Ma Đao Lệ Ảnh

Chương 14: Đuổi Đi



Theo nhóm phân chia lúc trước, Tiểu Ngưu lại cùng nhóm với sư nương. Hai người đi cạnh nhau trên đường cái, sư nương hỏi hắn: "Tiểu Ngưu, ngươi xem Mặc Long có thể trốn tránh nơi nào?"

Tiểu Ngưu lắc đầu đáp: "Thiên hạ lớn như vậy, sao có thể biết được."

Sư nương trầm ngâm: "Nó bị ta đả thương ngoài cửa đông thành, chắc sẽ không chạy quá xa."

Tiểu Ngưu thở ra một tiếng, nói: "Sư nương, giờ chúng ta cùng đi tìm. Chúng ta thông mình vậy, tìm không thấy nó sao?"

Sư nương bật cười: "Da mặt ngươi càng ngày càng dày."

Hai người cười cười, đã đi khỏi thành. Ngoài thành đang có vô số người giúp tìm kiếm nó. Tất cả mọi người biết Mặc Long tàn ác, đều hết sức tìm kiếm, quyết không để Mặc Long thoát được kiếp nạn này.

Liên tiếp vài ngày đã qua, không có tin tức gì. Mọi người gặp nhau mỗi ngày, đều mang vẻ mặt thất vọng. Ngay cả Nguyệt Ảnh cũng không có biện pháp nào, muốn dẫn dụ nó xem ra đã không còn khả năng. Mặc Long nếm qua một lần thất bại, nó sẽ chú tâm đề phòng còn xuẩn động nữa. Bởi vậy, Tiểu Ngưu vô phương dụng kế. Mọi người đều vất vả nghĩ lương sách.

Ngày thứ tám, sư nương đã tỏ ra nóng vội, gọi Tiểu Ngưu đến, sư nương hỏi lại: "Tiểu Ngưu, ngươi không có biện pháp nào sao?"

Tiểu Ngưu hít vào một tiếng, nói: "Sư nương, ta bây giờ cũng không có cách nào, nhưng ta nghi nó có thể trốn ở nơi đó."

Sư nương nhìn Tiểu Ngưu hỏi: "Ngươi nghĩ là nơi nào? Nói ra ta nghe."

Tiểu Ngưu chậm rãi trả lời: "Người nghĩ xem, nó từ nơi nào đến, có thể trốn đi đâu."

Sư nương a một tiếng nói: "Ngươi muốn nói nó trốn ở Hộ Quốc Tự chăng? Không thể như vậy. Nó từ đó trốn tới đây, sao còn có thể trở về đó? Nó phải biết, chúng ta sẽ để ý tới chỗ đó chứ."

Tiểu Ngưu đề tỉnh: "Cũng không hẳn vậy. Chẳng phải người ta thường nói nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất sao. Mặc Long có thể trốn ở đó."

Mắt sư nương lóe sáng, ừ một tiếng rồi cười đáp: "Nghe lời ngươi, chúng ta cùng đi xem vậy. Vạn nhất nó trốn ở đó, nếu chúng ta bắt được sớm cũng coi như giữ thể diện so với những người kia."

Vừa nói, hai người vừa bước nhanh ra khỏi thành, nhắm Hộ Quốc Tự mà đi.

Xung quanh đây, không ít người đang tìm bắt nó, đều không có kết quá. Sư nương và Tiểu Ngưu hai người đi vào đại hùng bảo điện. Tiểu Ngưu gặp lại hoàn cảnh quen thuộc, hồi tưởng lại đêm hôm đó, Nguyệt Ảnh gặp nạn, chính hắn cứu nàng, sau đó chiếm được chút tiện nghi, thật là hảo sự. Đáng tiếc, hảo sự không thể tới nữa, bằng không, nhất định phải giữ lấy nàng mới được. Ta thật ngu xuẩn, không dưng lại buông tha nàng.

Hai người đi vòng vo trong điện một vòng, Tiểu Ngưu hỏi: "Sư nương, có gì không ổn sao?"

Nàng ngẫm nghĩ rồi đáp: "Không thấy gì lạ cả. Chỉ là có điểm đặc biệt khiến ta cảm thấy kỳ quái, ngươi nghĩ giùm ta."

Tiểu Ngưu nói: "Sư nương cứ nói đi."

Nàng liền hỏi: "Ngươi nói ngày đó buổi tối Mặc Long chạy đến, bụng bức phật tượng kia mở, vì sao bây giờ lại đóng?"

Tiểu Ngưu được sư nương nhắc nhở, lập tức nhìn vào tượng phật, chỉ thấy phật tượng kia bụng hoàn toàn lành lặn, không có cửa động, hiển nhiên cửa động đã khép lại.

Tiểu Ngưu nói: "Chẵng lẽ có người đóng lại?"

Sư nương gật đầu: "Ta nghi ngờ Mặc Long đã vào trong, sau đó dùng cơ quan đóng cửa lại. Nó khiến nơi này hoàn toàn như bình thường, không có chút sơ hở nào cả..."

Tiểu Ngưu nói: "Chúng ta còn chờ gì nữa? Không nên chậm chễ, nhanh hành động thôi."

Sư nương ừ một tiếng, ra tay phát động cơ quan, bụng phật tượng lập tức mở ra một cánh cửa.

Sư nương không chút do dự nhảy vào trong, Tiểu Ngưu cũng theo sau. Trước mặt họ là một khoảng không mờ tối, một đường hầm hẹp dài, cuối đường lại có ánh sáng lóa mắt, đó là một thạch thất lớn, trần thạch thất khảm dạ minh châu. Chẳng trách trong đó sáng như vậy.

Trong động thất, bắt gặp Mặc Long. Nó nằm trên mặt đất, không nhúc nhích, như thể đã chết. Sư nương mừng rỡ, phẫn nộ quát: "Mặc Long, không cần giả chết, bây giờ người trốn không thoát đâu."

Mặc Long mở quái nhãn, cười quái dị hai tiếng, nói: "Các ngươi thật thông mình, ta trốn đến nơi này, các ngươi còn có thể tìm được. Xem ra hôm nay ta chỉ còn đường liều mạng với các ngươi."

Nói rồi đứng lên, hai mắt lộ hung quang, thân hình bao kín bởi hắc lân giáp lách cách ngỏng dậy.

Sư nương nhìn Mặc Long nói: "Ngươi không cần làm bộ, Mặc Long. Ngươi bị thương như vậy, vài ngày khỏi sao được. Trúng Kiền Khôn Trạc của ta, ít nhất mười ngày mới đứng dậy nổi."

Mặc Long nói: "Ta bây giờ không phải đã đứng lên rồi sao?"

Lời dứt còn hoành chân lên trước, tinh thần tỏ ra rất thoải mái.

Sư nương cười: "Mặc Long, ngươi lừa được người khác, không lừa được ta đâu. Chúng ta công bằng tái đấu, nếu ngươi có thể thủ thắng, ta để cho ngươi thoải mái rời đi."

Mặc Long sảng khoái đáp ứng: "Được rồi, Thù hận giữa bọn ta cũng phải thanh toán chút ít. Ngươi với lão mũi trâu đó đã hại ta nhiều rồi."

Sư nương cả giận nói: "Bớt nói lằng nhằng, ngươi sẽ lập tức biết tay thôi. Đi! Ra ngoài đại điện."

Nói rồi kéo Tiểu Ngưu chạy ra động khẩu, trở lại đại điện.

Sau đó, Mặc Long khí thế hung mãnh vọt lên. Hai phương giằng co, không ai nhường ai. Sư nương nói với Tiểu Ngưu: "Tiểu Ngưu, ngươi tránh xa ra một chút, để ta với nó đơn đả độc đấu."

Tiểu Ngưu biết mình bản lãnh quá kém, liền nghe lời bước ra cửa đại điện, có chuyện gì, có thể chạy thoát nhanh chóng, không để rơi vào hoàn cảnh bất lợi.

Sư nương rút nhuyễn kiếm ra, chỉ vào Mặc Long. Mặc Long há mồm nhe răng, bộ dạng tà ác. Sư nương quát: "Mặc Long, xem kiếm."

Dứt lời đã phi thân đến trước mặt Mặc Long. Mặc Long tinh thần cương mãnh, người trụ vững, mồm mở ra, phun ra một đạo thủy lưu.

Sư nương không hề e sợ, nhuyễn kiếm vung lên, vận tam muội chân hỏa vào kiếm, ung dung làm nước bốc hơi. Mặc Long không tin, phun lại lần nữa, vẫn không có tác dụng.

