Mấy con khỉ con xung quanh mắt tròn vo ngước nhìn, sau đó xúm vô đòi sờ mặt, sờ mũi, sờ tóc và tay của Lam Hi Thần, kháo nhau rằng y chính là phúc thần, chỉ cần sờ thì bọn chúng sẽ được ban phúc khí. Thật ra Lam Hi Thần chỉ thấy ngại chứ không cảm thấy khó chịu nên cứ để mặc chúng sờ, nhưng khi bọn chúng muốn sờ mạt ngạch y liền tránh trái tránh phải, kết quả chẳng được bao lâu liền bị má phúng phính đuổi đi. Khỉ con nóng giận bảo là nó tìm ra "phúc thần" trước nên "phúc thần" là của nó, không ai được đụng vào, hai tay như hai búp măng dang ra đứng trước Lam Hi Thần như hòn núi nhỏ. Lam Hi Thần thích thú mỉm cười, bạch hầu cũng mỉm cười, bảo rằng con cháu của Tề Thiên Đại Thánh đúng là còn nhỏ mà đã có khí chất giống Đại vương.
Lát sau, bạch hầu chống gậy dẫn lũ khỉ con và Lam Hi Thần ra bờ suối gần đó lấy đất sét nặn tượng nhân vật mình thích nhất qua các câu chuyện mà bạch hầu kể, sau khi nặn xong đem để lên đá phơi nắng cho khô. Đây xem qua chỉ là trò tiêu khiển gϊếŧ thời gian, nhưng qua đó có thể giúp bọn khỉ con tập tành học hỏi những hành động của con người trong nhân gian, để chúng lớn lên sẽ không chỉ biết mỗi việc trèo cây hái quả, một phần cũng muốn thông qua việc nặn tượng bọn chúng sẽ học được cách lưu giữ ký ức.
Bạch hầu chậm rãi đến từng tượng đất hỏi lũ khỉ con nặn tượng là nhân vật nào rồi khen ngợi khuyến khích chúng mấy câu. Lam Hi Thần nghe qua nào là Quan Âm Bồ tát, Đường Tam Tạng, Nam Cực Tiên ông, Hoa Đà thần y,...... thì không khỏi phấn khởi vỗ tay liên hồi, có điểm cảm thán bầy khỉ con này trí tuệ thật không tầm thường. Đến lượt tượng của mình, bạch hầu không giấu nổi ngạc nhiên khi Lam Hi Thần bảo rằng đó là Chính Chương Thánh đế.
Bạch hầu ngẫm nghĩ, nó chỉ nói là nhân vật yêu thích, không hề nói đó không được là thần thánh, vậy cũng nên thuận theo Lam Hi Thần giải thích cặn kẽ cho bầy khỉ con đang giương mắt tò mò. Chống cây gậy đầu chim hạc từ từ ngổi xuống bên bờ đá, nó chỉ vào tượng đất của Lam Hi Thần, bảo rằng theo lời Đại vương thì người này là vua của trời đất sáu cõi, quyền trên cả Ngọc đế,....ngày trước vốn là một người phàm, sau đó trải qua một kiếp nạn phải đứt mệnh, sau đó do cơ duyên mà tái sinh, lưu lạc đến đảo Kim Ngao làm đồ đệ của cung chủ Bích Du cung. Nói đoạn, bạch hầu nhìn má phúng phính đầy yêu thương, bảo nó rằng Đại vương bọn chúng ngày trước cũng từng là học trò của vị cung chủ ấy, sau khi xuất sơn tài nghệ vang dội lẫy lừng, tung hoành ngang dọc, má phúng phính lúc nào cũng được cho đi theo bên cạnh dạy dỗ, rất có khả năng sau này sẽ là một con khỉ xuất chúng. Dù không hơn được vị Chính Chương Thánh đế kia, cũng sẽ không qua nổi Đại vương Tôn Ngộ Không, nhưng chắc chắc sẽ vượt trội nhất bầy.
