi mỉm cười, làm cho người ta nhìn vào thì cảm thấy cảnh đẹp ý vui, bất tri bất giác thì chìm đắm trong trong đó.

Tây Môn Đoạt Hồng đang tán thưởng, đã thấy Hoa Kính Hương bước lên, đi một chút, thì đã bước tới bên cạnh hắn, sau đó hắn đem khay trà đặt lên bàn, nhìn Tây Môn Đoạt Hồng cười nói: “Hôm nay ta cho ngươi thưởng thức, cái gì gọi là đệ nhất thiên hạ trà.”

“Còn không phải đều là trà, cái gì đệ nhất thiên hạ.” Tây Môn Đoạt Hồng bĩu môi, hắn thật sự có chút tài năng cùng học vấn, nhưng cũng không phải là người phong nhã.

“Ngươi uống xong rồi bình luận cũng không muộn.”

Hoa Kính Hương liếc mắt nhìn Tây Môn Đoạt Hồng một cái, đúng là bộ dáng quyến rũ trời sinh, Tây Môn Đoạt Hồng nhìn đến thất thần. Thầm nghĩ thật sự là kỳ quái, như thế nào chỉ một động tác nho nhỏ, chỉ cần là Hoa Kính Hương, cũng có thể đem linh hồn nhỏ bé của ta câu đi mất? Khó trách tú bà kia nghĩ mọi biện pháp buộc hắn tiếp khách, loại người ở thanh lâu như tú bà, trời sinh có đôi mắt nhìn người, đại khái chắc là phát hiện Hoa Kính Hương trời sinh có vẻ mị hoặc câu nhân, cho nên mới bội ước đi.

Đang nghĩ ngợi, đã thấy Hoa Kính Hương cầm lấy chiết phiến quạt nhẹ bắt đầu nấu nước, thì ra trong khay trà kia, đúng là chuẩn bị rất nhiều thứ, trong đó chính là một bình nhỏ chứa nước cùng một hỏa lò nhỏ, than củi đều vừa được bọn nha hoàn mang đến.

“Nhiều thứ như vậy?” Tây Môn Đoạt Hồng có chút nghi hoặc, hắn ngày xưa cũng từng thấy qua Hoa Kính Hương pha trà, lúc Hoa Kính Hương pha trà, động tác vô cùng thuần thục, đúng là làm cho người ta càng nhìn càng thấy thoải mái, nhưng hắn còn chưa từng sử dụng nhiều công phu như vậy, ngay cả nấu nước cũng là tự mình động thủ.

“Đương nhiên rồi, ngươi biết đây là trà gì sao?” Hoa Kính Hương lại hơi hơi trừng mắt liếc nhìn Tây Môn Đoạt Hồng một cái, thấy hắn đúng lý hợp tình lắc đầu nói không biết. Không khỏi chán nản, oán hận nói: “Trí nhớ của ngươi thật kém, đã quên một năm sau khi ta tới, đã từng thu thập tuyết thủy trên hoa mai sao?”

Hắn vừa nói xong, đêm trăng lãng mạn kia lập tức hiện lên trong đầu Tây Môn Đoạt Hồng. Đại khái đêm trăng đó thật đẹp, tuy rằng lúc ấy hắn đối với Hoa Kính Hương cũng không có cảm giác gì, nhưng cảnh tượng đó lại khắc sâu trong óc của hắn.

Nghĩ đến đó, hứng thú cũng tăng lên vài phần. Tây Môn Đoạt Hồng lập tức ngồi thẳng người, trừng to mắt nhìn về cái bình nhỏ đựng nước, lẩm bẩm nói: “Đây chẳng lẽ là tuyết thủy a? Ngô, quả thật có một chút mùi vị không giống bình thường, ân, có chút mùi vị của hoa mai.”

Hoa Kính Hương dở khóc dở cười nói: “Ngươi lại nói bừa, chẳng lẽ tuyết thủy lấy từ trên hoa mai lại có mùi của hoa mai sao? Như thế nào ta lại không ngửi được? Tuyết trên hoa mai dùng pha trà mới đúng là cực phẩm trà, mới có thể cảm thụ tất cả mùi vị, ngươi ngồi đợi một lát, ta pha trà cho ngươi uống.”

