Ma Đạo Tình Kiếp (P2)

Chương 267: Khai đạo (nhị)



Nhiếp Minh Quyết nói "Ta nhớ không lầm bài vị của nhạc mẫu có ghi họ là "Thượng Quan", vậy nhà Thượng Quan có nguồn gốc, thân thế, tiên phủ như thế nào?".

Lam Hi Thần nói "Ta không biết! Chỉ biết đó là họ của mẫu thân. Toàn bộ mọi thông tin về nhà ngoại đều bị các trưởng bối Lam gia bưng bít giấu nhẹm đi, lúc nhỏ ta cùng Vong Cơ chỉ lo quấn quít với mẫu thân trong một ngày gặp mặt ngắn ngủi, không có thời gian hay tâm trí hỏi nàng về ngoại gia, lớn lên cũng bị các trưởng bối ngăn cấm nhắc đến......nhưng hình như thúc công gia gia biết rất rõ".

Nhiếp Minh Quyết nói "Thế thì đợi sau khi đại hôn của ta và ngươi kết thúc, ta sẽ đi hỏi ông ta một chút. Kiếp trước khi còn lui tới Lam gia, nghe cuộc nói chuyện giữa tiền phụ thân và nhạc phụ, ta đã cảm thấy bí ẩn về đằng ngoại Thượng Quan của ngươi rất không bình thường, bây giờ cộng thêm việc đôi mắt của ngươi giống Yêu hậu Hi Hòa, ta càng phải làm rõ thiệt hơn. Nếu Lam gia đã không cho phép ngươi cùng Vong Cơ điều tra, vậy ta sẽ ra mặt thay các ngươi một chuyến".


Lam Hi Thần nói "Như vậy có ổn không? Không làm khó ngươi chứ?".

Nhiếp Minh Quyết nói "Làm khó thì không làm khó, chỉ sợ không có manh mối thôi. Dù sao Thượng Quan cũng là tiên môn bí ẩn nhất Tu Chân giới năm xưa, e rằng số người biết đến có thể đếm trên đầu ngón tay, mà thời gian trôi qua lâu như vậy, không biết nhạc thúc công có còn nhớ rõ gốc tích hay không nữa, chưa kể trường hợp Thượng Quan thị thay danh đổi tích, lúc ấy dù ta có triệu Thổ Địa lên hỏi cũng sợ là công cóc".

Lam Hi Thần nghĩ hắn bận trăm công nghìn việc to lớn, thế mà còn phải nhọc công thay mình đi tìm lại gốc gác của nhà ngoại, thế nên xúc động, phấn khích lại ôm cánh tay hắn, nói "Minh Quyết, đa tạ ngươi nhiều lắm!".

Thay vì cao hứng như bình thường, lúc này Nhiếp Minh Quyết lại tỏ ý không vui "Ta cảm thấy cách gọi đó không thuận tai! Sau này gọi ta là "Doãn lang" đi, đừng gọi "Minh Quyết" nữa, nghe cứ như ngươi đang gọi ta khiêm tốn như kiếp trước, chẳng có chút gì thân mật cả".


Lam Hi Thần ngẩn ra "Doãn lang?".

Nhiếp Minh Quyết cắp ngang hông hữu của y đạp gió bay lên, lại nghiêng đầu, nói "Một cách gọi khác cho húy tự của ta, Nhiếp Doãn".

Lam Hi Thần rốt cuộc cũng ngộ ra ẩn ý đằng sau hai tấm ngọc bài khắc tên kia, có điều không tránh khỏi có chút hoang mang "Nhưng ta chưa bao giờ nghe ngươi nhắc đến húy tự của mình".

Nhiếp Minh Quyết nói với vẻ hiển nhiên "Đừng cho rằng chỉ Lam gia các ngươi mới có quy tắc về mạt ngạch và húy tự, Nhiếp gia cũng có quy tắc ngầm đấy! Húy tự của môn sinh Nhiếp gia không chỉ có cha mẹ, huynh, tỷ, đệ gọi mà còn có cả đạo lữ, nhưng là, đạo lữ chỉ được biết sau khi hai người đã thực sự thành thân thôi".

Lam Hi Thần xẩu hổ "Ta với ngươi lại chưa "thực sự" thành thân, gọi như vậy có phải không hợp lý?".

