Ma Đạo Tình Kiếp (P2)

Chương 272: Nổi sóng (nhị)



Lam Vong Cơ nhíu mày, ngữ khí lãnh đạm hỏi "Tiểu điện hạ muốn nói đến ai?".

Hãn Lương Ngọc chán ghét hất cằm về phía đám môn sinh chưa kịp giấu đi roi tiên giới, kéo kéo lọn tóc trước ngực của Lam Hi Thần, ủy khuất nói "Vừa nãy ta ở sau núi bị lạc đường, phải vòng vo xuống tận chân núi rồi đi ngược trở lên, ta đã nói rất rõ lý do, vậy mà bọn họ không cho vào lại dám đòi đánh ta nữa đấy. Nếu ta mà là người phàm, chỉ sợ vừa rồi đã bị đánh cho mấy roi vào người a! ".

Lam Hi Thần chấn động. Y nhìn qua đám môn sinh kia, hơi hơi tức giận hỏi "Có chuyện này?".

Bọn môn sinh đó ấp a ấp úng, Hãn Lương Ngọc nhanh mồm nhanh miệng nói luôn "Ta ở nơi này đã hơn ba ngày, không ai là không biết, đám người này cũng biết ta là người bên cạnh dưỡng mẫu, cư nhiên lại bảo ta không biết phép tắc, còn nói là do dưỡng mẫu dạy không nghiêm nên phải thay mặt trưởng bối trừng trị làm gương. Đây có tính là có người muốn dùng việc trừng trị ta để dằn mặt dưỡng mẫu hay không? Vậy mà Hỏa Vũ tinh quân nói cái gì mà không lo có người khó dễ dưỡng mẫu, thật không thể trông chờ nha!".


Lam Hi Thần triệt để cả giận "Tại sao biết rõ nữ hài này là người bên cạnh ta, lại còn làm khó nàng?".

Đám môn sinh tay cầm roi giới tiên kinh hãi quỳ xuống, lắp bắp nói "Lam tông chủ, xin tha tội! Bọn ta là vì thấy nàng không mang theo ngọc lệnh lại còn tự ý phá kết giới, nhất thời lầm tưởng là yêu... à, là người không có thiện ý đến gây sự, cho nên mới ra mặt ngăn cấm".

Giọng của Lam Vong Cơ chợt vang lên một cách lạnh lùng "Ra mặt ngăn cấm? Ta nhớ trấn giữ tiên môn không phải là nhiệm vụ của các ngươi, mà cổng tiên môn này cũng phải nơi các ngươi làm nhiệm vụ".

Thấy tầm mắt hắn quét tới, đám môn sinh nọ đồng loạt đóng băng tại chỗ, chữ nghĩa trong miệng đều ú ớ nói không trọn, mà môn sinh gác cổng thực sự thì rất khí phách bước ra hồi báo "Bẩm Lam nhị công tử, mới đầu là bọn ta canh gác, đều không có ý ngăn cản vị nữ hài này....".


Hãn Lương Ngọc không vui, ương ngạng cắt ngang "Ta là Thụy Mẫn công chúa".

Lam Hi Thần gọi "Lương Ngọc! Không được vô lễ!".

Hãn Lương Ngọc tròn mắt "Dưỡng mẫu, ta không có vô lễ mà! Sự thật thì bối phận của ta chỉ dưới mỗi ngươi và dưỡng phụ thôi, cần gì mà phải nhún nhường người khác?". Nàng che miệng, kề tai y nói nhỏ "Vả lại, dưỡng phụ luôn nói, nếu ta có uy mà không dùng sẽ tiện bề cho người khác bắt nạt a!".

Lam Hi Thần lại một lần nữa bất lực, mà Lam Vong Cơ vẫn lạnh lùng ra lệnh "Tiếp tục".

Môn sinh giữ cửa nói tiếp "Vốn chúng ta đã định mở sẵn kết giới cho Thụy Mẫn công chúa, nhưng không biết mấy huynh đệ kia vì sao lại đường đột xuất hiện. Trước thì đuổi chúng ta lui ra, sau đó phát sinh xung đột với Thụy Mẫn công chúa, những chuyện tiếp theo quả thực đúng như lời nàng nói".


