Ma Đạo Tình Kiếp (P2)

Chương 268: Chấp nhất (nhất)



Khác với tiên phủ các nhà hoặc là tùy ý hoặc là phải có công danh sự nghiệp đỉnh cao, đối với môn sinh nội tộc Lam thị mà nói có được danh xưng là chuyện vinh dự đến cỡ nào, xưa nay trừ đích phòng trực hệ ra thì thứ phòng trực hệ chưa từng có ngoại lệ được lập danh, càng đừng nói gì đến các môn sinh nội tộc không trực hệ hay môn sinh ngoại tộc. Trước đây Lam Cảnh Nghi cùng Lam Tư Truy trong mắt người khác là do hai vị công tử của đích phòng bọn y nhận nuôi, nhưng cũng chỉ là "nhận nuôi" mà thôi, thời gian trôi qua lâu làm người ta nghĩ hai thiếu niên này cũng giống như các môn sinh nội tộc không trực hệ, Lam Cảnh Nghi nói sâu hơn vẫn là người của thứ phòng, cho nên cậu với Lam Tư Truy trước nay không có nghĩ đến chuyện bản thân sẽ có ngày được lập danh. Bây giờ Lam Diệp lại cho phép cả hai được làm lễ, thực sự là một bất ngờ ngoài sức tưởng tượng.


Lam Hi Thần xem nó như suy nghĩ thoáng qua, không mấy để tâm lắm, chỉ tươi cười nói "Thế thì quá tốt rồi! Ngươi cùng Tư Truy là hai người đứng đầu môn sinh nội ngoại Lam thị, có danh xưng càng thích hợp hơn, sau này ta không ở đây thì các ngươi cũng tiện trợ giúp thúc phụ và Vong Cơ. Vậy Lam lão thái gia đã đặt cho các ngươi danh xưng nào rồi?".

Lam Cảnh Nghi dẩu môi "Đại biểu cữu nói gì lạ vậy? Ta với Tư Truy do ai nuôi thì danh xưng cũng phải do người đó đặt, Lam lão thái gia không nuôi nên làm sao là ông ấy đặt?".

Lam Hi Thần nghiêm giọng "Cảnh Nghi, không được nói lời bất kính! Lam lão thái gia ngang vai tằng tổ phụ* của ngươi đấy! Hơn nữa lúc nhỏ, ngươi cũng do ông ấy chăm sóc một thời gian còn gì?".

*tằng tổ phụ: ông cố.

Lam Cảnh Nghi gãi đầu "Thì....ta có bất kính đâu? Ta chỉ nói sự thật thôi mà!". Cậu ta đổi ngay biểu cảm sang mong chờ, chớp mắt hỏi "Đại biểu cữu, Tư Truy đã có nhị biểu cữu lo rồi, ngươi đã đặt phong hiệu cho nha đầu này thì cũng nên đặt danh xưng cho ta đi chứ, nếu không thật là không công bằng a!".


Lam Hi Thần còn chưa kịp nói thì Hãn Lương Ngọc ngồi ở trong lòng đã lên tiếng "Sư phụ không đặt cho ngươi đâu, sư phụ thương ta nhất nên chỉ đặt cho một mình ta thôi, ngươi đi kiếm người khác mà xin".

Lam Cảnh Nghi đột nhiên bị cướp vị trí, dù trước đó vì hóng chuyện mà lân la tiếp cận nàng nhưng lúc nãy thật không khỏi trợn mắt "Ngươi từ cái lỗ nẻ nào chui lên mà nói đại biểu cữu ta thương ngươi nhất? Cho ngươi biết, hắn mới là thương ta nhất đây. Ngươi chỉ là đồ đệ, còn ta chất nhi, đồ đệ làm sao sánh bằng chất nhi được?".

