Ma Đao Lệ Ảnh

Chương 92: Ba Người Đồng Nhạc (4)



Nguyệt Lâm nói: " Đúng rồi! Chúng ta cũng không tin. Sư nương liền phái Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Tử Hùng sư huynh, và cả ta đi tìm hiểu trước, kết

quả không thu hoạch được gì! Hoàng cung quá rộng lớn, lại phòng thủ rất chặt chẽ, hơn nữa không quen thuộc địa hình, chẳng tìm được cái gì! Trở về gặp sư nương, sư nương nói, có thể không có ở hoàng cung, có lẽ nó ở nơi khác. Ai! Sống không gặp người, chết không thấy xác, thật là làm cho người ta lo lắng!"


Tiểu Ngưu đến gần với Nguyệt Lâm, giữ chặt tay nàng, hỏi: " Có đúng là không có tin tức xác thật về sư tỷ sao?"

Nguyệt Lâm lúc này không có lập tức bỏ tay hắn ra, nói: " Biển người mờ mịt, ngay cả tin tức cũng không có. Có điều mọi người vẩn nghi ngờ, có thể còn ở hoàng cung, chỉ là chẳng có ai trông thấy!"

Tiểu Ngưu hỏi: " Là ai nói ở hoàng cung?"

Nguyệt Lâm trả lời: " Là một lão thái giám được về quê, hắn nói hoàng đế năm nay muốn chọn một ít mỹ nữ vào cung, làm hại những người có con gái lo sợ bất an, cuối cùng hoàng đế hạ chỉ, bải bỏ việc tuyển mỹ nữ, điều này làm cho dân chúng tất cả vô cùng sung sướng, không thể tưởng được dân chúng như cá nằm trên thớt, lại có thể thoát được một nạn lớn."

Tiểu Ngưu cảm khái, nói: " Lão thái giám này cũng thật là lớn mật, cái gì cũng dám nói."

Nguyệt Lâm nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay của Tiểu Ngưu, nói: " Việc nói hoàng đế sai là ta nói thêm, lão thái giám kia sao dám nói? Lão thái giám nói hoàng đế sở dĩ hủy bỏ việc tuyển mỹ nữ trong năm nay, là bởi vì hắn gần đây chiếm được một mỹ nữ giống như là tiên nữ, hắn rất vui mừng nên phát ra thiện tâm, không còn làm khổ dân chúng."

Tiểu Ngưu hỏi: " Hắn nói có người giống như tiên nữ, không nhất định đúng là sư tỷ nha?"

Nguyệt Lâm lo lắng, nói: " Khả năng sư tỷ mất tích lâu như vậy mà không có động tịnh gì, đoán như thế cũng là có đạo lý."

Tiểu Ngưu lại hỏi: " Vậy thì nên tim lão thái giám kia để hỏi cho rõ ràng đi! Ít nhất cũng phải hỏi thăm cho ra cô gái kia hình dáng bộ dạng như thế nào, tên gọi là gì?"

Nguyệt Lâm nói: " Chúng ta đi tìm rồi, không tìm được người. Bởi vì lão thái giám kia nói xong, không bao lâu phải bệnh mà chết."

Tiểu Ngưu thở dài, nói: " Việc này đúng là không may mắn."

Nguyệt Lâm nói: " Mặc dù hoài nghi như vậy, chỉ là một chút chứng cớ đều không có. Chúng ta muốn tìm một người hầu ở hoàng cung hỏi một chút, chỉ là quá khó khăn!"

Tiểu Ngưu hỏi: " Vậy làm sao bây giờ đây? Mặc kệ sư tỷ có hay không có ở nơi đó không, đều cứ nên thử xem. Việc này sốt ruột nhất là Mạnh Tử Hùng, hắn là trượng phu của sư tỷ nha!"

Nguyệt Lâm cười lạnh, nói: " Hắn tính cái gì mà là trượng phu? Đêm động phòng đó, bị ngươi trộm đao làm mọi sự rối ren, ngay cả đêm động phòng cũng không có trải qua. Ngày hôm sau, sư tỷ cùng hắn chia phòng ra ngủ, cũng không biết bọn họ làm sao vậy, mới thành thân mà lại trở mặt?"