Tây Môn Đoạt Hồng gật đầu, nghe Hoa Kính Hương một bên nấu nước một bên đối hắn giảng giải: lửa bếp lò này chính là hồng nê tiểu hỏa lò, còn than dùng để đốt chính là từ gỗ của cây ăn quả, thậm chí chiết phiến này chính là làm từ gỗ đàn hương, nói một hồi hại hắn nghe xong liền cảm thấy chóng mặt, thầm nghĩ bất quá chỉ là uống một ngụm trà, nhưng lại mất rất nhiều công phu, làm hắn cũng không cảm thấy phiền chán.

Chỉ chốc lát sau, nước sôi. Hoa Kính Hương đem ấm trà xuống, trước đổ vào rửa bát trà một lần. Tây Môn Đoạt Hồng thấy hắn thế nhưng dùng tuyết thủy trân quý rửa bát trà, sau đó đổ xuống mặt đất, không tránh khỏi đau lòng không thôi. Lại nghe Hoa Kính Hương thản nhiên nói: “Kia cũng không có biện pháp nào khác, tuy rằng tuyết thủy trân quý, nhưng vì có trà ngon, cũng đành phải làm như vậy.”

Tây Môn Đoạt Hồng nói: “Ngươi cũng biết tuyết thủy này quý, ngươi thu thập số tuyết thủy này lâu như vậy? Làm như vậy thật quá lãng phí, thật trái với tác phong làm người của ngươi.”

Không biết là Hoa Kính Hương bị những lời này của hắn gợi lên tâm sự gì, thế nhưng lại ngây người một khắc, sau một lúc lâu kín đáo thở dài: “Ngươi nói cũng đúng, nếu có suy nghĩ, tiết kiệm chén tuyết thủy này, lần sau còn có thể pha thêm trà. Nhưng ta cố tình chính là người như vậy, chỉ cần chính mình thích gì đó, ta luôn yêu cầu nó thập toàn thập mỹ, người ta nói người có tính cách như vậy là một kẻ lãnh huyết ích kỷ…”

Không kịp nói xong, chợt nghe Tây Môn Đoạt Hồng cười nói: “Không đúng không đúng, nếu nói ngươi là lãnh huyết ích kỷ, trên đời này làm sao còn có người khoan hồng độ lượng a, không cần phải bàn đến, chỉ cần nhìn đến cao thấp trong cung này, người nào mà không đối với ngươi khen ngợi, theo ta thấy, địa vị của ngươi còn cao hơn ta.”

Hắn nói xong, Hoa Kính Hương cũng mím môi cười mà không nói, chính là lẳng lặng châm trà, sau đó hắn đem một cái chén trà nho nhỏ đưa cho Tây Môn Đoạt Hồng, nhẹ giọng nói: “Đoạt Hồng, ngươi là người giang hồ, ngươi phải hiểu được đạo lý của người giang hồ. Nếu có một ngày, cùng với người thân thuộc của ngươi tử chiến, ngươi nhất định phải ích kỷ chút, chỉ có ngươi giết người, ngàn vạn lần đừng để cho người ta giết ngươi.”

“Ngươi chính là đang lo lắng cho ta sao?” Tây Môn Đoạt Hồng tiếp nhận chén trà, cười sủng nịnh nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của Hoa Kính Hương, sau đó nói: “Như thế nào lại lo lắng như thế? Ân, ngươi yên tâm đi, ta cùng huynh đệ tựa như thân thuộc, tuyệt đối sẽ không phản bội ta. Cho dù thực sự có ngày đó, hắn nếu nảy lòng tham giết ta, ta cũng tuyệt không nhớ đến ân tình ngày xưa, hắn đã có thể đoạn tuyệt tình cảm, ta tự nhiên cũng muốn dứt tình.”

“Cứ như vậy đi.” Hoa Kính Hương trên mặt tràn ra vẻ tươi cười, giờ khắc này, trong lòng hắn ngũ vị tạp trần, cũng không biết là vui sướng hay là khổ sở.

