Tiểu Ngưu không phải đứa ngốc, hắn biết Hắc Hùng quái một khi bị bắt sẽ được đối xử thế nào. Từ xưa tới nay chính tà không thể đứng chung, đám nhân sĩ chính đạo bắt được Hắc Hùng quái còn có thể buông tha hắn sao? Nhất định sẽ vờn như mèo vờn chuột, chơi đùa chán chê rồi giết chết hắn. Trước khi giết hắn, bọn họ sẽ cố gắng nghĩ cách làm cho hắn mở miệng, buộc hắn nói ra bí mật của ma đao. Nếu không lấy được bí mật ma đao, những người đó sao có thể dừng tay? Đám nhân sĩ chính đạo đối xử với Hắc Hùng quái thế nào là vấn đề, phỏng chừng thủ đoạn cũng chẳng tốt đẹp gì. Cũng không biết hắn sẽ phải chịu bao nhiêu khổ cực. Hắc Hùng quái bản lãnh cao như vậy, làm sao lại để người ta bắt giữ? Là ai có khả năng này?
Tiểu Ngưu đem nghi vấn này nói ra, sư nương trả lời: "Nếu là đơn đả độc đấu, số người có thể dễ dàng chế trụ được Hắc Hùng quái thực sự không nhiều. Bất quá lúc này là Thiếu Lâm cùng Võ Đang liên thủ lập công. Hai phái không biết từ đâu có được tin tức, nói rằng Hắc Hùng quái đang trở về Tây Vực. Vì vậy bọn họ chuẩn bị trước kế hoạch, trên đường đi của Hắc Hùng quái bố trí sẵn cạm bẫy, nên mới bắt được hắn."
Tiểu Ngưu thở dài một hơi, nghĩ thầm, dựa vào bản lãnh của Hắc Hùng quái, nếu hắn nổi giận, quyết không để cho nhân sĩ chính đạo dễ dàng đắc thủ.
Tiểu Ngưu hỏi: "Bọn họ vây bắt Hắc Hùng quái, không biết tổn thất bao nhiêu nhân mạng?"
Sư nương áp má sát vào Tiểu Ngưu, nói: "Một người cũng không có."
Tiểu Ngưu y một tiếng, nói: "Sao có thể chứ? Hắc Hùng quái lợi hại thế nào mọi người đều biết. Bắt hắn mà không chịu tổn thất, sao có thể thành công?"
Sư nương hí mắt cười, nói: "Tiểu Ngưu nha, cái này ngươi không biết đâu. Ta nói cho ngươi rõ, là như thế này. Những người đó đều rất hiểu tính khí của Hắc Hùng quái, biết hắn thích uống rượu, liền từ phương diện này mà lập kế. Hắc Hùng quái vừa trông thấy rượu ngon thì lơi lỏng cảnh giác, ngay cả mạng sốn cũng không thiết. Có rượu vào, nhân sĩ chính đạo đã có thể thuận lợi mà bắt hắn. Ngươi đã minh bạch chưa?"
Tiểu Ngưu trong lòng thầm mắng Hắc Hùng quái là lão gia hỏa, chung quy cũng chỉ là cầm thú xuất thân, ngay cả một chút tính toán cũng không có? Người trong chính đạo đối với ngươi bất hảo, đã sớm giơ lên đao tử, ngươi tự mình không cẩn thận, lại đưa cổ ra trước mặt đám người đó. Bây giờ ngươi bị bắt, đó cũng là hợp lý. Nếu bởi vậy mà mất đi cái mạng nhỏ, cũng không thể trách người khác được. Bọn họ coi ngươi là công địch của chính đạo, còn có thể khách khí sao? Ai, đáng tiếc lão bà của ngươi, không chừng còn đang ở nhà chờ ngươi trở về đoàn viên, lúc này chỉ sợ âm dương xa cách, vĩnh viễn không thể gặp mặt.
Tiểu Ngưu lại nghĩ, ta đã coi hắn là bằng hữu, bằng hữu gặp nạn, dù sao cũng phải nỗ lực một chút. Mắt thấy hắn chịu khổ mất mạng, có thể nhẫn tâm sao? Ta phải vì hắn mà làm cái gì đây?
Tiểu Ngưu hỏi: "Sư nương, nhân sĩ chính đạo định lúc nào xử trí hắn? Thật sự muốn lấy mạng hắn à?"
Sư nương trả lời: "Nhanh thôi. Bọn họ vì tránh đêm dài lắm mộng, muốn giết chết hắn càng sớm càng tốt. Chỉ là còn vướng mắc một việc, việc này không xong, mọi người đều không cam tâm."
Tiểu Ngưu biết rõ cố hỏi: "Đó là việc gì vậy?"
Sư nương cười nói: "Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là nơi giấu ma đao. Nhân sĩ chính đạo đối với ma đao đã thèm thuồng bao nhiêu năm, rất muốn biết đó là dạng binh khí gì, mà năm đó có thể khiến bọn họ nghe tên mà vỡ mật."
Tiểu Ngưu gật đầu, nói: "Bọn họ thực chỉ muốn xem qua thôi?"
Sư nương lần mò trong khố của Tiểu Ngưu, đụng phải một vật vừa to vừa thô, vừa cứng vừa nóng làm nàng say mê. Nàng vừa cảm thụ chỗ tốt, vừa nói: "Điều tốt ai lại không muốn? Ngay cả ta cũng muốn có cây đao đó, xem nó có cái gì đặc biệt." Ngón tay liền nắm lấy quy đầu to như quả trứng gà.
Tiểu Ngưu cố nén dục hỏa, nói: "Nói như vậy Hắc Hùng quái nếu không tiết lộ bí mật kia hắn sẽ không bị chết?"
Sư nương lắc đầu nói: "Giết hắn chỉ là chuyện sớm muộn. Nếu nói ra, hắn lập tức sẽ chết. Nếu không nói, hắn còn có thể sống thêm một thời gian nữa."
Tiểu Ngưu mỉm cười cảm khái nói: "Xem ra chính đạo và hắc đạo đều có chút điểm giống nhau, bọn họ đều đê tiện, âm hiểm, đều không phải là người."
Sư nương nghe xong cười vài tiếng, sau đó nghiêm mặt nói: "Tiểu Ngưu, ngươi không phải là đang trách cứ ta chứ? Ta hình như không có mặt nào đắc tội với ngươi?"
Tiểu Ngưu âu yếm vỗ về đại nãi tử trắng như bạch ngọc của nàng, hắc hắc cười nói: "Sư nương, nàng tự nhiên không phải người, mà giống như yêu tinh mị người, thật đúng là vưu vật, muốn hấp dẫn chết ta mà."
Nghe xong lời này, sư nương cười mị vài tiếng, cánh tay ngọc như rắn cuốn lấy cổ Tiểu Ngưu, chủ động đưa lên đôi môi đỏ mọng, hạ thể áp sát lên, dùng đám lông bờm xờm trêu chọc bộ vị đại bổng tử của hắn. Tiểu Ngưu dục hỏa bốc cao, thực khó mà chịu đựng. Cái này chẳng phải đổ thêm dầu vào lửa sao. Thế là, Tiểu Ngưu xoay người sư nương lại, kéo sát vào người mình. Chân ngọc tách ra, bổng tử căng cứng, dễ dàng tiến vào thủy liêm động.
Sư nương hưng phấn kêu lên một tiếng, chân ngọc nâng lên, cuộn lấy phần eo Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu cũng thoải mái thở ra một hơi, động nhỏ bao lấy bổng tử bằng khối thịt mềm vừa chặt vừa ấm áp. d*m thủy ào ạt túa ra càng khiến Tiểu Ngưu cao hứng. Hưởng thụ này nhất định là của bậc đế vương. Tiểu Ngưu như cá bơi trong nước tận tình hưởng lạc, thật muốn cứ lên xuống thế này, không phải dừng lại...
