Ma Đao Lệ Ảnh

Chương 81: Ác chiến (P3)



Nguyệt Ảnh tới bên cạnh Mạc Tiểu Thiền, vung trảo ra bắt. Thân thể Mạc Tiểu Thiền co rụt lại, đá ngược vào bụng Nguyệt Ảnh. Nguyệt Ảnh đưa tay chụp, liền tóm được *** Mạc Tiểu Thiền, thuận tay quăng một cái, khiến nàng té lăn trên mặt đất.

Sau đó, các đệ tử lập tức đóng lại đại môn, ngoại nhân trong lúc nhất thời không vào được. Sư nương hạ lệnh: "Mau đem lũ người tà phái này giải quyết."

Nghe được, Quỷ Vương nhảy ra ngoài vòng chiến, kêu lên: "Các ngươi không nói quy củ ư?"

Xung Hư đáp: "Các ngươi cái thứ tà môn ngoại đạo, người người đều muốn diệt." Sau đó cũng hô to: "Giết."

Sau tiếng hô, mấy trăm tên chính đạo như dã lang đánh về phía đám người tà phái, cục diện rơi vào một mảnh hỗn chiến.

Trong nháy mắt, đã hơn mười mấy người ngã gục trong vũng máu. Những người này không chỉ có tà phái, còn có cả chính đạo. Tiểu Ngưu tuy lòng không muốn như vậy, nhưng giây phút này cũng không khỏi không xách đao đi chém người. Hắn nhủ thầm: "Tại sao phải chém chém giết giết tới mức ngươi chết ta sống đây? Chẳng lẽ chỉ có dùng đao mới có thể giải quyết vấn đề? Ai, ai tới giúp những người đáng thương này một chút. Bất kể chính tà, bọn họ cũng đều là người sống sờ sờ nha, trong nhà đều có vợ con già trẻ..." Hắn thật muốn hét to "Dừng tay đi!!!" Nhưng hắn không có làm vậy, bởi hắn biết, dù mình kêu rách cả cổ họng cũng vô dụng, sẽ không có ai nghe mình. Xem ra, cừu hận chính tà hai phái càng lúc càng sâu.

Quần thể chém giết, ảnh hưởng tâm tình từng cá nhân. Quỷ Vương thấy mấy phe thương vong nghiêm trọng, khí thế ban đầu có phần giảm bớt; về phần Quỷ Hùng cùng Quỷ Anh càng kinh hãi thất sắc, tay chân có chút luống cuống; mà Quỷ Linh cũng bị Nguyệt Lâm tấn công tới mức phải liên tiếp thối lui. Tiểu Ngưu đứng bên quan chiến trong lòng lo lắng, chỉ sợ Quỷ Linh bị Nguyệt Lâm lấy mạng. Mà sư nương và Nguyệt Ảnh thì như dã lang giữa bầy dê, đi tới đâu nhân sĩ tà phái ngã tới đó.

Lúc này, Mộ Dung Mỹ cũng biết bên trong tình hình nguy cấp, liền sử dụng pháp thuật đem sơn môn chấn vỡ. Cửa vừa đổ, nàng dẫn hơn trăm người như nước triều tràn vào. Rốt cục, tình thế bất lợi của tà phái, lập tức thay đổi, không còn ở trạng thái bị động. Nên biết rằng, chánh đạo ở đây đều là tinh anh các phái, mà Mộ Dung Mỹ đưa đến cũng là cao thủ tà phái. Bọn họ bản lĩnh xuất chúng, hảo thủ trăm dặm mới tìm được một, nếu không hôm nay cũng không tụ tập ở nơi này.

Chốc lát lại có thêm mười mấy người té ngã. Gương mặt Mộ Dung Mỹ đằng đằng sát khí, sau khi đánh ngã mấy tên chính đạo, nàng chợt phát hiện ra Tiểu Ngưu, trong lòng mừng rỡ, mặt vờ nghiêm túc, hét lớn: "Lũ người Lao Sơn kia, còn không qua đây chịu chết."

Tiểu Ngưu không thể làm gì khác hơn là phối hợp cùng nàng diễn trò: "Yêu nữ tà phái, mau thúc thủ chịu trói." Vừa nói, huy động hai quả đấm, xông tới. Hai người đánh tới "phanh phanh" vang dội. Mộ Dung Mỹ chợt phát hiện công phu Tiểu Ngưu tiến bộ rất nhanh, coi như là đánh nhau bình thường, mình tạm thời khó có thể thắng hắn.

