Ma Đạo Tình Kiếp (P1)

Chương 67: Tẫn sát (nhị)



Bởi vì tức giận mà hàn khí trên người Đông Phương Trường Nguyệt tỏa ra rất mãnh liệt, khiến người ta vô thức không rét mà run.

Kim Lăng buồn bực "Việc đã như vậy, cho dù tìm ra Thất khí thì cũng được ích lợi gì? Chẳng qua chỉ chém được mấy tên cỏ rác, trong khi kẻ cầm đầu lại không xuất hiện, có xuất hiện cũng chẳng làm gì được".

Đông Phương Trường Nguyệt day day huyệt thái dương, hồi lâu, nàng ta trầm ngâm như tự nói với chính mình "Nhưng ít nhất, nếu có được thất khí, biết đâu chừng lại báo hiệu một đại nhân vật xuất hiện".

Kim Lăng nhíu mày "Đại nhân vật gì? Còn người nào nữa thì các ngươi kể hết một lượt luôn đi? Mỗi lần gặp là mỗi lần thêm một kẻ vô danh. Sao mà lắm kẻ thế không biết?".

Nam Cung Nguyên Khang ngờ vực "Trường Nguyệt tỷ, ngươi đang nói tới ai vậy?".


Đông Phương Trường Nguyệt nói "Vừa rồi ta chợt nhớ tới một chuyện. Cách đây một ngàn năm, khi ta theo vương huynh tới cõi Phạm thiên dự Long Hoa hội đã vô tình chạm mặt Di Lạc Tôn Vương Phật. Ta có hỏi ông ta rằng Phật môn đã cử năm vị Phật ứng vào hiền kiếp*, không biết trong tương lai còn có ai nữa không? Lúc đó Di Lạc đã cười hoan hỷ nói một câu, ta đang cảm thấy câu nói đó có phần khớp với hoàn cảnh hiện tại ".

*Theo kinh điển Phật giáo, năm vị Phật đã ra đời trong hiền kiếp là Câu Lưu Tôn, Câu Na Hàm, Ca Diếp, Thích Ca và Di Lạc.

Bắc Đường Lạc Vi tò mò "Là câu gì vậy? Sao lần đó ta đi bên cạnh ngươi lại chẳng nhớ hết nhỉ?".

Đông Phương Trường Nguyệt cười nhẹ "Ngươi lúc đó chỉ lo tính mẩm xem như thế nào hái được bạch liên hoa trong ao Xá Lợi về, làm gì còn lo chú ý cái khác?".


Bắc Đường Lạc Vi dẩu môi "Kìa Nguyệt tỷ tỷ, ta chỉ là thấy mấy cây sen đó đẹp nên mới chuyên chú ngắm thôi mà, nào có tính hái về đâu?".

Đông Phương Trường Nguyệt nhướn mày "Phải không đó? Nhưng ta thấy sự việc đều viết rõ hết lên mặt ngươi rồi kìa".

Nam Cung Nguyên Khang xua tay "Trường Nguyệt tỷ, có thể bỏ chuyện này qua một bên không? Chúng ta đang bàn chính sự cơ mà! Ngươi vẫn chưa nói khi đó Di Lặc đã nói câu gì".

Đông Phương Trường Nguyệt nói "Phật môn hậu ứng Ngũ vị Phật, Huyền môn hiển Thánh Nhân chi Thất".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Có nghĩa là: Sau khi cửa Phật ra đời năm Phật, cửa Đạo sẽ xuất hiện Thánh Nhân thứ bảy?".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Thánh Nhân? Không phải là Hỗn Nguyên Thánh Nhân đó chứ?".

Lam Hi Thần nói "Nguyên Khang huynh, Hỗn Nguyên Thánh Nhân là sao?".


Nam Cung Nguyên Khang nói "Hi Thần, các ngươi đều là người tu tiên mà không biết đến cấp bậc này sao?".