"Phách, phách" âm thanh không ngừng rót vào tai, d*m thủy tuôn ra dính cả lên giường. Gia hỏa hùng phong đại chấn, uy phong lẫm liệt, luôn luôn tỏ ra vô cùng mạnh mẽ. Nó giống như thanh đao phạt ngang, muốn đâm xuyên qua người sư nương. Đồng thời, bảo huyệt sư nương giống như hai thanh khóa lớn, cũng muốn đem bổng tử Tiểu Ngưu cắt đứt ra. Thế là, hai người dùng hết khả năng, bắt đầu kịch liệt chiến đấu. Thật như cuồng phong bạo vũ, thủy hỏa tương đấu, nhất thời khó phân thắng bại.
Sư nương cưỡi trên người Tiểu Ngưu, sung sướng đến không nói nên lời, nàng vừa giống như thôn xà, phun ra nuốt vào bổng tử, vừa tự vuốt nhũ phong. Hai đại nãi tử mềm mại trắng như tuyết bị nàng bóp dẹt, thật khiến người ta không khỏi dấy lên lòng thương hương tiếc ngọc, lo lắng sợ làm hỏng da.
Kiều đồn nhấp nhô lên xuống, có lúc lại như cái mâm xoay tròn sang hai bên, khiến cho Tiểu Ngưu khoái cảm liên miên, thở dốc liên tục, tưởng như xuất ra đến nơi. Nhưng hắn không muốn kết thúc sớm như vậy. Hắn nhất định phải chinh phục được mỹ phụ thành thục này, hắn muốn cho nàng ở dưới khố mình vĩnh viễn xưng thần, làm nàng vĩnh viễn nghe lời mình.
Tiểu Ngưu phối hợp động tác cùng sư nương, đem gia hỏa thúc mạnh lên một cái, làm cho sư nương rên hừ hừ, thỉnh thoảng tán thưởng. Khuôn mặt nàng hiện lên sắc hồng, đôi mắt mở hé, phát ra quang huy mị người. Tiểu Ngưu lúc này đắm chìm vào mê hoặc cám dỗ, cho dù mất đi mạng nhỏ cũng không tiếc.
"Hảo, hảo, thật tốt nha, ta tựa như toàn thân xương cốt đều nhũn ra. Cứ như là đang bay vậy." Sư nương đôi môi đỏ mọng cong lên thỏa mãn, dùng hơi thở đứt quãng phát ra thanh âm kiều mị miêu tả cảm giác của mình.
Tiểu Ngưu nghe được liền hưng phấn, khẽ nhổm dậy, hai tay chống xuống, bổng tử dựng lên, ngoài miệng nói: "Sư nương, nàng nói ta thật thích, cứ dùng sức kiền ta. Bổng tử này, đêm nay chính là của nàng."
Sư nương hạ thân thấp xuống, đưa tay quàng lên hai bên hông Tiểu Ngưu, áp phong nhũ lên ngực hắn. Thành ra, Tiểu Ngưu lại nằm xuống dưới. Sư nương cọ sát một hồi, làm cho Tiểu Ngưu ngứa ngáy, miệng nói: "Sư nương nha, nàng làm như thế dục hỏa ta bốc lên. Lát nữa, ta sẽ kiền chết nàng."
Sư nương mị nhãn như tơ, nói: "Ngươi cố kiền cho tốt. Cơ thể ta là của ngươi, tâm cũng là của ngươi. Cả đời đều để cho ngươi kiền. Đồng thời, ngươi cũng là của ta. Sau này bổng tử của ngươi đều thuộc về ta, không cho phép ngươi tùy tiện kiền nữ nhân khác. Ta sẽ ghen." Tiểu Ngưu nghe được lời này thập phần cao hứng, vui mừng vì có được một mỹ phụ yêu thương mình. Hơn nữa, đối với mình lại thật nhiệt tình.
Để nhìn rõ hơn vẻ dâm mị của sư nương. Tiểu Ngưu bèn xoay nàng lại, đối lưng với mình. Sư nương thập yêu chiêu bất hội nha? Vì vậy cứ theo Tiểu Ngưu phân phó, gia hỏa vẫn không nhả ra, ở trên người hắn, lai cá xoay người, xoay người thì, lại không quên liếc Tiểu Ngưu một cái, mê đắc Tiểu Ngưu đô tưởng hóa thành nhất than nước trong ở lại nàng trên người.
Lúc này, sư nương hai tay đè lên đầu gối, phì đồn hạ xuống, hồng phấn tiểu huyệt nuốt vào nhả ra, đại nhục bổng lúc dài lúc ngắn. Cảnh tượng như thế thật tiêu hồn, mà Tiểu Ngưu còn để ý, khi hai vật kia kết hợp lại, d*m thủy như tơ nhện giăng ra, phì đồn không ngừng rung động. Mỹ đồn tuyệt đẹp, trắng như tuyết, sáng như lụa, mềm như trứng (Noãn), làm cho hai mắt Tiểu Ngưu mở to thích thú. Hơn nữa, vì sư nương động tác gắt gao, cúc hoa khít khao cũng co dãn biến hóa, dụ hoặc Tiểu Ngưu đưa tay xuống mò mẫm. Hắn đương nhiên biết, cúc hoa nữ nhân cũng có thể cho vào, nhưng lúc này lại không có hứng thú. Tại vì hắn nghĩ, cho dù tiến vào nơi đó, cũng sẽ không có bao nhiêu khoái cảm. Nơi đó tựa hồ không phải chính lộ.
Đến lúc sư nương động tác chậm dần, Tiểu Ngưu kéo thân trên nàng xuống, mỹ đồn nhếch lên, chính mình từ phía sau tiến vào. Hắn lại còn ngịch ngợm, khi thì đem bổng tử rút ra hết, rồi lại dùng sức thúc mạnh vào. Hai tay cũng không nghỉ ngơi, không phải sờ mó nãi tử, thì cũng nắn bóp kiều đồn, đồng thời còn buông lời trêu chọc sư nương, khiến nàng dục vọng lên cao ngất, d*m thủy úa ra càng nhiều, làm cho hắn hoạt động dễ dàng hơn.
Bị Tiểu Ngưu công kích trêu chọc, sư nương rên rỉ ngày càng lớn. Khi thì như người bệnh kêu la đau đớn, khi thì như mèo con gọi tình, khi thì như chim hót reo mừng. Vô luận là tiếng gì, đều khiến Tiểu Ngưu xương khớp như nhũn ra, tâm tình vô cùng dễ chịu. Hắn than vãn trong lòng, đây mới thực sự là âm nhạc hay nhất, là âm thanh dễ nghe nhất trên đời. Là ranh giới bất cứ nam nhân nào cũng muốn hướng tới.
Lúc sau, Tiểu Ngưu bảo sư nương nằn thẳng trên giường, còn hắn đứng ở dưới giường, đem hai chân nàng gác lên trên vai, vừa kiền nàng, vừa ngắm nhìn nụ cười dâm mị, nhũ phong gợn sóng, cùng với tiểu huyệt bị xuyên vào, lại còn kiều đồn khẻ run.
Sư nương lớn tiếng phóng đãng: "Tiểu Ngưu, ngươi kiền chết ta đi, ta đời này chỉ để cho ngươi làm thôi."
Tiểu Ngưu ra sức chọc vào, mỗi nhát đều khiến cho sư nương chết ngất.
Nhục bổng đâm sâu vào trong, tưởng như pha nát hoa tâm.
Tiểu Ngưu khen: "Sư nương nha, nàng thật phóng đãng. Ta rất thích bộ dạng này của nàng. Đêm nay ta nhất định làm nàng thỏa mãn. Nàng không hầu hạ tốt, ta tựu không cho nàng trở về."
Sư nương xoay hông lại, lắc lư kiều đồn rên rỉ: "Kiền ta, kiền ta, kiền chết ta. Ta vì ngươi, có mang tiếng xấu cũng mặc." Vì vui sướng, sư nương cái gì cũng vứt bỏ hết...
Tiểu Ngưu bổng tử chợt nhanh hơn, hổ hổ sinh phong, ra sức thúc vài cái sau cùng, đem tinh hoa nóng bỏng bắn vào huyệt lý sư nương, làm cho nàng rên rỉ không ngừng, lại không quên tán thưởng.
Cảm giác nam hoan ái nữ thật vô cùng tuyệt vời.
Tiểu Ngưu nán lại trong khách điếm vài ngày, sư nương mới phái người báo tin cho hắn, nói hắn có thể lên núi. Sau đó Nguyệt Lâm tự mình đến báo, Tiểu Ngưu lúc này mới mua lễ vật, định xuất phát.