Nhiếp Minh Quyết tặc lưỡi "Chỉ là hình thức thôi, kỳ thực ta với ngươi đã thành thân từ lâu rồi". Không để cho y có thời gian mở miệng bới móc, hắn đã nhanh chóng lảng sang vấn đề khác "Nói tới thành thân, cái hôm Lam gia tế tổ ta có nói với ngươi mình đã về Bất Tịnh Thế làm chút việc, thực ra là hỏi chuyện Ngọc Ngôn xem ý trung nhân của nàng là ai, thuận tiện lúc sau ra thánh chỉ phong hậu sẽ ra thêm một thánh chỉ tứ hôn cho nàng ta, nhưng khi biết được người kia, bây giờ ta lại thấy phiền lòng vô cùng".


Lam Hi Thần lo lắng "Vì sao? Chẳng lẽ người kia không xứng với nàng?".

Nhiếp Minh Quyết lắc đầu "Không phải không xứng, mà là cực kỳ nghiệt ngã. Ngươi có biết ý trung nhân của nàng là ai không? Chính là cái người gọi là Chước Thủy tinh quân dưới trướng của ta đấy".

Lam Hi Thần kinh ngạc "Giang tông chủ sao? Ngọc Ngôn từ lúc nào có tình ý với hắn? Ta nhớ trước đây, hai người số lần gặp nhau đếm còn không nổi trên đầu ngón tay nữa kia mà".

Nhiếp Minh Quyết gật đầu, nói tiếp "Khó tin lắm đúng không? Mà sự thật lại rành rành vậy đó! Lại nói, ban đầu ta vốn định đồng ý nhưng sau đó nghĩ lại thì Chước Thủy chưa chắc đã có tình ý với Ngọc Ngôn. Nếu lập tức ban ra thánh chỉ tứ hôn, khác nào đẩy hai người đó lún sâu vào nghiệt duyên? Nói về nghiệt duyên, một mình Toàn Phong là quá đủ rồi, nếu hắn tới cầu cạnh ta thì ta còn biết đường mà tính, bởi vì hắn là thủ hạ cũng là người không thân thích với ta. Nhưng còn Ngọc Ngôn dù sao cũng là biểu muội kiếp trước mà ta xem trọng, không thể vì một lời hứa mà làm hại nàng cùng làm khó dễ Chước Thủy".
Lam Hi Thần hỏi "Thế ngươi có giải thích chuyện này cho Ngọc Ngôn chưa?".

Nhiếp Minh Quyết thở dài "Giải thích rồi! Ta thậm chí còn ngỏ ý sẽ tìm mối hôn sự khác tốt hơn. Thế mà Ngọc Ngôn lại ngang ngược quá thể, một mực quả quyết rằng không phải Chước Thủy thì không được, còn dám to gan dọa dẫm ta: nếu không đồng ý nàng lập tức sẽ tự vẫn khiến ta phải mang theo gánh nặng tâm lý. Trưởng bối của Nhiếp thị xem Giang thị bây giờ chính là chỗ tốt nhất để liên hôn, cho nên cũng nhất tề cầu xin ta ban ra thánh chỉ tứ hôn.....Hừ! Nếu không vì nghĩ tới bọn họ từng cùng ta có chút tình nghĩa tộc nhân một kiếp, lại là chỗ nương tựa của Hoài Tang thì ta đã sớm trừng phạt hết rồi. Mấy hôm nay, hễ nghĩ tới chuyện của biểu muội ngỗ nghịch kia là khiến ta đau đầu. Nếu Ngọc Ngôn cứ một mực kiên quyết như vậy, lời hứa không thể phá bỏ thì ta đành phải gọi Chước Thủy tới nói chuyện một lúc".
Lam Hi Thần trầm ngâm "Nếu ngươi buộc lòng phải ban ra thánh chỉ, trong mắt người khác sợ là ép hôn chứ còn liên hôn gì nữa? Có điều, ta đoán bảy phần Giang tông chủ sẽ không đồng ý đâu, xem thái độ của hắn trước đó hình như....đã có người trong lòng rồi".