Mặc Long thấy vậy, xoay người về phía Tiểu Ngưu, tìm cách bỏ chạy. Sư nương hét lớn: "Chạy đâu, xem ta đây."

Dứt lời, tay liền giương lên, Kiền Khôn Trạc rít gió phóng ra.

Mặc Long biết vật này lợi hại, chuyển thân tránh đi, không chậm trễ, trạc tử lại đánh đến, Mặc Long xoay mạnh người, hé miệng phun ra một đạo hỏa diễm.

Sư nương kinh hãi, không tưởng được nó còn có thể phun lửa. Nó biết phun lửa từ lúc nào? Nàng bất ngờ, bối rối, vội vàng né tránh, nhưng vẫn chậm một chút, bị lửa đốt cháy một góc quần áo, sợ tới mức mặt mày thất sắc.

Mặc Long nhân cơ hội này hướng cửa phóng đi, nhưng trạc tử lại tập kích, có điều nó vẫn tránh thoát được. Tiểu Ngưu thấy tình thế không hay, vội đóng cửa, rút đoản đao. Lúc này là thới khắc quan trọng, Tiểu Ngưu quyết xông ra chặn đường.

Mặc Long mắng: "Đồ không biết sống chết. Bổn long vương đưa ngươi đến Tây Thiên vậy."

Tiểu Ngưu hừ một tiếng nói: "Đồ không có lương tâm, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi. Ngươi lại lấy oán báo ân."

Mặc Long nghe hắn nói bậy, há mồm phun ra một đạo thủy lưu lớn. Tiểu Ngưu phải tránh qua một bên, Mặc Long mừng rỡ hướng ra phía ngoài toan chạy đi. Trong lúc khẩn cấp, nhuyễn kiếm của sư nương nhanh như điện ập đến, bạch quang chớp lóe, đâm trúng cổ Mặc Long.

Mặc Long kêu thảm thiết một tiếng, lăn lộn trên mặt đất. Nó quay đầu nhìn sư nương, trong mắt tràn ngập cừu hận. Sư nương tiến lên đá hai cước mắng: "Đồ súc sinh, ngươi định chạy sao. Mạng ngươi cũng lớn thật, trúng kiếm của ta mà không chết, quả lợi hại."

Mặc Long thất thủ bộ dạng như con gà, nói: "Nếu không phải ta thụ thương từ trước, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta. Các ngươi cậy đông người mà thôi."

Sư nương hừ lạnh: "Mặc Long, nói gì nữa cũng vô dụng thôi. Mau nhả long châu ra cho ta. Ta có thể tha mạng cho ngươi. Bằng không, ta xẻ ngươi ra làm tám mảnh."

Mặc Long ngửa cổ lên nói: "Mặc Long ta tốt xấu cũng là nam tử, chết cũng không chịu nhục."

Tiểu Ngưu nở nụ cười: "Ngươi rõ ràng là xúc vật, đâu có thể xem như người đâu? Thật sự là việc lạ nha."

Mặc Long cả giận: "Ta đã sớm coi mình là người rồi."

Sư nương tiến lên nắm cổ nó, làm cho Mặc Long ho sặc sụa, trong chốc lát, một viên long châu từ miệng nó ói ra, sư nương động tay nhặt lấy rồi đi tới. Chỉ thấy Mặc Long nhắm hai mắt, thần sắc ảm đạm, như thể đã chết.

Sư nương đi tới chỗ Tiểu Ngưu nói: "Tiểu Ngưu, ngươi há mồm ra."

Tiểu Ngưu không hiểu gì, nhưng cũng nghe lời hé miệng ra. Sư nương búng tay, hạt châu bay thẳng vào miệng Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu chỉ cảm thấy chân khí sung mãn, từng chút một tiến vào bụng, trong chớp mắt nhiệt khí trong bụng tràn đầy, như thể ăn phải lửa.

Tiểu Ngưu lo lắng: "Sư nương à, đó là cái gì vậy? Ta sẽ không chết chứ?"

Mặc Long mắng: "Xú tiểu tử, ngươi ăn long châu của ta, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu. Mai hậu sinh con, sẽ có nhân dạng như ta vậy."

Tiểu Ngưu nghe vậy chửi hắn mấy tiếng. Sư nương cười nói: "Ngươi cùng con súc sinh đó so đo làm gì. Ta cho ngươi biết, long châu này của Mặc Long tu hành mấy trăm năm, chính là một bảo bối. Tu chân giả ăn nó, sẽ gia tăng vài giáp công lực đó."

Tiểu Ngưu nghe xong sửng sốt: "Sư nương, sớm biết như vậy, không bằng cho người ăn. Ta cái gì cũng không hiểu, ăn vật tốt thế này phí mất."

Nàng xua tay nói: "Sau này khắc biết, chờ khi ngươi bắt đầu tu hành, ngươi sẽ thấy được chỗ diệu dụng của nó."

Tiểu Ngưu thấy nàng đối tốt với mình như thế, trong lòng cảm thấy hạnh phúc. Hắn liếc mắt nhìn Mặc Long hỏi: "Sư nương, con quái vật này xử lý như thế nào?"

Sư nương nghĩ rồi trả lời: "Nó đã không còn bao nhiêu tác hại, chúng ta cứ mang nó về Lao Sơn cho chồng ta xử lý."

Tiếp đó nàng hướng về Mặc Long nói: "Từ bây giờ trở đi, không được nói bậy bạ, bằng không, ngươi lập tức mất mạng."

Mặc Long không dám nói gì. Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, Mặc Long không dám cứng đối cứng, nó hoàn toàn không muốn chết.

Tiểu Ngưu hỏi: "Sư nương à, chúng ta đưa quái vật này trở về bằng cách nào?"

Sư nương cười: "Dễ vô cùng, cứ ngựa cưỡi trâu kéo là trở về được thôi. Chẳng lẽ chúng ta kêu người khênh kiệu mới quay về hay sao?"

Đang nói, lại nghe thấy từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Vừa quay đầu, liền thấy Nguyệt Ảnh cùng Mạnh Tử Hùng vào đến nơi. Nguyên là Nguyệt Ảnh mấy ngày nay khổ tâm suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui, nàng chợt linh cảm Mặc Long có thể trốn ở đây. Vì thế, nàng cùng Mạnh Tử Hùng cũng chạy đến. Nhưng vẫn chậm hơn một bước so với Sư nương cùng Tiểu Ngưu.

Sư nương nhìn Nguyệt Ảnh cười nói: "Nguyệt Ảnh, ngươi xem ta cùng Tiểu Ngưu đã bắt được Mặc Long."

Nguyệt Ảnh nhìn nhìn Mặc Long, nói: "Sư nương đúng là lợi hại, đệ tử mất nhiều thời gian mới nghĩ đến nơi này. Sư nương quả là cao minh hơn đệ tử"

Sư nương giải thích: "Có thể bắt được nó, chủ yếu là nhờ Tiểu Ngưu."

Nói rồi chỉ sang Tiểu Ngưu đang đắc ý ở bên. Tiểu Ngưu khiêm tốn nói: "Đây là do ta và sư nương nỗ lực mới thành công. Không có sư nương, ta quả thật tìm được nó cũng không bắt nổi."

Mạnh Tử Hùng hỏi: "Sư nương à, nghe nói trong cơ thể Mặc Long có một viên long châu, người đã lấy được chưa? Vật đó là một bảo bối đấy."

Y nói xong, mặt liền lộ ra thần sắc thèm muốn.

Sư nương trả lời: "Sư nương thật hồ đò, không nhớ rõ việc này? Ta đã trót ăn mất rồi. Ta nghĩ sư phụ ngươi cũng sẽ không trách ta."

Mạnh Tử Hùng nói: "Sư nương sử dụng chính thích hợp, không rơi vào tay ngoại nhân là tốt rồi."

Dứt lời trợn mắt nhìn Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu không phản bác, trong lòng cười cười, ngươi mà biết long châu kia đang ở trong bụng ta, bảo đảm tức giận đến chết. Ta không còn là Tiểu Ngưu trước kia nữa đâu, ta ngủ với sư nương ngươi, hiển nhiên là cha ngươi rồi.

Tiểu Ngưu nhìn ánh mắt Mạnh Tử Hùng. Y cũng thấy ánh mắt vênh váo của Tiểu Ngưu, không hiểu hắn có ý gì, cũng không biết nguyên nhân từ đâu.

