Ma Đạo Tình Kiếp (P1)

Chương 113: Tâm quyết (tam)



Mạnh Dao cười lạnh "Ngươi muốn nhắc tới tầm nhìn và bản lĩnh đó à?".

Nhiếp Hoài Tang sẵn giọng "Đúng! Lấy công tâm mà nói, bỏ qua chuyện về Lam Hi Thần thì ngươi có thừa nhận rằng, tầm nhìn và cả bản lĩnh của ca ca ta hơn ngươi rất nhiều hay không? Nếu không hơn, ngươi đã chẳng lúc nào cũng sợ hắn soi mói tim đen của mình rồi. Bản lĩnh không có thứ ngôn ngữ để diễn đạt điều hơn lẽ thiệt, nó chỉ thể hiện bằng chính bản thân ngươi bằng ba chữ: dũng, trí và đức mà chữ "đức" đó là tối quan trọng nhất. Không có "đức" thì dù có dũng có trí tới mức nào cũng chỉ là kẻ tầm thường. Như ngươi, chữ "trí" kia ta không muốn cũng phải nhận nó ở trên cao đấy, nhưng không đi kèm "đức" thì chẳng khác nào hòn sỏi nằm bên đường nương nhờ tự nhiên ban phát may mắn cho nó, vậy mà có qua bao nhiều năm mài giũa cũng chẳng thành ngọc sáng cho nổi. Đừng đổ lỗi cho tự nhiên đã không giúp nó, mà là do bản chất của nó vốn không xứng làm ngọc. Đó là chưa kể, khi tự nhiên cảm thấy dư thừa, nó sẽ đòi lại những gì đã bồi đắp cho viên sỏi vô dụng kia mượn. Mạnh Dao, món nợ máu ngươi nợ ca ca ta, chỉ một lần xuống dưới quan tài vẫn chưa đủ trả đâu".


Mạnh Dao cười như điên "Mượn thì phải trả, đó là lẽ thường tình. Nhưng trả hay không còn tùy vào hoàn cảnh và ý muốn của người đã mượn, mà đòi được hay không là do sức lực của kẻ đi đòi". Hắn ngưng cười, đáy mắt hiện đầy vẻ thâm trầm lạnh lẽo "Nhiếp Hoài Tang, ngươi cho rằng hiện tại ca ca ngươi đủ sức đòi lại món nợ đó từ ta sao? Còn một điều này làm cho ta thật tức cười, ban nãy ngươi lại nói ngươi dùng "tâm cơ" để lý giải công bằng. Cái gì gọi là công bằng? Nếu nói là ngươi thay Nhiếp Minh Quyết đòi ta nợ máu trả máu, vậy thì ngươi cũng khác gì ta? Chẳng qua ta ngoài sáng, ngươi trong tối. Ngươi cũng như ta, mượn móng vuốt của người khác để hạ gục đối thủ mà thôi, lại còn ẩn sâu trong bóng tối nữa, ngươi có cảm thấy ngay cả chim sẻ thích rình bắt ve sầu còn phải chào thua ngươi không? Đó gọi là công bằng sao? Công bằng là khi ngươi chiến thắng kẻ thù không phải hai tay trực tiếp vấy máu mà là bởi sự độc ác của oán niệm ư? Ngươi xem ta lòng dạ đen tối, không phải cũng đang tự tát cho mình một bạt tai sao? Lòng dạ ngươi cũng đâu trong sáng, nếu không kiếp trước ta đâu có bị ngươi tính kế, cuối cùng mất mạng trong tay người ta yêu nhất".