Tuy rằng xuất khẩu tùy hứng nhưng lời nào cũng có lý lẽ, Hãn Lương Ngọc nhất thời không phản bác được. Nhưng hiển nhiên, nàng không giống Lam Tư Truy lúc nhỏ dễ dàng bị Lam Cảnh Nghi bắt nạt, nhắm bề không xong bèn úp mặt vào lòng Lam Hi Thần, khóc rống lên "Sư phụ, ngươi xem hắn ỷ thế lớn bắt nạt ta kìa! Mới ở đây có hai hôm mà đã như thế, ta lại luôn theo chân ngươi, nếu sau này mỗi lần ta cùng ngươi về liệu có phải sẽ bị hắn ném ra khỏi cửa luôn không?".


Lam Cảnh Nghi sôi máu "Ta bắt nạt ngươi hồi nào? Đánh đấm cấu véo gì ngươi chưa? Nói có sách mách có chứng, đừng có ngậm máu phun người nha!".

Hãn Lương Ngọc nghe thế càng khóc dữ hơn "Đó! Đó! Sư phụ thấy chưa? Hắn lớn tiếng như thế còn không phải là bắt nạt? Gì mà chưa đánh đấm cấu véo? Ta thấy hắn sắp sửa ra tay đến nơi rồi! Sư phụ thương ta nhất, hãy làm chủ cho ta đi!".

Lam Hi Thần thấy con bé khóc lóc, trong lòng cũng thấy hoảng, nhưng nhìn đến Lam Cảnh Nghi cơ mặt run rẩy cũng có chút tội nghiệp, không nỡ trách móc, thế là nói khéo "Cảnh Nghi, hình như ban nãy ngươi đã hơi nặng lời với Lương Ngọc rồi, nhỉ? Có phải ngươi nên nói lời hòa giải với nàng?".

Lam Cảnh Nghi trước giờ chỉ cần không ưa ai hay đang lúc tức giận thì ai cũng đều chịu thua dưới cái miệng của cậu ta, có người thậm chí còn kích động đến thổ huyết, vậy nên cho rằng bản thân rất có tài bách ngôn bách biến. Thế nhưng hôm nay, cậu ta hoàn toàn không thể tin mình lại đụng phải một nhóc tỳ quá là lợi hại. Đã bị nàng gieo tiếng ác thì chớ, lại còn bị nàng xúi bẩy khiến chỗ dựa của mình cũng mất luôn. Hừ! Dựa vào đâu mà nàng thoải mái hưởng thụ sự dỗ dành của đại biểu cữu, rồi còn ở trong lòng y thè lưỡi làm mặt quỷ trêu chọc mình? Lam Cảnh Nghi nhất định không biết, lúc này bộ dạng vặn vẹo vì lửa giận bừng bừng của mình có bao nhiêu khó coi. May mà cảnh tượng này không bị Kim Lăng nhìn thấy, nếu không Kim Lăng sẽ cười vào mặt cậu ta đến khi nào rụng hết răng mới thôi!
Thật là mất mặt! Thật là tức chết! Thật là muốn gϊếŧ người!

Hồi lâu, Lam Cảnh Nghi rốt cuộc nhịn không được mà phát hỏa, đập chân đập tay rầm rầm trên sàn gỗ, la toáng lên "Ta không chịu đâu! Đại biểu cữu không thương ta nữa! Đại biểu cữu có mới nới cũ vứt bỏ ta! Ta là đứa trẻ đáng thương nhất trên đời này....".

Nếu phải nói người hiện giờ có lực tay mạnh nhất Lam gia thì đó chính là Lam Cảnh Nghi. Không phải vì cậu ta chăm chỉ rèn luyện trồng chuối tọa thiền, mà do phạm gia quy bị Lam Vong Cơ bắt trồng chuối chép phạt nhiều không đếm xuể, kết quả luyện thành lực tay lớn khủng khiếp. Mỗi một đấm giáng xuống, nền gỗ dày hai tấc* liền nứt một đường. Lam Hi Thần sợ cậu ta giống như lúc nhỏ huyên náo chạy tới phòng củi ngủ rồi sinh bệnh thì ít mà sợ lát nữa Hàn thất toàn hố với hang thì nhiều, bèn luống cuống nói "Cảnh Nghi.....Không hồ nháo nữa! Không cần hồ nháo nữa! Ta thương các ngươi đều như nhau, được chưa?".
*tấc: đơn vị đo độ dài ngày xưa, 1 tấc = 40 cm.