Sư nương hỏi Nguyệt Ảnh: "Nguyệt Ảnh, ngươi xem Mặc Long đã bị bắt rồi, xử lý thế nào đây?"

Nguyệt Ảnh nói: "Không biết sư nương chủ ý thế nào?"

Sư nương nói: "Ta lại không có chủ ý sao? Nhưng ta muốn nghe ý kiến của ngươi kìa..."

Nguyệt Ảnh suy nghĩ một chút nói: "Con nghĩ nên hỏi ý kiến sư phụ. Dù sao thì Mặc Long năm đó là do Lão nhân gia bắt được."

Sư nương đáp lại: "Tốt, cứ theo ý con, bây giờ chúng ta áp tải Mặc Long trở về."

Nguyệt Ảnh vâng một tiếng, cùng Mạnh Tử Hùng mang Mặc Long vào trong thành. Sư nương với Tiểu Ngưu đi theo phía sau, Tiểu Ngưu lén nhìn sư nương. Sư nương nhỏ giọng nói: "Tiểu Ngưu này, ngươi rất thông minh, sau này học được bản lĩnh rồi, nhất định ngươi sẽ có ngày trở thành đại nhân vật."

Tiểu Ngưu mỉm cười đáp: "Trở thành đại nhân vật làm chi, chỉ cần sư nương thường xuyên chỉ bảo ta, so ra còn tốt hơn nhiều."

Sư nương mặt đỏ lên, trong lòng trào lên khoái cảm vô hạn, phảng phất nhớ lại mĩ mộng đêm đó.

Nàng lại nhắc: "Ngàn vạn lần không thể để người khác nghi ngờ, xem bộ dạng ngươi muốn giữ mạng cũng khó."

Tiểu Ngưu gật đầu nói: "Sư nương, người nghĩ cách cho ta vào Lao sơn phái đi. Như vậy, chúng ta mới có thể tình tự dài lâu."

Nàng cười đáp: "Tên tiểu tử này, tới Lao sơn nên tỏ ra trung thực một chút, môn quy Lao Sơn không ít đâu, kể cả ngươi là nam nhân của ta mà phạm quy, cũng bị trục xuất."

Tiểu Ngưu nghiêm túc nói: "Ta nhất định tuân thủ quy củ của nam nhân, cam đoan khiến cho sư nương người hài lòng, trên giường cũng hài lòng."

Sư nương lo lắng nói: "Chỉ sợ tới Lao Sơn không còn tùy tiện như vậy được nữa."

Tiểu Ngưu liền nhắc: "Trước khi chúng ta lên Lao Sơn vẫn có thể tận hưởng sung sướng mà."

Nàng liền giận dữ: "Cũng không được, đám đệ tử đông như vậy, tai mắt rất nhiều."

Tiểu Ngưu đề nghị: "Người có thể nghĩ cách phân tán họ đi, thời gian còn lại chẳng phải đều thuộc về chúng ta sao? Sư nương vốn rất thông minh mà."

Sư nương nói: "Như vậy cũng không phải tệ. Nhưng ta nhắc ngươi trước, cấm không được thân mật với Nguyệt Lâm. Trước khi ngươi cưới nó làm vợ, tuyệt đối không được đụng đến nó. Bằng không, ta sẽ tính số với ngươi."

Tiểu Ngưu luôn miệng nói có nhưng trong lòng lại nói không, nàng nhắc điều này hơi muộn rồi. Ta đã đụng đụng đến Nguyệt Lâm từ trước khi biết nàng kìa. Nếu nàng biết nhất định sẽ thấy thất vọng lắm.

Một hàng người áp tải Mặc Long trở lại Khai Phong thành, dân chúng mừng rỡ, xôn xao nhiệt liệt chúc mừng, những gia đình thụ hại thì nghiến răng, đều muốn xử tử Mặc Long. Mặc Long ban đầu có cảm giác sợ hãi, song nó tính vốn cao ngạo, tịnh không cúi đầu trước mọi người.

Khi nó đi qua, trái phải gạch đá, trứng thối như mưa bay tới, nó cũng không sợ. Hành ác tất ác danh, Mặc Long cho rằng, chánh tà bất lưỡng lập, bọn họ làm vậy cũng bình thường.

Khai Phong phủ lão gia xử án, hạ lệnh giam giữ Mặc Long, sau đó mở tiệc khoản đãi chúng anh hùng Lao Sơn phái. Tiểu Ngưu thầm bảo sư nương, nhường nàng nhận công lao. Sư nương đáp ứng, cho các đệ tử biết chân tướng, nhưng bề ngoại lại tuyên bố chính mình bắt được Mặc Long. Vì vậy mọi người đều ca tụng không ngừng, nói nàng chẳng những là tiên cô hạ phàm, tài hoa xuất chúng, đúng là nữ trung hào kiệt. Con người không có ai không thích được ca tụng, sư nương cũng không ngoại lệ, bởi vậy trên bàn tiệc, sư nương uống rất nhiều rượu.

Nguyệt Lâm biết tình lang biểu hiện xuất sắc, trong lòng rất là đắc ý, cảm thấy vô cùng tự hào. Mạnh Tử Hùng lại thấy bực bội, mượn rượu giải sầu. Chỉ có Nguyệt Ảnh nghiêm mặt, một chút rượu đều không uống mượn cớ thân thể không khỏe. Tiểu Ngưu quan sát, thầm nhủ, chỉ e là ngươi đang đố kị với ta. Hắc hắc, lòng dạ ngươi cũng chẳng rộng rãi gì.

Tiểu Ngưu tâm tình tốt, tận lực ăn uống. Làm một hơi bảy tám chén, lại thấy Tần Viễn cùng Mạnh Tử Hùng thở dài tự thẹn không bằng, ngay cả Nguyệt Lâm lẫn sư nương đều không nghĩ tửu lượng Tiểu Ngưu tốt như vậy. Nhìn hắn uống chừng đó rượu mà mặt chỉ hơi ửng hồng mới thấy tửu lượng của hắn sâu như biển.

Lão gia an bài chúng anh hùng vào các gian thượng phòng, mặc dù đều là ở hậu viện, song cấp bậc không giống nhau. Lúc này mỗi người ở một gian, mỗi gian phòng đều rất sáng sủa, hoa lệ, ngoài cảm giác dễ chiu còn đem lại cho người ta một chút khoái cảm.

Sau khi uống rượu, Tiểu Ngưu rất muốn đến phòng Nguyệt Lâm du hí một phen, nhưng hắn không dám. Chuyện này không thể đùa được, nếu để người khác phát hiện sẽ rất phiền toái. Chính mình không sợ trời đất, nên mới có được Nguyệt Lâm. Hắn lại nghĩ đến phòng sư nương, muốn cùng nàng thân mật một chút. Sư nương so với Nguyệt Lâm quả thực có nhiều điểm vượt trội.

Hắn cố nén dục vọng bản thân, thở ra mấy tiếng, trở lại phòng mình nghỉ ngơi. Hắn ngồi trên ghế, uống trà ngon được đưa tới, hồi tưởng lại hoàn cảnh bản thân. Nhớ lại những tao ngộ sau khi rời nhà, chỉ cảm thấy giống như trải qua một giấc mộng. Cùng hắc hùng quái kết giao, cùng Nguyệt Lâm nên duyên phận, cùng Nguyệt Ảnh mê luyến, đối với sư nương là si mê, tất cả khiến cho hắn cảm thấy so với quá khứ thật ngọt ngào khác thường.

Kế tiếp mình nên làm gì? Tiểu Ngưu ngẫm nghĩ, trước tiên phải tranh thủ gia nhập Lao Sơn phái, học lấy bản lĩnh, sau đó quyết chinh phục Nguyệt Ảnh, hưởng thụ diễm phúc.

Nhưng không được, nàng đã đính ước với con trai chưởng môn, nếu ta giành lấy Nguyệt Ảnh, có thể sẽ phải rời khỏi đó?

Hắc, thiên hạ rộng lớn, chẵng lẽ nhất định phải ở tại Lao Sơn phái này? Chỉ cần ta có bản lãnh, ta ở nơi nào chả được.

Lại nghĩ về gia đình, ông già còn giận ta không? Tiểu Tụ, kế mẫu đã quên cái xấu xa của ta chưa? Nếu bây giờ ta trở về, bọn họ nhất định vui mừng. Tưởng tượng cảnh nhìn lén Tiểu Tụ, lỡ tay chiếm tiện nghi kế mẫu, Tiểu Ngưu liền cảm thấy kích động.