Nhiếp Hoài Tang nhướn mày "Ta đâu có thừa nhận bản thân ta trong sáng. Nhưng nếu ngươi cứ một mực muốn hiểu cho được hai chữ "công bằng" mà ta dùng "tâm cơ" để lý giải, thì ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, công bằng là khi tự mình nhận ra một đạo lý: nhân nhượng với kẻ thù, không phải nhân từ mà là ngu ngốc; bắt kẻ thù chịu đau khổ, không phải độc ác mà là sòng phẳng. Ngươi gián tiếp mượn tay người ca ca ta yêu nhất để gϊếŧ hắn, thì ta cũng nên mượn lại bàn tay người ngươi yêu nhất tiễn ngươi xuống mồ, như vậy mới là "có qua có lại", hợp với lẽ thường tình ở đời". Đoạn, cười lạnh "Còn chuyện chim sẻ rình sau lưng, âu cũng phải trách do bọ ngựa ham bắt ve sầu, chỉ chăm chăm gϊếŧ cho được con mồi để ăn mà không biết nhìn xem sau lưng nó là điều gì sắp ập đến khiến cho nó thỏa mãn no bụng trong tức thời mà phải trả giá lại bằng mạng. Hôm nay gϊếŧ người, ngày sau sẽ bị người gϊếŧ lại. Ngươi dùng "tâm cơ" trước ta, thì phải hiểu nó rõ hơn cả ta mới đúng chứ nhỉ?".


Mạnh Dao trừng mắt "Ngươi thật là thâm hiểm. Xem ra bản chất ngươi vốn là như vậy, chẳng qua ta chỉ làm bước đệm khiến ngươi bộc lộ mà thôi. So với ngươi, ta tự thấy mình không bằng".

Nhiếp Hoài Tang cong khóe môi, cười một tiếng khinh miệt "Lời khen này của ngươi, Nhiếp mỗ cảm thấy nặng quá, thật là nhận không nổi".

Giang Trừng cau mày "Sai rồi, nói đến thâm hiểm, còn ai qua nổi Mạnh Dao ngươi? Chẳng phải ngươi vẫn lừa được Trạch Vu Quân và mọi người thêm một kiếp nữa sao? Hoài Tang chẳng qua bị ép buộc mới phải dùng tới "tâm cơ", còn ngươi, ngươi mới là kẻ lòng dạ thâm hiểm tâm cơ thật sự?".

Mạnh Dao nhìn chằm chằm Giang Trừng, bước lại gần hắn, bộ dáng sát khí rất nặng. Kim Lăng lo lắng cả hô một tiếng "Cậu! Tiểu thúc, ngươi không được làm hại hắn!".
Nhưng trái với lo lắng của Kim Lăng, Mạnh Dao không làm gì Giang Trừng, ngược lại chỉ cười cười, nói "Giang tông chủ nãy giờ bênh vực họ Nhiếp kia như vậy, xem ra quan hệ giữa các ngươi rất tốt. Có điều, chắc là Nhiếp Hoài Tang vẫn chưa có biết được việc tốt ngươi đã làm đâu nhỉ? Nếu biết, chẳng hay quan hệ giữa các ngươi có còn tốt nữa không?".

Giang Trừng trợn mắt "Ngươi nói gì đó? Ta đã làm cái gì?".

Mạnh Dao tấm tắc "Ồ, Giang tông chủ quên rồi à? Lúc trước, chuyện ta gϊếŧ Nhiếp Minh Quyết, không phải cũng do ngươi một phần khuyên nhủ sao?".

Toàn bộ mọi ánh mắt đổ dồn về phía Giang Trừng. Với bản chất nóng nảy, lẽ ra Giang Trừng sẽ phát một trận thật lớn tính tình để giải thích, nhưng ngược lại lúc này lại lúng túng nửa như suy nghĩ nửa như không muốn nói, nhìn hết Nhiếp Hoài Tang lại liếc tới Mạnh Dao, khiến cho mọi người không thể không sinh nghi, đồng thời dựa theo khẩu khí chắc nịch càng làm mấy lời Mạnh Dao vừa nói có mấy phần sự thật.
Một hồi sau, Giang Trừng mới quát lớn "Nói bậy! Ta không thù không oán với Xích Phong Tôn, nguyên nhân nào xúi bẩy ta khuyên ngươi gϊếŧ hắn?".