Hắn chỉ hy vọng có một ngày, hắn và Tây Môn Đoạt Hồng thực sự có cơ hội tử chiến, ông trời đừng làm cho đoạn tình cảm này ngáng chân đối phương làm cho đối phương không thể nào xuất kiếm. Cũng bởi vì chính mình ích kỷ, rốt cục cũng không thể gánh nổi tất cả thương yêu của Tây Môn Đoạt Hồng.

Hắn ở trong lòng cảm thán, bỗng nhiên nhìn thấy Tây Môn Đoạt Hồng ngửa cổ lên, đem chén trà một hơi uống sạch. Hoa Kính Hương không khỏi kinh hãi đứng dậy, nhưng đã quá muộn. Đợi hắn bổ nhào đến chỗ Tây Môn Đoạt Hồng, Tây Môn Đoạt Hồng đã đặt chén trà lên bàn, không dư thừa tí nào.

“Ngươi… Ngươi cho rằng ngươi đang uống rượu sao? Lại uống nhanh như thế.” Hoa Kính Hương sắc mặt chuyển xanh, cầm lên cái chén trà của Tây Môn Đoạt Hồng, cả giận nói: “Uổng cho ngươi là tổng cung chủ, ngày thường cũng hiểu biết chút phong nhã, sao lúc này lại giống như trâu bò uống, trà này làm cho ngươi uống, thực lãng phí.”

Hắn nói mặc dù kiên quyết, nhưng trong mắt lại ẩn ẩn hiện ra thần sắc vừa hy vọng vừa khát vọng.

Tây Môn Đoạt Hồng ngồi yên nguyện ý nghe hắn oán trách, chẳng những không cảm thấy khổ sở, ngược lại giống như ăn phải nhân sâm cả người cảm thấy thư thái. Chính mình nghĩ thầm ta đây không phải là chưa từng có tật xấu sao? Thích xem bộ dáng dịu dàng của Hoa Kính Hương thì thôi đi, như thế nào bị hắn răn dạy ta còn thư thái như vậy?

“Như thế nào? Ngươi chẳng lẽ không có lời nào để nói sao?” Hoa Kính Hương đợi nửa ngày, chỉ thấy Tây Môn Đoạt Hồng còn ngồi ở chỗ kia xuất thần, còn tường rằng hắn đang hồi tưởng lại hương vị của trà.

Ai ngờ lâu như vậy, cũng không nghe hắn nói một chữ. Hoa Kính Hương không khỏi nghi hoặc, nghĩ thầm cần phải gọi hắn một tiếng đi. Ai ngờ vừa dứt lời, mới gặp Tây Môn Đoạt Hồng phục hồi tinh thần lại, mở trừng hai mắt, mờ mịt nói: “Nói chuyện? Nói cái gì?”

Ngay sau đó, một người luôn luôn dịu dàng như nai con lập tức như hóa thành sư tử, bổ nhào lên thân thể Tây Môn Đoạt Hồng, một bên nhỏ giọng kêu lên: “Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta? Chẳng lẽ trà vừa rồi là uy vào bụng chó sao ( đây là nguyên văn)? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ ngươi là Trư Bát Giới ham ăn ham uống, chỉ lo nuốt vào bụng thôi sao?”

Hoa Kính Hương từ trước đến nay luôn ổn trọng giữ mình. Tuy rằng cùng Tây Môn Đoạt Hồng phát sinh quan hệ, lúc riêng tư ở trước mặt hắn sẽ hoạt bát một chút, nhưng tư thế giống sư tử hà đông này chưa bao giờ xuất hiện qua. Có thể thấy được là hắn thật sự bị chọc giận.

Cũng đúng, người ta thật vất vả mới lấy được tuyết thủy pha trà, hao tâm tổn trí nấu ấm trà nhỏ này, kết quả một câu nhận xét cũng không có, đổi lại là chính hắn bị chọc giận.

Kỳ thật Hoa Kính Hương tay đấm chân đá trên người Tây Môn Đoạt Hồng, sẽ không sinh ra lực đạo gì, nhưng người yêu thật vất vả mới hung bạo như vậy, dù thế nào cũng phải duy trì?