Buổi sáng hôm đó, không khí trong lành, trời xanh gió nhẹ, nắng vàng ấm áp. Tiểu Ngưu xách lễ vật, đang muốn xuất môn. Lúc này bên ngoài có hai tráng hán tiến đến, đều vận thanh y. Bọn họ hướng Tiểu Ngưu thi lễ, hỏi:"
Công tử có phải là Ngụy Tiểu Ngưu?"
Tiểu Ngưu cũng hoàn lễ, trả lời: "Ta đúng là Ngụy Tiểu Ngưu, hai vị đại ca có gì chỉ bảo?"
Hai người sắc mặt lộ vẻ vui mừng, nói: "Chúng ta tên gọi Đỗ Thất, Thường Bát, là đệ tử Lao Sơn phái. Sư nương phái chúng ta tới đón ngụy công tử lên núi, có gì công tử cứ sai khiến."
Tiểu Ngưu nghe xong trong lòng ấm áp, nói đa tạ, giao lễ vật của mình cho bọn họ cầm, còn mình tự vác yêu đao, khoác bao phục lên lưng, như vậy thuận tiện hơn.
Trên đường đến Lao Sơn, Tiểu Ngưu cùng bọn họ trò truyện một chút, nội dung đều là về Lao Sơn phái. Hai người thấy Tiểu Ngưu ôn hòa, cũng vui vẻ nói chuyện với hắn. Từ đó Tiểu Ngưu biết được, hai người này không phải là đệ tử Lao Sơn chính thức, mà là người làm, được coi như đệ tử dự khuyết.
Bọn họ ngoại trừ làm việc ở ngoài, tựa hồ cũng không có bao nhiêu bản lãnh.
Tiểu Ngưu tò mò, hỏi: "Hai vị đại ca, các ngươi làm sao không gia nhập Lao Sơn phái, trở thành đệ tử chính thức?"
Đỗ Thất khuôn mặt dài, bên miệng phải có một nốt ruồi, nói chuyện rất lưu loát. Đỗ Thất trả lời: "Ngụy công tử, ngươi không biết, Lao Sơn phái tuyển đệ tử vô cùng nghiêm khắc, không phải ai cũng có thể vào đó được." Nói rồi liếc mắt về Thường Bát bên cạnh.
Thường Bát nhìn ánh mắt Đỗ Thất, cũng thở dài một một hơi. Tiểu Ngưu ngó Thường Bát, thấy hắn cằm to, mũi thấp, dáng vẻ có chút bất chính.
Tiểu Ngưu có chút bất ngờ, không thể tưởng được muốn vào Lao Sơn phái còn có điều kiện hạn chế nghiêm khắc. Lại nghĩ, việc đó cũng là rất nên. Thử nghĩ, nếu không có một chút hạn chế, Lao Sơn phái chẳng phải là ngư long hỗn tạp, loại người gì cũng có sao? Ngay cả kẻ mù, kẻ điếc cũng trở thành Lao Sơn đệ tử, thế Lao Sơn lại trở thành rất bình thường rồi.
Tiểu Ngưu nghĩ mình có thể nhập môn, chỉ là do nhờ cậy mà thôi, thực không phải tiến vào bằng cách thường. Chỉ là hắn lại không thừa nhận điểm này, mơ hồ nói: "Hai vị huynh trường, mọi người nói đệ tử Lao Sơn nhập môn đều có cái gì thuyết đầu nha."
Thường Bát chỉ trỏ Đỗ Thất, Đỗ Thất cũng không khiêm tốn, liền vỗ vỗ bụng, nói: "Ngụy công tử nếu không chê lắm điều, tiểu nhân xin nói một câu."
Tiểu Ngưu cười nói: "Vậy thật tốt quá, để tiểu đệ biết mà chuẩn bị trước một chút."
Đỗ Thất nói: "Bình thường một người muốn gia nhập Lao Sơn phái nhất định phải vượt qua năm cửa khảo nghiệm."
Tiểu Ngưu ồ một tiếng, nói: "Phải vượt qua năm cửa khảo nghiệm? Ha ha, không ngờ lại có chút giống như Quan công vượt ngũ quan."
Đỗ Thất cười nói: "Không phải như vậy. Năm cửa này kỳ thực cũng không quá khó, nhưng đa số người lại không qua được. Bởi vì trước đó cũng không nói cho người ta rốt cuộc là khảo nghiệm cái gì."
Tiểu Ngưu gật đầu, nói: "Khi hai người nhập môn, thì khảo nghiệm gì?"
Đỗ Thất trả lời: "Ta với Thường Bát lúc mới vào, năm cửa có văn, võ, phản ứng, đáp đề, tướng mạo v. V. Hai chúng ta cũng không có vượt qua được."
Tiểu Ngưu nhìn (Đoan tường?) hai người một chút, sinh lòng đồng cảm, nói: "Phương pháp khảo nghiệm cụ thể là như thế nào? Để ta còn chuẩn bị tốt một chút."
Đỗ Thất trầm tư, nói: "Nói với ngươi cũng không có bao nhiêu tác dụng. Lao Sơn tuyển đệ tử, là tùy lúc mà thay đổi tiêu chuẩn. Hôm nay có thể là năm cửa, ngày mai lại có thể là sáu cửa. Có người chỉ vượt một cửa đã được nhận vào. Đừng thấy Lao Sơn đệ tử không ít, đệ tử chính thức ước chừng cũng không nhiều lắm, đích truyền bất quá cũng chỉ có năm người. Trên núi nhiều người nhưng toàn là dự khuyết."
Tiểu Ngưu đối với Lao Sơn phái lại hiểu thêm một tầng, nói: "Đỗ huynh nói nhanh lên, năm cửa này như thế nào."
Đỗ Thất đối với Tiểu Ngưu cảm thấy hứng thú, nói: "Cửa thứ nhất là khảo văn, cũng chính là kiểm tra văn hóa của ngươi. Lao Sơn phái không thu nhận kẻ thô lỗ, không có văn hóa không thể trở thành đệ tử chính thức được."
Tiểu Ngưu nghĩ thầm, tiểu tử Tần Viễn kia thì có văn hóa sao? Xem bộ dạng hắn, giống như một tên tráng đinh vậy. Ngay cả phẩm chất như hắn mà cũng có thể trở thành Lao Sơn đệ tử, Tiểu Ngưu ta không lý gì lại không thể. Chỉ là hiện tại không ngờ lại nhắc tới gã Lao Sơn đệ tử Tần Viễn.
Ba người chậm rãi đi tới. Tiểu Ngưu chớp ánh mắt, nói: "Chẳng lẽ khi thi văn cũng giống như thi tiến sĩ, nội dung cũng là về thiên bát cổ văn sao?"
Đỗ Thất trả lời: "Cái này thì không cần, chỉ cần dựa theo yêu cầu của khảo quan, viết một ít chữ là được."
Tiểu Ngưu hỏi: "Viết cái gì?"
Đỗ Thất nói: "Người không giống nhau, viết tất cũng khác nhau. Như ta đây, nhân gia bảo viết một bài thơ cổ, lúc đó ta lại không thể viết được." Nói rồi nhếch mép cười khổ.
Tiểu Ngưu ánh mắt trợn to, nói: "Đã là Lao Sơn đệ tử, nhất định phải đi thi văn hóa nha."
Đỗ Thất nói: "Nhân gia thấy ta không thuộc thơ cổ, liền đọc cho ta, người đọc, còn ta chép. Hắc hắc, ta chỉ biết có vài chữ, lại xiêu xiêu vẹo vẹo, nhân gia nhìn trực nhíu mày, nói với ta, đợi khi viết tốt rồi hãy lên núi. Ta liền năn nỉ nhân gia giúp đỡ, giữ ta lại ở chỗ này làm việc, học tập viết chữ. Cũng may, chưởng môn nhân là người tốt, cũng giữ ta lại."
Vẫn giữ vẻ trầm mặc Thường Bát nói: "Ta so với Đỗ Thất không sai biệt lắm, cũng không vượt qua cửa. Chỉ là ta không phải thi văn mà bị loại, mà là bị rớt về tướng mạo." Dứt lời, vẻ mặt ngượng ngùng.