Sau khi uống rượu, giờ mới cảm thấy say. Tiểu Ngưu khép mắt, chìm vào mĩ mộng. Hắn hy vọng một ngày kia, tất cả ước mơ đều thành hiện thực.

Chẳng biết bao lâu, chỉ nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Tiểu Ngưu mở trừng mắt, thầm nghĩ, ai đây? Là sư nương." Ừ", có thể lắm, sư nương nhất định nhịn không được, muốn cùng ta ân ái. Nếu là nàng, ta còn sợ gì, dám làm dám chịu, nhất định làm cho nàng toàn thân mềm nhũn vô lực.

Tiểu Ngưu rời khỏi giường, hé cửa nhìn, chỉ thấy Nguyệt Lâm đứng ngoài cửa. Nàng nhanh chóng tiến sát, nói: "Còn không mau mở cửa, làm cho người ta lo quá."

Thanh âm nũng nịu rất động lòng người

Tiểu Ngưu vừa thấy Nguyệt Lâm, mặt ngọc ửng hồng, đôi mắt mờ ảo như sương, đôi môi đỏ mọng hé mở, lộ ra hàm răng trắng trẻo, lại nhìn trên người nàng toàn thân váy đỏ, thực giống như ngọn lửa.

Nguyệt Lâm bước qua cửa, hai tay bá cổ Tiểu Ngưu nói: "Tiểu Ngưu, có nhớ tới ta hay không? Có nghĩ đến chuyện xấu không?"

Tiểu Ngưu cũng ôm eo nàng nói: "Nguyệt Lâm à, lão bà của ta, ta muốn tỷ biết. Ta mỗi thời khắc đều muốn gần gũi tỷ, công phá tiểu động của tỷ."

Nguyệt Lâm cười mắng: "Ngươi thật hạ lưu. Ngươi công phá được sao?"

Tiểu Ngưu cười hắc hắc, miệng đưa tới, nuốt trọn đôi môi đỏ mọng. Một tay lần xuống ngọc phong căng tròn vuốt ve, nhào lặn. Nguyệt Lâm ậm ừ, quấn chặt lấy Tiểu Ngưu. Trong chốc lát, đã bị Tiểu Ngưu áp đảo trên giường.

Tiểu Ngưu cuốn lấy đầu lưỡi nàng, lại nhào lặn song phong sung mãn. Tiểu gia hỏa kiêu hãnh ngẩng cao, qua lớp vải mỏng chà sát vùng đất mẫn cảm. Trong chốc lát, quần áo được cởi ra, lộ ra song phong trắng trẻo, thơm ngát với tiểu đỉnh hồng nhạt đẹp mê người.

Tiểu Ngưu không cưỡng được sự hấp dẫn, cúi đầu ngậm trọn tiểu đỉnh rồi liếm láp, Nguyệt Lâm chịu không nổi, bắt đầu rên nhẹ, thanh âm lúc nặng lúc nhẹ, tựa như bị thương.

Nguyệt Lâm nói: "Tiểu Ngưu à, ngươi thật tuyệt. Nếu ta được gả cho ngươi thì tốt quá, ta có thể cho ngươi ngày ngày chiếm tiện nghi."

Tiểu Ngưu cười hắc hắc: "Tỷ không chiếm tiện nghi ta sao? Không biết ai mới là người thua thiệt đâu..."

Nguyệt Lâm cười mắng: "Tiểu bại hoại, từ nay về sau, nếu ngươi đối với ta không tốt, ta sẽ không chiều ngươi."

Tiểu Ngưu nói: "Ta không tốt với tỷ thì còn tốt với ai nữa? Tỷ là lão bà của ta mà."

Nguyệt Lâm trong lòng cao hứng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ thầm thì: "Ta bây giờ còn chưa phải lão bà của ngươi. Muốn cưới được ta làm vợ, ngươ phải có chút tiền đồ mới được..."

Tiểu Ngưu hồi đáp: "Cố gắng, cố gắng, bây giờ ta trên người tỷ cố gắng được không?"

Đang nói, vẫn không ngừng hôn hít ngọc phong, một tay luồn vào trong quần, tỉ mỉ xục xạo hạ thân của nàng. Nguyệt Lâm cảm thấy hạ thể đã ướt đẫm.

Tiểu Ngưu đang định lột sạch y phục của nàng thì một tiếng động vang lên, cửa đã mở ra, chỉ thấy sư nương đưng ngoài cửa, hung ác nhìn hai người. Tiểu Ngưu cả kinh, vội vàng đứng dậy, Nguyệt Lâm cũng đứng lên, vội vàng mặc lại quần áo.

Sư nương đi vào phòng, giận dữ nhìn Nguyệt Lâm: "Nguyệt Lâm, thân làm Lao Sơn phái đệ tử, ngươi cũng không biết tự ái sao?"

Nguyệt Lâm cúi đầu, không còn lời gì để nói.

Sư nương trừng mắt nhìn Tiểu Ngưu: "Ngụy Tiểu Ngưu, nhìn ngươi bình thường giống người tốt, nguyên lai là đồ dâm tặc. Tất cả chúng ta đều nhìn lầm ngươi. Từ bây giờ ngươi với bọn ta không quan hệ. Ngươi đi nhanh đi, ta không muốn gặp lại ngươi."

Nói rồi phất tay áo bỏ đi. Ra đến cửa, quay đầu lại nói: "Nguyệt Lâm, ngươi theo ta."

Nguyệt Lâm liếc nhìn Tiểu Ngưu, rồi theo sư nương ra cửa. Hai nàng đi rồi, Tiểu Ngưu trong lòng vô cùng tức giận, lúc đó bên ngoài cửa, cách đó không xa có một người đang cười trộm.

Tiểu Ngưu đầy phiền muộn đứng trong phòng. Hắn không rõ sư nương sao lại làm như vậy. Nàng rõ ràng biết mình và Nguyệt Lâm có quan hệt không tầm thường, đã thân mật như vậy thì nồng nhiệt một chút cũng là lẽ tự nhiên. Vì sao nàng nổi giận? Nàng còn muốn đuổi ta đi, đây là sự thật, hay lời nói đùa. Nếu nàng đuổi ta đi, ta nên đi khỏi nơi này không?

Tiểu Ngưu tức thì hơi rượu tan biến, đầu óc trở nên thanh tĩnh. Hắn thật không dám nghĩ rằng, sư nương lại sắm vai người bắt gian dâm. Mà nếu có kẻ đó thật, thì không thể là sư nương mới đúng. Hắn vô cùng lo lắng cho Nguyệt Lâm, sư nương đang thịnh nộ, không biết có trừng phạt Nguyệt Lâm không. Hắn trong lòng lo lắng Nguyệt Lâm, muốn đi đến phòng sư nương xem kết quả.

Hắn vừa muốn bước đi, Nguyệt Lâm đã trở lại. Nàng đóng cửa, xoay người về phía Tiểu Ngưu, thở dài vài tiếng, hai mắt ửng đỏ. Trong tay nàng ngoài bao y phuc, còn cầm một thanh trường đao.

Tiểu Ngưu tiến lên hỏi: "Nguyệt Lâm, sư nương không có làm gì tỷ chứ?"

Nguyệt Lâm cắn môi đáp: "Không có, chỉ là thái độ của người rất kiên quyết, bảo ta với ngươi một đao đoạn tuyệt, để cho ngươi lập tức rời đi."

Nói đến đây, Nguyệt Lâm trong mắt thấp thoáng lệ châu, phảng phất như nếu không cố gắng kìm nén, nàng sẽ khóc rống lên.

Tiểu Ngưu gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Bà ấy thật sự để ta bỏ chạy? Ai, là đuổi ta đi mới đúng."

Nghĩ đến người phụ nữ mình yêu quý đuổi mình đi, Tiểu Ngưu trong lòng phi thường thống khổ, có cảm giác đau đớn khi bị người thân ruồng bỏ. Bị gia đình trục xuất, phải chịu bao nhiêu khổ cực, giờ lại bị đuổi đi. Xem ra Tiểu Ngưu ta thiên sinh đã không được hoan nghênh, đến nơi nào cũng không được lòng người. Hắc, đi thì đi, ta sợ cái gì. Thiên hạ to lớn, chẳng lẽ cho có chỗ nào cho ta dung thân sao?

Nguyệt Lâm run rẩy cầm gì đó lên tay nói: "Đây là sư nương đưa ngươi. Đao dùng để phòng thân, y phục, tiền bạc, cho ngươi trên đường sử dụng."