Mạnh Dao tặc lưỡi "Giang tông chủ, ngươi là trí nhớ kém hay là giả vờ quên thế?". 

Nhiếp Hoài Tang sắc mặt trở nên âm trầm "Mạnh Dao, ý ngươi là gì?".

Mạnh Dao nhìn hắn, tỏ vẻ cảm thông "Nhiếp tông chủ không biết à? Cũng phải. Các ngươi quan hệ hình như đang rất tốt, ta cũng có thể hiểu hắn không kể cho ngươi cũng vì muốn giữ quan hệ này được duy trì. Dù sao chuyện kia mà để ngươi biết, hắn có một trăm mạng cũng đền không nổi với ngươi".

Nhiếp Hoài Tang thu hẹp con ngươi, Mạnh Dao càng thêm hài lòng, trước khi Giang Trừng mở miệng giải thích thì hắn đã cướp lời "Cũng không có gì to tát. Chỉ là lần cuối cùng Nhiếp Minh Quyết đá ta lăn xuống Kim Lân Đài, ta sinh cảm giác chán đời nên đi uống rượu, thuận tiện thấy Giang tông chủ liền kéo theo, trong lúc hai ta tâm sự, ta hỏi hắn hễ có ai hành sự tệ bạc với mình thì sao? Lúc ấy Giang tông chủ rất hùng hồn nói với ta....". Hắn nhìn Nhiếp Hoài Tang, nhướn mày đầy vẻ chế nhạo "Xách người tới, băm vằm thành trăm khúc".
Nhiếp Hoài Tang thở mỗi lúc một sâu, sắc bén nhìn từ Mạnh Dao sang Giang Trừng, cách nhau bởi hai thân người là Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ, song cái lạnh lẽo trong cái nhìn đó vẫn thừa sức chạm tới Giang Trừng.

Giang Trừng luống cuống "Không.... Không phải thế! Ta.....ta......ta không có nói như vậy!".

Ngụy Vô Tiện lên tiếng "Nhiếp tông chủ bình tĩnh đi, ta thấy có khi vị Mạnh Dao này lại bịa ra chuyện khiến nội bộ chúng ta trở mặt, ngươi cũng biết lời nói của hắn có bao nhiêu lợi hại mà. Lần đó ở miếu Quan Âm cũng vậy, lần này cũng vậy. Huống chi trong tay hắn giờ đang nắm tình thế, dẫu rằng đổi trắng thay đen có khó gì?".

Mạnh Dao cười nhẹ "Di Lăng lão tổ à, ngươi lẽ nào không biết rượu vào là lúc lời nói thật nhất trong suy nghĩ sao? Lại nói lúc đó Giang tông chủ chỉ mới uống có hai ngụm rượu. Là hai ngụm rượu thôi đấy! Di Lăng lão tổ ngươi nghe nói lớn lên ở Liên Hoa Ổ cùng Giang tông chủ, chắc cũng thừa biết hai ngụm rượu đó không thể nào khiến cho hắn lâm vào trạng thái say quá hóa quàng ngôn phải không? Ta có bịa cũng bịa phải bịa chuyện bất hợp lý một chút chứ? Giang tông chủ, buổi nói chuyện hôm đó dù ta trải qua một kiếp sống lại mà vẫn còn nhớ rõ, cớ sao ngươi lại quên dễ dàng..... à không phải, nên nói là ngươi cớ gì lại phải giấu nhẹm như vậy? Ta nghĩ nói ra cũng tốt, để cho Nhiếp tông chủ thấy ngươi cũng có "lòng tốt" muốn giúp người, từ đó thay đổi cái nhìn về ngươi.....". Đoạn, hắn nhìn sang Ngụy Vô Tiện rồi lại lướt qua Giang Trừng, cười, nói "Tiện thể cũng giải tỏa nỗi bức bách trong lòng bấy lâu, ta nghĩ được đó chứ Giang tông chủ?".
Ngụy Vô Tiện không nói mà thêu mi nhìn thẳng Mạnh Dao. Giang Trừng lại nghiến răng "Mạnh Dao! Ngươi......ngươi......".