Mộ Dung Mỹ trong lòng cao hứng, nhưng nhìn hoàn cảnh nơi này lại không thể cao hứng nổi. Hai người vừa đánh, vừa nói chuyện. Mộ Dung Mỹ nhỏ giọng: "Đồ chết bầm, có nhớ thiếp không?"

Tiểu Ngưu cười khổ, thầm nói: "Đây là lúc nào, nàng còn có tâm tình hỏi cái này a." Nhưng hắn biết vấn đề này tuy nhỏ, đối với phái nữ lại rất trọng yếu. Hắn đành phải nén lại tâm tình, nói: "Nhớ, nằm mộng cũng nhớ nha! Ài, tốt nhất hai phe chúng ta nên dừng tay, mới dễ nói chuyện." Đang nói, ánh mắt đảo qua bên cạnh, một cái đầu người rơi xuống lăn lông lốc, máu tươi đầm đìa một vũng, khiến Tiểu Ngưu muốn phát nôn.

Phóng mắt khắp toàn trường, thỉnh thoảng lại có người ngã xuống, có người lăn lộn, có người rên rỉ. Đa phần chân đứt tay cụt, như lá rụng gặp gió, bay loạn tứ phương. Một màn thảm kịch, làm người ta kinh tâm động phách, không đành lòng đứng nhìn.

Song phương đánh nhau đến hồi quyết liệt, Quỷ Vương còn có thể duy trì, mà những người khác tính mạng khó giữ. Quỷ Hùng bị Chu Khánh Hải cho mấy cước, Quỷ Anh bị Mạnh Tử Hùng tặng mấy quyền, Quỷ Linh thì rất kiên cường, cực khổ chống đỡ, tuyệt không thất bại. Những người còn sống sót, chứng kiến thi thể địch nhân và người phe mình, mắt đỏ ngầu, thề không giết sạch đối phương, không chịu dừng tay.

Đang lúc song phương thương vong nặng nề, lại có một nhóm người tiến vào sơn môn. Dẫn đầu là một người trung niên, một thân nho sam màu xanh, tướng mạo uy nghiêm, vừa nhìn biết ngay không phải người thường. Phía sau hắn là một đám thủ hạ mặt mày dữ tợn, huy động đao kiếm, ước chừng mấy trăm người. Nếu còn kéo dài thêm nữa, hôm nay chính đạo e rằng sẽ phơi thây khắp nơi, nguyên khí tổn thương nặng nề.

Tiểu Ngưu ý thức được vấn đề nghiêm trọng. Nhẹ giọng hỏi: "Người này là ai?"

Mộ Dung Mỹ bức lui Tiểu Ngưu mấy bước, nói: "Đó là cha thiếp, Bắc Hải Băng vương."

Tiểu Ngưu ồ một tiếng: "Không thể đánh lại rồi, đánh tiếp nữa, sẽ chỉ chết nhiều người hơn thôi. Mau nói cha nàng kêu một tiếng, dừng lại đi."

Mộ Dung Mỹ cố chấp nói: "Không được, người chính đạo các chàng quá độc ác, người của chúng thiếp không thể chết vô ích như vậy được. Nếu chàng muốn, tự chàng hô ngừng đi."

Tiểu Ngưu vì trăm họ dân sinh, không muốn người chết thêm nữa, liền nói: "Tốt, nàng hãy nói với cha nàng, đừng vội xuất thủ, ta sẽ kêu bọn họ dừng tay." Vừa dứt lời, Tiểu Ngưu nhảy ra ngoài vòng chiến, ngẩng đầu hét lớn: "Dừng lại đi, đừng đánh nữa." Thanh âm của hắn không phải nhỏ, nhưng không thể át được tiếng binh khí chạm vào nhau, nên không một ai dừng lại.

Lòng tự ái của Tiểu Ngưu bị tổn thương nặng nề. Hắn nhìn quanh một lượt, tiến mấy bước lên đài luyện võ. Trên đang có mấy cặp đánh nhau ầm ĩ. Tiểu Ngưu kêu lên: "Con ***, dừng lại cho ta." Vẫn không ai màng tới, Tiểu Ngưu giận sôi, lao lên tay đấm chân đá, cũng không quản người con *** là của môn phái nào.

Phanh phanh mấy tiếng, bọn họ rốt cục ngã nhào.