Lam Vong Cơ nghe xong thì liếc mắt tới đám thanh niên quỳ trên đất, cái lạnh lẽo trong ánh nhìn đó khủng bố tới mức làm bọn gã trán chạm tới mặt đất mà vẫn còn muốn lún sâu hơn, một khắc cũng không dám ngẩn lên nhìn. Trời ạ! Chẳng qua là nghe lệnh hành sự mà thôi, bọn gã ngàn vạn lần thực không nghĩ tới nữ hài nhỏ bé kia đến cùng lại có thân phận cao hơn mười mấy đời tổ tông nhà mình, lại còn bể chuyện rước họa vào thân. Sớm biết như vậy thì từ đầu có bị đánh chết bọn gã đã chẳng thèm làm!

Ngụy Vô Tiện vuốt cằm, ánh mắt hơi đảo, cười nhạt nói với Lam Khải Nhân "Thúc phụ, ta nhớ hình như đám môn sinh này bình thường đều không phải từ chỗ của ngươi đi ra, nếu không làm sao lại dám ở dưới mí mắt tiên sinh mà hống hách như vậy được?".

Lam Khải Nhân không đáp mà trực tiếp nhìn qua Lam Mặc Đình bằng nửa con mắt nghi kỵ, thần sắc âm tình bất định. Rốt cuộc không nhịn được, nói "Biểu ca, cánh tay của ngươi có phải đã dài hơn bình thường rồi không? Từ thứ phòng bắt tới đích phòng, tiếp theo là ôm luôn toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ?".
Đường đường trên dưới trong ngoài đều là môn sinh do mình dạy ra, trước giờ không phải là không biết vị biểu ca này đưa không ít môn sinh từ chỗ Lan thất đến Thu Chi phòng, thế nhưng Lam Khải Nhân cũng chỉ cho rằng môn sinh trong nhà có biết bao nhiêu đứa, biểu ca lão lấy vài đứa theo sau phụ việc cũng không có gì đáng nói, huống hồ chuyện sổ sách tiền nong chất chồng như núi, một mình biểu ca lão quản cũng không xuể. Ai ngờ, sự thật chính là âm thầm lôi kéo chia phe phân phái, lại còn ngang nhiên mượn danh chưởng phạt của mình để lạm quyền không đúng chỗ, thành ra chọc vào cái tổ ong lớn. Giờ phút này ngẫm kỹ, Lam Khải Nhân rất là buồn bực, từ đây có muốn hòa kính cũng hòa kính không nổi.

Lam Mặc Đình còn chưa kịp lên tiếng, sắc mặt Lam Diệp đã trướng đến đỏ bừng, quay qua cả giận nói “Mặc Đình, ngươi hành sự cái kiểu gì vậy?”.
Lam Mặc Đình còn đang phát ngốc. Việc này có quan hệ gì với lão ta? Lão ta còn chưa có trực tiếp khó xử lên người Lam Hi Thần đâu.

Dường như đọc được suy nghĩ đó, Lam Diệp nghiến răng "Thụy Mẫn công chúa dẫu sao cũng là do Chính Chương Thánh đế dẫn đến, vuốt mặt còn phải nể mũi, dựa vào đâu ngươi dám cho người mạo phạm nàng? Nếu vừa rồi nàng thực sự xảy ra chuyện, dựa vào hai bản thánh chỉ kia thì toàn bộ Lam gia đều chết không có chỗ chôn! Ngươi cảm thấy gánh một mình không vui, định kéo cả nhà họ Lam này chết theo phải không?".

Thụy Mẫn công chúa là dưỡng nữ của Chính Chương Thánh đế, mạo phạm nàng tức là mạo phạm thể diện của Thánh đế. Chưa kể nàng còn được giao cho Huệ Nguyên Thánh hậu tương lai nuôi dưỡng, động tới nàng cũng đồng nghĩa động tới Thánh hậu tương lai, mà động tới Thánh hậu tương lai cũng là động tới Thánh đế, tử tội quả thực nặng không tưởng tượng.
Lam Mặc Đình ngộ ra, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Vốn nghĩ chỉ muốn Lam Hi Thần nếm chút vị đắng, không ngờ ngược lại lão còn nếm vị đắng hơn dự tính, trước mắt cuống quít cúi đầu nói "Biểu thúc, ta biết lỗi rồi, sẽ không có lần sau nữa, tuyệt đối không có lần sau nữa".