Tiểu Ngưu trong lòng mừng thầm, nói: " Mạnh Tử Hùng vậy cũng cần sốt ruột chứ, dầu gì cũng là vợ chồng rồi?"

Nguyệt Lâm lại nói: " Hắn cũng là rất gấp rút, có gấp rút thì ích lợi gì, một chút biện pháp cũng không có!"

Tiểu Ngưu chê cười, nói: Mạnh Tử Hùng này thật là đồ đần độn và ngu xuẩn, nếu thay đối là ta mà nói, tốt xấu gì cũng xông xáo vào hoàng cung. Nếu sư tỷ không ở nơi này thì thôi, nếu đã ở nơi này thì cứu ra, cứu không được thì có chết ở trong đó cũng đáng, còn hơn là ở ngoài sống tạm."

Nguyệt Lâm nói: "
Ngươi thì đừng có bao giờ đi nha! Hoàng cung là đầm rồng hang hổ, đi vào sẽ không còn mạng. Đừng xem bản lĩnh chúng ta giỏi, người trong hoàng cung cũng rất tài ba! Cho dù sư tỷ có ở trong đó, sư nương cũng sẽ có phương pháp, không cần ngươi quan tâm nhiều."

Tiểu Ngưu trả lời: "
Ta biết rồi. Việc này đối với ta nào có quan hệ gì? Bởi vì trong hoàng cung không phải là nàng, nếu như là nàng, ta cho dù mất mạng cũng phải cứu."

Nguyệt Lâm trong lòng ấm áp, nói: "
Bớt lời ngon tiếng ngọt đi, ta nuốt không trôi cái lời đãi bôi đâu." Lời tuy nói thế, nhưng vẻ mặt đã dịu đi,

Tiểu Ngưu nhìn thấy cao hứng, nói: "
Giang tỷ tỷ, nàng phải đi thật xa, chính là để nhìn ta phải không? Nàng nhất định là nhớ đến ta, ta cũng nhớ đên nàng!"

Nguyệt Lâm đỏ mặt lên, lắc đầu nói: "
Sư nương muốn ta mang phong thư đến cho ngươi." Nói xong, Nguyệt Lâm lấy trong áo ra một phong thư được dán kín.

Tiểu Ngưu hồi hộp, vội mở ra xem. Trong thư ngoại trừ chê trách Tiểu Ngưu làm chuyện xằng bậy, còn có nhớ tới hắn, nói là muôn phần muốn gặp hắn.Nhưng chính yếu chính là nói đến việc Nguyệt Ảnh bị mất tích, còn muốn hắn mau chóng tìm biện pháp.

Tiểu Ngưu xem xong suy nghĩ một lát, nói: "
Giang tỷ tỷ, nàng hảy ở đây vài ngày, khi nào nàng về, ta sẽ viết thư trả lời."

Nguyệt Lâm lắc đầu, nói: "
Ta không thể ở lại trên núi này, nhiệm vụ của ta đã xong, ta phải lập tức đi rồi." Nói xong, nàng đứng lên, đưa ánh mắt lưu luyến nhìn Tiểu Ngưu.

Tiểu Ngưu níu lấy tay nàng, nói: "
Ở vài ngày đi, mấy ngày sau hãy trở về."

Nguyệt Lâm kiên quyết nói: "
Không được, trở về còn phải bàn bạc việc của sư tỷ. Hơn nữa, ngươi bây giờ là phản đồ của phái Lao Sơn, việc này mà không tra cứu rõ ràng, ta sẽ không ở cùng một chỗ với ngươi." Nói xong, dằn tay hắn ra.

Tiểu Ngưu thấy nàng như thế, cũng không tiện giữ nàng lại. Hắn nhìn Nguyệt Lâm, nói: "
Nàng trở về nói với sư nương, cho dù là trời sập xuống, cũng để cho ta gánh vác, sư nương cũng không cân hao tâm tổn sức. Còn nữa, ta cũng rất nhớ tới Lao Sơn, rất nhớ tới sư nương."