Mạnh Dao đắc chí cười "Sao thế? Ngươi nói tiếp đi, ta vẫn đang đứng đây nghe mà".

Lam Hi Thần lạnh lùng "Đủ rồi đó Mạnh Dao. Ngươi đừng có ly gián thêm bất kỳ ai ở đây nữa. Ngươi có biết bây giờ mỗi một hành động, mỗi một lời nói của ngươi đều khiến ta nhìn thấy mà khó chịu đến cùng cực hay không?".

Mạnh Dao thu lại khí tức, đưa tay dợm xoa mặt y, ngữ khí thốt lên nhu hòa cùng ban nãy đối nghịch "Hi Thần, ta nghe ngươi, ta không thèm đôi co với họ nữa. Đợi khi chuyện này xong xuôi, ta sẽ đưa ngươi tới một nơi, nơi chỉ có hai chúng ta".

Lam Hi Thần vội tát tay hắn ra, không hề mềm mỏng nói "Ta sẽ ích kỷ như thế, chỉ khi người đó là Nhiếp Minh Quyết".
Mạnh Dao đăm chiêu nhìn bàn tay vừa bị tát ra của mình, Lam Hi Thần vốn đang định nói thêm một câu "Ngươi tránh xa ta ra" thì bất chợt sáu thần khí bị quấn chặt trong chiếc vòng lơ lửng ở trên đầu phát sáng sáu luồng ánh sáng khác nhau. Khi mọi người còn đang bất ngờ, Hãn Thanh Thương đang đứng ở mép tế đài quan sát trận chiến bên dưới cũng quay lưng lại nhìn, cười lớn "Hay! Hay lắm Mạnh Dao! Bản quân quả nhiên không nhận lầm ngươi làm hạ tướng!".

Mạnh Dao cư nhiên cũng không hiểu, liền cung tay hỏi "Thưa Quỷ quân, là chuyện gì khiến ngươi phấn khích như vậy?".

Hãn Thanh Thương chỉ về phía sáu thần khí "Bọn chúng phát sáng, tức là đã cảm nhận được thần khí thứ bảy đang ở rất gần đây. Đúng như ngươi nói, kẻ đang giữ tạm thần khí thứ bảy nhất định sẽ đến. Đại nghiệp của ta sắp hoàn thành rồi!".
Lam Hi Thần tim đập mãnh liệt, trong đầu quay cuồng hoảng loạn. Làm sao có thể như thế được? Làm sao mà Nhiếp Minh Quyết có thể tìm đến đây? Hôm đó y đã phong ấn khí tức của mình trong Sóc Nguyệt, để cho nó cùng mình tạm thời không còn sự liên kết, vốn là không muốn Nhiếp Minh Quyết dựa theo khí tức trong Sóc Nguyệt mà tìm đến chỗ này. Vả lại y cũng đâu nói cho hắn biết thông tin về Huyết Sát Vực. Hắn rốt cuộc bẳng cách nào mà tới đây?

Thanh kiếm cắm ở mô đất đối diện đột nhiên rung lên dữ dội như muốn tự nó nhấc lên, Thủy Kỳ Lân có mạnh thế nào cũng không thể hoàn mỹ một đấu bốn mà không có sơ sót, để cho Cùng Kỳ lợi dụng sơ hở chạy vòng ra sau lưng Thủy Kỳ Lân, không ngừng húc mạnh đầu vào thanh kiếm đó, bất chấp mỗi lần nó đụng vào đều bị một luồn điện quang màu vàng phóng ra siết chặt lấy làm nó đau đớn kêu mấy tiêng. Bầu trời một mảng vốn đã đen nay lại càng thêm đen. Cách một tầng kết giới mỏng, Lam Hi Thần và những người khác có thể cảm nhận sát khí đang lớn mạnh hơn bao giờ hết.
Hãn Thanh Thương không ngừng giang hay tay ra, hào hứng nói "Mạnh Dao, hãy nhanh lên, ra lệnh cho bọn quỷ thể phải đem thần khí thứ bảy đó đến ngay lập tức. Ma tổ La Hầu vĩ đại sắp sửa hồi sinh rồi!".