Đỗ Thất giải thích: "Là như thế này, Lao Sơn phái chúng ta nhập môn còn phải coi tướng mạo."
Tiểu Ngưu cười hi hi nói: "Cũng không phải tương thân, coi tướng mạo làm gì chứ."
Đỗ Thất cũng cười, nói: "Qua cửa văn, là bước vào cửa võ, khảo võ chính là để coi nguồn gốc võ công thế nào, cũng không nghiêm ngặt lắm, chỉ cần có thể tiếp được quá mười chiêu của khảo quan thì sẽ được qua. Sau đó là phản ứng quan, chỉ là ta phản ứng không được mau lẹ. Không qua được cửa đành đi xuống. Nhưng Thường Bát lại qua được. Lúc ấy hắn vào cửa, đột nhiên thấy một con mãng xà ở bên cạnh phóng lên. Thường Bát phản ứng thật nhanh, chẳng những tránh được mãng xà tập kích, còn nắm lấy đầu nó."
Tiểu Ngưu không nhịn được nhìn hắn vài lần. Thường Bát ai một tiếng, nói: "Ta vì cửa tướng mạo cũng là bị rớt."
Đỗ Thất an ủi nói: "Ngươi có thể vượt bốn cửa cũng cho là không tệ, tướng mạo bất tất có thể trách ngươi."
Tiểu Ngưu hỏi: "Vì sao mà phải có cửa tướng mạo? Cái này rốt cuộc là cái gì chứ? Đây lại không là kiếm tương thân, chẳng lẻ tướng mạo không tốt cũng không được à?"
Đỗ Thất trả lời: "Ở Lao Sơn phái chúng ta, tướng mạo đúng là rất quan trọng. Nếu ngươi có thể trở thành Lao Sơn phái đệ tử, ngươi sẽ biết. Phàm là Lao Sơn đệ tử chính thức tướng mạo khổng thể có chút thấp kém. Nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp, ai cũng bất phàm."
Tiểu Ngưu trong lòng ấm ức, nghĩ thầm, chẳng lẻ tiểu tử Tần Viễn kia lại được coi là đạt à? Tướng mạo như hắn mà qua được cửa, chỉ sợ là ai cũng qua được.
Tiểu Ngưu ngoài miệng nói: "Lúc nhập môn còn muốn kiểm tra tướng mạo, cũng thật khác thường, chỉ sợ những môn phái khác cũng không có điều kiện này."
Đỗ Thất trả lời: "Đúng là không có. Tướng mạo quan này là do sư nương chúng ta định ra. Người nói phàm đã là nhân tài, chỉ có hư danh mà không có thực lực, dáng vẻ bất hảo, như thế cũng làm cho người không thích."
Vừa nghe việc này là chủ ý của sư nương, Tiểu Ngưu cũng không có ý kiến. Lời nàng tất chẳng thể sai. Hơn nữa, người khác phải vượt ngũ quan, xông vào nan ải, nhưng mình đã có sư nương hỗ trợ, hết thảy đều có thể lược bớt. Nghĩ đến điều này, Tiểu Ngưu trong lòng vô cùng đắc ý.
Đỗ Thất nhìn nhìn Thường Bát. Thường Bát nghe Đỗ Thất nhắc đến tướng mạo quan, tâm tình liền trùng xuống, vội vàng bước nhanh đi trước, cứ như là sợ bị chạm đến vết thương trong lòng.
Đỗ Thất ở phía sau nhỏ giọng nói với Tiểu Ngưu: "Con người hắn, điều kiện cũng không tệ, chỉ vì tướng mạo không tốt, cho nên mới không thể trở thành đệ tử Lao Sơn chính thức, trong lòng luôn không thoải mái. Kỳ thật hắn so với ta mạnh hơn, tuy chưa phải chính thức đệ tử, nhưng so với họ cách biệt cũng không xa. Hàng năm chúng ta đều tham gia một đợt khảo hạch, nếu biểu hiện có tiến bộ, thì cũng có thể thăng cấp. Mấy hôm trước sư nương đã nói qua, bảo rằng Thường Bát làm việc chăm chỉ, trung thành với Lao Sơn, cống hiến thực không nhỏ, năm nay nhất định có thể trở thành đệ tử chính thức."
Tiểu Ngưu nhìn bóng dáng Thường Bát, nói: "Đã có lời này, Thường huynh làm sao lại vẫn không vui?"
Đỗ Thất cười hắc hắc hai tiếng, nói: "Tên Thường Bát này, hắn cảm thấy lúc trước bị loại là sỉ nhục, luôn nghĩ không có lối thoát. Như ta đây, tựu chẳng phải so đo, chỉ cần một ngày có thể trở thành đệ tử chính thức là được rồi, dù sao bây giờ mỗi ngày đều có người dạy chúng ta bản sự, thế cũng là rất tốt rồi."
Tiểu Ngưu trầm ngâm chốc lát, nói: "Đỗ huynh, tướng mạo ta như vậy, không biết có thể qua cửa được không?" Trong lòng lại nghĩ, bằng vào quan hệ giữa ta với sư nương, cửa này thực không cần nói đến. Còn như những cửa khác, tự nhiên cũng có sư nương chủ trì, mình bất tất phải bận tâm.
Đỗ Thất chăm chú nhìn Tiểu Ngưu một hồi, nói: "Tướng mạo quan là do sư nương tự mình trấn giữ. Mấy năm nay có rất nhiều người muốn gia nhập Lao Sơn, chỉ đơn cử một cửa tướng mạo, cũng đã loại không biết bao nhiêu người."
Tiểu Ngưu hỏi: "Cái gọi là tướng mạo quan, nhất định là nhìn mặt coi tốt xấu a?"
Đỗ Thất lắc lắc đầu, nói: "Khuôn mặt chỉ là một phương diện mà thôi. Tướng mạo quan nói đúng ra, là chỉ bề ngoài. Kể cả thân cao, thể hình, ngũ quan, khí chất, động tác v. V. Nếu ngươi ngũ quan cân đối, mà vóc dáng quá nhỏ, cũng là không đạt. Nếu ngươi thân hình to lớn, mà ngũ quan bất chính, nhất định là bị đuổi về. Nếu ngươi hết thảy đều đạt, mà cử chỉ không đẹp, chắc chắn cũng xong đời."
Tiểu Ngưu nghe xong suýt bật cười, nghĩ thầm, sư nương không biết có ý gì, thế nào mà lại nghĩ ra cái cửa tướng mạo này? Xem ra nữ nhân không thể không yêu cái đẹp, ngay cả việc tuyển đệ tử, cũng lộ ra tính cách của nàng. Tuyển nhiều nam nhân anh tuấn như thế để làm gì? Không phải để cho nàng tự hưởng dụng chứ? Nghĩ đến đây, Tiểu Ngưu thầm mắng mình đáng chết, làm sao có thể nghĩ về sư nương như vậy? Đó là ô nhục nàng. Người như sư nương, quyết không thể không biết xấu hổ. Nàng chỉ nên có một mình ta là tình nhân mới đúng a.
Tiểu Ngưu mải nghĩ tâm sự, yên lặng đi trước. Đỗ Thất còn tưởng rằng Tiểu Ngưu lo lắng chuyện khảo thí, liền an ủi nói: "Ngụy công tử, ngươi không cần lo lắng, với ngoại hình của ngươi, vượt qua tướng mạo quan không phải là vấn đề. Thế nhưng các cửa khác, ngươi cũng nên để ý một chút." Nói rồi, ánh mắt lướt trên người Tiểu Ngưu, tựa hồ muốn nhìn xem hắn có bao nhiêu cân lượng.
Tiểu Ngưu hí mắt cười, nói: "' mệnh lí hữu thì chung tu hữu,mệnh lí vô thì mạc cường cầu'." Nói rồi tiến lên phia trước.
Đỗ Thất đi theo phía sau, lại nghĩ về hai câu thơ này, một hồi lâu mới mở miệng khen: "Thơ hay, thơ hay, không thể tưởng được Ngụy công tử cũng là một nhà thơ a." Hắn đâu biết, hai câu này vốn không phải do Tiểu Ngưu nghĩ ra.