Vì thế Tây Môn đại cung chủ ngay tại đình viện bị người yêu truy đuổi chạy trối chết bộ dạng chật vật không chịu nổi, thường thường khoa trương kêu thảm thiết hai tiếng, mãi cho đến Hoa Kính Hương đuổi mệt mỏi, hắn mới ngồi trở lại ghế dựa, thuận thế đem Hoa Kính Hương dựa vào trong ngực của mình.

“Ngươi thật sự không cảm thụ được gì sao?” Hoa Kính Hương vẫn chưa hết giận, nằm trên người Tây Môn Đoạt Hồng rầu rĩ hỏi: “Cũng đúng, ngày thường cho ngươi uống trà, cũng không thấy ngươi nhận biết được trà Quan Âm cùng trà Long Tĩnh.”

Tây Môn Đoạt Hồng cười nói: “Trà đơn giản là cho người ta uống, để ý tới nhiều như vậy làm cái gì. Bất quá Kính Hương, ta vừa rồi chỉ là chọc ngươi, ngươi lao tâm bày ra bàn trà này, thiên hạ khó tìm, làm sao ta lại không có cảm thụ chứ. Chẳng qua ta miệng lưỡi không trơn tru, nghĩ không ra từ nào để hình dung, ân, ta chỉ cảm thấy mát lạnh ngon ngọt, cho tới bây giờ còn lưu lại hương vị, thật là cực phẩm trà ngon, là trà ngon nhất ta từng uống qua.”

“Ngươi chính là đang an ủi ta thôi.” Hoa Kính Hương khôi phục trạng thái ổn trọng thường ngày, từ trên người Tây Môn Đoạt Hồng đứng lên, đi lại bàn trà vừa cười nói: “Ta cũng thật ngốc, ngươi nếu không có cảm giác, chẳng phải ta đang khinh thường ngươi không có phẩm chất sao?” Vừa nói, đã thấy nước trà đã nguội, hắn vừa muốn đưa tay đổ, đã bị Tây Môn Đoạt Hồng cười hì hì lấy đi.

“Trà ngon như vậy, dù nguội cũng là hảo trà a.”

Tây Môn Đoạt Hồng một bên cười, liền đem chén trà uống một hơi cạn sạch, chép chép miệng, trầm ngâm nói: “Di, loại trà này thật khác biệt? Chén trà này, so với những loại khác, tựa hồ, ân, hơi hơi có một chút bất đồng.”

Hoa Kính Hương oán trách nhìn hắn một cái, ai oán nói: “Ngươi nếu đầu lưỡi không quá linh, ta cũng không đi trách ngươi, nhưng đầu lưỡi ngươi rõ ràng linh mẫn như vậy, trà này ngon như vậy, bởi vì được pha bằng dụng cụ vô cùng trân quý, ta ở trong phòng đồ cổ tuyển nửa ngày, tuyển được bộ dụng cụ này, hương vị đương nhiên sẽ khác biệt.”

Vừa nói, vừa rót trà ra, chính mình uống, nhắm mắt lại chậm rãi cảm thụ, qua một lúc lâu, thỏa mãn thở dài một tiếng nói: “Quả nhiên trà ngon, không uổng công ta vì nó lãng phí nhiều tinh thần như vậy.”

Tây Môn Đoạt Hồng còn muốn uống, cầm lấy ấm trà tự mình rót một chén, cũng học Hoa Kính Hương nhắm mắt lắc đầu, sau một lúc lâu bắt chước Hoa Kính Hương nói: “Quả nhiên trà ngon, không uổng công Kính Hương của ta vì nó lãng phí nhiều tinh thần như vậy, bất quá về sau nếu muốn thu thập tuyết thủy, hãy để ta làm đi, nói như thế nào ta cũng là cung chủ, cũng phải để cho ta học tập một bộ dáng phong nhã a.”

Nói xong hai người đều nở nụ cười, ở đình viện lại ngồi nửa ngày, đem ấm trà quý như vàng kia uống xong, Hoa Kính Hương tự mình thu dọn trà cụ, cùng Tây Môn Đoạt Hồng đi ra khỏi đình viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.