Nhiếp Minh Quyết cười như không cười "Chẳng những đã có, mà còn không phải là Ngọc Ngôn. Cũng may hắn không làm liều tới khẩn cầu ta tứ hôn luôn cho hắn, bằng không chuyện vỡ lẽ càng thêm rắc rối, thể nào ta cũng sẽ bị đám người đó gây áp lực đến cả người hóa thành khí bụi luôn".

Lam Hi Thần tựa đầu vào vai hắn, lười nhác hỏi "Vậy ngươi định giải quyết như thế nào? Một bên là lời hứa, một bên là tin cậy, dù bên nào chịu tổn hại cũng sinh ra khúc mắc hết".

Nhiếp Minh Quyết quàng tay ôm lấy bờ vai y, vỗ nhẹ, nhàn nhạt nói "Trước mắt cứ đợi đại hôn của ta và ngươi cử hành xong xuôi, ta sẽ tới chỗ Nguyệt lão xem dây tơ hồng của bọn họ nối như thế nào rồi mới ra quyết định. Nếu như Chước Thủy với Ngọc Ngôn nối cùng một dây tơ hồng, hắn muốn hay không cũng phải thụ lãnh thánh chỉ tứ hôn. Bằng như ngược lại, lúc đó một chứ mười ta cũng không cách nào thành toàn cho Ngọc Ngôn. Nhân duyên không giống mệnh cách, chẳng phải muốn đổi là tùy ý đổi được".
Lam Hi Thần khẽ "A" một tiếng, đưa tay kéo kéo vạt áo của hắn, lí nhí hỏi "Nhắc tới mệnh cách, ta biết là không được phép nhưng vẫn muốn ngươi tiết lộ cho ta biết, rốt cuộc ta có mệnh cách đặc biệt gì mà người của Thần tộc năm lần bảy lượt nhắc đến vậy?".

Nhiếp Minh Quyết ghì lấy y chặt hơn, giọng nhẹ tênh như mây đang lướt trong gió "Có thể ngồi chung một chiếc Thánh ỷ với ta, trong thế gian này ngươi là duy nhất, nên đương nhiên là đặc biệt rồi".

Không mất nhiều thời gian, trước lúc trời sập tối là bọn họ đã về tới Hàn thất của Vân Thâm Bất Tri Xứ, Hãn Lương Ngọc đã ngồi trên bậc thềm trước cửa mặt mày ủ rũ như mất sổ gạo, vừa thấy Lam Hi Thần đáp đất đã hớn hở chạy ùa đến như gặp thần tài. Y sợ nàng vấp phải sỏi đá mà té nên vội bước lên vài bước, khom người ngồi xuống chụp lấy hồng y nữ hài nhỏ nhắn, nửa trách nửa dạy "Lương Ngọc, về sau không nên chạy như thế, lỡ bị té thì đau phải biết".
Hãn Lương Ngọc ủy khuất gật đầu, đưa tay tự vỗ bụng chính mình, cất giọng mũi làm nũng "Sư phụ, ta đói quá".

Lam Hi Thần nhìn cái bụng lép xẹp trước mắt, hốt hoảng hỏi "Ngươi chưa ăn gì sao?".

Hãn Lương Ngọc dẩu môi "Ta nghe lời sư phụ ở yên một chỗ, mà người nơi này ai cũng bận việc hết, nên không có ai để ý đến ta".

Lam Hi Thần vỗ trán phát hiện sai lầm của mình. Quả là y trước đó có dặn con bé không nên đi lung tung, nếu để các trưởng bối trong nhà bắt gặp sẽ rất khó xử, thế nhưng do buổi sáng bị Nhiếp Minh Quyết đem ra làm thuốc, buổi trưa vội vã đi gặp Dương Mi lão tổ, thế là quên mất phải dặn phía Vong Cơ thay mình kín kẽ trông nom tiểu nha đầu. Khẽ tặc lưỡi một cái, Lam Hi Thần bế nữ hài lên, xuýt xoa nói "Đều tại ta không chu đáo, bây giờ ta liền đi nấu buổi tối cho Lương Ngọc, chịu không?".
Hãn Lương Ngọc ôm chầm lấy cổ y, hai mắt sáng rỡ lên, nhưng còn chưa kịp mở miệng hò reo đã bị người nào đó túm cổ áo lôi ra khỏi vòng tay sư phụ nàng, tiếp theo đó là nửa xách nửa quăng nàng xuống đất khiến cho nàng ăn đau, lập tức giãy nãy kêu lên "Đế quân!".