Bọn họ thuận lợi đi đến dưới chân núi, thì thấy một nhóm người đang đứng ở đó chờ. Trong đó có một người gầy, vẻ mặt âm trầm, ánh mắt rất không có thiện ý, chính là kẻ Tiểu Ngưu không ưa Tần Viễn.
Trông thấy Tần Viễn, Tiểu Ngưu không hề tỏ ra trong lòng bất mãn, ngược lại còn làm bộ rất nhiệt tình, bước nhanh tiến lên, lớn tiếng kêu: "Tần sư huynh, đã lâu không gặp, khí sắc ngươi càng ngày càng tốt a."
Tần Viễn hừ một tiếng, liếc nhìn Tiểu Ngưu mấy cái, cười lạnh nói: "Xú tiểu tử, càng ngày càng khéo miệng. Bất quá chố này không phải để ngươi tới. Núi này măc dù không quá cao, nhưng nguy hiểm cũng không ít, coi chừng ngươi té chết."
Tiểu Ngưu không cho là đúng, cười ha ha, nói: "Có Tần sư huynh cùng các vị sư huynh đệ chiếu cố, có nguy hiểm đến mấy Tiểu Ngưu ta cũng không phải sợ."
Tần Viễn xua tay, nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi bây giờ còn chưa phải là đệ tử Lao Sơn, đừng có nhận bừa nha. Hiện tại chúng ta một chút quan hệ cũng không có."
Tiểu Ngưu cười cười, nói: "Bây giờ thì chưa có, có thể rất nhanh sẽ có. Khi đó Tần sư huynh còn phải gọi ta một tiếng Ngụy sư đệ. Chúng ta nhất định sẽ trở thành huynh đệ tốt."
Tần Viễn bất mãn hừ một tiếng: "Huynh đệ tốt mà lại giành nữ nhân của ta? Ta khinh." Nói rồi, Tần Viễn quay sang bên cạnh nhổ một ngụm nướng miếng, Tiểu Ngưu đành phải giả vờ không trông thấy.
Đỗ Thất bên cạnh mỉm cười, nói: "Tần sư huynh, các người là đại sư huynh phái tới đón Ngụy công tử phải không?" Những người kia bèn gật đầu.
Chỉ có Tần Viễn liên tục xua tay, nói: "Bọn họ là tới đón xú tiểu tử này, ta không phải. Ta là hiềm trên núi oi bức, xuống đây hít thở không khí trong lành." Nói rồi, vặn vặn cổ, ra vẻ ngang tàng, khiến Tiểu Ngưu nghĩ tới con lừa. Nghĩ đến Tần Viễn giống con lừa, Tiểu Ngưu nhịn không được phải phì cười.
Tiểu Ngưu cung kính trả lời: "Lao Sơn phái đối với ta quá tốt, phái những hai đội ra nghênh tiếp, Tiểu Ngưu ta rất là cao hứng, trong lòng phấn chấn, đã muốn dùng nụ cười biểu đạt, thực là vui mừng đến chết mất."
Tần Viễn nhắc nhở nói: "Tiểu tử, ngươi cũng đừng đắc ý quá sớm, Lao Sơn phái chúng ta tuyển đệ tử rất là nghiêm khắc, không phải loại chó mèo nào cũng có thể tùy tiện gia nhập. Nếu muốn trở thành đệ tử như chúng ta, ngươi phải bằng thực lực chính mình mà tiến vào. Còn muốn luồn cửa sau, cho dù vào được, cũng không ai xem trọng ngươi."
Tiểu Ngưu hướng về Tần Viễn liền ôm quyền, nói: "Đa tạ Tần sư huynh chỉ điểm, tiểu đệ xin ghi nhớ trong lòng, nhất định bằng bản lĩnh thực mà nhập phái, sẽ không làm mọi người thất vọng. Sau này xin mọi người chiếu cố, giúp đỡ, chỉ bảo nhiều." Nói rồi ôm quyền, hướng về mọi người thi lễ. Bọn họ mặt mày vui vẻ, liên tiếp hoàn lễ, chỉ có Tần Viễn là quay đi, vẻ mặt rất bất mãn.
Tiểu Ngưu đối với tình tình Tần Viễn đã biết qua nên cũng bình thường, không hề trách móc. Giả như Tần Viễn tươi cười với mình, đó mới thực là kỳ quái. Hắn biết Tần Viễn chỉ vì Nguyệt Lâm nên mới cùng mình đối lập. Cũng như người bình thường biết yêu biết hận. Hoàn toàn không giống như Mạnh Tử Hùng. Tiểu tử kia mới chính là ngụy quân tử, là tiểu nhân. Từ thủ đoạn lần trước hắn đói phó với Chu quận chúa, có thể nhìn ra con người hắn. Đối với người như Tần Viến, người ta còn có thể không đề phòng hắn, bởi vì hắn vĩnh viễn sẽ không từ sau lưng mà đâm lén. Nếu hắn muốn đánh người, nhất định là đối mặt mà đánh. Còn người như Mạnh Tử Hùng, thực là không thể nói trước điều gì.
Tần Viễn quay mặt lại nói: "Tiểu tử, sư nương chúng ta trọng tình nghĩa, Lao Sơn chúng ta nợ ngươi ân tình, người mới phái chúng ta tới đón ngươi, đó là lễ phép. Ngươi chớ có vọng tưởng. Nếu ngươi không thể thông qua khảo thí, bị loại ra, khi đó nhất định không có ai tiễn ngươi xuống núi."
Tiểu Ngưu rất tự tin nói: "Bằng vào bản sự của Tiểu Ngưu ta, sẽ không thể bị loại, Tần sư huynh, nếu ngươi không tin, ta dám cùng ngươi đánh cược."
Tần Viễn dậm chân, nói: "Ngụy tiểu tử, ta có cái gì mà không dám, đánh cược thì đánh cược, ta chỉ e ngươi không làm được lại sẽ nuốt lời." Tần Viễn bắt đầu lớn tiếng, vẻ mặt kích động. Hắn đang tìm cơ hội trả thù Tiểu Ngưu.
Tiểu tử này thực đáng ghét, giựt đi người trong lòng ta. Chỉ cần có cơ hội, ta nhất định thịt hắn, làm hắn chết mà tâm phục khẩu phục.
Tiểu Ngưu đang muốn trả lời, bỗng nghe từ giữa sườn núi truyền đến một thanh âm: "Sư muội nha, ngươi nghe xem, tiểu tử kia thực có tài khoác lác. Nhất định không biết hắn bị đào thái, vẫn có thể ở đó mà mà ăn nói ngang ngạnh."
Người kia chỉ a một tiếng, cũng không nói cái gì. Mặc dù khoảng cách còn xa nhưng tiếng a cũng nghe được rất rõ ràng. Vừa nghe đến thanh âm này, Tiểu Ngưu cơ thể run lên, giống như nghe được tiên nhạc. Hắn biết người hắn say mê cùng kẻ hắn chán ghét đều đang đi đến.
Những người khác nghe được thanh âm, cũng đều quay mặt về sơn đạo. Một lát sau, chỉ thấy từ trong khu rừng xanh ngắt, xuất hiện hai người. Bọn họ nắm tay nhau, đi ra sơn đạo, bước về phia mọi người.
Hai người đều vận bạch y, nam thì anh tuấn rắn rỏi, nữ thì đẹp tựa thiên tiên, chính là Mạnh Tử Hùng và Đàm Nguyệt Ảnh. Đàm Nguyệt Ảnh vừa thấy mọi người, lập thoát khỏi tay Mạnh Tử Hùng, tạo ra khoảng cách, sóng vai mà đi, thay đổi hành động lúc trước bước tới. Tiểu Ngưu trông thấy, trong lòng xịu xuống, giống như bị người ta chụp nón xanh lên đầu. Kỳ thật hắn cũng không cần nghĩ như vậy. Dù sao bọn họ mới đúng là một đôi phu thê. Nguyệt Ảnh với mình cũng không biểu hiện cái gì, hết thảy đều là tự mình tưởng tượng. Mặc dù nàng cùng mình có thân mật tiếp xúc, thì đó cũng chỉ là hành vi trong hoàn cảnh đặc biệt, cũng không có tính toán gì.