Nguyệt Lâm mang vài phần vị chua, nói: "
Trên thư của sư nương nói gì đó sao? Ngươi không viết hồi âm sao?"

Tiểu Ngưu cười, nói: "
Nói vài câu với sư nương là được, sư nương nghe được sẽ hiểu rỏ."

Nguyệt Lâm gật đầu, nói: "
Tốt lắm, ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi! Ta phải đi, hy vọng lần sau gặp lại ngươi, thì ngươi không còn phải là phản đồ."

Tiểu Ngưu cười khổ, nói: "
Được, ta bất kể lúc nào thì trong lòng đều có nàng."

Nguyệt Lâm thâm tình nhìn hắn, nói: "
Ta nhớ kỹ." Nói xong, xoay người lại mà đi. Khi Tiểu Ngưu đuổi theo ra ngoài thì nàng đã không còn thấy đâu nữa.

Nguyệt Lâm vừa đi. Tiểu Ngưu cũng nôn nóng. Hắn muốn chào từ biệt Ngưu Lệ Hoa để đi tìm Nguyệt Ảnh, bất kể nàng ở nơi nào, đều phải tìm ra nàng cho được.

Tiểu Ngưu đi vào trong phòng của Ngưu Lệ Hoa, chỉ thấy nàng đang đứng trước cửa sổ. Nàng quay đầu, hỏi: "
Nàng ta đi rồi chưa?"

Tiểu Ngưu đi đến bên nàng, trả lời: "
Nàng ta đã đi rồi."

Ngưu Lệ Hoa lại hỏi: "
Tại sao không giữ nàng ở lại vài ngày, để cùng gần gũi với ngươi?"

Tiểu Ngưu cười cười, nói: "
Nàng ta còn có chuyện quan trọng bên người, làm sao cũng không có thể giữ nàng lại được!"

Ngưu Lệ Hoa "
" một tiếng, quay mặt về phía Tiểu Ngưu, nói: " Nhìn thấy người trong tim, nhất định vui mừng thích thú chứ?"

Tiểu Ngưu cười, cũng không nói gì. Ngưu Lệ Hoa mới nói thêm: "
Ngươi muốn nói với ta điều gì thì cứ nói đi, không có điều gì băn khoăn, ta thích người thẳng thắn."

Tiểu Ngưu mới đem nội dung cuộc gặp với Nguyệt Lâm nói đại khái một lần, nhưng khi đề cập đến chổ riêng tư liên lướt qua.

Cuối cùng Tiểu Ngưu tỏ vẻ dũng cảm nói: "
Ngưu tỷ tỷ, ta cần quay về Trung Nguyên. Ta muốn tìm sư tỷ Đàm Nguyệt Ảnh của ta, ta không thể mặc kệ mà nhìn thấy nàng mất tích!"

Ngưu Lệ Hoa trợn to đôi mắt đẹp nhìn hắn, nói: "
Giang Nguyệt Lâm là nữ nhân của ngươi, chẳng lẽ Đàm Nguyệt Ảnh cũng là như vậy sao?"

Tiểu Ngưu trả lời: "
Nàng ta thì không phải. Nhưng chúng ta dù sao cũng là đệ tử phái Lao Sơn, cũng có một ít cảm tình, ta không thể ngồi yên không lý đến, như vậy có chổ không hợp với đạo làm người."

Ngưu Lệ Hoa suy nghĩ một chút, nói: "
Phải rồi! Đàm Nguyệt Ảnh là cô gái đẹp như vậy, nếu có nguy hiểm, ai có thể nhẩn tâm mà nhìn nàng chết sao? A! Vậy ngươi muốn khi nào thì đi? Có muốn ta đi theo ngươi không?" Nàng nói lời này thì ánh mắt yên tĩnh, hiển nhiên đã sớm nghĩ đến ly biệt.

Tiểu Ngưu suy nghĩ trong chốc lát, nói: "
Ta muốn lập tức lên đường. Ta chỉ có đi một mình thôi, loại sự tình này không có cần nàng hổ trợ."

Ngưu Lệ Hoa gật gật đầu, nói: "
Được rồi, một mình ngươi đi cứu cũng được. Bất quá không cần thiết phải ra đi hôm nay, ngày mai hãy đi, hôm nay ngươi tiếp tục làm bầu bạn với ta."