Nói rồi đặt ở trên bàn.

Tiểu Ngưu nhìn mấy món đồ đó trong lòng cảm thấy an ủi, thầm nghĩ, nàng đối với ta cuối cùng cũng không phải vô tình. Nàng còn nghĩ đến ta, vậy chứng minh nàng trong lòng cũng có ta. Bất quá nàng cùng Nguyệt Ảnh giống nhau, đều muốn ta đi, ta phụ thuộc cái gì chứ. Ta tốt xấu cũng là nam tử hán, ta không thể mất mặt như vậy. Chỉ là Nguyệt Lâm...Làm sao bây giờ?

Tiểu Ngưu nhìn Nguyệt Lâm, mắt nàng ướt nhòa, từng giọt lệ ứa ra, ra xuống. Tiểu Ngưu tiến lên ôm lấy nàng, an ủi: "Nguyệt Lâm, không sợ, ta sẽ không bỏ mặc nàng."

Nguyệt Lâm nghẹn ngào nói: "Ta biết, ta biết chàng là người tốt, chàng rất có lương tâm, là nam nhân tốt. Ta không có nhìn lầm người. Chỉ là chúng ta tạm thời không thể gặp mặt nữa."

Tiểu Ngưu vỗ vai nàng nói: "Không sợ, không sợ, qua mấy ngày nữa, ta sẽ tìm đến Lao Sơn, ai cũng không thể ngăn cản ta. Nàng nên bảo trọng bản thân. Đừng để gầy đi, nếu không ta sẽ đau lòng lắm."

Nguyệt Lâm buồn bã cười nói: "Chàng cũng vậy. Đừng quên thiếp. Nếu chàng quên thiếp, thiếp sợ mình không chịu đựng được."

Tiểu Ngưu miễn cưỡng cười cười: "Còn nói nữa? Nếu ta quên nàng, nàng nói đi, ta sẽ biến thành con rùa đen tám chân."

Nghe nói vậy, Nguyệt Lâm cười cười.

Nguyệt Lâm cựa khỏi ngực hắn hỏi: "Chàng định đi đâu?"

Tiểu Ngưu trả lời: "Ta định về nhà một chuyến. Ở nhà một thời gian ngắn rồi tính tiếp."

Nguyệt Lâm nói: "Cũng tốt, chàng có nơi để đến, thiếp cũng yên tâm hơn. Ít nhất khi thiếp muốn tìm, cũng biết chàng ở đâu để tới."

Tiểu Ngưu thở dài một hơi nói: "Nói thật lòng ta cũng không muốn về nhà."

Nguyệt Lâm cũng hít vào mấy hơi rồi nói: "Sư nương nói chàng phải đi ngay, không cho phép bọn thiếp tiễn chân. Ngựa ở bên ngoài, thiếp sẽ tiễn chàng một đoạn ngắn."

Tiểu Ngưu tỏ ra kiên cường nói: "Không cần, không cần. Nàng trong lòng tiễn ta, vậy là đủ rồi. Ta đã rất vui rồi."

Nguyệt Lâm tay buộc trường đao vào eo Tiểu Ngưu, đeo bao quần áo trên lưng, nói: "Trên đường đi, thật cẩn thận, bên ngoài nhiều người xấu, không thể sơ ý."

Tiểu Ngưu nắm tay nàng: "Nàng cũng bảo trọng, đừng quá nhớ ta."

Nguyệt Lâm mỉm cười gật gật đầu. Mặt nàng đầy nước mắt, nụ cười này đặc biệt thê lương và đau buồn. Tiểu Ngưu nhìn nàng mà lòng rộn yêu hương, đưa tay ôm nàng, hôn nàng thật mạnh.

Nguyệt Lâm cũng phối hợp cùng hắn, mở miệng ra, cùng hắn miệng lưỡi triền miên. Từ ngày gần gũi với nhau chưa bao giờ hôn mê đắm, triền miên, thương cảm như lúc này. Hôn đến nỗi khuôn mặt hai người dường như biến dạng. (Dịch giả: Chắc biến dạng do hôn ác quá.)

Miệng hai người phân khai, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, tiếp theo một âm thanh lạnh lùng cất lên: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi ra đi, sư nương nói ngươi đi nhanh lên."

Thanh âm này đúng là từ miệng Mạnh Tử Hùng, người Tiểu Ngưu không ưa gì phát ra.

Tiểu Ngưu đưa mắt nhìn Nguyệt Lâm, rồi xoay người đi ra khỏi cửa. Tại cửa gặp Mạnh Tử Hùng, Tiểu Ngưu liền ôm quyền nói: "Huynh đệ, ta đi trước một bước, Mạnh đại ca nếu có ra đi thì cũng không biết có ai tống tiễn hay không."

Nói đến đó, lộ ra vẻ mặt đắc ý tươi cười.

Ngoài cửa đã có sẵn một con ngựa lớn, toàn thân màu đen. Tiểu Ngưu nhảy lên ngựa, vẫy tay về phía Nguyệt Lâm, ngựa liền cất vó, đột nhiên nhớ đến Nguyệt Ảnh. Hắn muốn đến cáo biệt giai nhân, nhưng lại nghĩ, bây giờ sắc trời đã tối, nàng lại không thích mình, Tiểu Ngưu ta làm gì khiến cho người ta chán ghét vậy? Hai chân hắn thúc ngựa, con ngựa băng qua sân, ra khỏi cửa, chạy lên đường cái.

Ra đến đường cái, nhìn lại nơi chốn quen thuộc, nghĩ đến người mình yêu thương đang ở trong đó, nhưng không thể gần gũi, phải chịu cảnh chia lìa, cảm thấy nhân sinh thật vô thường. Hắn thở dài một tiếng: "Đi." Tuấn mã bắt đầu chạy đi, chỉ thấy ven đường phía trước hiện ra một người, kêu lên: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi chậm một chút."

Bóng trắng chợt lóe, một nữ tử xuất hiện trước mắt, mặc dù đêm nay chỉ có ánh trăng đêm rằm, ánh trăng không quá sáng tỏ, nhưng bằng vào nhãn lực của Tiểu Ngưu, cũng có thể nhận ra đúng là Nguyệt Ảnh xinh đẹp.

Tiểu Ngưu dừng ngựa, hắn lập tức nhảy xuống đất, lên tiếng chào: "Đàm tỷ tỷ." Rồi nói không ra lời. Chính mỹ nữ ta yêu mến đến tiễn ta. Nàng đến tiễn ta, nói vậy nàng đối với ta cũng có ý. Tiểu Ngưu tự an ủi chính mình.

Nguyệt Ảnh không lại gần hắn, mà giữ khoảng cách. Nàng nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, ta tới nói cho ngươi biết, từ nay về sau không có kẻ nào cất lời làm tổn thương hình tượng của ta. Ngươi làm được không?"

Tiểu Ngưu nghe đực, lòng chợt lạnh giá, nguyên lại nàng không phải đến tống tiễn hắn. Nàng không phải lo lắng cho ta. Khẩu khí nàng thật lạnh nhạt, nhiển nhiên không coi ta là bằng hữu.

Tiểu Ngưu lòng đau xót, lơn tiếng nòi: "Đàm Nguyệt Ảnh, ngươi có ý gì? Ta làm được thì sao? Không làm được thì sao?"

Tiểu Ngưu bực mình, cũng không hề khách khí.

Thấy Tiểu Ngưu gọi thẳng tên, Nguyệt Ảnh không khỏi sửng sốt, sau đó nói: "Nếu ngươi có thể tự quản cái miệng của mình, người có thể sẽ thọ, nếu còn không ngừng nói, ngươi tự chịu chết đi."

Tiểu Ngưu cười vài tiếng, cười rất nhẹ, kiêu ngạo nói: "Ngươi nói xong hết chưa? Ngươi muốn nói điều này đó hả?"

Nguyệt Ảnh nói to: "Ngươi còn chưa trả lời ta."

Tiểu Ngưu ha ha cười: "Chỉ cần ngươi không đắc tội ta, ta sẽ không tiết lộ. Nếu ngươi nói xong rồi. Vậy xin nhường đường cho ta."

Nguyệt Ảnh trầm ngâm một chút nói: "Ta còn có một việc muốn hỏi ngươi, ngươi phải nói thật."

Tiểu Ngưu nói: "Ngươi nói đi, ngươi có thể không coi ta là người thân, nhưng ta vĩnh viễn xem ngươi là người nhà."