Mạnh Dao cười lạnh một tiếng, quay sang phân phó một đám quỷ thể dưới đài. "Lùng sục khắp Huyết Sát Vực, ngay cả một cái khe đá hẹp bốn phân cũng không được bỏ sót, bằng mọi giá phải đem về thanh kiếm thần kia cho Quỷ Quân".

Bọn quỷ thể đồng loạt hô "Thanh kiếm thần" rồi kéo nhau đi rầm rập trong nháy mắt. Đợi bọn chúng đi hết rồi, Mạnh Dao làm bộ đưa tay áp lên trán, vừa nói lớn vừa liếc sang Lam Hi Thần, như thể đang cố tình nói cho y nghe "Chết thật! Ta quên mất rằng đám tay sai này vốn chỉ biết dặn gì làm nấy. Ban nãy ta quên phải dặn chúng chỉ nên lấy thanh kiếm thôi, Nhiếp Minh Quyết lại còn là một người bình thường, nếu lỡ trong lúc giằng co mà chúng gϊếŧ luôn hắn thì ta cũng vô phương cứu vãn. Hi Thần, sợ là ngươi không thể làm một người ích kỷ mà bỏ trốn cùng hắn rồi!".
Lam Hi Thần kinh hãi "Ngươi....".

Nhiếp Hoài Tang vùng người muốn lao ra, hận không thể gϊếŧ chết Mạnh Dao ngay lập tức, hắn gào lên "Mạnh Dao! Tên ác nhân nhà ngươi! Nếu ca ca ta có mệnh hệ nào, ta sẽ liều mạng với ngươi".

Mạnh Dao bình thản cười "Tất nhiên ta sẵn lòng, nhưng nếu sau khi mọi chuyện xong xuôi, và......ngươi vẫn còn giữ được mạng".

Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt hắn, Lam Hi Thần tựa hồ cảm thấy mình rơi vào hố băng, cả người lạnh lên vì sợ. Trong lòng dậy lên sự lo lắng không yên. Hy vọng Nhiếp Minh Quyết sẽ không thật sự tới đây! Hy vọng chỉ là sáu thần khí kia vô tình phát sáng! Hắn tốt nhất vẫn còn ở đảo Bồng Lai! Hắn nhất định không được xảy ra chuyện gì!

Lam Vong Cơ thấy sắc mặt Lam Hi Thần xanh mét, quan sát một chút liền hỏi "Huynh trưởng, ngươi chỉ còn hai phần linh lực? Vì sao lại như thế? Chỉ dùng truyền tống phù một lần thì không thể mất đi gần hết linh lực như vậy?".
Lam Hi Thần khó xử "Vong Cơ, ta không dùng một lần. Ta dùng ba lần".

Ngụy Vô Tiện vội hỏi "Không phải chúng ta ước định để ngươi cùng Đàm Triết thiếu quân trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ cứu người sao? Cùng lắm chỉ dùng hai lá, ngươi sao lại dùng tới ba lá được chứ?".

Lam Hi Thần thấp giọng "Đúng là theo lẽ ta dùng hai lá, nhưng ta phải dùng thêm một lá vì muốn..... muốn..... muốn Sóc Nguyệt ở chỗ Minh Quyết huynh, tránh không thể rơi vào tay của Hãn Thanh Thương, ta cũng không nói gì với hắn về chuyện thần khí và Huyết Sát Vực. Ta còn cố tình tự phong kiếm để nó mất đi linh lực. Nhưng ta không thể hiểu vì sao hắn lại tìm đến đây được".