Tiểu Ngưu "
" một tiếng, nói: " Tốt, ta nghe theo lời nàng. Hôm nay ta muốn làm bầu bạn thật tốt với nàng."

Ngưu Lệ Hoa cười ha ha, nói: "
Ngươi không nói trái với lòng chứ? Ta giữ ngươi thêm nửa ngày, không phải muốn cùng ngươi thân thiết, mà là còn có việc nói cho ngươi biết."

Tiểu Ngưu hỏi: "
Là việc gì thế?"

Ngưu Lệ Hoa cùng với Tiểu Ngưu ngồi xuông, nói: "
Ngày mai ngươi đi, toan tính đi như thế nào?"

Tiểu Ngưu trả lời: "
Cũng giống như thời gian đến đây, trở về thì cũng vậy."

Ngưu Lệ Hoa nghe xong cười không đứt, nói: "
Nếu như Đàm Nguyệt Ảnh bị bắt vào trong hoàng cung, người đi đường cứu nàng, như vậy mất bao nhiêu ngày? Chờ đến lúc ngươi nhìn thấy sư tỷ, chỉ sợ sư tỷ của ngươi cùng với ngươi ta ngay cả em bé cũng đã sinh ra rồi!"

Tiểu Ngưu gãi gãi đầu, buồn rầu nói: "
Vậy biết làm sao bây giờ? Ta lại không thể phi hành giống như các nàng."

Ngưu Lệ Hoa cầm lấy tay hắn, thâm tình nói: "
Ngươi hiện tại công lực còn có hạn, cũng không thể giống như chúng ta bay trên trời. Nhưng là việc cũng không phải đúng như vậy, có một biện pháp, có thể khiến ngươi đang ở đây mà trong vài ngày có thể về đến kinh thành."

Tiểu Ngưu đôi mắt sáng lên, "
a" một tiếng, kêu lên: " Ngưu tỷ tỷ, nàng mau nói cho ta biết, ta làm sao mới có thể mau như vậy mà đến kinh thành?"

Ngưu Lệ Hoa trả lời: "
Mượn lấy sức mạnh của Ma Đao!"

Tiểu Ngưu chớp mắt, kích động nói: "
Nó có thể giúp ta sao?"

Ngưu Lệ Hoa kéo tay của Tiểu Ngưu, nói: "
Việc này không nên chậm trễ, bây giờ ta dạy cho ngươi cách thức tốt lắm."

Nói xong mang theo Ma Đao kéo Tiểu Ngưu đi đến vườn hoa.

Ngưu Lệ Hoa rút Ma Đao ra, nhìn lưỡi đao, nói; "
Cây đao này có rất nhiều chổ thần kỳ, ngươi còn chưa có phát hiện ra đâu! Tuy rằng công lực của ngươi còn thấp, không thể bay giống như chúng ta, nhưng mà như công lực của ngươi là có thể chân đạp Ma Đao để bay. Tuy không thể một hơi bay đi, nhưng mổi ngày bay một đoạn, vài ngày sau có thể đến nơi."

Tiểu Ngưu hoan hô một tiếng: "
Vậy thì tốt quá, làm như thế nào để bay? Nàng mau dạy cho ta." Thầm nói, học xong chiêu này, sau này chạy đi sẽ không mất sức.

Ngưu Lệ Hoa tung đao lên không trung, tự mình phóng người lên, liền đạp lên trên đao, thanh đao kia giống như sao băng hướng ra phía xa bay đi. Từ phia xa bay vòng vo một lát, rồi bay trở về.

Tiểu Ngưu nhìn thấy Ngưu Lệ Hoa đứng ở trên đao quần áo phất phới, thân hình cực đẹp, trong lòng có chút say mê.

Ngưu Lệ Hoa lấy đao đưa cho Tiểu Ngưu, nói: "
Ngươi đến thử xem." Tiểu Ngưu tiếp nhận đao, hỏi: " Có bí quyết gì không?"