Lam Cảnh Nghi giãy nãy "Không! Phải nói là ngươi thương ta nhất!".

Lam Hi Thần hết cách đành thuận theo "Được, ta thương ngươi nhất".

Hãn Lương Ngọc lập tức dựng tai phồng má, nói "Không được! Sư phụ thương hắn nhất còn ta thì sao?".

Lam Hi Thần lúng túng không biết làm sao trả lời. Lam Cảnh Nghi thấy vậy liền nhăn mặt bặm môi, len lén nhìn Nhiếp Minh Quyết, lí nhí nói "Đế quân, người có thể làm chủ cho tiểu sinh không?".

Nhiếp Minh Quyết vốn đang ngồi im uống trà xem kịch, nghe thấy thế liền nhướn mày ngạc nhiên "Ngươi nói xem, vì sao bản quân phải làm chủ cho ngươi?". Hắn thực sự không thể không ngạc nhiên, thiếu niên trước mắt quả thực rất lớn gan, cũng là người lớn gan thứ hai sau Đông Phương Trường Nhật, nhưng không phải cái tính lớn gan thích cạnh tranh như kẻ kia mà là lớn gan dám làm thân giống như đã có quen biết từ lâu.
Lam Cảnh Nghi ủy khuất nhìn hắn, sau đó cúi đầu, phỉ phui nói "Đều tại đế quân hết, hôm đó tới một mình là được rồi, còn dắt theo cái cục nợ này làm gì chứ? Rách việc! Hổ gia gia bây giờ đáng ghét hơn hổ gia gia lúc xưa".

Nhiếp Minh Quyết lạnh mặt "Ngươi mới nói gì đó?".

Lam Cảnh Nghi giật mình, nhận ra vừa rồi do mình giận quá mất khôn, vô tình phạm thượng, bèn rối rít nói "Đế quân tha tội! Không phải như đế quân nghĩ.... tiểu sinh vừa rồi là nói.... nói......".

Nhiếp Minh Quyết thấy cậu ta vừa rồi còn vô cùng mạnh miệng, thế mà lúc này như thỏ sắp bị làm thịt, thế nên có chút buồn cười, chậm rãi nói "Ý của bản quân là: ngươi vừa mới gọi bản quân là cái gì?".

Lam Cảnh Nghi đổ mồ hôi hột, run rẩy nói "Đế quân, vừa rồi tiểu sinh không phải có ý nói đế quân dữ như cọp, mà là vô ý gọi theo trí nhớ thôi".
Nhiếp Minh Quyết tặc lưỡi, có chút đăm chiêu "Không cần nghiêm trọng như thế! Bản quân chỉ hỏi vì lấy làm lạ, hình như trước đây bản quân đã từng nghe cách gọi đó rồi thì phải? Nhưng mà là lúc nào nhỉ?".

Lam Cảnh Nghi đột nhiên ngẩn đầu nhìn hắn, kêu lên "Lúc đế quân còn là Xích Phong Tôn".

Thấy Nhiếp Minh Quyết hơi sững ra, Lam Cảnh Nghi triệt để thất vọng, xụ mặt thẳng ra. Lam Hi Thần một bên lau nước mắt nước mũi cho nữ hài trong lòng, một bên nghiêng đầu hỏi "Ngươi không nhớ đã từng gặp qua thằng bé sao?".

Trong lúc Nhiếp Minh Quyết chống đỡ huyệt thái dương suy nghĩ, Lam Cảnh Nghi không biết lấy đâu ra dũng khí hắng giọng một tiếng, nói "Gia gia to con, có thể cõng ta đi hái hoa Ngô Đồng không?".