Lam Diệp hừ một tiếng, lạnh giọng "Nói với ta, chi bằng đi nói với hai đại nhân vật ngươi suýt nữa đắc tội kìa".

Lam Mặc Đình có chút cứng ngắc. Tuy rằng quả thực lỗi là ở lão, nhưng bắt lão phải trước mặt bao nhiêu người đi xin lỗi một con nhóc cùng đứa cháu mà lão trước nay không ưa ra mặt, quả thực là muốn bức chết lão mà!

Không cam lòng với suy nghĩ này, Lam Mặc Đình lén lút đưa mắt cầu viện nhi tử bảo bối, mong rằng đúng lúc có thể giải vây. Ai ngờ Lam Vĩnh Thuận suốt từ đầu đến giờ tầm mắt chưa từng rời khỏi bản Thánh chỉ trên tay Lam Hi Thần, đáy mắt đen lại sâu không thấy đáy, nhưng bên ngoài biểu tình có hơi ngẩn ra. Nói không chừng nãy giờ mấy người bọn lão nói cái gì hắn căn bản cũng chưa từng nghe. Ý nghĩ này càng chọc cho lão thêm tức tối, mắng thầm trong bụng: Con trai tốt của ta! Giờ phút này lại giống như người câm điếc là sao? Bản thánh chỉ kia quan trọng hơn thể diện phụ thân ngươi chắc?
Mấy lão nhân gia xung quanh bắt đầu nghiêng mặt nói nhỏ cái gì đấy, ánh mắt có vẻ không hài lòng, chừng như cảm thấy kéo dài thực không ổn, rốt cuộc Lam Mặc Đình đành phải nuốt cục uất nghẹn vào trong, tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, hướng Lam Hi Thần nói "Việc hôm nay đều là lão phu không minh bạch, những mong Huệ Nguyên Thánh hậu khoan hồng bỏ qua". Dừng một chút lại bồi thêm "Nếu lệnh chủ cảm thấy lời xin lỗi này không đủ, liền mời ngươi dời ngọc bộ đến từ đường, để lão phu trước bài vị tổ tiên dập đầu tạ tội với quý nhân của nhà họ Lam".

Lam Hi Thần thấy lão nói kháy như thế, trong lòng có hơi khó chịu, nhưng vẫn đánh tiếng làm hòa "Thôi, dù sau Lương Ngọc cũng không có việc gì, chuyện này liền cho qua đi. Biểu thúc, mong rằng ngươi sau này sẽ không tái diễn nữa, bằng không đế quân giáng tội xuống, ta thực không có cách giúp ngươi biện giải a!".
Lam Vong Cơ bất mãn gọi "Huynh trưởng".

Lam Hi Thần liền nheo mắt ra hiệu cho hắn đừng nói thêm gì nữa, càng làm lớn càng khiến trong nhà bất hòa không có ngày nào an ổn.

Lam Mặc Đình không thấy y làm căng, thở ra một hơi kín đáo, miễn cưỡng đáp gọn "Lão phu biết rồi!".

Nhưng cũng khó cho lão, còn chưa kịp định thần hoàn toàn thì Lam Diệp đã cao giọng phân phó “Khải Nhân, Vong Cơ, hai ngươi định liệu dọn dẹp mớ hỗn độn này đi. Ngoài ra, để tránh sau này phát sinh chuyện xấu, hãy chỉnh đốn lại tác phong lẫn phẩm hạnh của toàn bộ môn sinh trong Lam gia. Còn Ngụy quân, từ nay về sau tiền bạc lẫn sổ sách trong nhà đều do ngươi quản. Lam nhị tiên sinh gần đây thân thể không tốt, cần phải tịnh dưỡng cho thanh tỉnh tâm trí”.