Ngưu Lệ Hoa mỉm cười, nói: "
Không có gì là bí quyết. Chỉ cần lên đứng vững vàng, trong lòng nói tiếng: " Khởi." Nó liền bắt đầu bay, nói tiếng: "Phi." Nó liền bay đi, nói tiếng: " Thăng." Nó liền bay lên, nói tiếng: " Hàng." Nó liền bay xuống.

Công lực của ngươi không đủ, nếu không như thế, nó có thể bay một hơi đến kinh thành. Bất quá như tiến triển của ngươi, không chừng vài năm là có thể làm được."

Tiểu Ngưu nghe được nhiệt huyết sôi trào, hào khí tỏa ra, nói: "
Để ta thử một chút."

Dứt lời cũng giống như Ngưu Lệ Hoa, lấy đao tung lên, sau đó nhảy lên, nói: " Khởi." Thanh đao quả nhiên liền nâng lên, còn nói: " Phi." Thanh đao kia như ngọn gió lớn thổi về phương xa.

Mặc dù thân mình Tiểu Ngưu có phần bị lay động, nhưng rốt cuộc cũng vẫn là đứng được vững vàng. Thanh đao dưới sự điều khiển của Tiểu Ngưu, dạo qua một vòng ở dưới chân núi, liền thay đổi bay trở về.

Lúc bắt đầu Tiểu Ngưu có giật mình một chút. Vừa bay vừa nhìn mọi người nhỏ giống như những con kiến đang bò, không khỏi có chổ choáng váng đầu. Chờ bay một lúc sau, hắn không còn sợ.

Hắn đứng trên Ma Đao giống như cởi gió mà đi, đã nhanh lại tiêu sái. Trong một lúc sau, hắn đã thuần thục, hơn nữa đã thích thú cái phương thức di chuyển này. Khi hắn trở lại vườn hoa từ trên thanh đao nhảy xuống thì vẻ mặt đã rất hưng phấn.

Ngưu Lệ Hoa đem Ma Đao cho vào vỏ, hỏi: " Thế nào, cảm giác xem tạm được không?"

Tiểu Ngư trả lời: "
Quá sung sướng, quả thực giống như thần tiên một thứ." Ánh mắt nhìn vào thân mình Ngưu Lệ Hoa, không khỏi gợi nhớ lại chuyện đó.

Ngưu Lệ Hoa biết ý tứ của hắn, trên mặt nóng lên, nhẹ giọng cười, nói: "
Tối hôm nay ngươi có thể phải tiếp đãi ta thật tốt nha! Nói như mà trái lại, ta sẽ không để ngươi đi, cũng không đưa cho ngươi Ma Đao đâu!"

Tiểu Ngưu cười hắc hắc, thấy hai bên không có ai, liền kéo Ngưu Lệ Hoa vào trong lòng, thấp giọng nói: "
Tối hôm nay, ta cam đoan cho nàng chết lên chết xuống, được sung sướng chưa từng có. Nàng nên chuẩn bị tinh thần cho tốt, nói như trái lại, chỉ sợ chịu không nổi công kích của ta nha!"

Ngưu Lệ Hoa không hề sợ chút nào, nói: "
Ta không có sợ ngươi, ngươi đừng giống như lần đó, tới thởi điểm mấu chốt thì nằm lăn ra nha!"

Tiểu Ngưu nghe xong có chổ xấu hổ, lên giọng trả lời: "
Việc đó tuyệt đối không bao giờ xảy ra nữa, ta rút lui là bởi vì Mạc Tiểu Thiền ở đây, ta bị nàng khiểu khích. Lần này không có nàng ta, ta sẽ lấy toàn lực đối phó với nàng."

Ngưu Lệ Hoa cười nói: "
Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại ước gì có nàng ta ở đây! Như nó nàng có ở đây, ngươi là có thể hưởng phúc Tề nhân ( một chồng hai vợ ).

Tiểu Ngưu, cười hắc hắc, chớp ánh mắt, nói: " Làm gì có chuyện đó! Ta chỉ đối với nàng cảm thấy hứng thú thôi. Nàng ta với ta mà nói, có cũng như không."