Lam Hi Thần nói "Xưa nay ta chỉ nghe tầng cao nhất khi chúng ta thành tiên là Kim tiên, chưa từng nghe tới còn có cả Hỗn Nguyên Thánh Nhân".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Ngươi không biết cũng phải. Dù sao vạn vật trong tam giới Thiên - Nhân - Minh đều do Thần tộc chưởng quản. Lưu truyền chốn Nhân giới là đạo pháp do Nguyên Thỉ Thiên tôn phần nhiều truyền xuống, nhưng để cho các ngươi ngộ nhận bậc Kim tiên là cao nhất có lẽ do hắn và Thần tộc không muốn các ngươi chứng đạo đạt được tức vị quá cao, thứ hai là do trên hàng Kim tiên thì hầu như không có người phàm nào có thể đạt được, kể cả thần tiên tu luyện giỏi đến ức nào đi nữa".

Ngụy Vô Tiện nói "Vậy xin hỏi thứ bậc tu tiên chính xác là bao gồm cấp nào vậy?".
Nam Cung Nguyên Khang nói "Luyện khí, trúc cơ, tiên thiên, ngưng nguyên, kết đan, kim đan, nguyên anh, hợp thể, tán tiên, địa tiên, thiên tiên, chân tiên, huyền tiên, kim tiên, thái ất kim tiên, đại la kim tiên, hỗn nguyên thánh nhân và đại đạo. Trong đó đa phần người phàm cao lắm cũng chỉ đến hàng Kim tiên. Thái Ất Kim Tiên thì có Lục ngự*. Người phàm như các ngươi, ta thấy ở đây các ngươi cao lắm cũng chỉ là hợp thể thôi đúng không?".

*Lục Ngự: tức sáu thần tối cao, địa vị chỉ dưới Tam Thanh. Bao gồm: Ngọc Hoàng Đại Đế (Ngọc đế Hạo Thiên), Thiên Hoàng Đại Đế (Câu Trần), Tử Vi Đại Đế, Thanh Hoa Đại Đế (Thái Ất chân nhân), Trường Sinh Đại Đế (Nam Cực Tiên Ông) và Địa Mẫu Nguyên Quân (Hậu Thổ).

Lam Hi Thần nói "Xác thực là vậy".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Đại La Kim Tiên thì có duy nhất Bàn Cổ do có công khai thiên tích địa. Hỗn Nguyên Thánh Nhân thì có 6 vị là Lão Tử, Nguyên Thỉ, Thông Thiên, Nữ Oa, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề. Những người này do xuất hiện từ thưở Hỗn độn tu luyện dưới sự dạy dỗ của Hồng Quân Đạo Tổ, không lấy lực chứng đạo thì cũng có công bổ sung vào thiếu khuyết của Thiên Địa sau khi kiến tạo nên mới được làm Hỗn Nguyên Thánh Nhân chứ không trải qua một quá trình khổ luyện tu hành. Đã tức vị Hỗn Nguyên Thánh Nhân thì đã là một chuẩn thánh bất tử, không rơi vào luân hồi, có thể tự nắm giữ vận mệnh của mình. Còn Đại Đạo thì không cần phải nói, để hòa làm một với ý trời thì công đức và uy lực phải vô biên đến nhường nào? Trừ Hồng Quân Đạo Tổ ra, từ Hỗn Độn sơ khai đến nay không hề có người thứ hai. À, cần phải nói thêm nếu năm xưa La Hầu Ma Tổ không đại chiến rồi chuốc họa diệt thân thì không chừng ngay cả ông ta cũng đạt được cảnh giới này. Lại nói về Hỗn Nguyên Thánh Nhân, bắt đầu từ thưở chúng sinh có mặt đủ và toàn vẹn khắp Hồng hoang viễn cổ cho đến vô hạn thế giới hôm nay vẫn chỉ có sáu người kể trên. Bây giờ lại tiên đoán có thêm một vị thứ bảy, làm sao chúng ta không ngỡ ngàng cho được? ".
Giang Trừng nói "Tiên đoán vẫn chỉ là tiên đoán. Không có chứng cứ hay một sự việc cụ thể nào diễn ra, chưa chắc đã có Thánh nhân thứ bảy gì đó xuất hiện. Ta thấy, chẳng qua chỉ là đoán bừa".