Tiểu Ngưu ngẩng đầu nhìn Nguyệt Ảnh, trong lòng cảm xúc đan xen lẫn lộn. Hắn thật muốn chạy đến, nắm lấy tay nàng, cùng nàng ân cần hỏi han, gần gũi ấm áp. Nhưng đó chỉ là ý nghĩ mà thôi. Lúc đến Trường An, nàng không chịu mang mình theo, đã rất nói ràng vấn đề. Cho dù không có quan hệ với Mạnh Tử Hùng, chỉ sợ khi nàng chọn người trong lòng, cũng không để mình vào mắt. Điều này khiến cho Tiểu Ngưu rất thương tâm và tự ti. Song hắn cũng biết việc này hắn tuyệt đối không thể nhận bại. Chỉ cần có một chút hi vọng, mình sẽ tích cực tranh thủ. Đời người chỉ có một lần, đã có mục tiêu sao lại không cố gắng chứ? Nếu chẳng may thất bại, kết quả không được như ý, thì đó cũng là thất bại anh hùng, là hảo hán kiên cường.
Hai người càng ngày càng tiến gần, đám người bên cạnh Tiểu Ngưu đều hướng về Nguyệt Ảnh chào hỏi, rất tôn kính kêu một tiếng Đàm sư tỷ. Kỳ thật so về niên kỷ rất nhiều người lớn hơn nàng. Nguyệt Ảnh gật đầu với họ, cũng nhìn thoáng qua Tiểu Ngưu. Ánh mắt nhàn nhạt, tựa như không hề quen biết hắn vậy.
Tiểu Ngưu lớn mật tiến đến gần một bước, cũng đang muốn kêu Đàm tỷ tỷ. Mạnh Tử Hùng trông thấy, vội vàng xông lên chắn trước mặt Nguyệt Ảnh, nhìn Tiểu Ngưu nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, không được vô lễ. Lao Sơn phái chúng ta đối sắc lang trừng phạt rất là nghiêm khắc."
Tiểu Ngưu nghe xong cảm giác như muốn khóc. Hắn há hốc mồm, không biết nói cái gì cho tốt. Nguyệt Ảnh từ phía sau Mạnh Tử Hùng lách lên, bước tới một bước, hướng về Tiểu Ngưu chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi không phải vẫn muốn học bản sự sao? Lúc này chính là cơ hội tốt, ngươi nhất định đừng có cô phụ tài năng."
Nguyệt Ảnh ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn hắn, mỹ quang chiếu rọi, tràn ngập thiện ý cổ vũ, Tiểu Ngưu đột nhiên cảm thấy toàn thân trên dước đều có sức lực.
Mạnh Tử Hùng thấy rõ, trong lòng rất bất mãn. Hắn huých vào cánh tay Nguyệt Ảnh, nói: "Sư muội, đừng để ý đến mấy chuyện gà chó nhỏ nhặt này, chúng ta lo chính sự quan trọng hơn."
Nguyệt Ảnh cũng không để ý đến việc đó nữa, nhìn Tiểu Ngưu nói: "Ngươi lên núi đi, sư nương đang chờ đó. Ta có việc, phải đi trước." Nói rồi liếc nhìn Tiểu Ngưu, chậm rãi mà đi. Mạnh Tử Hùng trừng mắt với Tiểu Ngưu một cái, liền giống như con cún chạy theo sau Nguyệt Ảnh, trên mặt đắc ý nở nụ cười tiểu nhân. Khiến Tiểu Ngưu nhìn rất không vừa mắt. Mà những người khác trông thấy, lại cực kỳ hâm mộ. Mỹ nữ như vậy ai không muốn cưới? Sắc đẹp như thế ai không say đắm? Nhục hương kia ai không muốn ngửi? Ngọc thể đó ai không muốn ôm ấp? Nếu không muốn người đó nhất định không phải nam nhân mà là thái giám.
Hai người đi đã xa rồi, Tiểu Ngưu còn ngơ ngẩn trông theo. Không chỉ Tiểu Ngưu, ngay cả Tần Viễn cùng những người khác cũng đều ngây ngốc nhìn. Hình bóng Nguyệt Ảnh thực đẹp, vai lay động, eo vặn vẹo, kiều đồn lắc lư, đều là dáng dấp của mỹ nhân, long lanh rực rỡ, khiến cho tất cả nam nhân tâm thần bay bổng. Có người há hốc mồm, có người rỏ cả nước miếng ra ngoài. Mặc dù bọn họ vẫn thường xuyên nhìn thấy Nguyệt Ảnh, nhưng mỗi lần gặp mặt đều không ngoại lệ một mực say mê. Bọn họ thực hâm mộ vận khí của Mạnh Tử Hùng, ước mình có thể biến thành hắn. Mỹ nữ như vậy, nếu có thể động vào tay ngọc một chút, cho dù lập tức bị giết đi, cũng là nguyện ý. Tiếc là mọi người đến phúc khí này cũng không có.
Trong số họ người đầu tiên tỉnh lại chính là Tần Viễn. Hắn nhìn thấy hai người kia thân mật, lại nhớ đến chuyện cũ đau lòng. Khiến cho mình cả đời không muốn chạm đến miệng vết thương. Hắn nghĩ tới Nguyệt Lâm cùng mình vốn cũng có chút hi vọng, đều là tại tên Ngụy Tiểu Ngưu bất hảo này, hắn xuất hiện đã pha tan giấc mộng của mình. Khiến mình cùng Nguyệt Lâm không thể thương nhau. Tiểu tử đáng ghét, không diệt trừ hắn thực không cam lòng.
Tần Viễn đột nhiên kêu lên: "Ngụy Tiểu Ngưu, nhìn cái gì mà nhìn, dựa theo Lao Sơn phái môn quy, nhìn đòng môn như vậy, ngươi sẽ bị móc đi cặp mắt."
Tiếng nói như sấm, làm cho mọi người giật nảy mình, giống như bị dội một gáo nước lạnh vào mặt. Không riêng gì Tiểu Ngưu, những người khác cũng vậy. Tất cả mọi người lập tức thu lại ánh mắt, quay mặt hướng về đại sơn, giả như hờ hững. Chỉ có Tiểu Ngưu là xoay người cuối cùng.
Tiểu Ngưu nhàn nhạt cười, nói: "Tần sư huynh nói đúng, vô lễ nhất định bị móc mắt. Chẳng lẻ ngươi vừa rồi tựu không có nhìn nàng? Chẳng lẻ ngươi xem so với ta lại ít hơn sao?"
Tần Viễn bị Tiểu Ngưu nói đến bệnh căn, lại không thể phản bác, liền cả giận nói: "Ngươi chớ có nói bậy, đừng lãng phí thời gian nữa, mau mau lên núi, sư nương còn đang chờ đó." Mọi người hô ứng, dẫn Tiểu Ngưu hướng lên núi mà đi.
Trên đương đi, Tiểu Ngưu tranh thủ trò chuyện với Tần Viễn: "Tần sư huynh, ngươi xem ra cũng không tồi, hay chúng ta có thể kết thành bằng hữu."
Tần Viễn nhếch mép, nói: "Ta có thể cùng chó mèo kết băng hữu, nhất định
Không thể làm bằng hữu với ngươi."
Tiểu Ngưu hỏi: "Sao lại không thể?"
Tần Viễn cắn nha nói: "Ngươi biết rồi còn hỏi."
Tiểu Ngưu cười khổ nói: "Việc này ngươi không thể trách ta nha. Đó là do Nguyệt Lâm nguyện ý, ta lại không có bắt buộc nàng. Nếu không tin, ngươi cứ hỏi nàng xem."
Tần Viễn nhìn về phía trước, không hề nói chuyện. Tiểu Ngưu cười thầm, nghĩ, ngươi muốn đấu với ta, còn kém xa lắm. Sớm muộn ta sẽ khiếu ngươi chịu
Thua.
Nhóm người từ từ tiến lên núi. Dọc theo đường đi, phong cảnh đẹp đẽ, cây cối tươi tốt, hơn nữa không khí lại trong lành, khiến Tiểu Ngưu tâm tình vui vẻ. Nghĩ đến sắp được gặp Nguyệt Lâm với sư nương, trong lòng liền phấn chấn.