Má phúng phính nghe nói mình có một tương lai rạng rỡ như vậy, mặt không khỏi vênh lên, cười phồng lên hai cái má hồng vô cùng đáng yêu. Lam Hi Thần nhịn không được, đưa tay lên vò vò nắn nắn má phúng phính. Khỉ con tuy có đau song vì nụ cười mỹ nhân nên ra sức chịu đựng, mắt mở tròn nhìn Lam Hi Thần chăm chú, sau đó kiễng chân ịn môi vào má y.
Lam Hi Thần chớp mắt "Đây là gì?".
Má phúng phính mặt hơi hồng lên, nhỏ giọng nói "Đây tất nhiên là hôn! Chuyện này ca ca xinh đẹp là người trong nhân gian biết thừa mà!" Xong lại cười hì hì "Mẹ của Tiểu Hầu Tử thường hôn cha lắm".
Lam Hi Thần thất thần sờ chỗ ướt trên má, lại hỏi "Nhưng vì sao lại hôn ta?".
Má phúng phính vô tư nói "Vì mẹ ta nói: chỉ cần thích thì cứ hôn thôi. Mẹ còn nói hôn sẽ giúp cho người khác vui vẻ, mà bản thân mình cũng thấy vui vẻ. Nhất là những lúc người nào đó tức giận, chỉ cần hôn một cái, lòng đang nóng cũng sẽ dịu lại ngay".
Lam Hi Thần buộc miệng hỏi "Có thật không?".
Má phúng phính nói bằng giọng chắc nịch "Tiểu Hầu Tử không lừa ca ca xinh đẹp đâu! Có một lần Tiểu Hầu Tử lỡ tay làm rách chiếc áo choàng của Đại vương, Đại vương giận lắm, còn suýt đánh đòn Tiểu Hầu Tử. Nhưng Tiểu Hầu Tử nhớ lời mẹ, hôn má Đại vương một cái kèm theo vài câu xin lỗi, thế là Đại vương nguôi giận ngay, còn bảo Tiểu Hầu Tử thật hiểu chuyện".
Lam Hi Thần chớp mắt "Với ai cũng có thể sao?".
Má phúng phính gật đầu cái rụp. Lam Hi Thần ngẩn ra một lúc, đoạn kéo căng cái bọng thịt hồng hào kia. Má phúng bị đau, đâm ra có chút bất mãn, bặm môi nhìn y, y liền kéo má phúng phính tới làm một vết ươn ướt y hệt. Má khỉ con thơm lừng mùi hoa cỏ toát ra từ bộ quần áo bện bằng lá cây xoan, thịt lại mềm mại ấm áp không khác gì đứa trẻ loài người, y thấy cảm giác đúng là không tệ chút nào, từ đó ngộ ra một cái sàng khôn: chỉ cần tức giận, hôn một cái là xong.
Trong lúc ai kia còn mãi chau mày đánh giá, má phúng phính mặt đã đỏ lên, thoát cái đã trốn sau lưng bạch hầu đang cười thành tiếng. Lam Hi Thần thấy nó cười, đoán là nó khen hành động của mình cho miệng cũng cong lên, chạy đến chạm lên gò má rải đầy đồi mồi hôn một cái. Gương mặt già nua nhăn nheo bỗng chốc đã nở rộ, bạch hầu đưa tay vỗ nhẹ lên má y, mắt cười đến híp lại thành hai đường cong.
Má phúng phính sau khi phục hồi dáng vẻ bình thường, lon ton chạy ra đẩy mấy con khỉ con đang mon men lại gần chờ được hôn, sau đó kéo tay Lam Hi Thần xuống bờ suối rửa tay. Mấy con khỉ con còn lại hệt như vịt con theo mẹ, vội vã ngúng nguẩy chạy theo hai người, quá trình dần chuyển thành nghịch nước lúc nào không biết.