Đông Phương Trường Nguyệt nói "Cũng không thể cho là vậy. Di Lạc là vị Phật có nhãn quang đại diện cho tương lai, lại người của Phật môn, ông ta nhất định sẽ không tùy tiện đoán bừa. Vả lại, ta đang nghi ngờ chuyện Hồng Quân Đạo Tổ sấm truyền xuống về chuyện thất khí thần binh xuất hiện cũng có liên quan đến việc Thánh Nhân thứ bảy này xuất hiện".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Nhưng mà Nguyệt tỷ tỷ, ta vẫn không hiểu lắm".

Đông Phương Trường Nguyệt nói "A Vi, ngươi thử nghĩ mà xem, lời của Hồng Quân Đạo Tổ sấm truyền chỉ nói việc thất khí xuất hiện, hoàn toàn không nói đến chuyện cứu nhân độ thế. Có thể xem như đó là một câu nửa vời. Hồng Quân Đạo Tổ là Thiên Đạo, mà Thiên Đạo thì không thể truyền xuống một câu nửa vời như vậy. Ta cho rằng lời sấm truyền kia là một câu không hoàn thiện, nó hẳn phải còn thêm một câu phía sau nữa".
Nam Cung Nguyên Khang nói "Trường Nguyệt tỷ, ý của ngươi là Thần tộc cố tình giấu đi một lời sấm truyền hoàn thiện với chúng ta?".

Bắc Đường Lạc Vi tức giận "Ta biết ngay mà! Đám người Thần tộc đó một bụng đều chẳng tốt lành gì. Cố tình che giấu làm gì chứ? Còn ngại chúng ta không nghĩ ra hay không tìm được sao?".

Đông Phương Trường Nguyệt cười lạnh "Đoán đại cũng biết là không muốn chúng ta nhúng tay. Dù gì Ma giới gần Nhân giới, người của Ma giới đến Nhân giới làm chuyện gì cũng không lo bại lộ, Thần tộc hẳn là không muốn chúng ta tìm ra vị Thánh Nhân thứ bảy trước bọn họ".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Đáng tiếc lại là gậy ông đập lưng ông, có cố giấu ý của Hồng Quân Đạo Tổ đến đâu thì Thiên Đạo vẫn là Thiên Đạo. Chúng ta rất có thể sẽ tìm ra trước. Mà chưa biết chừng hiện giờ trên Thiên Đình đang nháo nhào vì chuyện này cũng nên?".
Lam Hi Thần nói "Nguyên Khang huynh, ngươi nghĩ rằng vị Thánh Nhân đó sẽ xuất hiện ở Nhân giới này sao?".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Đúng vậy! Trong câu nói của Hồng Quân Đạo Tổ đã chỉ đích danh thất khí thần binh xuất hiện ở Nhân giới thì câu sau mà liên qua đến Thánh Nhân thứ bảy chắc chắn cũng sẽ là Nhân giới. Ừm, có thể phỏng đoán câu sau là "Thất khí vô thượng đạo quang tụ hợp, Thánh Nhân chi thất xuất thế độ sinh"".

Ngụy Vô Tiện nói "Nghe hợp lý đấy! Nhưng mà ta nói này, khả năng Hỗn Nguyên Thánh Nhân thứ bảy xuất hiện ở Nhân giới là rất thấp. Như thiếu quân đã nói lúc nãy, người đạt được Thái Ất Kim Tiên gần như không có thì cấp bậc Hỗn Nguyên Thánh Nhân làm sao mà đạt được?".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Cũng đâu thể nói là không được? Ngươi nên biết Hỗn Nguyên Thánh Nhân khác với những cấp bậc bên dưới là nó có thể không cần tu luyện, chỉ cần hợp cơ duyên vận mệnh và quan trọng là phải lấy lực chứng đạo. Huống chi, một khi La Hầu Ma Tổ thực sự quay lại thì đại nạn thiên địa có thể sẽ nổ ra vào một ngày không xa, tất cả đều sẽ quay về thuở Hỗn Độn sơ khai. Nếu như không có người mang mệnh cách đặc biệt đứng ra chiến đấu thì toàn Thiên Địa Lục giới ngay cả một ngọn cỏ cũng không còn. Đó là cơ duyên. Giờ chỉ còn chờ người mang mệnh cách đặc biệt xuất hiện mà thôi".
Đông Phương Trường Nguyệt nói "Nói cách khác, người có mệnh cách đặc biệt đó chính là người mang sứ mệnh chiến thần cứu thế".