Nhiếp Minh Quyết nhíu mày, nhưng trên mặt lại hiện rất rõ sự kinh ngạc.
Lam Cảnh Nghi lại tiếp tục nói "Ta không phải chê ngươi già. Bởi vì ta nghe nói mấy người to con có khí thế phần lớn đều là mãnh hổ, mà mãnh hổ không phải vì sống lâu mới có thể mạnh mẽ sao? Ta kêu ngươi hổ gia gia là đang khen ngươi cường đại tráng niên ấy chứ, ngươi không vui còn buồn bã làm gì?".

Nhiếp Minh Quyết hơi nghiêng đầu, như đã nhớ ra được cái gì đó.

Lam Cảnh Nghi giơ tay lên thành hình móng vuốt, ngữ khí có chút cường điệu "Ngươi có biết đứng trước mặt hổ là thỏ, mà hổ thấy thỏ thì sẽ làm gì không? Chính là ăn thịt nó!".

Nhiếp Minh Quyết "A" một tiếng, đưa mắt nhìn qua Lam Hi Thần rồi mới nhìn lại thiếu niên đang huơ tay múa chân trước mặt.

Lam Cảnh Nghi bỗng nhiên ưỡn ngực, hất mặt lên cao "Nam nhi chính nhân quân tử, nhất là người trong Huyền môn bách gia càng không thể rơi lệ yếu đuối mà phải biết kiên cường vững vàng, như thế mới vượt qua được sóng gió có thể ập tới bất cứ lúc nào". Đoạn, tự đưa tay vỗ vào mang tai chính mình, nói "Ta chưa từng thấy Phượng Hoàng. Có điều, ta tin rằng loài chim huyền thoại ấy vẫn luôn tồn tại. Một ngày nào đó nó sẽ bay lượn ở phương Nam này, chào đón những chính nhân quân tử như các ngươi lớn lên". Cuối cùng, cậu ta nhìn Lam Hi Thần, lại nhìn Nhiếp Minh Quyết, rụt rè hỏi "Không biết đế quân có còn nhớ không?".
Nhiếp Minh Quyết từ tay dựa ngồi thẳng lên, cất giọng ngỡ ngàng "Thì ra......ngươi chính là tiểu tử nghịch ngợm đó! Không ngờ đã lớn như thế này rồi!".

Lam Cảnh Nghi ra sức gật đầu, giọng nói đã bắt đầu run rẩy "Tiểu sinh chính là tiểu tử nghịch ngợm đó, ta.....ta là tiểu bạch thỏ.... từng được hổ gia gia là ngươi cõng đấy.....".

Nhiếp Minh Quyết cao hứng "Nhớ ra rồi, không ngờ trí nhơ của ngươi tốt thật. Lần đó là lần đầu cũng là lần duy nhất bản quân gặp ngươi, vậy mà ngươi không hề quên".

Lam Hi Thần mỉm cười "Đâu chỉ có vậy! Cảnh Nghi còn luôn ghi lại lời ngươi nói, thời gian trước khi ngươi bạo huyết ở kiếp trước, hắn vẫn thường chạy xuống cổng sơn môn ngồi đợi ngươi xuất hiện rồi định bụng phải bắt đền, vì chờ mãi chẳng thấy Phượng Hoàng ghé qua".
Lam Cảnh Nghi phụng phịu "Không sai! Tiểu sinh đã học theo lời đế quân dạy: làm một quân tử không sợ trời không sợ đất càng không sợ tà ma yêu đạo, thế nhưng mãi cũng có thấy Phượng Hoàng đâu? Lại còn từ dạo ấy, tưởng đã không còn gặp lại đế quân nữa rồi chứ!".

Nhiếp Minh Quyết phì cười "Lời bản quân đã nói, đương nhiên sẽ thành hiện thực, quan trọng là vấn đề thời gian. Lúc trước không thấy, nhưng sắp tới ngươi rồi cũng được nhìn tận mắt thôi, thậm chí có thể sờ vào luôn ấy chứ".