Ngưu Lệ Hoa nhắc nhở, nói: " Ngươi chiếm tiện nghi của nàng ta, nếu không để cho nàng chút danh phận, chỉ sợ Xà Vương thúc thúc của nàng cũng không tha cho ngươi. Cuộc sống của ngươi sau này hẳn là không dễ chịu đâu!"

Tiểu Ngưu nói: " Ta trong tay có Ma Đao, còn sợ đánh không lại hắn sao?"

Ngưu Lệ Hoa cảm khái, nói: " Ma Đao cũng không phải là vạn năng, không phải chuyện nào cũng có thể dựa vào nó để giải quyết."

Tiểu Ngưu gật đầu tỏ vẻ đồng ý, chuyện cưới gả của Mạc Tiểu Thiền, sau này có như thế nào, trong lòng của hắn cũng chẳng để ý

Nha đầu này, hắn lại vừa yêu thích, lại vừa có chổ rắc rối. Cùng nàng ta ngủ chung một chổ không phải an toàn, một khi tính khí nổi lên, có thể tự mình mà lơ là không để ý liền bị đánh mất cái đầu!

Hôm nay sau bửa cơm chiều, hai người tắm rửa qua, liên lên giường sớm. Lên giường cũng không phải là nghỉ ngơi, mà là tận tình hưởng lạc. Hưởng thụ niềm vui giữa nam và nữ. Nếu trời đã cho nam nữ quyền lợi được khoái lạc, tự nhiên đôi nam nữ kia không thể bỏ qua chuyện tốt này.

Ngưu Lệ Hoa để cho Tiểu Ngưu năm ngang trên giường, cười phóng túng, nói: " Đêm nay để cho ta làm, chứ ngươi còn phải tính đến thể lực, sáng mai ngươi còn phải xuống núi rời đi."

Tiểu Ngưu cười nói: " Đêm nay coi như chỉ có làm một đêm, cũng không không ảnh hưởng gì đến chính sự ngày mai."

Ngưu Lệ Hoa nheo mắt lại, nói: " Ngươi hãy nếm thử sự lợi hại của ta đi!"

Nói xong, Ngưu Lệ Hoa áp vào trên người Tiểu Ngưu, hai khối nhục thể liền quấn quít lấy nhau, trên người sau khi tắm tỏa ra hơi nóng.

Ngưu Lệ Hoa lúc này tương đối là chủ động, nàng ở trên thân Tiểu Ngưu nhu tình như nước. Nàng hôn từ trên đầu Tiểu Ngưu qua mặt, lướt qua cổ, hôn qua bả vai đến trên đỉnh ngực của Tiểu Ngưu, nhột nhạt ngứa ngái làm Tiểu Ngưu "ha ha" cười rộ lên, Ngưu Lệ Hoa thấy hắn cười lên, liền tiếp tục hôn trong một lát, cho đến khi Tiểu Ngưu cười đến có điểm ho khan, mới buông tha hắn.

Trong lúc đôi môi đỏ mọng của nàng đi xuống dưới bụng thì tay nàng cũng hỗ trợ. Nàng tóm tiểu đệ đệ của hắn ở trong tay, hết cào lại siết, hết nắm lại lay lắt. Chỉ chốc lát sau, chiếc miệng xinh đẹp liền chạm đến nuốt vào. Cái này có thể hủy hoại Tiểu Ngưu, dể chịu quá hết thở lại rên.

Ngưu Lệ Hoa quỳ xuống phía dưới của Tiểu Ngưu, đưa chiếc lưỡi thơm tho, thú vị mà nếm khắp thân mình tên tiểu đệ đệ, mỗi một nơi nàng đều đa tình để lại dấu hôn, sướng đến nổi thân mình Tiểu Ngưu thẳng ra run run, thiếu chút nữa khóc ngoài quan ải.

Tiếp theo nàng lại ngậm lấy đầu tên tiểu đệ đệ vào trong miệng, lại dùng sức hút vào, lại còn dùng tay phục vụ vuốt ve hai quả trứng, sảng khoái đến nổi Tiểu Ngưu bốc thơm: " Ngưu tỷ tỷ, công phu của nàng càng ngày càng tốt, ta đến phải yêu nàng chết mất."