Cả ba người đồng cung tay dạ ran, Lam Vĩnh Thuận lúc này mới thoát ly khỏi miên man, nghe Lam Diệp trước mắt bao người phát lệnh, một lần nữa nhìn tới Thánh chỉ trên tay Lam Hi Thần, khóe môi kín đáo kéo lên, trào phúng cười cười.
Trong số ba mươi ba trưởng bối, có vài người nghe được lệnh này, đáy mắt đều không khỏi lóe lên sự vui sướng khi người gặp họa. Nguyên lai trong hàng trưởng bối cũng có lác đác vài người ngang tuổi Lam Khải Nhân cùng Lam Mặc Đình, trước đây bọn họ cũng là môn sinh nội tộc ưu tú nhất dưới tay tằng tổ phụ* của Lam Hi Thần, nhưng do không phải trực hệ nên được giao cho cầm quyền chỉ bởi có tài năng vượt trội, phận sự thường ngày chính là phân chia nhau quản bốn phòng điều hành nho nhỏ còn lại, cùng với hai phòng đích - thứ trực hệ chung nhau phát triển Lam gia. Xếp sau Quản Nghi phòng quyền lực nhất chính là Thu Chi phòng của Lam Mặc Đình, những người không trực hệ như bọn họ tất nhiên không nghĩ sẽ tranh chấp với môn sinh trực hệ như lão ta làm gì, nhưng ngày thường Lam Mặc Đình không khỏi cũng quá cường thế, chỉ vài câu nói không thích hợp liền ghim trong bụng, khiến cho chi phí ăn mặc, các phương diện kết giao qua lại đều luôn làm bọn họ bất mãn.
*tằng tổ phụ: ông cố.

Tuy nhiên những người này đều là người thức thời, biết dù có làm ầm ỹ tới chỗ Lam Diệp cũng không chiếm được bao nhiêu phần tốt, bởi dù sao Lam Mặc Đình cũng là trực hệ, phân lượng lớn hơn bọn họ rất nhiều, nên chỉ có thể âm thầm nuốt những thiệt thòi này. Hiện tại phong thủy luân chuyển, mặc dù Thu Chi phòng rơi vào tay người ngoại tộc như Ngụy Vô Tiện có chút không hợp lẽ, nhưng ít ra về sau nếu có phát sinh ra chuyện nào đó, bọn họ cũng có thể lên tiếng nói được vài câu, xem như lợi nhiều hơn hại.

Mà Lam Diệp dăm ba câu thu lại quyền lợi quản một nửa Lam gia của Lam Mặc Đình, một chút cũng không thèm để ý điệt nhi dòng bên này đang cực kỳ khó xử, ôn hòa nói với tôn nhi bảo bối Lam Hi Thần “Hôm nay ồn ào như thế là đủ rồi, ngươi hãy đưa Thụy Mẫn công chúa trở về nghỉ ngơi. Những việc còn lại giao cho Lam tam tiên sinh, Lam nhị công tử cùng Lam nhị thiếu nãi toàn quyền xử trí”.
Lam Hi Thần gật đầu cáo lui, do vội vã, lúc quay người đi y đã không kịp thấy Lam Cảnh Nghi hớn hở định chạy theo mình, sau đó Lam Vong Cơ ra lệnh kêu cậu ta cùng Lam Tư Truy về phòng viết ra một bản tuyên thệ cho buổi lễ lập danh ngày mai, khiến cậu ta nhìn theo bóng lưng Lam Hi Thần đang vô cùng thân thiết với nữ hài trên tay mà âm thầm hụt hẫng.

Trên đường trở lại Hàn thất, Hãn Lương Ngọc nhịn không được ôm lấy cổ Lam Hi Thần, hai chân ngoe nguẩy đung đưa, cực kỳ cao hứng kêu lên “A a a a, dưỡng mẫu, ngươi thực sự thành Thánh hậu rồi! Từ nay về sau chúng ta còn là một gia đình nha!”.

Lam Hi Thần đầu mày giần giật "Lương Ngọc, ta nói lại lần cuối: không được gọi ta là dưỡng mẫu, phải gọi là sư phụ, biết không?".