Nhiếp Minh Quyết lại làm như không có gì xảy ra, xem Lam Hi Thần cúi xuống vỗ về nữ hài sắp khóc đến nơi mà âm trầm nói "Bản quân làm thế là đang giúp ngươi đấy chứ! Về sau đừng có vòi vĩnh đòi bế như vậy, không ra thể thống gì hết".

Lam Hi Thần không vui "Nè, Lương Ngọc vẫn còn là một đứa bé, sao ngươi lúc nào cũng đối xử hà khắc với nó thế?".

Nhiếp Minh Quyết nhướn mày, đáp gọn lỏn "Vì nó là giống cái!".

Lam Hi Thần "......?!".

Nhiếp Minh Quyết thở dài ngán ngẩm "Bỏ đi, ngốc như ngươi nói thế nào cũng bằng thừa. Bây giờ ta xuống bếp nấu cơm tối, ngươi dẫn nha đầu vào trong rồi suy nghĩ cho nó một cái phong hiệu đi, ít hôm nữa ta sẽ ra thánh chỉ cải phong hiệu".
Lam Hi Thần ú ớ nhìn hắn chắp tay đi một mạch, thẳng đến khi Hãn Lương Ngọc kéo tay ra hiệu, y mới hoàn hồn dẫn nàng đi vào Hàn thất. Trong lúc chờ cơm tối của Nhiếp Minh Quyết đem tới, người làm thầy như y cố căng não nghĩ xem nên chọn cho đồ đệ cái phong hiệu nào là tốt nhất, vừa không dung tục lại không quá phô trương.

Mất non một canh giờ, rốt cuộc Lam Hi Thần cũng nghĩ ra được năm phong hiệu là Mẫn Hinh, Tĩnh Chất, Duệ Chân, Hàm Thụy và Chiêu Dao. Sau khi viết ra giấy, y liền gọi Hãn Lương Ngọc đến gần, dịu dàng nói "Ngươi xem, trong mấy phong hiệu này ngươi thích chữ nào thì chọn chữ ấy, đế quân sẽ lấy nó sắc phong cho ngươi".

Hãn Lương Ngọc nhìn hết một lượt năm tờ giấy với vẻ mặt nhăn nhó, sau đó gãi đầu, nhỏ giọng nói "Sư phụ đã nghĩ thì tất nhiên là những chữ tốt nhất rồi, ta thấy đều như nhau cả, hay sư phụ chọn giúp ta luôn có được không?".
Lam Hi Thần minh bạch không phải tiểu nha đầu chẳng rõ mặt chữ, chẳng qua nàng là đắn đo không biết phải chọn cái nào, mà chính y nghĩ được viết được thế mà cũng cảm thấy chọn ra một cái trong năm cái thật khó. Đang lúng túng, vừa hay một mùi thức ăn thơm lừng bay đến khiến cho y quên mất phiền não, vội vàng vẫy tay gọi hắn "Mau, ngươi mau qua đây giúp ta chọn phong hiệu đi, ta nghĩ mãi cũng không biết nên chọn cái nào mới hay nhất".

Nhiếp Minh Quyết lẳng lặng ngồi xuống, đầu tiên là đem vò đựng thức ăn - bao gồm hai bát cháo nấm hương với thịt heo băm nhuyễn thơm nứt mũi và một dĩa mấy quả trứng luộc - bày ra bàn, xem Lam Hi Thần một mặt vừa thổi cháo vừa bón cho Hãn Lương Ngọc một muỗng lại một muỗng mà mi tâm gắt gao siết chặt. Nhưng nhìn ra cửa thấy đã về đêm, lát nữa là lúc nghỉ ngơi và hắn có thể làm bất cứ việc gì nên tâm tình dịu lại một chút, cầm từng tờ giấy có chữ viết nắn nót lên xem, mới đầu cũng có vẻ tấm tắc, cho đến khi nhìn đến tờ cuối cùng, ngữ khí cất lên lạnh như băng, khiến Hãn Lương Ngọc suýt nữa sặc cháo trong miệng "Chiêu Dao? Nghe cũng hay quá đi chứ! Mà sao không đặt là Tư Dao hay "cái gì đó" Dao luôn đi?".
Lam Hi Thần sửng sốt, dừng việc trong tay mà quay lại nhìn hắn "Ngươi nói vớ vẩn gì đó? Chiêu Dao là ý muốn Lương Ngọc đi đến đâu cũng nhận được điều tốt đẹp, chứ mà lấy chữ Tư Dao ngụ ý tư sắc tốt đẹp làm chi?".