Tiểu Ngưu đứng trên đài cao, hai tay đưa ra hét lớn: "Con ***, tất cả dừng lại cho ta, nếu không dừng, lão tử sẽ giết người." Hắn vận đủ công lực, tiếng vang như sấm, truyền khắp toàn trường. Quả nhiên có một bộ phận dừng lại, tiếp theo những người khác cũng lục tục dừng tay, tất cả mọi người đều hiếu kỳ nhìn thiếu niên đang đứng trên đài.

Dưới ánh mắt soi mói, Tiểu Ngưu lần đầu có cảm giác sung sướng. Hắn ở trên đài đi một vòng, phất phất tay thu hút chú ý.

Sư nương và Nguyệt Ảnh đứng dưới đài. Sư nương hỏi: "Tiểu Ngưu, ngươi định làm gì?"

Tiểu Ngưu chỉ mỉm cười: "Ta nói mấy câu sẽ xuống ngay. Chuyện ngày hôm nay, phải giải quyết dứt điểm một lần."

Sư nương cảm thán một tiếng: "Chính tà xung đột, đã có từ lâu, người ta cũng không có cách nào hóa giải, ngươi làm được không?"

Tiểu Ngưu bày tỏ: "Bất kể kết quả thế nào, cũng phải thử một chút." Dứt lời, Tiểu Ngưu hắng giọng một cái, hướng mọi người chắp tay, nói: "Tại hạ là Lao Sơn đệ tử Ngụy Tiểu Ngưu, có mấy câu muốn nói với mọi người, xin cho tiểu đệ mặt mũi, nghe ta một lời nói hết. Chờ ta nói xong, các ngươi muốn liều mạng, thì cứ việc tiếp tục, ta không quản nữa!" Nói rồi, hướng mọi người thi lễ. Bên dưới nảy ra một trận nghị luận xôn xao, không biết là đang nói những gì.

Tiểu Ngưu mang gương mặt bi phẫn, lớn tiếng: "Tất cả mọi người để ý một chút, trước mắt chúng ta, đã chết bao nhiêu người, đã bị thương bao nhiêu người. Bọn họ chết có đáng giá không? Bị thương có đáng giá không? Mọi người có nghĩ tới không, chúng ta chỗ này liều chết liều sống, đến cuối cùng là vì cái gì? Không phải là vì một cái án cưỡng bức hay sao? Muốn giải quyết vấn đề, chẳng lẽ không có nổi một phương pháp sao? Hở tí là động dao động kiếm? Cầm đao kiếm giải quyết thì có kết quả tốt hơn sao?" Nói đến đây, Tiểu Ngưu dừng lại một lát.

Không ít người ở đây thầm gật đầu, nhìn trên mặt đất, xác người ngổn ngang. Mà những ai bị thương khẽ vuốt ve vết thương của mình, gương mặt thống khổ.

Tiểu Ngưu chú ý vẻ mặt của từng người, đoạn nói: "Ai cũng là do cha mẹ sinh dưỡng, không phải từ tảng đá chui ra. Vì vậy, ta xin mọi người quý trọng, quý trọng tính mạng của mình, cũng quý trọng tính mạng đồng loại. Hôm nay người chết nhiều như thế, không nói tà phái hay là chính đạo, đều chết hết không ít. Xin hỏi các vị tiền bối, các ngươi còn muốn chết thêm mấy trăm mấy ngàn người nữa?"

Dứt lời, Tiểu Ngưu nhìn thoáng qua nhân vật đứng đầu chính tà hai phái. Đa số bọn họ khuôn mặt rất nghiêm túc, giống như đang trầm mặc suy tư.

Tiểu Ngưu nói tiếp: "Tại đây, ta xin mọi người hãy ngưng chiến đi, đừng chém giết nữa. Cho dù người chết sạch, cũng có thể giải quyết được vấn đề sao. Muốn giải quyết vấn đề, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện vui vẻ, tâm bình khí hòa, chỉ cần có thành tâm, sẽ luôn có biện pháp giải quyết."

Lời vừa nói ra, toàn trường một mảnh tĩnh lặng.

Trên thực tế, trải qua một hồi chém giết sống chết, không nói chính đạo, cả tà phái tất cả mọi người không muốn đánh tiếp. Song phương chém giết, ai cũng không chiếm được tiện nghi, nhưng cũng không ai muốn lùi một bước, đơn giản vì họ không muốn mất đi mặt mũi.

Lúc này, bỗng một người vỗ tay, nói: "Hay, hay lắm, vị tiểu huynh đệ này nói thật hay! Ta tán thành đầu tiên. Đúng thật, giải quyết vấn đề cứ nhất thiết phải dùng đao sao? Dùng lý lẽ không được sao, chúng ta vì nguyên do gì lại không thử một chút?"