Hãn Lương Ngọc nhăn mặt "Nhưng mà....".

Lam Hi Thần vờ nghiêm giọng "Ngươi không nghe, ta liền giận".
Hãn Lương Ngọc cuống quít "Vâng, sư phụ! Sau này đều gọi ngươi là sư phụ!".

Lam Hi Thần lúc này mới hòa hoãn "Chuyện vừa rồi, dưỡng phụ ngươi trở về thì cũng đừng nói với hắn, còn nữa, ta chốc lát sẽ cho ngươi một cái ngọc lệnh thông hành, sau này ngươi muốn đi đâu cũng không lo xảy ra tình huống ban nãy".

Hãn Lương Ngọc ban đầu gật gật, sau đó có hơi bất mãn "Sư phụ, cái lão già nói kháy ngươi lúc nãy nhìn qua thực không thân thiện chút nào, lấy thân phận ngươi bây giờ, dù có dùng hình phạt trượng tễ cũng không tính là quá đáng, nhưng vì cớ gì ngươi phải nhường nhịn hắn như vậy?".

Lam Hi Thần trầm mặc, mãi một lúc mới thở dài "Bởi vì ông ấy là người thân của ta, còn là trưởng bối ngang vai phụ thân ta, chúng ta chung quy đều là người một nhà, thực không nên gây khó dễ cho ông ấy. Có thể cho qua chuyện gì liền cứ cho qua, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện để cửa nhà yên ắng".
Hãn Lương Ngọc không đồng tình "Sư phụ, nhẫn nhịn đôi khi sẽ phản tác dụng đó. Ngươi nhường người khác, chưa chắc người khác đã nhường ngươi a!".

Lam Hi Thần có chút giật mình, không nghĩ tới một đứa bé - ít nhất là có hình dáng một đứa bé - quanh năm sống ở nơi tăm tối, cách biệt với thế gian bên ngoài như Hãn Lương Ngọc mà cũng có thể nghĩ ra cái loại đạo lý của người từng trải như Ngụy Vô Tiện. Đây có tính nàng như bà cụ non không?

Buổi chiều, Lam Cảnh Nghi sau khi vò đầu bứt tóc viết xong tờ tuyên thệ, lập tức bỏ lại Lam Tư Truy vốn kỹ tính đang miệt mài nắn nót viết từng câu từng chữ mà chạy đến Hàn Thất, mục đích là muốn Lam Hi Thần nhìn thấy tài nghệ của mình mà bất ngờ. Thật đúng lúc, trong Hàn thất Nhiếp Minh Quyết cũng vừa từ Linh Chiếu cung trở về, đang dùng bữa tối với hai người Lam Hi Thần cùng Hãn Lương Ngọc. Một phòng ba người quây quần với nhau, tuy rằng nhìn bề ngoài tựa như tuân theo quy tắc "Ăn không nói", nhưng nhìn kỹ sẽ thấy giống hệt một bức tranh thâm tình sống động, mà cảnh tưởng này lọt vào mắt Lam Cảnh Nghi, khiến trong lòng cậu ta chùn xuống mấy phần.
"Tiểu tử đã đến sao lại không vào? Ngơ ngẩn đứng đó làm gì thế?".

Giọng nói hào sảng của Nhiếp Minh Quyết phát ra khiến Lam Cảnh Nghi giựt mình, cậu chàng lắc lắc đầu xóa đi suy nghĩ không nên có, nhanh chóng lấy lại sự hồn nhiên chạy tới bên cạnh Lam Hi Thần, ngồi bệt xuống, giơ tờ giấy trong tay lên, hí hửng nói "Đại biểu cữu, ngươi xem những gì ta viết trên đây, ngày mai đọc lên có oai hay không?".

Lam Hi Thần buông đũa, cầm tờ giấy lên đọc một hồi, mỉm cười, có ý trêu chọc "Lời lẽ thì đúng là rất có khí phách, nhưng mà có phần cao xa quá rồi, ngươi nhắm bề có thực hiện được hết hay không?".