Kim Lăng nói "Nhưng tại sao các ngươi không nghĩ tới là người của Thần tộc, Ma tộc hay Yêu tộc mà cứ khăng khăng là Nhân tộc bọn ta?".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Bởi vì ngoại trừ Minh giới là Âm phủ chỉ đơn thuần là nơi Nhân tộc luân hồi chuyển kiếp ra thì Ma tộc, Thần tộc, Yêu tộc và Quỷ tộc đều đã có chiến thần. Ma tộc chúng ta có La Hầu Ma Tổ, Thần tộc có Cửu Thiên Huyền Nữ, Yêu tộc có Hình Thiên, Quỷ tộc có Hỗn Côn lão tổ*. Chỉ còn mỗi Nhân tộc các ngươi chưa có chiến thần, cho nên kết hợp từ lời của Di Lạc và Hồng Quân Đạo Tổ lại thì có lẽ đang ám chỉ vị Hỗn Nguyên Thánh Nhân thứ bảy chính là chiến thần Nhân tộc".

*Hỗn Côn lão tổ: giáo chủ Atuta giáo đối nghịch rất gay gắt với Phật giáo, có thuyết cho rằng Hỗn Côn lão tổ chính là Thiên Ma Ba Tuần, người quấy rối Phật Thích Ca thành đạo và tuyên thề sẽ diệt hết người của Phật môn.
Ngụy Vô Tiện nói "Ta đang thắc mắc không biết ai sẽ là người mang trọng trách cao cả đó nhỉ? Lam Trạm, ngươi có thắc mắc giống ta không?".

Lam Vong Cơ nói "Ừ".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Là chiến thần Nhân tộc thì tốt, là Hỗn Nguyên Thánh Nhân xuất thân từ Nhân tộc lại càng tốt. Nếu không cứ để bọn người Thần tộc kia ỷ vào Tứ vị Thánh Nhân đều là người của họ ra thì lúc nào người của giới khác cũng bị nhìn bằng nửa con mắt. Thông Thiên giáo chủ trước nay là người xem trọng bình đẳng thì không nói, đến cả Lão Tử cũng không đến nỗi nào. Nhưng ta vô cùng không thích điệu bộ của lão già Nguyên Thỉ cùng Nữ Oa. Là Thánh Nhân thì hay lắm sao? Chỉ e đến khi La Hầu Ma Tổ cầm Thí Thần Thương xuất hiện, hai người đó phải xanh mặt chạy dài. Hồng Quân Đạo Tổ nay đã hợp Đại đạo, ta coi bọn họ làm sao dẹp yên nạn này!".
Đông Phương Trường Nguyệt nói "A Vi, nói năng phải cẩn thận. Lời này để người của Thần tộc nghe được thì không hay đâu".

Bắc Đường Lạc Vi không cho là đúng "Nguyệt tỷ tỷ, ngươi sợ gì chứ? Ta thấy nếu như La Hầu Ma Tổ có xuất hiện đi nữa, với nỗi căm hận ngày xưa rất có thể hắn sẽ diệt sạch Thần tộc, đối với Ma tộc chúng ta mà nói cũng không thể nói là không có lợi".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Lạc Vi, ngươi hồ đồ quá rồi!".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Ta hồ đồ gì chứ?".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Ngươi hỏi Trường Nguyệt tỷ xem, không chừng nàng lại còn mắng ngươi là đại ngốc ấy chứ!".

Bắc Đường Lạc Vi ấm ức "Nguyệt tỷ tỷ.....".