Lam Cảnh Nghi phấn khích "Có thật thế không?".

Nhiếp Minh Quyết gật đầu "Đương nhiên, đại biểu cữu của ngươi còn là chủ nhân của nó là đằng khác".

Lam Cảnh Nghi há hốc nhìn qua Lam Hi Thần, xuýt xoa "Đại biểu cữu, vậy ngươi có thể cho ta cưỡi luôn nó một lần được không? Chỉ thấy với sờ thôi thật không đủ thỏa lòng mong chờ bấy lâu nay! Ngươi thương ta nhất, vậy hãy đồng ý đi mà".
Lam Hi Thần "....!!!". Chốc lát sau, y mới rặn cười, nói như bị nghẹn "Cảnh Nghi, thực ra không phải ta không muốn cho ngươi cưỡi, mà là vì con vật kia nó....nó....". Cảm thấy không biết phải nói làm sao, mà cũng sợ cậu ta không tin y điều khiển không được thánh điểu Lam Phù, cho nên lảng qua đề tài khác "Khoan hãy nói tới ngươi có cưỡi được hay không, trước mắt ngươi tới đây không phải là muốn ta nghĩ cho ngươi một cái danh xưng ư? Ta thấy dù sao ngươi cũng là cháu của biểu thúc, nên để ta qua đó hỏi biểu thúc một tiếng cho hợp lẽ, rồi sẽ cùng ngoại công với cữu cữu ngươi nghĩ cho ngươi một cái danh xưng thật hay. Được chứ?".

Lam Cảnh Nghi xụ mặt "Đại biểu cữu, vì sao lại không thể là một mình ngươi nghĩ cho ta? Tư Truy rõ ràng cũng dựa vào một mình nhị biểu cữu, vậy mà đến ta lại phải thêm người thêm ý kiến. Thật rắc rối!".
Lam Hi Thần thấy khó xử, im lặng một lát mới ôn tồn nói "Tư Truy khác, ngươi khác. Tư Truy chỉ có liên can đến nhị biểu cữu và biểu thẩm của ngươi, còn ngươi thì liên can đến hai phòng đích thứ của Lam gia, sao ta có thể tùy ý một mình ra quyết định được? Lỡ ngoại công với cữu cữu ngươi giận ta thì phải làm sao?".

Lam Cảnh Nghi co chân lên tự mình ôm lấy, cất giọng hờn trách "Không biết đâu! Rõ ràng đại biểu cữu có mới nới cũ, chỉ biết lo cho tiểu nha đầu này mà không biết nghĩ đến ta".

Hãn Lương Ngọc từ trong lòng Lam Hi Thần ló mặt ra, ngoác mồm nói "Ai là tiểu nha đầu? Cách gọi này chỉ có đế quân và sư phụ mới có thể gọi ta, riêng ngươi phải gọi ta một tiếng "công chúa điện hạ" đấy! Huống gì, bà đây còn lớn tuổi hơn cả ngươi, chưa gọi ngươi là nhóc tử đã là may rồi".
Lam Hi Thần biết thừa tính của Lam Cảnh Nghi, sợ cậu ta tự ái lại hồ nháo lần nữa nên đỡ sau gáy của Hãn Lương Ngọc đẩy vào ngực mình, không để nàng nói khích Lam Cảnh Nghi nữa, một mặt thở dài khuyên nhủ "Cảnh Nghi, ta không hề có mới nới cũ, chỉ là trong chuyện này ta cũng có cái khó của mình, đợi ta hội ý với hai người thân duy nhất của ngươi xong rồi sẽ đặt danh cũng không muộn mà".