Lam Cảnh Nghi vuốt mũi, vẻ mặt cực kỳ đắc chí, hùng hồn tuyên bố "Đương nhiên là được chứ! Lam Cảnh Nghi này trời đất đều không sợ, còn lo có chuyện làm không được? Ngày mai tên Kim tiểu thư kia tới, bằng những lời lẽ trong đó, ta nhất định sẽ khiến hắn phải trố mắt ra. Ta phải cho hắn biết, đừng nghĩ hắn được phi thăng thành tiên rồi thì ta đây sẽ thua kém hắn".
Nhiếp Minh Quyết câu môi cười "Cũng có chí tiến thủ lắm! Xem ra dù ngươi được nuôi dưỡng dưới chân đại biểu cữu, nhưng lại có bản lĩnh hơn hắn ngày xưa rất nhiều".

Lam Hi Thần lườm hắn một cái, rồi hỏi "Ngày mai Kim tông chủ cũng tới?".

Lam Cảnh Nghi gật đầu "Cữu cữu hắn thì lúc nào chả xem hắn rèn không được thành sắt, nghe nhị biểu thẩm nói ngày mai Giang tông chủ dẫn hắn tới, cho hắn học hỏi tác phong đạo mạo của một thanh niên lập danh. Nhưng theo ta thấy Giang tông chủ sắp phí công rồi, Kim tiểu thư kia có tới cũng chẳng thèm để mấy loại lễ nghi này vào mắt, phần lớn chỉ là muốn tới đấu võ mồm với ta thôi".

Lam Hi Thần lắc đầu, lại quay qua Nhiếp Minh Quyết "Ngươi ban nãy có nói ngày mai Hoài Tang tới đưa hỷ phục và một ít lễ vật, liệu để hắn với Giang tông chủ gặp mặt có ổn không?".
Nhiếp Minh Quyết cười cười "Ngươi nghĩ nhiều rồi! Đừng quên Hoài Tang hiện giờ đối với Chước Thủy là loại tâm trạng như thế nào".

Lam Hi Thần còn đang nghĩ nghĩ, Lam Cảnh Nghi liền mở miệng chen vào "Nhắc đến lễ vật, đại biểu cữu, ngày mai ngươi định tặng quà gì cho ta thế? Có thể cho ta xem trước không?".

Y trợn mắt "Quà?".

Lam Cảnh Nghi lập tức bày ra biểu tình đáng thương "Đại biểu cữu, đừng nói với ta rằng ngươi không nhớ trong lễ lập danh tông chủ hoặc người dạy dỗ môn sinh sẽ tặng một món kỷ vật, xem như đốc thúc môn sinh trong quá trình tu luyện đấy nhé!".

Lam Hi Thần ấp úng, xác thực là quên mất chuyện này rồi! Bây giờ làm sao nói với đứa nhỏ đây? Mà cho dù bây giờ có xin lỗi, có hứa thì cũng đâu biết chuẩn bị cái gì làm kỷ vật vào sáng mai?

Lam Cảnh Nghi không thấy y trả lời liền hiểu ngay vấn đề, ấm ức nói "Đại biểu cữu, ngươi sao có thể quên chuyện quan trọng này chứ?".
Lam Hi Thần gượng gạo cười "Cảnh Nghi, chuyện này ta thực sự xin lỗi ngươi, nhưng ta cũng không phải cố ý đâu mấy hôm nay trong nhà xảy ra chút chuyện khiến ta hơi phiền lòng, nhất thời mới quên bên việc này. Bây giờ...... bây giờ ngươi kêu ta làm sao chuẩn bị kịp cho ngày mai? A! Hay là thế này nhé: ngày mai ta liền thảo lên Tụ Phong tiêu ngọc vài chữ gia tăng linh lực, đợi hôn kỳ của ta kết thúc sẽ liền dẫn ngươi tới Đảo Vạn Điểu, ở đó có rất nhiều linh thạch quý giá, ngươi muốn bao nhiêu đều được, vả lại đeo linh thạch bên người rất có ích trong việc tu luyện. Ngươi chịu không?".