Lên đến đỉnh núi, tầm nhìn bao quát. Lao Sơn tuy không quá cao, nhưng đứng ở đỉnh núi, cũng thấy không gian bao la. Gió nhẹ thổi tới, làm cho người ta tinh thần thoải mái.
Tiểu Ngưu đảo mắt nhìn bốn phía, cảm thán nói: "Nếu có thể sống ở chỗ này, thực là giống như thần tiên vậy." Tần Viễn nghe xong cười, nói: "Chỉ sợ tiểu tử ngươi không có cái phúc khí này."
Tiểu Ngưu ngắm nhìn phong cảnh xa xa, nói: "Cái đó cũng không chắc, Tiểu Ngưu ta vận khí vẫn luôn là không tệ."
Tần Viễn hừ một tiếng: "Lần này nhất định là ngoại lệ."
Đúng lúc này, từ trong cửa Lao Sơn đại viện một thiếu nữ đi ra, nhìn bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển cũng đoán được tâm tình nàng rất tốt. Từ dáng vẻ thướt tha có thể thấy nàng đích thực là mỹ nữ.
Tiểu Ngưu vừa quay đầu lại, thấy nàng từ xa đi tới, tâm tình lập tức hưng phấn hẳn lên. Nếu không có moi người bên cạnh nhìn vào, hắn đã sớm chạy lại cùng nàng ôm ôm ấp ấp. Nghĩ tới vui sướng như cá gặp nước, Tiểu Ngưu hồn vía đều lên mây.
Người tới chính là Giang Nguyệt Lâm. Chỉ thấy nàng mi cong mục tú, hai má phớt hồng, lục y xanh thẵm, yêu thân vun vút, nở nụ cười thân thiết mà nhiệt tình khiến mọi người đều thập phần vui vẻ.
Tần Viễn vừa thấy Nguyệt Lâm, tâm tình giống như con trẻ. Hắn bước lên vài bước, nói: "Sư muội, ngươi làm sao lại xuất hiện ở đây? Việc bên ngoài không cần ngươi phải bận tâm."
Nguyệt Lâm đến trước mặt Tần Viễn đứng lại, ánh mắt từ đầu vai Tần Viễn nhìn Tiểu Ngưu, đôi mắt đẹp lộ ra vui sướng. Nàng nói: "Sư nương đến cũng đã lâu, lại không thấy các ngươi lên núi, người có chút nóng lòng. Nghĩ rằng ngươi gây khó dễ, mới bảo ta đi xem thế nào."
Tần Viễn ưỡn ngực, nói: "Chuyện nhỏ đó ta còn không làm được sao? Ai mà không biết bản lãnh đón tiếp của Tần Viễn ta là cao nhân nhất đẳng." Lời vừa nói ra, đám người bên cạnh liền cười rộ lên. Bọn họ đều biết, việc đó vốn là hắn làm không được.
Nguyệt Lâm đi đến trước mặt Tiểu Ngưu, nói: "Đi thôi, đại sư huynh cùng sư nương đang chờ đó."
Tiểu Ngưu trả lời: "Tốt, ta lập tức đến bái kiến."
Nguyệt Lâm uh một tiếng, hướng về nhóm người Tần Viễn [chiêu hô], tất cả tiến về đại môn. Dù đây là đỉnh núi, đại môn kia vẫn rất cao, rất rộng, tạo hình khí phái, không hổ là danh môn đại phái. Chỉ hai chiếc vòng cùng với thú đầu ở trên cánh cửa so với tư gia phú hào cũng không hề thua kém.
Tiểu Ngưu thấy nghĩ thầm, hắc, đại môn này so với nhà ta còn uy phong hơn nhiều. Khổng tưởng được bề mặt Lao Sơn phái lại hoành tráng đến vậy. Từ đó có thể thấy được thực lực của bọn họ lớn như thế nào.
Qua đại môn, là một quảng trường rộng lớn, trên đó có hơn mười người đang luyện công. Có người đi quyền, có người luyện cước, có người tập nhào lộn, lại có người luyện binh khí, nhưng ấn tượng nhất là có người ở trên không trung tập bay lượn, bên dưới là người tập phun lửa. Tiểu Ngưu trong lòng trực ngứa, nghĩ thầm, bọn họ chỉ là phổ thông đệ tử mà so với mình đã mạnh hơn nhiều lắm. Nếu muốn ở lại chỗ này, không có chút bản lãnh e là không được.
Xuyên qua nghiễm trường, qua một đạo môn, là đến đại sảnh. Đến trước cửa, Tần Viễn tiến lên gõ của rồi đi vào, lát sau, hắn xuất hiện cạnh Nguyệt Lâm nói: "Ngươi dẫn tiểu tử này vào nhé." Nói rồi, liếc nhìn Tiểu Ngưu một cái, tức tối cùng những đệ tử khác ra khỏi...
Bên cạnh không còn ai, Tiểu Ngưu lá gan lớn hơn hẳn, đưa tay nắm chặt lấy ngọc thủ Nguyệt Lâm. Nguyệt Lâm vội vàng giãy ra, nói: "Chỗ này không như bên ngoài, vạn lần không được làm bậy. Để cho người ta trông thấy, chúng ta sẽ phiền toái lớn."
Tiểu Ngưu không thể không bớt phóng túng, nói: "Thì thôi vậy, bất quá tìm cơ hội, nàng cũng nên hảo hảo bồi tiếp ta mới được. Mấy ngày không làm chuyện đó, ta toàn thân như bốc hỏa."
Nguyệt Lâm lườm Tiểu Ngưu một cái, dẫm nhẹ lên chân hắn, nói hắn không được càn rỡ, sau đó mở cửa, dẫn Tiểu Ngưu tiến vào.
Bên trong đại sảnh, có năm người đang đứng thẳng, còn một người ngồi.
Trong đó bốn người là tiểu nha hoàn, đều có vài phần nhan sắc, ngồi ở giữa chính là sư nương. Nàng vận bạch y nhàn nhạt, đoan trang mà giản dị, toát ra vẻ phong tình mê hồn. Ngoài ra còn một người đang đứng xem chưng tuổi cũng không nhỏ, khoảng gần năm mươi, vẻ mặt hào phóng, tinh thần sung mãn, nhất định chính là đại sư huynh.
Tiểu Ngưu vừa thấy sư nương, trong lòng dạt dào ấm áp, mới không lâu còn cùng nàng hoan ái ngọt ngào. Bây giờ nàng đã biến thành một quý phụ, khiến người ta chỉ muốn ôm ấp vào lòng.
Tiểu Ngưu không cần phân phó, tự tiến lên thi lễ, nói: "Ngụy Tiểu Ngưu xin thỉnh an sư nương."
Sư nương ngồi ngay ngắn, cười nhẹ, khẽ giơ tay, nói: "Không cần đa lễ." Nói rồi chỉ vào trung niên nam tử bên cạnh nói: "Đây là Lao Sơn đại đệ tử Chu Khánh Hải. Hắn cũng chính là đệ tử giỏi nhất của Lao Sơn phái."
Trung niên hán tử được gọi Chu Khánh Hải vội vàng nói: "Sư nương quá khen, đệ tử chỉ là được sư phụ cùng sư nương chỉ bảo, có nhiều việc cũng làm chưa được tốt."
Sư nương nói: "Khánh Hải nha, ngươi lúc nào cũng khiêm tốn như vậy. Nếu đệ tử Lao Sơn phái chúng ta ai cũng giống ngươi khiêm nhường cầu tiến, thì thực quá tốt."
Tiểu Ngưu là người nhanh nhẹn, liền bước lên hướng về Chu Khánh Hải chào hỏi, gọi là đại sư huynh. Chu Khánh Hải hoàn lễ rồi nói: "Sư nương cũng đã nói qua với ta, về chuyện nhập phái, chủ yếu là do ta phụ trách. Mặc dù ngươi được sư nương bảo đảm, nhưng chiếu theo quy định của Lao Sơn phái, ngươi cũng nên kinh qua một chút khảo hạch, nếu ngươi tố chất quá kém cỏi, chỉ sợ mọi người nói ra nói vào."