Tiếng cười ấm áp thanh thúy quyện vào giọng chí chóe của đám khỉ con vang dội một góc suối rừng. Bọn khỉ lớn lúc bấy giờ đi hái quả về ngang, thoáng thấy bóng lam bèn đứng lại bên suối, ngẩn ra ngắm nhìn. Lam Hi Thần lúc lên bờ liền thấy một đám khỉ đứng ngó mình trân trối, trong lòng có chút sợ hãi nên nắm chặt lấy tay má phúng phính. Cậu khỉ biết ý liền kéo Lam Hi Thần đi về hướng khác, thoáng lại phía sau là âm thanh càu nhàu của bạch hầu "Các ngươi ngắm cả đàn khỉ cái năm này qua tháng nọ còn không đủ hay sao? Cớ gì lại tò tò đuổi theo như vậy, tính dọa chết người ta à? Mà người ta là nam nhân, chẳng phải nữ nhân đâu, đuổi theo cũng vô ích!.....Các ngươi điếc cả rồi sao?......Ta kêu các ngươi đứng lại......".
Dọc đường, Lam Hi Thần thấy một con khỉ đầu đội bình gốm, thân khoác y phục nâu đất kết vài điểm lê trắng nhìn về hướng mình vẫy tay, quay sang đã nghe má phúng phính gọi "mẹ". Lam Hi Thần đứng nhìn khỉ kia chăm chú, thì ra là mẹ của má phúng phính. Thoạt nhìn, nếu như nhúm lông trên đầu buộc bằng dây hoa kia dài thêm một chút sẽ giống kiểu tóc thắt thành bím của mấy phụ nhân ba mươi tuổi.
"Sao con còn đứng đây? Đã trông chừng tốt mấy con cá cha con bắt ngày sáng chưa? Có để chúng chết ươn không? Còn mấy đứa nữa! Sắp tối rồi, mẹ mấy đứa đang tìm, mau về nhà ăn tối đi!".
Mẹ của má phúng phính nói một tràng với đám khỉ con tíu tít sau lưng Lam Hi Thần. Chờ bọn khỉ con tản đi mới mỉm cười nhìn y, còn mời y về chỗ họ cùng dùng bữa. Nhưng Lam Hi Thần thoạt nghe nói đến "trông chừng" liền nhớ ra lời dặn của Nhiếp Minh Quyết phải nhìn ngó Thủy Kỳ Lân bởi con vật này thích nước cũng thích chạy nhảy sau ngần ấy năm đứng một chỗ ở Huyết Sát Vực âm u, vội vã từ giã má phúng phính cùng mẹ nó, cầm tượng nhỏ ban nãy nặn đã phơi khô đi trước. Má phúng phính lập tức mếu máo, khóc lên thành tiếng.
Trông thấy bóng hình mẹ của má phúng phính bế nó lên dỗ dành, Lam Hi Thần trước khi quay đầu chạy đi liền thầm nghĩ: còn có mẹ bên cạnh thật tốt, cũng không biết làm sao, khóe mắt y nóng lên, dường như lại muốn ươn ướt.
Hoàng hôn đã bắt đầu trải những tia nắng đỏ lên từng ngóc ngách của Hoa Quả Sơn, mà Lam Hi Thần chạy tới vị trí ban đầu, ngó nghiêng ngó dọc, cái màu vảy xanh lấp lánh kia ban trưa còn nằm dưới bụi cây mà bây giờ đã chẳng thấy đâu, ngược lại xung quanh toàn thấy khỉ với khỉ - lúc bấy giờ hầu như đã đi thu hoạch trên nương về bản gần hết. Nghe nói từ khi Tôn Ngộ Không trở về, chẳng những cùng bạch hầu dạy bọn chúng học chữ, học văn thư bút tích mà còn học cách lao động như con người, còn xuống tận nhà dân xin hạt về trồng lúa và rau màu. Cho nên bữa ăn của đám khỉ Hoa Quả sơn hiện tại đã khác xưa, trái cây nước suối lạnh đã được thay thế bằng những nồi cơm nóng nghi ngút khói, một ít rau chế biến mỗi góc một kiểu, tất cả sẽ cùng tụ tập lại, mỗi gia đình nấu một góc sau đó cùng ăn chung. Mùi thức ăn vậy mà thơm cả khu rừng.
Nhưng vấn đề hiện tại không phải là cái đó!