Nhiếp Minh Quyết vò nát tờ giấy viết hai chữ "Chiêu Dao" trên tay, nhướn mày trợn mắt với y "Nếu là ý muốn đi đến đâu cũng gặp tốt đẹp thì thiếu gì chữ ghép với chữ Chiêu. Dùng Phúc, Tường, Cát hay chữ nào đó không được hay sao mà cứ nhất thiết là Dao? Hừ! Theo ta thấy, ngươi chắc chắn vẫn còn lưu luyến người xưa, muốn dụng tên của hắn lên người nha đầu này để mỗi lần gọi là mỗi lần mường tượng ra". Hắn cười lạnh "Phải rồi! Hắn có ấn tượng sâu đậm với ngươi như vậy, nói năng lọt tai hơn ta, dụ dỗ ngươi giỏi hơn ta, thấp hơn ta, dễ nhìn hơn ta, khiến ngươi dễ gì mà quên được? Ta biết quá mà, nếu còn tình cảm thì nói thẳng ra để ta sai Tôn Ngộ Không dẫn hắn về đoàn tụ với ngươi, cũng đâu có ai nói gì đâu. Rồi đặt luôn phong hiệu cho đồ đệ ngươi là Tư Dao, ngụ ý mãi mãi nhớ đến hắn nghe có phải đúng hoàn cảnh không chứ?".
Lam Hi Thần nghe một tràng, rốt cuộc cũng hiểu được hắn đang nói đến chuyện gì, không khỏi cả giận "Ngươi đừng có mà suy bụng ta ra bụng người! Ta đã nói chọn chữ Dao này là vì hàm ý vạn đường tốt đẹp, chứ không phải vì lưu luyến muốn nhắc đến "người kia". Dù sao bây giờ hắn cũng đã xuất gia nơi cửa Phật, cùng với ta đã không có bất cứ can hệ nào nữa, ngươi không thể để cho người ta yên ổn tu hành hay sao mà cứ phải nói lời xỏ xiên như thế?".

Nhiếp Minh Quyết hung hăng dùng hai tay bụm mặt y, càng hung hăng nói "Tốt nhất là hắn yên ổn tu hành, cầm bằng dám có tâm tư lén lút gì với ngươi, ta lập tức khiến cho hắn huyết nhuộm Đại Lôi Âm tự của Thích Ca Như Lai. Không chỉ vậy, nếu ngươi còn dám lưu luyến gì hắn, ta liền lột da hắn làm đệm giường, lấy gân hắn bện thành giày, dùng mắt hắn làm đèn trên trước giường ngủ cho ngươi coi".
Lam Hi Thần bị hắn dụng lực hết cấu véo lại nhào nặn, bị đau, cũng giận lắm mà không thể làm gì hơn là cầu xin tha thứ "Đủ....Đủ rồi....ta biết rồi! Buông tay! Mau buông tay!".

Nhiếp Minh Quyết hài lòng buông y ra, lại làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, xoa xoa đầu y, tấm tắc "Con thỏ ngốc của ta mới đáng yêu ngoan ngoãn làm sao! Như vậy ta mới thực là có phúc!".

Lam Hi Thần xoa mặt, vô cùng ấm ức mà nhìn hắn. Bỗng nhiên bên mặt truyền đến cảm giác ấm áp dễ chịu, nhìn lại thì ra Hãn Lương Ngọc đang biến hai tay của nàng thành hai chân sói xoa trên mặt y, đệm thịt hồng dưới chân xoa đến đâu, cảm giác đau rát trên cơ mặt mất dần đến đó. Y tròn mắt "Lương Ngọc, đây là.....".