Mọi người theo âm thanh phát ra nhìn lại, chỉ thấy một người đang hướng tới vũ đài. Người này không ngoài ai khác, chính là một trong những lãnh tụ của tà phái, Bắc Hải Băng vương. Băng vương nhảy lên sau, nhìn Tiểu Ngưu khen: "Tiểu huynh đệ, ngươi thật tốt bụng, nếu như chính tà hai phái chúng ta đều nghĩ giống như ngươi, thiên hạ đã sớm thái bình."

Tiểu Ngưu nhìn cha Mộ Dung Mỹ, khiêm tốn nói: "Không dám nhận, không dám nhận, tại hạ chỉ nói ra những suy nghĩ trong lòng thôi."

Băng Vương hướng Quỷ Vương kêu lên: "Lão Quỷ, ngươi cũng dừng đi thôi, qua đây thương lượng biện pháp giải quyết một chút."

Quỷ Vương nghe tiếng cũng nhảy lên đài, quátTiểu Ngưu: "Ngươi nói hay quá nhỉ, tiểu lão bà của ta bị cưỡng gian, ngươi nói ta ngậm bồ hòn làm ngọt được sao?"

Tiểu Ngưu bình tĩnh hồi đáp: "Oan có đầu, nợ có chủ. Chúng ta có thể thương lượng."

Băng vương khuyên nhủ: "Lão Quỷ à, đừng nóng như vậy. Chúng ta hôm nay hãy thương lượng một chút đi." Tiếp đó, hắn hướng dưới đài vừa chắp tay, đoạn nói: "Xung Hư đạo trưởng, Hàn Tùng đạo trưởng, còn có Vô Cực đại sư, cũng mời lên đài đi."

Ba vị nhân vật đại biểu cho chính đạo, cũng đều bước lên.

Trong lòng bọn họ tuy muốn đánh cũng đánh không lại nữa, còn đánh tiếp, trừ thêm nhiều người chết ra, còn có ích lợi gì hơn đây?

Quỷ Vương cũng không vòng vo, cao giọng: "Chuyện ngày hôm nay, ta cũng không muốn nó phát sinh, nhưng một bụng tức khí còn chưa xả được. Xung Hư, chỉ cần ngươi ngay trước mặt mọi người nói lời xin lỗi ta, sau đó xử trí cái thằng súc sinh đó, chuyện ngày hôm nay coi như xong."

Xung Hư giậm chân một cái: "Ta không có lỗi, muốn ta xin lỗi, không thể nào."

Quỷ Vương nhìn hắn, kêu lên: "Hắn là đồ đệ ngươi, ngươi dạy dỗ không nghiêm, ngươi sao lại không sai?" Hai đại nhân mắt trừng trừng nhìn nhau, nhìn như muốn động thủ.

Tiểu Ngưu vội vàng chen lời: "Quỷ Vương, tại hạ xem như vậy đi. Ta đại biểu Lao Sơn phái xin lỗi ngươi, sau đó song phương bắt tay giảng hòa, ai về nhà nấy, ngươi thấy thế nào?"

Quỷ Vương khinh thường liếc mắt nhìn hắn một cái: "Tiểu tử, ngươi là cái đinh gì. Không được, ta chỉ cần hắn xin lỗi."

Băng vương thấy tình cảnh này, lúi húi đem Quỷ Vương kéo qua một bên; mà Xung Hư cũng bị Vô cực và Hàn Tùng kéo đến bên cạnh thương lượng.

Quỷ Vương bên kia, lẩm bẩm một lát, vẻ mặt lóe lên liên hồi, cuối cùng cắn răng: "Được rồi, hôm nay lão phu nhịn ngươi." Lời vừa nói xong, lại trợn mắt nhìn Xung Hư một cái.

Tiểu Ngưu biết chuyện đã được hóa giải, liền nói với Xung Hư: "Sư phụ, đề nghị của ta thế nào?"

Xung Hư nghiêng nghiêng đầu, lúc này sư nương bước lên, nhìn Tiểu Ngưu nói: "Con cứ theo ý mình mà làm, ta đại biểu sư phụ con đồng ý."