Lam Hi Thần tìm những vị trí lân cận, tìm mãi cũng không thấy Thủy Kỳ Lân, đến cả dấu chân cũng không có, y sinh ra sợ hãi, cuối cùng đánh bạo đi hỏi từng con khỉ ở đó. Trớ trêu thay, những con khỉ lớn ở trên nương suốt buổi nên chưa từng thấy qua, mà một nhóm những con khỉ con trông thấy chưa bao lâu đã chạy theo Lam Hi Thần và má phúng phính. Cuối cùng, vẫn không ai biết Thủy Kỳ Lân đã chạy đi đâu.
Lúc này Nhiếp Minh Quyết và Tôn Ngộ Không từ Thủy Liêm động bước ra, đứng từ trông thấy một đám túm tụm, bèn rảo bước đi về phía lam y mỹ nhân bị đám đông khỉ vây quanh. Đến gần, rõ ràng nghe thấy có giọng ai kia khóc nức nở dò hỏi.
"Các người thật sự không thấy Thủy Kỳ Lân? Nó không chạy lên núi sao? Nó cao hơn ta hai cái đầu, béo phì cỡ này, vảy xanh, có sừng như hươu....".
Tôn Ngộ Không trợn mắt, khuôn mặt vặn vẹo không ra biểu cảm, ngó qua thì thấy bóng lưng vị đế quân có chút sững lại, giọng thoát ra cũng lệch đi một tông "Gặp chuyện gì mà ngươi đứng đó khóc?".
Nghe giọng quen thuộc, Lam Hi Thần quay lại, mặt mày xanh mét đến gần Nhiếp Minh Quyết, nước mắt ngắn dài nói "Đế quân, tiểu tiên.... là tiểu tiên thất trách.... đã để mất Thủy Kỳ Lân....".
Nhiếp Minh Quyết nhíu mày "Không bao giờ chịu sửa sai! Còn đứng đó khóc trước nhiều con mắt như vậy thì ra thể thống gì?".
Đám khỉ xung quanh, nhất là mấy con khỉ đực lần đầu nhìn thấy mỹ nhân khác loài, lại còn rơi lệ cũng đẹp hút hồn, theo bản năng nguyên thủy muốn tiến tới, định dợm nói đỡ vài câu. Không ngờ, bọn chúng mới tranh nhau dợm bước một bước đã bị Nhiếp Minh Quyết nạt lớn một tiếng "Ngươi khóc trước mặt bản quân còn ngại không đủ? Muốn bao nhiêu con mắt thấy mới đủ?" dọa cho tất cả lông tơ dựng hết lên, đứng chôn chân tại chỗ.
Tôn Ngộ Không thấy vậy liền cười trừ "Đế quân bình tĩnh, khoan hãy nóng giận. Con vật đó đã nhận chủ, nói không chừng ngươi huýt một tiếng, nó nghe thấy tự khắc sẽ chạy tới".
Nhiếp Minh Quyết quay qua, cười như có như không "Tai nó dạo gần đây không được thính, nên cảm phiền Đại Thánh giúp bản quân một tiếng, nhờ đám hầu tử hầu tôn của Đại Thánh tìm giúp, chứ mà cứ đứng đây nhìn mỗi việc thủ hạ của bản quân khóc thì cũng không hay cho lắm".
Tôn Ngộ Không lúc này có muốn cười cũng cười không nổi, định kêu đám khỉ nhao nháo đi tìm thì bạch hầu chống gậy đi tới, cẩn trọng nói "Đế quân thứ cho hầu tôi lắm lời, chỉ là bọn khỉ này từ lúc mặt trời mọc đã ở trên nương, đều chưa từng thấy qua Thủy Kỳ Lân chạy lên đó, cho nên khả năng cao con vật này chắc chắn không ở khu vực trên núi. Theo ý của hầu tôi, đế quân thử dùng cách khác để tìm nó, như gọi Thổ Địa lên hỏi chẳng hạn?".
Lam Hi Thần vội nương theo "Phải rồi! Thổ Địa công công quan sát mọi cử động trên mặt đất, nói không chừng ông ấy đã nhìn thấy Thủy Kỳ Lân chạy theo hướng nào".