Hãn Lương Ngọc giơ hai chân sói nhỏ xíu mập mạp đầy thịt lên, vô cùng tự hào khoe "Sư phụ, đệm thịt dưới chân ta có tác dụng giảm đau nha! Ngươi có thấy đỡ hơn chút nào không?".
Lam Hi Thần bừng bừng xúc động, vuốt mặt con bé đầy vẻ cưng nựng "Lương Ngọc ngoan, Lương Ngọc tốt với sư phụ nhất, có ngươi ở bên cạnh khiến ta an ủi biết chừng nào".

Hãn Lương Ngọc cười đến híp mắt, đôi má lúm đồng tiền căng phồng lên như quả táo đỏ, hai cái tai sói trên đầu vẫy vẫy, nom đáng yêu vô cùng. Sau khi sà vào lòng y liền đưa mắt qua nhìn Nhiếp Minh Quyết, lí nhí cất giọng mũi "Lương Ngọc sẽ luôn luôn đối tốt với sư phụ, sau này lớn lên cũng sẽ bảo vệ sư phụ, không giống đế quân chỉ biết bắt nạt cùng làm đau sư phụ thôi".

Nhiếp Minh Quyết hừ lạnh một tiếng, đưa tay lên gò má của nữ hài véo một cái thật mạnh khiến nàng la oai oái, hắn lại rất bình thản nói "Tiểu nha đầu, xem ra ngươi đã biết lớn gan rồi đó! Có điều, ở đâu ra cái lý lẽ ngớ ngẩn đó chứ? Ngươi bảo vệ sư phụ ngươi không phải là tránh khỏi bản quân, mà là những kẻ khác mới đúng!".
Hãn Lương Ngọc phụng phịu "Ai cũng được, thần nữ đều không cho phép làm sư phụ tổn thương".

Nhiếp Minh Quyết nhún vai "Tùy ngươi! Nhớ là nói được thì phải làm được, mà quan trọng hơn là ngươi không được ngốc như sư phụ của mình".

Lam Hi Thần ngoảnh đầu qua nhìn hắn, có chút hờn dỗi "Thôi đi, đừng có lúc nào mở miệng ra cũng nói ta ngốc này ngốc nọ! Ngốc nghếch không phải là cái tội.....".

Nhiếp Minh Quyết cười tủm tỉm, cắt ngang "Nhưng tội của ngươi gây ra, toàn bộ đều bởi vì sự ngốc nghếch cả đấy!".

Lam Hi Thần đuối lý, lại thấy hổ thẹn vì có Hãn Lương Ngọc ở đó, rất không muốn tiếp tục cái đề tài này cho nên hất cằm về phía mấy tờ giấy trên bàn, nói "Được rồi, ta không đôi co với ngươi nữa. Ngươi cũng nên suy nghĩ xem, nên chọn cho Lương Ngọc phong hiệu như thế nào đây?".
Nhiếp Minh Quyết chống cằm, tiện miệng hỏi “Thế ngươi thấy thích phong hiệu nào nhất?”.

Lam Hi Thần ôm Hãn Lương Ngọc trong lòng, nhích lại gần hắn, chỉ vào một tờ giấy, nói “Ta thấy hai chữ Tĩnh Chất đó không tệ.”

Nhiếp Minh Quyết thấp giọng lẩm nhẩm mấy lượt "Tĩnh Chất công chúa à?". Hắn ngoảnh đầu lại cười, nói “Ta lại thấy gọi Duệ Chân công chúa cũng không tệ, chỉ có điều...”.

Lam Hi Thần chớp mắt “Chỉ có điều thế nào?”.

Nhiếp Minh Quyết cười tủm tỉm nắm lấy tay y “Ta biết ngươi có lòng, nhưng mấy phong hiệu này liệt ra chẳng qua chỉ vậy mà thôi, dù không tệ nhưng có chút tầm thường. Tiểu nha đầu này về sau chính là thể diện của ngươi, không thể để cho người khác xem nhẹ dù chỉ là phong hiệu”.

Lam Hi Thần đưa tay day trán, thở dài “Cũng đúng! Tĩnh Chất? Ngẫm kĩ lại thì quả có chút tầm thường. Đều trách ta văn chương nông cạn, chẳng thể nghĩ ra được cái gì mới mẻ cả”.
Hãn Lương Ngọc ngồi ở trong lòng, ngược lại rất vui vẻ nói "Không sao hết! Phong hiệu chỉ là hình thức, sư phụ đặt thế nào ta cũng thích, còn nếu muốn người ta kính nể thì phải dùng tới bản lĩnh".