Nguyệt Ảnh bất động nói: "Ta muốn biết chính là ma đao rốt cuộc ở nơi nào? Ngươi có biết gì không?"

Tiểu Ngưu lắc đầu: "Điều này ta vô pháp trả lời ngươi, bởi vì ta cũng không biết ma đao hạ lạc ở đâu. Giờ ta có thể đi chưa?

Nguyệt Ảnh đến gần Tiểu Ngưu, cách khoảng hai bước, vỗ vỗ đầu ngựa, nói: "
Ngụy Tiểu Ngưu, ta sẽ sớm quên ngươi. Ngươi đừng mong chờ hy vọng gì với ta."

Tiểu Ngưu cười lạnh vài tiếng, nói: "
Ta đây cũng nói cho ngươi, ta cả đời này đều nhớ đến ngươi, và ngươi là người đàn bà ta thèm muốn nhất."

Nguyệt Ảnh nghe xong, thân thể mềm mại run lên, lập tức không nói gì nữa, chuyển thân rời đi. Tiểu Ngưu nói một tiếng: "
Bảo trọng." Rồi thúc ngựa đi, Nguyệt Ảnh chỉ cảm thấy một ngọn gió thổi qua, nhìn lại Tiểu Ngưu thì hắn đã biến mất trong màn đêm.

Không biết vì sao, sau khi Tiểu Ngưu đi rồi, Nguyệt Ảnh tịnh không có cảm thấy vui vẻ. Nàng từ khi cùng Tiểu Ngưu phát sinh chuyện kia, nàng luôn cảm thấy bất an trong lòng. Nàng sợ Tiểu Ngưu dựa vào việc này mà uy hiếp nàng, bắt nàng nghe theo lời hắn, đòi hỏi những điều vô lễ, ép nàng trở thành nữ nhân của hắn. Nàng một mực tìm cách giải quyết nan đề này. Nàng có hai phương án, một là giết chết Tiểu Ngưu, nguyên là giết người diệt khẩu. Nhưng phương án này nàng suy nghĩ, tự hỏi nhiều lần, cuối cùng không làm. Nguyên nhân chính nàng cũng không rõ. Nàng một mặt đối với Tiểu Ngưu hận thấu xương, một mặt muốn giết chết hắn, lại không nhẫn tâm. Nàng tự an ủi chính mình, hắn mặc dù đáng giận, mặc dù chiếm tiện nghi của nàng, nhưng hắn không phải xuất phát từ cưỡng gian nàng, mà là vì cứu nàng. Bản thân nàng không phải không biết rõ sự việc, nàng quả thực được hắn cứu mạng, không thể không có lương tâm, không báo đáp ân tình của hắn, ít nhất cũng không thể làm hại hắn.

Điều thứ nhất không thể thực hiện được, đành phải làm điều thứ hai, là phải đuổi hắn đi, nàng trực diện đuổi hắn đi, hắn quyết không nghe lời, nàng đành phải tìm biện pháp. Lúc này khi giải quyết chuyện Mặc Long, Nguyệt Ảnh đã nghĩ ra một chiêu.

Nàng ở ngoài quan sát, phát hiện quan hệ của Nguyệt Lâm cùng Tiểu Ngưu tuyệt không chỉ có luyến ái thông thường, đã vượt qua giới hạn. Nàng mặc dù là gái chưa chồng cũng có thể cảm thấy những thay đổi nhỏ ở Nguyệt Lâm. Thay đổi ấy bởi chính nàng không còn là thiếu nữ nữa.

Nguyệt Ảnh thầm nghĩ, ta mặc dù không thể đuổi ngươi đi, nhưng sư nương có thể, chỉ sợ ngươi không thể biện hộ được. Ta chỉ cần theo dõi Nguyệt Lâm là được. Nàng nghĩ chỉ cần kiên trì vài ngày, nhất định có thể có thể bắt quả tang Nguyệt Lâm cùng Tiểu Ngưu thân mật. Khi đó ta nói cho sư nương tróc gian. Sư nương thấy đệ tử bổn phái như vậy, còn có thể không nổi giận chăng? Hắc hắc, không phải dễ dàng đạt được mục đích sao? Nguyệt Ảnh vô cùng đắc ý.

Vạn lần không thể ngờ được đêm nay lại gặp Nguyệt Lâm đến phòng Tiểu Ngưu. Nguyệt Ảnh mừng rỡ, tình hình này có không ít chuyện kinh nhân nha. Nàng cẩn thận quan sát động tĩnh, biết hai người đã quấn thành một khối, đây đúng là cơ hội tốt. Vì vậy, Nguyệt Ảnh vội vàng thông báo cho sư nương, nói Tiểu Ngưu đang cưỡng ép Nguyệt Lâm.

Sư nương nghe xong tức giận vô cùng, cơn giận chủ yếu là ghen tuông. Lúc này nhanh chóng đến nơi rồi trục xuất Tiểu Ngưu. Nàng không thể chịu đựng được nam nhân mình thân mật cùng cô nương khác như vậy. Tiểu Ngưu làm như vậy, đúng là vũ nhục nàng. Vì vậy, nàng quyết không lưu tình, trục xuất Tiểu Ngưu.

Nguyệt Ảnh đạt được mục đích, lại không vui vẻ như đã tưởng. Nàng một mình đơn độc trong bóng đêm, trong bóng đêm nàng giống như một đóa hoa sen tịch mịch.

Tiểu Ngưu đau lòng, cúi đầu ủ rũ nhằm hướng cửa thành bên kia đi tới. Vừa ra khỏi cửa thành một đoạn, từ bên phải đằng trước hiện ra một người chặn đường. Tiểu Ngưu nhìn thấy, đó là Tần Viễn, nhị sư hunh của Nguyệt Lâm. Trên lưng hắn cũng đeo một thanh đao.

Hắn đến làm gì? Chẳng lẽ định dậu đổ bìm leo, gây khó dễ ta?

Lúc này Tiểu Ngưu cũng ngang nghạnh đi tới, ngay cả xuống ngựa cũng không, xem Tần Viễn định làm gì.

Tần Viễn đứng ngạo nghẽ, chỉ vào Tiểu Ngưu quát: "Ngụy Tiểu Ngưu, xú tiểu tử, nhanh bò xuống cho lão tử."

Thanh âm tràn ngập sự căm tức lẫn oán hận.

Tiểu Ngưu có thể hiểu được tâm tình của hắn, nhất định không xuống ngựa, mỉm cười nói: "
Tần Viễn, cớ gì ta phải xuống? Ta không phải xú tiểu tử, càng không phải nhi tử của ngươi, sao ta phải nghe lời ngươi."

Tần Viễn giận không để đâu hết, phóng tới Tiểu Ngưu một trảo. Tiểu Ngưu la lớn: "
Tần Viễn, chúng ta có gì nhẹ nhàng nói, không cần động thủ, ta không muốn đả thương ngươi."

Nói rồi nhanh chóng thúc ngựa tránh ra.

Tần Viễn một đòn không trúng, còn muốn tiếp tục công kích. Tiểu Ngưu nổi giận, lớn tiếng kêu lên: "
Tần Viễn, ngươi định làm gì, muốn động thủ, ta sẽ phụng bồi. Bất quá phải nói chuyện cho rõ ràng."

Dứt lời, Tiểu Ngưu lập tức nhảy xuống đất. Hắn biết không nói chuyện xong với Tần Viễn, mình khó mà thuận lợi ra khỏi thành.

Tần Viễn đứng đối diện Tiểu Ngưu, căm tức nhìn hắn, giống như Tiểu Ngưu đã đào mồ mả ông bà y lên vậy. Tần Viễn chỉ vào mũi Tiểu Ngưu nói: "
Xú tiểu tử, hôm nay không phải ngươi chết thì ta chết."

Tiểu Ngưu nhìn Tần Viễn hỏi: "
Chúng ta không có cái gì quá đáng, vì sao phải nhất định sống chết với nhau? Ta nhớ rõ, ta không hề đắc tội với ngươi nha?"

Tần Viễn cả giận nói: "
Ngươi còn giám nói? Nói xem, đêm nay ngươi đã làm gì sư muội ta?"

Tiểu Ngưu nghe thấy liền nở nụ cười nói: "
Làm cái gì cũng không có, ta cùng nàng yêu nhau, cho dù có cái gì cũng không phân biệt nha."

Tần Viễn phất tay nói: "
Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi thật không biết xấu hổ. Sư muội ta tài mạo thế nào mà lại thích cái tên bất học vô thuật ngươi. Ngươi cũng nên nhìn lại mình đi. Rõ ràng là ngươi vũ nhục sư muội ta. Ngươi nghĩ rằng ta còn không biết sao?"