Ngưu Lệ Hoa phun cái đầu tên tiểu đệ đệ đã đỏ hồng ra, nói: " Chuyện tốt còn ở lại phía sau đó!"

Dứt lời, trường lên trên thân mình của Tiểu Ngưu, phần sau đầy đặn ngồi xuống, tiểu huyệt mềm mại chạm đến tên tiểu đệ đệ, nhờ vào d*m thủy hổ trợ, ngồi mạnh xuống, tên tiểu đệ đệ to lớn như vậy liền biến mất vào trong tiểu huyệt.

Tiểu Ngưu "a" một tiếng, nói: " Thật là thoải mái nha, giống như đi vào trong suối nước nóng."

Ngưu Lệ Hoa một mặt khuấy động lên tên tiểu đệ đệ, một mặt cười nói: " Ta cũng thoải mái vậy! Tên tiểu đệ đệ của ngươi thật dài, giống như đội trong lòng ta, làm hôn của ta phải chao đảo." Nói xong, tăng thêm tốc độ, hưởng thụ trò chơi tuyệt thú.

Với động tác của nàng, đôi thỏ non không ngừng nhảy nhót, đôi mông cũng không ngừng lay động. Tiểu huyệt non mềm bị tên tiểu đệ đệ áp chặt lúc vào lúc ra, phi thường thú vị.

Tiểu Ngưu nhìn quá đã mắt, hai tay chộp lấy đôi thỏ, hăng hái không biết chán, giống như một con sắc lang, lát sau lại ôm lấy đôi mông, phối hợp mãnh liệt cùng với nàng ta làm việc, làm đến nổi d*m thủy tràn trề, loang ra đến trên đóa cúc hoa của nàng.

Trong một lúc, âm thanh dâm đãng hết đợt này đến đợt khác, cảnh xuân trong phòng làm mê đắm con người, nếu nói như có người nhìn thấy, có thể khiến người xem phải điên lên.

Sau khi qua một hiệp, Ngưu Lệ Hoa lại có một sáng kiến, khiến ra ngoài ý muốn của Tiểu Ngưu, nàng đem tên tiểu đệ đệ ra khỏi tiểu huyệt, lại đem nó nhắm vào đóa cúc hoa của mình.

Tiểu Ngưu kinh ngạc, nói: " Ngưu tỷ tỷ, nàng đang làm cái gì đó?" Hắn nghi ngờ nàng bị lầm lẩn.

Ngưu Lệ Hoa cười phóng túng, nói: " Tỷ tỷ muốn nếm thử mùi vị mới."

Nói xong, liền thử ấn vài cái, cũng không tiến vào thuận lợi. Ngưu Lệ Hoa cười ha ha, nói: " Tên tiểu đệ đệ của ngươi to lớn quá, xem ra phải có biện pháp." Nói xong, nàng dùng d*m thủy của mình, đem xoa thật nhiều lên đầu tên tiểu đệ đệ, cũng làm thấm ướt đóa hoa cúc của mình, sau đó, nàng như là quyết định, mãnh liệt ngồi mạnh xuống, quả nhiên tên tiểu đệ đệ đã chịu chui đầu vào.

Ngưu Lệ Hoa đau đến nhăn mặt nhíu mày, loại thống khổ này cùng với phá thân cũng giống nhau.

Nàng không quan tâm, lại cắn răng một cái, đem toàn bộ thân mình tên tiểu đệ đệ nuốt vào. Khi nó đã chịu vào hết nàng mới thở dài một hơi.

Tiểu Ngưu thật cảm động, thầm nói: " Làm sao mà phải khổ như thế? Ta thật không nghĩ đến chơi chiêu này!"

Như vậy đùa vui trong chốc lát, Tiểu Ngưu vì yêu thương nàng, liền lấy tiểu đệ đệ ra, đẩy nàng ngã xuống, một lần nữa cho vào tiểu huyệt. Tại buổi chia tay đêm nay, hắn đương nhiên cần làm hết sức, để cho cô nàng của mình được hưởng thật nhiều sung sướng thích ý.

Vì thế, buổi tối này, hai người trở nên điên cuồng lên, xuyên suốt đến trước hừng đông mới yên tĩnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.