Vì vậy, Tiểu Ngưu đi tới trước mặt Quỷ Vương, cung kính thi lễ, nói: "Lao Sơn phái vì có một tên bại hoại như Tôn Lương, cảm thấy tiếc nuối, nay Ngụy Tiểu Ngưu đại biểu Lao Sơn phái hướng ngươi bồi lễ, cũng xin Quỷ Vương tiền bối đại ân đại lượng, chuyện cũ từ đây xí xóa. Kể từ giờ phút này, chính tà hai phái chung sống hòa bình, thân như một nhà."

Quỷ Vương ậm ừ mấy tiếng, phất phất tay tỏ vẻ đồng ý: "Chuyện này cứ như vậy đi, về phần chung sống hòa bình, thân như một nhà, thật là khó nói."

Tiểu Ngưu mỉm cười: "Không có gì là không thể, chỉ là không muốn mà thôi."

Quỷ Vương quay sang Xung Hư: "Đồ đệ Tần Viễn của ngươi ta sẽ thả, về phần Tôn Lương, ta nhất định phải mang hắn đi."

Xung Hư nói: "Không được. Hắn là người của Lao Sơn ta, tự nhiên do chúng ta xử trí."

Quỷ Vương không tán thành.

Băng vương tiến lên nói: "Chuyện cũng là do Tôn Lương gây ra, không mang đi cũng được, vậy hãy xem Xung Hư đạo trưởng xử trí như thế nào. Chúng ta tới, chủ yếu cũng là vì hắn." Dưới đài các nhân sĩ tà phái cũng lớn tiếng đồng ý.

Quỷ Vương suy nghĩ hồi lâu, hạ lệnh: "Đem Tần Viễn thả ra, mang Tôn Lương áp giải lên đây." Rất nhanh, hai tên tà phái đệ tử đem Tôn Lương đang phập phồng lo sợ giải lên đài.

Tôn Lương quỳ gối trước Xung Hư, dập đầu lia lịa, van xin: "Sư phụ, đệ tử sai rồi, xin sư phụ tha mạng."

Xung Hư mặt bi phẫn, chỉ vào Tôn Lương, nói: "Điều thứ hai môn quy chúng ta nói thế nào?"

Tôn Lương gấp đến độ sắp khóc: "Gian dâm phụ nữ, giết không tha."

Xung Hư lắc đầu một cái, thở dài: "Đời sau ngươi nhất định phải làm người tốt, người nhà của ngươi ta sẽ chiếu cố, an tâm an nghỉ đi."

Đoạn, vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Tôn Lương một cái, hắn cũng không hừ nổi một tiếng, chết lăn ra một bên.

Băng vương cùng Quỷ Vương biết mọi chuyện đến đây chấm dứt, hơn nữa hôm nay mặt mũi cũng đã lấy lại được. Bởi thế bọn họ hạ lệnh rút lui, mang theo thi thể đồng bạn và những người bị thương xuống chân núi. Bọn họ lúc đi, Quỷ Linh cùng Mộ Dung Mỹ nhìn Tiểu Ngưu, ánh mắt lưu luyến không thôi, nhưng không thể trước mặt mọi người nói bất cứ cái gì. Còn Mạc Tiểu Thiền lúc rời đi, quay đầu trợn mắt nhìn hai người, một là Nguyệt Ảnh, hai là Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu rất bất bình, thầm nhủ: "Ta không đắc tội cô, trừng ta làm cái gì?" Tiểu Ngưu điều giải thành công, song phương ngưng chiến. Một cuộc chém giết đẫm máu, kết thúc nhờ tính mạng của trăm người. Ai ai cũng tỏ ra thương tiếc, đồng thời rất cảm kích Lao Sơn đệ tử Ngụy Tiểu Ngưu. Vậy mà, Tiểu Ngưu một lời thành danh, uy chấn võ lâm. Tất cả mọi người đều nói: "Tiểu Ngưu là một đại anh hùng tốt bụng, tài trí song toàn, nhất định tiền đồ vô lượng."

Tiểu Ngưu trong lòng cũng có mấy phần an ủi, nhưng khi tâm tư của hắn quay trở lại thực tế, ánh mắt rơi vào bộ hỷ phục đỏ rực của Nguyệt Ảnh, tim của hắn lại trở nên lạnh tanh. "Hôm nay là ngày hỷ của bọn họ, mặc dù có chuyện này phá vỡ, nhưng nghi lễ bái đường vẫn phải tiếp tục, rồi cũng phải động phòng. Đêm nay, ta phải làm thế nào đây? Đại sư huynh không phải là có biện pháp sao? Hắn định giúp thế nào?" Rất mau chóng, Tiểu Ngưu bắt đầu tìm cái bóng của Chu Khánh Hải trong đám người....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.