Tiểu Ngưu hỏi: "
Ta với sư muội ngươi ở cùng một chỗ, ngươi làm sao biết? Chẳng lẽ ngươi ở ngoài cửa nhìn lén? Hành động này thật tồi tệ. Ngươi tốt xấu cũng là danh môn đệ tử."

Tần Viễn kêu lên: "
Tần Viễn ta mặc dù không phải đại nhân vật, nhưng cũng là một nam nhân quang minh lỗi lạc. Chuyện này ta không quan tâm."

Tiểu Ngưu truy hỏi: "
Ngươi làm sao mà biết chứ?"

Tần Viễn bớt kích động, nói thật: "
Là Nguyệt Ảnh sư muội nói cho ta biết."

Nghe được một câu đó, trái tim hắn đã lạnh càng lạnh hơn. Hắn thật không dám tin vào lỗ tai mình nữa, chỉ hi vọng Tần Viễn nói bậy.

Tiểu Ngưu thanh âm run run hỏi: "
Tần Viễn, ngươi không có gạt ta? Nguyệt Ảnh sư muội rình coi việc đó? Không thể như thế."

Tần Viễn hừ lạnh: "
Ta lại thèm dây dưa cùng ngươi sao. Ta hỏi ngươi, là ngươi ức hiếp Giang sư muội của ta đúng không?"

Tiểu Ngưu lắc đầu nói: "
Không thể nói ta ức hiếp được. Nàng cam tâm tình nguyện ở cùng ta. Ngươi không tin, ngươi có thể tự mình đến hỏi Nguyệt Lâm."

Tần Viễn trừng mắt nhìn Tiểu Ngưu nói: "
Ta không thể tin lời nói quỷ quyệt của ngươi được, chính là ngươi cưỡng ép sư muội ta. Còn nữa, nếu không phải ngươi giở trò quỷ, Giang sư muội sẽ không đời nào không để ý tới ta."

Nói đến đây, Tần Viễn quả thực bắt đầu khóc.

Dưới ánh trăng mờ ảo, Tiểu Ngưu có thể cảm thấy sắc mặt y vô cùng khó coi. Tiểu Ngưu an ủi: "
Tần Viễn, ngươi cũng chớ có trách ta, ta với sư muội ngươi là thật tâm yêu nhau. Nàng thích ta, ta cũng thích nàng. Nếu nàng không nguyện ý theo ta, ta có nghĩ gì cũng là uổng công"

Tần Viễn nhảy dựng lên hét lớn: "
Ta không tin, ta không tin, sư muội ta sẽ ko bao giờ yêu ngươi. Nàng không thể vô tri như thế, nàng nên biết so với ngươi, ta mạnh hơn nhiều lắm."

Nghe được vậy, Tiểu Ngưu cơ hồ muốn cười lớn, thầm nghĩ, Tần Viễn ngươi so với ta mạnh hơn? Bằng vẻ ngoài của ngươi, bằng trí tuệ của ngươi? Chỉ sợ làm đồ đệ ta còn không xứng.

Tiểu Ngưu cười cười nói: "
Tần Viễn này, ta thật sự không làm nhục Nguyệt Lâm sư muội ngươi. Đáng tiếc, lúc này ta tâm tình không tốt, bằng không thì chúng ta ba người đối diện nói rõ ràng. Bất quá bây giờ cũng không thể nói cho rõ, ngươi theo lệnh sư nương cản đường ta."

Tần Viễn nói: "
Tiểu tử, sư nương ta không có cản ngươi đi, việc này bản thân ta tự quyết, nếu không phải ngươi làm nhục sư muội ta Nguyệt Lâm, sư nương sao lại đuổi ngươi đi? Sư nương người làm việc luôn tỉnh táo, công bình, người cho tới bây giờ chưa làm sai chuyện gì, cho nên, ta khẳng định ngươi làm chuyện xấu."

Tiểu Ngưu thật sự bất đắc dĩ nói: "
Tần Viễn này, ý ngươi như thế nào, dù sao ta cũng đã giải thích với ngươi. Ngươi tránh ra, ta phải đi rồi."

Tần Viễn hai tay giang ra cản đường, nói: "
Không cho đi, mục đích của ta còn chưa đạt được."

Tiểu Ngưu hỏi: "
Vậy ý của ngươi thế nào? Nói đi."

Tần Viễn cả giận nói: "
Ngươi cưỡng ép sư muội ta, chẳng lẽ ngươi không biết suy nghĩ? Ngươi cho rằng ta và đệ tử Lao Sơn phái để yên cho ngươi lăng nhục? Đêm nay ta phải chặt tay ngươi."

Tiểu Ngưu cẩn thận nhìn y, nói: "
Ngươi tưởng cùng ta động võ được sao? Hắc hắc, ta trời cũng không sợ, đất cũng không sợ."

Ngoài miệng nói không sợ, trong lòng đã có điểm khẩn trương. Hắn biết người ta là đệ tử Lao Sơn phái. Tự nhiên có bản lãnh.

Tần Viễn tự tin nói: "
Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi có bản lãnh gì đều sử ra hết đi, chỉ sợ đêm nay là ngày chết của ngươi."

Tiểu Ngưu trợn to mắt, nói: "
Tần Viễn, ngươi thật sự muốn giết ta?"

Tần Viễn hắc hắc cười lạnh, nói: "
Ngụy Tiểu Ngưu nha, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là nói giỡn sao? Ngươi làm nhục sư muội ta, ta phải thay nàng báo thù. Hôm nay, cho dù ngươi cầu xin, ta cũng không buông tha cho ngươi."

Tiểu Ngưu cười hai tiếng nói: "
Tần Viễn, ngươi từ xưa đến nay luôn ỷ lớn hiếp bé, ỷ mạnh hiếp yếu? Ngươi cho rằng mình là hảo hán sao."

Nói đến đây, thanh âm Tiểu Ngưu đầy khinh thường và bất mãn.

Tần Viễn hỏi: "
Ngươi bất mãn cái gì?"

Tiểu Ngưu nói: "
Ngươi là Lao Sơn đệ tử, học một thân pháp thuật, mà Tiểu Ngưu ta pháp thuật gì cũng không có, chỉ biết động tay múa chân, ta với ngươi tỷ thi, như vậy công bình à? Nếu như vậy, chi bằng ta đưa đầu cho ngươi chặt."

Tần Viễn nghe xong gật đầu nói: "
Ngươi nói cũng có lý. Ta nếu bằng vào pháp thuật giết ngươi, ngươi nhất định không phục. Như ngươi nói, chúng ta tỷ thí như thế nào?"

Tiểu Ngưu chính là mong chờ những lời này, nói: "
Như ta nói nha, vậy thật đơn giản, ngươi đã học pháp thuật, mà ta thì không, vậy để công bằng, có một phương pháp."

Tần Viễn hỏi: "
Phương pháp gì?"

Tiểu Ngưu trả lời: "
Chúng ta luận võ, không thể so pháp thuật. Bởi vậy, chúng ta tỷ thí võ thuật, ngươi không được dùng pháp thuật, chỉ có thể động võ, ngươi xem như vậy được không?"

Tần Viễn cười hắc hắc, dậm chân nói: "
Tốt tên tiểu tử giảo hoạt này hôm nay ta thuận theo ngươi, ngươi bảo sao thì như vậy. Tần Viễn ta nhất định không cần pháp thuật, chỉ dùng cái thanh đao này để đấu với ngươi. Ta sẽ quang minh chánh đại giết chết ngươi, cho ngươi thua tâm phục khẩu phục, chết cũng cam tâm."

Nói rồi, xoạt một tiếng, từ sau lưng rút ra một thanh đại đao, đại đao vừa xuất thì mang theo một luồng đại phong, hiển nhiên sức mạnh không tầm thường. Ngoại hình so với trường đao của Tiểu Ngưu dài, rộng hơn hẳn. Tiểu Ngưu thực lòng không thể hiểu được, hắn tựa như một con quỷ bị bệnh mà lại có thể sử dụng một thanh đao lớn đến thế.

Tần Viễn xuất mã bộ, hoành đao ngang ngực, lạnh lùng nói: "
Ngụy Tiểu Ngưu, chúng ta bắt đầu, bớt nói những lời thừa đi."

Tiểu Ngưu cười hắc hắc hai tiếng nói: "
Tần Viễn, ta còn không có tính xong?"