Lam Cảnh Nghi bịt hai tai, nhăn nhó "Ta không muốn! Không muốn đợi đến lúc đó! Ta muốn ngay bây giờ! Tư Truy buổi chiều đã được nhị biểu cữu nghĩ ra danh xưng rồi, đại biểu cữu bây giờ viết đại ra một cái danh cũng không được hay sao? Ngoại công, cữu cữu gì chứ? Ta mới không thèm đợi các ngươi cùng nghĩ ra!".

Lam Hi Thần nghiêm giọng "Cảnh Nghi!".

Không ngờ chất nhi này lại bướng bỉnh quá chừng! Liệu có phải như lời Lam Mặc Đình trách móc, là do y đã chiều hư Lam Cảnh Nghi rồi?
Lam Cảnh Nghi nghe khẩu khí kia thì biết là y đã bắt đầu tức giận, cũng cảm thấy có hơi sợ nhưng trong một khoảnh khắc khẽ "A" lên như nhớ ra cái gì đó, mạnh miệng nói "Nếu đại biểu cữu không muốn đặt thì thôi, không cần ngươi phải đi hỏi ngoại công với cữu cữu, để ta đi vấn linh hỏi mẫu thân với phụ thân đã mất, sau đó đi xin Lam lão thái gia lấy đó ban tên luôn cho rồi. Phải chi mẫu thân có ở đây, mẫu thân nhất định cũng muốn đại biểu cữu đặt danh xưng cho ta".

Lam Hi Thần nghe được câu cuối, trong lòng đột nhiên thấy nhức nhối như kim đâm.

Hãn Lương Ngọc ló đầu ra, hoang mang hỏi "Sư phụ, ngươi bị làm sao? Cả người tự dưng lại cứng đờ ra, có phải ngươi bệnh rồi không?".

Nhiếp Minh Quyết cũng cảm thấy bất thường, lay vai y hỏi "Chuyện gì thế?".

Lam Cảnh Nghi hơi giật mình nhìn qua, mấp máy gọi "Đại biểu cữu.....".
Lam Hi Thần cố gắng trấn tĩnh lại, hít sâu một hơi, cười gượng "Không có gì đâu, các ngươi đừng lo!". Y nâng mắt nhìn Lam Cảnh Nghi một cái rồi nhẹ giọng "Được rồi, ta đáp ứng bây giờ sẽ viết cho ngươi một danh xưng".

Lam Cảnh Nghi mừng quýnh lên, đan hai tay vào nhau ở trước ngực, kinh hô "Tuyệt quá!".

Nhiếp Minh Quyết hơi ngạc nhiên "Không phải ngươi vừa nói đợi đi gặp hai người kia, rồi mới thống nhất thành một tên à?".

Lam Hi Thần nhấc bút, vừa viết vừa nói "Cảnh Nghi vui là được".

Nếu Lam Cảnh Nghi không vui, y thật hổ thẹn trước vong linh của mẫu thân cậu ta.

Kỳ thực, danh xưng của môn sinh Lam gia không cần câu nệ tiểu tiết nhiều như mấy phong hiệu của năm tộc nhân trong Lục giới, miễn là phù hợp với tác phong của Lam gia. Vả lại, Hãn Lương Ngọc danh phận là công chúa của cả một tộc nhân lớn nên mới phải tính này tính kia, còn Lam Cảnh Nghi đơn thuần là một tu chân giả, cho nên không cần quá chỉn chu về mặt ngữ nghĩa của danh xưng, Lam Hi Thần cũng không làm khó Nhiếp Minh Quyết thay mình suy nghĩ.
Lam Hi Thần viết xong thì đưa cho Lam Cảnh Nghi xem, tiện miệng hỏi "Ngươi thấy thế nào?".

Lam Cảnh Nghi chỉ nhìn lướt qua, căn bản không rảnh bận tâm cái danh xưng mình được đặt có nghĩa gì mà đem tờ giấy áp nhẹ vào ngực, cười toe toét "Đại biểu cữu đặt thì tất nhiên phải hay rồi! Cảnh Nghi đa tạ đại biểu cữu nhiều thật là nhiều".