Nhiếp Hoài Tang quay qua nhìn thẳng Lam Hi Thần, nghiến răng nghiến lợi "Vậy là ngươi giao thần khí vào trong tay ca ca ta? Ngươi làm việc mà không biết suy nghĩ sao? Ngươi có nghĩ đến cho dù ca ca ta không biết chuyện rồi tự mình đến đây hay là ngươi có tự phong kiếm đi nữa, lấy dã tâm của Hãn Thanh Thương thì hắn lại ngồi yên không cho truy lùng sao? Ngươi làm vậy không hề có chút gì gọi là cất giấu thần khí, ngược lại là khiến ca ca ta mất mạng vì nó. Bây giờ thì sáng mắt ra chưa? A Dao yêu quý của ngươi đang cho tay sai đi đoạt mạng ca ca ta kìa! Lam Hi Thần, tốt nhất ngươi đừng để ta ra ngoài được ngay lúc này, nếu không ta thực sự sẽ gϊếŧ ngươi chứ nhất định không để như lần trước. Để ngươi sống đúng là một mầm họa tiềm ẩn của ca ca ta mà!".
Lam Hi Thần bị hắn nói làm cho không cách nào dám mở miệng, y vốn đâu nghĩ chuyện sẽ xảy ra như thế. Y chỉ muốn để Sóc Nguyệt ở chỗ Nhiếp Minh Quyết cất giấu là một. Thứ hai y cho rằng nếu như Hãn Thanh Thương có bắt mình về, không có thần khí, hắn nếu tức giận mà gϊếŧ đi mình thì vẫn còn Sóc Nguyệt ở đó thay mình bồi bên cạnh Nhiếp Minh Quyết mãi mãi. Thứ ba cũng chỉ vì không thấy hắn có vũ khí phòng thân, để Sóc Nguyệt lại cũng vì nguyên nhân đó. Ai có ngờ đâu lại thành ra thế này? Bị người trách, tự trách mình, lại không biết đường giải thích, Lam Hi Thần chỉ có thể rưng rưng, không ngừng lắc đầu vô lời biện minh.

Giang Trừng nhìn thấy ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn Nhiếp Hoài Tang đã trở nên tối sầm, liền mở miệng khuyên "Hoài Tang, đừng có nói nữa. Cũng chưa chắc ca ca ngươi sẽ xảy ra chuyện. Tốt nhất đừng có để Lam Vong Cơ cấm.....".
Nhiếp Hoài Tang giận dữ ngắt lời, thẳng thừng nhìn Lam Vong Cơ "Hắn muốn cấm ngôn thì cứ để cho hắn cấm ngôn! Ta lại không tự giải ngôn được sao? Đổ vài ngụm máu cũng không khiến ta hả giận bằng lấy máu huynh trưởng hắn đâu".

Giang Trừng thấy ngữ điệu kia liền biết người kia đối với mình so với Lam Hi Thần cũng không khác nhau, lại vì chuyện lúc nãy Mạnh Dao kể lại, sợ là thái độ sàu này Nhiếp Hoài Tang đối với hắn cũng không mấy tốt đẹp, khuyên vài câu đã là miễn cưỡng lắm rồi, vì vậy liền mím môi quay đi chỗ khác.

Mạnh Dao như chẳng để tâm chuyện trước mắt, đi tới nâng tay áo định lau mặt Lam Hi Thần nhưng một lần nữa bị y tát ra, hắn không giận mà chỉ cười "Được rồi! Ta không lau nước mắt cho ngươi nữa. Hi Thần, ngươi cũng nên để dành nước mắt đi. Hiện tại mà khóc, thì lát nữa khi đám quỷ thể đem xác của Nhiếp Minh Quyết tới, ngươi cũng không còn nổi một giọt để rơi lệ đâu. Khóc không thành tiếng là cảnh thống khổ nhất, ta thật chẳng có lòng dạ nào nhìn ngươi như vậy đâu Hi Thần".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.