Nhiếp Minh Quyết tỏ vẻ hài lòng "Rất thông minh! Không uổng công bản quân đem ngươi để bên người hắn. Chẳng qua chỉ là một phong hiệu mà thôi, gọi thế nào mà chẳng được? Quan trọng có bản lĩnh bất phàm là tốt rồi".

Lam Hi Thần bỉu môi, nửa đùa nửa thật, nói “Ngươi đúng là giảo hoạt quá chừng! Rõ ràng là xem trọng Lương Ngọc, thế mà còn dùng mấy lời trước đó để chặn miệng ta nữa”. Y khẽ lay cổ tay hắn, nói tiếp “Nói từ nãy đến giờ, rốt cuộc ngươi đã nghĩ được cái phong hiệu nào hay chưa?”.

Nhiếp Minh Quyết đọc liền mấy lượt các phong hiệu còn lại, chỉ vào hai tờ giấy, nói "Thật ra ta thấy chữ "Mẫn" trong Mẫn Hinh, cùng chữ "Thụy" trong Hàm Thụy rất được tai". Nói xong liền cầm bút lông nhỏ để sẵn trên bàn, lại lấy một tờ giấy trắng khác, vừa chấm mực viết vừa nói "Nếu có thể ghép hai chữ này lại với nhau thành "thụy hoan mẫn đạt", có ý nghĩa là người thông minh nắm giữ mọi phúc lành trong thế gian, về sau nhất định phong quang không kém mấy công chúa của Ma tộc".
Lam Hi Thần nhìn tờ giấy vừa mới viết xong, chậm rãi mỉm cười "Thụy Mẫn công chúa? Thụy hoan mẫn đạt? Quả thực nghe rất hay". Y nghiêng đầu nhìn xuống, trìu mến hỏi "Lương Ngọc, ngươi thấy thế nào?".

Hãn Lương Ngọc cầm lấy tờ giấy, vô cùng cao hứng nói "Được ạ!".

Nhiếp Minh Quyết gác lại bút lông vào giá mắc, trong giọng nói có chút tính toán "Vậy thì dựa theo đó mà quyết định, ngày mai ta sẽ ra vài đạo thánh chỉ, một trong số đó là cải phong hiệu cho tiểu nha đầu thành Thụy Mẫn công chúa".

Lam Hi Thần ngạc nhiên "Vài đạo thánh chỉ? Ta tưởng ngươi chỉ ra một cái đổi phong hiệu thôi chứ?".

Nhiếp Minh Quyết kéo khóe môi đầy ý vị "Ngươi chỉ biết lo cho phong hiệu của đồ đệ, đến cả phong hiệu của bản thân cũng không nghĩ đến sao?".

Lam Hi Thần đang định mở miệng thì bên ngoài có một thân ảnh thiếu niên chạy ùa vào, mặt mày hớn hở kêu "Đại biểu cữu! Ngươi hình như quên mất phần của ta!". Sau khi trông thấy Nhiếp Minh Quyết nhíu mày nhìn mình, cậu ta liền đứng khựng lại, cuống quít cung tay vái hắn một vái. Y nhìn người trước mặt, lắc đầu thở dài, không có ý trách móc cậu ta phạm gia quy mà chỉ hỏi "Cảnh Nghi, đã tối như vậy, ngươi sao không cùng Tư Truy đi săn đêm mà lại tới tìm ta?".
Lam Cảnh Nghi không phải môn sinh ngoại tộc, tính tình từ nhỏ đến lớn đều tùy hứng nên không bao giờ câu nệ tiểu tiết, khi nghe ra Lam Hi Thần không trách móc tác phong phạm gia quy của mình, cậu ta cũng xem đó là chuyện bình thường, trên mặt không giấu được vẻ suиɠ sướиɠ rảo bước đi tới ngồi đối diện y, nói "Đại biểu cữu biết không, lúc sáng Lam lão thái gia vừa triệu ta cùng Tư Truy tới, nói là bọn ta đã đến lúc lập danh xưng, định là hai ngày nữa sẽ làm lễ lập danh đó".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.