Tần Viễn hủy bỏ mã bộ, nói: "
Có chuyện gì nói mau. Đại gia ngươi không có thời gian nghe ngươi nói bậy."

Tiểu Ngưu xoa xoa nắm đấm, ôn hòa nói: "
Tần Viễn à, ngươi không dùng pháp thuật, cũng không công bằng. Ngươi nghĩ xem, ngươi là danh môn đệ tử, sư phụ nổi danh thiên hạ, ngươi được tu luyện tốt, bản lãnh tự nhiên cao cường, ta lại không được vậy, ta từ nhỏ đến lớn, mặc dù thích học võ, cha ta lại không để ta học võ, không cho ta thỉnh sư phụ, ta chỉ có thể tự học."

Nói đến đây, Tiểu Ngưu lui về phía sau vài bước, ngồi trên mặt đất, trông tư thế này rõ ràng là còn muốn phát biểu trường thiên đại luận.

Tần Viễn thu hồi mã bộ, dụng đao chỉ vào Tiểu Ngưu quát: "
Xú tiểu tử, không biết xấu hổ, mau đứng lên cho ta, có gì thì nói mau lên."

Tiểu Ngưu chậm rãi đứng thẳng lên, vẻ mặt cười nhạo nói: "
Tần Viễn à, ý ta muốn nói, chúng ta được đào tạo không giống nhau, sư phụ cũng không giống nhau, vì vậy để công bằng, chúng ta nên hạn chế chiêu số."

Tần Viễn mắng: "
Con mẹ ngươi chứ, nghỉ hết cái này tới cái khác. Ta nhổ vào."

Sau đó y mới nói: "
Ngươi nói đi, ngươi muốn bao chiêu?"

Tiểu Ngưu hí mắt cười, thầm nghĩ, ngươi muốn ta chết, không dễ dàng vậy đâu. Lão tử ta còn chưa có sống đủ, trên đời này tiểu nương tử còn nhiều vậy, lão tử còn chưa đạt được mục đích.

Tiểu Ngưu nghiêm túc nói: "
Ngươi là danh môn đệ tử, bản lãnh tự nhiên phi thường, chỉ sợ biểu diễn vài ngày cũng không hết."

Lời này Tần Viễn dĩ nhiên thích nghe, nói: "
Ngươi cũng có nhận thức."

Tiểu Ngưu tiếp theo nói: "
Ta cơ bản là không thể so với ngươi. Ta cùng lắm là một tên hạ lưu, học không quá nửa điểm bản lãnh. Ta so với ngươi, đó là châu chấu đá xe, bởi vậy chúng ta lấy hai mươi chiêu làm hạn định. Nếu trong vòng hai mươi chiêu, ngươi giết được ta, ta cũng không oán hận, nếu trong hai mươi chiêu ngươi không thắng được ta, ta có thể nói tiếp, khi đó ngươi phải nghe lời ta."

Tần Viễn không thể kiên nhẫn thêm nói: "
Được, được, được, hai mươi chiêu thì hai mươi chiêu. Bằng vào bản lãnh của ta, trong hai mươi chiêu không giết được ngươi sao? Ngươi quá xem thường trình độ của ta rồi đấy. Giết ngươi ta chỉ cần mười chiêu là đủ rồi."

Tiểu Ngưu lập tức nói: "
Tốt, mười chiêu thì mười chiêu, nhưng mà ngươi nói rồi, không thể giống chó sủa xong lại thôi được."

Tần Viễn rất là hối hận, nói: "
Ta..."

Tiểu Ngưu còn nói: "
Ngươi không cần nói nữa, ta hiểu rồi, ý của ngươi là mười chiêu còn quá nhiều, ngươi muốn dùng năm chiêu. Bất quá, ngươi không cần lo lắng, Tiểu Ngưu ta quyết không chiếm tiện nghi của ngươi. Ngươi là anh hùng hảo hán, nói là làm. Được, ta tiếp ngươi mười chiêu."

Nói rồi, Tiểu Ngưu xuất đao, xử ra một tư thế thật tiêu sái.

Hắn thầm nghĩ, Tiểu Ngưu ta bất tài, cũng có thể đỡ mười chiêu của ngươi. Đối phó với tên ngu xuẩn ngươi cũng dễ mà.

Tần Viễn nghe nói, cử đao chuẩn bị. Lúc này Tiểu Ngưu lại nói: "
Chậm đã, còn câu chưa nói, không nói rõ không thể so tài."

Tần Viễn tức giận đến mũi thở phì phò, nói: "
Ngươi còn điều gì, nói đi."

Y thầm rủa, tên tiểu tử đáng ghét, phải giết ngươi, ta phải băm ngươi ra làm bánh bao hấp, bằng không, không thể giải mối hận của ta.

Tiểu Ngưu khéo léo nói: "
Nếu ngươi bại, ngươi định thế nào?"

Tần Viễn nhẹ nhàng nói: "
Ta có thể bại sao?"

Tiểu Ngưu hừ: "
Không có ai bất bại. Ngươi nói, nếu ngươi bại thì phải làm sao?"

Tần Viễn gãi gãi đầu nói: "
Ta nếu bại, ta thả ngươi đi là được."

Tiểu Ngưu kêu lên: "
Không được, không được, ta cá chính là tính mệnh, mà ngươi, ngay cả một cái cũng không, ta thua thiệt quá chăng?"

Tần Viễn nhảy dựng lên kêu: "
Ngươi muốn thế nào?"

Tiểu Ngưu nhìn thẳng vào hắn nói"
"Nếu ngươi bại, ngươi để ta đi, đó là nhất định. Còn quan trọng là, từ nay về sau, ngươi thấy ta thì phải cung kính, không được vỗ lễ, hơn nữa còn gọi ta một tiếng Ngụy đại thúc, Tần Viễn xin thỉnh an người. Ây, mỗi lần nhìn thấy ta đều như vậy."

Tần Viễn mắng: "
Đúng là phường chó má, ta Tần Viễn sao có thể bại trong tay mi?"

Tiểu Ngưu hỏi: "
Nếu ngươi thua, ngươi đồng ý hay không đồng ý điều kiện này? Ngươi nói nha, ngươi là anh hùng hảo hán, nói không được nuốt lời."

Tần Viễn mười phần tin tưởng mình không thể bại, lớn tiếng nói: "Được được được, ngươi muốn thế nào cũng được. Bất quá ngươi trước tiên phải thắng ta đã."

Tiểu Ngưu nói: "
Ta sợ ngươi không thủ tín."

Tần Viễn hừ lạnh: "
Tần Viễn xin thề, nói một không hai, ta đã đáp ứng ngươi, ta sẽ không hối hận. Ta tất có thể hoàn thành."

Tiểu Ngưu cười hớn hở nói: "Nếu ngươi thua, mà hối hận thì làm sao bây giờ?"

Tần Viễn ngạo nghẽ nói: "Nếu ta thua, mà hối hận, ta là nhi tử của ngươi, ta sẽ gọi ngươi là cha."

Nói đến đây, Tần Viễn đã nghiến mòn cả răng.

Tiểu Ngưu nghe xong hài lòng nói: "Ta đây đã chuẩn bị xong."

Tần Viễn lửa giận bốc cao, huy động đại đao hướng Tiểu Ngưu bổ tới. Y là danh gia đệ tử, tại phương diện võ học tự nhiên đã được huấn luyện. Tiểu Ngưu vừa thấy tư thế của y, đã biết y quả có thực lực. Lập tức không dám sao nhãng, cẩn thận ứng địch. Hắn thầm nghĩ, ta nhất định đả bại y, hủy đi danh dự của y. Cũng cho y biết y không có tư cách cùng ta theo đuổi Nguyệt Lâm.

Hai người song đao chém tới, Tiểu Ngưu thấy hổ khẩu nhói đau. Tên bệnh quỷ này thân thể thật cường tráng. Bởi vậy Tiểu Ngưu tránh đi, chỉ thủ không công, hắn vừa đánh vừa lui, lúc chậm lúc nhanh, chờ thời cơ phản đòn. Hắn tin tưởng vào khả năng cùng vận khí của mình. Nếu ta ngay cả Tần Viễn đều không thắng được, tương lai sao có thể đánh bại Mạnh Tử Hùng, hòng lấy được Nguyệt Ảnh?

Lúc này Tiểu Ngưu trông đúng là một nam tử hán chân chính, so với lúc bình thường khuôn mặt luôn tươi cười, thật khác hẳn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.