Nhiếp Minh Quyết lắc đầu "Con thỏ ngốc, ngươi xem, từ cháu trai cho đến học trò, đứa nào ngươi dạy cũng thích hồ nháo hệt như ngươi".

Lam Hi Thần liếc xéo hắn "Chắc là ngươi không có phần trong đó? Là ai dạy Lương Ngọc giữa đám đông, nói ra mấy câu không biết xấu hổ? Là ai dạy Cảnh Nghi không sợ trời không sợ đất, đến cả bốn ngàn gia quy cũng không sợ?".

Nhiếp Minh Quyết làm vẻ mặt vô can "Ta có lên lớp dạy chúng nó bao giờ? Ta chỉ thuận miệng nói thôi, ai bảo lời ta có sức nặng khiến chúng nó tự nguyện nghe?".
Lam Hi Thần vĩnh viễn cũng không cãi lại sự giảo hoạt của hắn, chỉ có thể thở ra một hơi bực dọc, quay sang nói với Lam Cảnh Nghi "Nếu ngươi đã không có ý thay đổi, vậy sáng mai ta sẽ đi nói với Lam lão thái gia lấy danh xưng đó làm lễ cho ngươi".

Lam Cảnh Nghi phấn khích tột cùng, không kiềm chế được mà chồm lên bàn, toan nhào tới ôm Lam Hi Thần lại phát hiện trước ngực y có chướng ngại vật. Cậu chàng cũng chẳng thèm nghĩ gì nhiều, trực tiếp túm cổ áo lôi Hãn Lương Ngọc ném qua một bên, sau đó đường đường hoàng hoàng ôm chầm Lam Hi Thần, không ngừng kêu "Vẫn là đại biểu cữu tốt nhất! Đại biểu cữu thương ta nhất!".

Lam Hi Thần hốt hoảng nhìn Hãn Lương Ngọc bị ném cách đó không xa đang lụi hụi ngồi dậy, con bé ngoái đầu hung hăng trừng Lam Cảnh Nghi một cái rồi lắc mình biến thành một con sói nhỏ lông xám linh hoạt nhảy vù tới. Khi khoảng cách chỉ còn một bàn tay, sói con cong người ngả ngược ra sau, dùng hai chân sau đạp một cái thật mạnh vào mặt Lam Cảnh Nghi rồi thong dong đáp xuống đùi của Lam Hi Thần, mà lúc này y với Nhiếp Minh Quyết đều trợn mắt sắp rớt ra ngoài. Chờ đến lúc cả hai lấy về phản ứng, Lam Cảnh Nghi đã bị cú đá vào một bên mặt vừa rồi hất cả người bay dính vào vách phòng, kế đó là ngã ập xuống đất ôm vết thương trên mặt kêu rên liên hồi.
Lam Hi Thần không nhịn được xoa mắt, nhìn cục bông màu xám đang ngọ nguậy trong lòng mình, với tư thế nhắm mắt ngẩn cao đầu không hề có dấu hiệu sẽ nhìn xuống.

Này mà là sói con cái nỗi gì?

Hãn Lương Ngọc biến về bộ dáng nữ hài, mười phần đắc ý nói "Đã biết sợ chưa? Ai kêu ngươi dám chiếm vị trí của ta?".

Lam Cảnh Nghi sôi máu "Ai chiếm vị trí của ngươi? Rõ ràng là ngươi chiếm của ta".

Hãn Lương Ngọc cãi lại "Là ngươi chiếm của ta".

Lam Cảnh Nghi cũng nhất quyết không chịu thua "Của ta".

"Không! Của ta!".

"Của ta mới đúng!".

"Đều không phải!".

Một lời lạc quẻ cắt ngang, sau đó gió thổi bay vù vù, có hai thân ảnh tội nghiệp vốn đang tranh nhau rất hăng say, kết quả bị ném bay ra khỏi Hàn thất, cửa phòng đóng lại, sau đó đèn tắt tối thui.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.