Lời này khiến Tiểu Ngưu kinh hãi, nghĩ thầm, không phải chứ. Nếu ta không qua được khảo nghiệm, cũng không thể gia nhập Lao Sơn phái sao? Tiểu Ngưu nhìn về sư nương, sư nương mỉm cười, nói: "Tiểu Ngưu, không cần lo lắng, ngươi cứ cố gắng hết sức mình là được. Ta tin tưởng rằng ngươi nhất định có thể biểu hiện xuất sắc, làm tất cả mọi người hài lòng." Trong mắt nàng tràn ngập chờ mong và tin tưởng.
Tiểu Ngưu được khích lệ phấn chấn hẳn lên, nói: "Tiểu Ngưu ta nhất định sẽ nỗ lực, quyết không để mình phải hối hận."
Sư nương nói một tiếng 'tốt', sau đó ánh mắt chuyển sang Chu Khánh Hải, nói: "Khánh Hải, sư phụ ngươi hiện tại bế quan chưa ra, tất cả đều dựa vào ngươi. Chỉ cần chuyện ngươi quyết định, sư phụ ngươi tất sẽ ủng hộ."
Chu Khánh Hải nói: "Đệ tử không dám, hết thảy đều do sư nương làm chủ."
Lời này vừa nói ra, Tiểu Ngưu liền thở ra một hơi, hắn biết việc nhập phái của mình, đã được quyết định rồi. Nếu có khảo nghiệm, bất quá cũng chỉ là một loại hình thức mà thôi, là làm cho người ta xem.
Sư nương phân phó một tiếng, nói: "Khảo hạch bắt đầu."
Chu Khánh Hải đáp ứng, nói: "Vâng, đem bút nghiên giấy mực lại đây." Mấy nha hoàn lập tức thực hiện. Có hai người khiêng ra một cái bàn, hai người khac lại đưa ra văn phòng tứ bảo.
Hết thảy đều chuẩn bị xong xuôi, Nguyệt Lâm ghé sát Tiểu Ngưu, hỏi: "Ngươi liệu có viết nổi không?" Nguyệt Lâm trong ánh mắt tràn ngập quan thiết.
Tiểu Ngưu cười, nói: "Nàng cũng không phải là chưa thấy ta viết mà."
Nguyệt Lâm nhỏ giọng nói: "Chình vì thấy qua rồi nên mới phải lo lắng."
Tiểu Ngưu thập phần tin tưởng nói: "Nàng đứng xem là được, đảm bảo sẽ khiến cho nàng kinh ngạc há hốc miệng."
Tiểu Ngưu cầm lấy bút, đứng ở trước bàn, hỏi: "Chu sư huynh, ta phải viết cái gì bây giờ?"
Chu Khánh Hải trầm ngâm một chút, nói: "Đã có sư nương tự mình quan sát, vậy cũng không cần lãng phí thời gian nữa, không phải viết nhiều, chỉ cần viết hai câu là được."
Tiểu Ngưu bắt chước cầm đại bút, tựa hồ mình chính là một vị danh gia thư pháp. Hắn lại hỏi: "Ta nên viết cái gì?"
Chu Khánh Hải trả lời: "Ngươi viết hai câu thơ của Nhạc Phi' ba mươi công danh trần dữ thổ, bát ngàn dậm lộ vân hòa nguyệt' là được."
Tiểu Ngưu uh một tiếng, trước tiên suy nghĩ một chút, sau đó mới động bút. Tại sao lại phải nghĩ một chút? Là vì hắn sợ có chữ không viết được. Được rồi, mười bốn chữ này đói với mình cũng không thành vấn đề.
Mọi người đều muốn nhìn Tiểu Ngưu viết như thế nào. Nguyệt Lâm từng thấy hắn viết qua nên cảm thấy bình thường. Mà sư nương lại tràn ngập lòng hiếu kỳ. Nàng biết bình thương Tiểu Ngưu nói thì thao thao bất tuyệt, mồm mép lanh lợi, nhưng lại không hiểu công phu cầm bút của hắn ra sao. Nếu hắn viết chữ như gà bới (Ng. V: Tả tự như chương lang ba), thì thực làm mình mất mặt. Mình cũng thật sơ ý, không có kiểm tra hắn trước về phương diện này.
Các nha hoàn kéo giấy, Tiểu Ngưu chấm mực, đại bút vung lên, liền như hành vân lưu thủy viết xuống. Nhìn tư thế tiêu sái, khiến cho người ta nghĩ rằng bút tích nhất định là không kém. Chờ hắn viết xong xuôi, sư nương mới sai nha hoàn đem lên cho nàng coi, nhìn xuống, cũng không phải là quá thất vọng. Chữ này viết ngay ngắn, lưu loát, mỹ cảm cũng thiếu một ít. Nguyệt Lâm ở bên cạnh mặt mày liền rạng rỡ. Bởi vì nàng phát hiện Tiểu Ngưu hôm nay viết so với lần trước nàng thấy thực là đường nét đẹp hơn nhiều lắm. Đối với một tên gia hỏa bất học vô thuật như Tiểu Ngưu, viết được chữ đã là không dễ, huống chi còn phải viết theo yêu cầu? Người như hắn, cũng không thể yêu cầu quá cao.
Sư nương xem qua từng chữ, không để lộ ra sắc mặt, quay đầu hỏi Chu Khánh Hải: "Khánh Hải, ngươi xem chữ này như thế nào?"
Chu Khánh Hải lần lượt nhìn qua, mò mẩm từng lỗi nhỏ, nói: "Chữ này phiêu dật tự nhiên, nhưng khí thế không đủ."
Sư nương lại hỏi: "Vậy có thể qua cửa không?"
Chu Khánh Hải nhìn sắc mặt sư nương, trầm ngâm nói: "Chúng ta thu đệ tử chứ không phải đi thi, dựa theo yêu cầu của chúng ta, chữ này có thể coi là đạt. Đệ tử đến ngần này tuổi, so với hắn cũng không hơn được bao nhiêu."
Sư nương uh một tiếng, nói: "Tốt lắm, một cửa này coi như đã qua."
Chu Khánh Hải 'dạ' một tiếng. Tiếp theo nói: "Nhị quan khảo võ, sư nương xem do ai xuất thủ thì tốt nhất?"
Sư nương ngẫm nghĩ, nói: "Việc này ngươi cứ quyết định. Không cần bản lãnh cao quá, nhưng thấp quá cũng không được, tìm người chênh lệch không lớn là được." Nghe được lời này, Tiểu Ngưu thập phần ấm áp ấm áp. Hiển nhiên, đối với chuyện nhập phái, sư nương gần như là 'một tay che trời', cũng không sợ người ta nói ra nói vào.
Chu Khánh Hải cúi đầu, nghĩ ngợi, nói: "Sư nương, người xem để cho Tần Viễn xuất thủ được không? Hắn công phu xem như cách biệt cũng không lớn."
Sư nương a một tiếng, nhìn nhìn Tiểu Ngưu, lại nhìn nhìn Nguyệt Lâm. Nguyệt Lâm lắc đầu nói: "Sư nương, ta không đồng ý, nhị sư huynh hắn xuất thủ không biết nặng nhẹ, chỉ sợ sẽ đả thương người."
Chu Khánh Hải nói: "Bằng không cứ để ta tự mình làm."
Sư nương nghe xong lắc đầu, nói: "Cứ gọi Tần Viễn đến đây đi. Nếu việc gì cũng đến lượt ngươi, chẳng mấy ngươi sẽ kiệt sức mất." Sư nương nghĩ thầm, Chu Khánh Hải công phu so với Tần Viễn mạnh hơn rất nhiều. Nếu hắn xuất thủ, chỉ sợ Tiểu Ngưu không tiếp nổi mười chiêu.
Chu Khánh Hải bèn lớn tiếng nói: "Mời Tần Viễn đến đây." Lời vừa nói ra, bên ngoài đáp ứng một tiếng, liền có người đi mời Tần Viễn.
Nghe xong Tiểu Ngưu trong lòng rối loạn, cũng không biết có thể hay không thông qua Tần Viễn tìm đường vượt nan ải này. Tiểu tử kia đối với mình chán ghét, hắn làm sao có thể để mình thông qua dễ dàng được?