Nhiếp Minh Quyết sẵn giọng "Nói tới người khác thì nhanh thật đấy! Thế thì cả một buổi trời ngươi làm gì mà không trông chừng nó, để bây giờ lại phải lôi người khác vào? Chắc không phải ngủ gà ngủ gật đó chứ?".
Lam Hi Thần hơi rụt cổ, lí nhí đáp "Không phải! Tiểu tiên vào rừng chơi với đám khỉ con, nhưng thật ra cũng không phải chơi, tiểu tiên chỉ theo bọn chúng học hỏi".
Nhiếp Minh Quyết nhướn mày "Thế ngươi nói xem, đã học được cái gì mà bù lại gây rắc rối như hiện tại cho bản quân?".
Lam Hi Thần cắn môi, dè dặt thốt ra hai chữ "Nặn tượng", sau đó lại bồi thêm "Chính là bạch hầu gia gia nói: nặn tượng nhân vật mình thích.... không phải, là tôn sùng nhất cũng là một cách thể hiện lòng kính trọng với người đó".
Bạch hầu thấy thế liền nói vào "Dạ phải thưa đế quân, hắn cùng đám khỉ nhỏ tới chỗ hầu tôi nghe chuyện, sau đó học nặn tượng, chứ không phải biếng nhác ngủ gật mà để mất tọa kỵ của đế quân. Còn có, hắn đã nặn tượng của đế quân đấy ạ!".
Nhiếp Minh Quyết đáy mắt xẹt qua một tia phức tạp "Thật?".
Lam Hi Thần ủy khuất mà sợ sệt, lấy trong tay áo ra một bức tượng đất nhỏ cỡ một bàn tay đã được phơi khô thành đá. Bức tượng nhìn tổng thể khác giống mất con bất đảo ông, mình tròn nhỏ, đầu cũng tròn nhưng to, Lam Hi Thần cố tình nặn cho hai cái má của tượng đất phồng ra một chút, nom cực kỳ đáng yêu nhưng không kém phần khí soái khi người ta mường tượng nó thành người thật. Tuy rằng có thể sai lệch một chút, nhưng nhìn chung quy vẫn giống Nhiếp Minh Quyết lúc mặc chiến giáp, và y xem như đó là bằng chứng chứng tỏ việc mình có đi học hỏi đàng hoàng.
Thấy hắn hơi trợn mắt nhìn bức tượng, Lam Hi Thần cho rằng thứ này cũng không đủ làm hắn nguôi lửa giận, nhớ tới bài học rút ra cách đây chưa lâu, y hít một ngụm khí lạnh, tay siết lấy ống tay áo, đánh bạo đi tới, trước biết bao con mắt đang nhìn mà kiễng chân lên tỳ môi vào một bên má người nào đó, lúc rời khỏi còn để lại chút ươn ướt trên da thịt.
Chính Chương Thánh đế không cử động, nhưng Tôn Ngộ Không đứng cạnh đó thì miệng há hốc, như thể một con khỉ lần đầu nhìn thấy mưa. Bạch hầu nhìn sắc mặt Nhiếp Minh Quyết, trong đầu tự trách bản thân giảng cho lắm vào, đến cùng cái cần nói lại không nói cho người ta hiểu, đồng thời để dạy đám khỉ con rằng cái vị vua của trời đất sáu cõi này chính là ngoại lệ, không ai có thể đoán được ý hắn và cũng không dễ dàng tiếp cận hắn. Nghĩ xong thần sắc có điểm rối bời hỏi Lam Hi Thần "Kìa nam nhân, ngươi làm vậy là sao?".
Ai đó hồn nhiên đáp, y hệt lời của khỉ con nào đó "Chỉ cần tức giận, hôn một cái là xong". Nói rồi len lén nhìn Nhiếp Minh Quyết, mi tâm hãy còn cau lại, Lam Hi Thần cho rằng bản thân vừa rồi chưa đủ thành ý, liền kiễng chân làm thêm hai ba cái chạm nữa, cho đến khi nhìn thấy cơ thịt kia giãn ra mới phát hiện tim mình sao lại đập nhanh bất chợt, mà trong lòng lại nghĩ: cảm giác thật kỳ lạ, có điểm.... không tệ chút nào!