Đông Phương Trường Nguyệt từ tốn "A Vi, cho dù La Hầu Ma Tổ có thực sự diệt đi Thần tộc, nhưng hắn liệu có còn xem trọng Ma tộc hay không trong khi giúp hắn hồi sinh là Quỷ tộc chứ không phải Ma tộc?".
Bắc Đường Lạc Vi đứng hình. Đông Phương Trường Nguyệt lại nói tiếp "La Hầu Ma Tổ là người trọng nghĩa khí, kẻ giúp hắn, hắn sẽ coi trọng. Ngươi có từng nghĩ qua sau khi dẹp đi Thần Tộc, cho dù Ma tộc có được đứng nhất thì địa vị của Quỷ tộc cũng sẽ không thua kém chúng ta? A Vi, ngươi có muốn đứng chung một chỗ với người của Quỷ tộc không?".

Ngụy Vô Tiện nói "Chuyện coi bộ phức tạp quá! Nhưng thôi, ta nghĩ trước mắt chúng ta nên chia nhau đi tìm Tống đạo trưởng. Nếu như đã là thất khí thì nên tụ hợp lại một chỗ, tránh để mấy tên quỷ nhân kia lại có mưu đồ gì khác".

Đông Phương Trường Nguyệt nói "Cũng phải. Nhắc tới việc này, có lẽ ta cũng nên ở lại Nhân giới một thời gian".

Bắc Đường Lạc Vi reo lên "Hay quá! Nguyệt tỷ tỷ rốt cuộc cũng chịu ở lại".
Đông Phương Trường Nguyệt nói "Ta ở đây là để quan sát hành động tiếp theo của Hãn Thanh Thương, đồng thời tìm cách để tụ tập thất khí, không có thời gian để chơi đâu".

Bắc Đường Lạc Vi xụ mặt "Bị Nguyệt tỷ tỷ nhìn ra rồi!". Nàng vốn tưởng sẽ được ở lại tiếp tục du ngoạn, nào ngờ bị kéo vào một mớ bòng bong, mất hết cả hướng, tự dưng đâm ra muốn chém chết tên Hãn Thanh Thương kia làm ngàn mảnh.

Ngụy Vô Tiện nói "Vậy hiện giờ chúng ta chia nhau đi tìm Tống đạo trưởng".

Kim Lăng nói "Tốt thôi, vậy ta sẽ đi những vùng phụ cận Lan Lăng".

Ngụy Vô Tiện nói "Giang Trừng, thế còn ngươi?".

Giang Trừng nói "Ta? Dĩ nhiên....dĩ nhiên là xung quanh Vân Mộng rồi! Hỏi thế mà cũng hỏi?".

Ngụy Vô Tiện nói "Thì không biết nên ta mới hỏi. Ngươi làm gì căng thẳng vậy?".

Giang Trừng chẳng thèm đôi co, đứng dậy cầm kiếm đi một mạch. Kim Lăng cũng vội tiếp bước theo sau.
Lam Vong Cơ cũng đứng dậy, hướng Lam Hi Thần nói "Huynh trưởng, chúng ta cũng nên về Cô Tô".

Lam Hi Thần do dự một chút mới nói "Vong Cơ, hai ngươi về trước đi, chốc nữa ta sẽ về sau. Ta muốn đi thăm đại ca một lát".

Lam Vong Cơ không vui "Nhưng huynh trưởng, Nhiếp tông chủ sẽ làm khó ngươi, để ta đi với ngươi".

Lam Hi Thần cười trừ "Không sao đâu. Hoài Tang hiện tại chỉ chuyên chú lo cho đại ca, hắn nào còn tâm trạng để ý tới ta nữa? Thôi, ngươi và Ngụy công tử hãy về trước đi".

Lam Vong Cơ như muốn nói thêm, Ngụy Vô Tiện lại kéo kéo cánh tay hắn "Chỉ là nhìn một cái thôi, Nhiếp tông chủ sẽ không xấu bụng tới mức ngay cả nhìn cũng không cho nhìn đâu mà. Lam Trạm ngươi đừng lo, chúng ta mau về thôi".

Đoạn lại kéo Lam Vong Cơ đi thẳng ra cửa. Lam Hi Thần đứng dậy hướng những người còn lại nói một câu từ biệt rồi hướng về phía gia phòng của Nhiếp Minh Quyết. Thế nhưng chỉ còn cách cánh cửa gia phòng năm, sáu bước chân, Lam Hi Thần lại chần chừ không dám vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.