Lam Cảnh Nghi giãy nãy "Ta Không chịu! Ta không chịu! Đại biểu cữu hết thương ta rồi, không thèm quan tâm đến ta rồi, bỏ mặc ta tự lớn tự sống luôn rồi!". Nói xong cũng không ngần ngại chỉ thẳng vào mặt của hồng y nữ hài, hung hăng nói "Đều tại tiểu nha đầu này hết, tự nhiên ở đâu chui ra khiến ngươi quên mất ta!".
Hãn Lương Ngọc đang ăn miếng mứt đào, nhịn không được trợn mắt "Gì chứ? Ngươi đừng có vô lý như thế nha! Ta đã làm gì đâu? Dưỡng mẫu..... khụ, sư phụ quên ngươi là do ngươi không gây được sức nặng trong lòng hắn thì có".

Tuy rằng lời nói rất nhanh có sửa lại, nhưng Lam Cảnh Nghi vẫn kịp thời nghe được, tức thì càng thêm uất ức, giọng cũng cường ngạnh thêm vài phần "Dưỡng mẫu? Đấy, đại biểu cữu ngươi còn cho người ngoại gọi thân thiết như thế, mà hồi nhỏ ta chỉ gọi nhầm ngươi một tiếng "mẫu thân" ngươi liền nghiêm răn ta. Đây là loại tình huống gì vậy chứ? Bất công! Thật bất công!".

Đối diện với đứa cháu từ nhỏ đến lớn luôn thích hồ nháo này, Lam Hi Thần quả thực không có cách nào dễ dàng thuyết phục, đành phải quay qua cầu cứu người bên cạnh.
Không ngờ Nhiếp Minh Quyết lại làm đúng như người ngoài cuộc, đưa mắt nhìn chỗ khác, bâng quơ nói "Đừng nhìn ta, đây là chuyện nhà của ngươi, ta có tư cách gì nhúng tay?".

Lam Hi Thần hận không thể lập tức đạp hắn một cái, giờ phút này mà còn bỡn cợt cho được! Nhưng biết làm sao? Hắn đa mưu túc trí như vậy căn bản sẽ có cách giúp y, cho nên giận mấy cũng phải ngậm bồ hòn, gượng cười "Làm ơn đi, ngươi quản được cả sáu cõi rộng lớn chẳng lẽ không quản được chút chuyện nhỏ bên gia thất của đạo lữ mình? Với lại ngươi cũng đâu phải người ngoài, sớm muộn cũng thành đại biểu trượng của Cảnh Nghi. Bây giờ ngươi giúp ta, coi như cũng gián tiếp tặng quà cho hắn rồi?". Dứt lời liền đưa tay kéo kéo lọn tóc trước ngực hắn, làm mặt mèo cầu xin.

Nhiếp Minh Quyết ôm ngực thảng thốt "Ngươi vừa nói gì cơ? Ta nghe không rõ, hãy nói lại lần nữa, ta lấy tư cách gì giải quyết chuyện của cháu trai ngươi?".
Lam Hi Thần biểu tình cứng đờ, nghiến răng cười, nặn ra ba chữ "Đại biểu trượng".

Nhiếp Minh Quyết "ồ" một tràng dài, chẳng vội nói năng gì mà nâng ly trà lên hớp một ngụm, sau đó mới nói "Thải Y trấn hiện tại còn chưa có đóng cửa, dẫu sao thì kỷ vật không phải lặn lội phương xa thì cũng là xuống đó mua về, gián tiếp tặng không bằng trực tiếp chọn".

Lam Hi Thần vừa thấy đường sáng liền lập tức phụ họa "Không sai, không sai. Đúng là quà tặng cho ngươi dù sao cũng phải xuống Thải Y trấn, vậy chi bằng chúng ta cùng nhau xuống dưới, xem ngươi chọn cái nào ưng ý liền mua tặng cho ngươi".

Lam Cảnh Nghi nghe chiều thuận tai, có điều ngoài miệng vẫn cố ý tỏ ra giận dỗi "Là vì nể mặt đại biểu trượng, nên ta mới đồng ý, nếu không nhất định sẽ giận đại biểu cữu luôn cho xem".
Lam Hi Thần ở trong lòng âm thầm mắng một tiếng: xú tiểu tử, có chỗ dựa mới liền chạy đến ôm chân, vậy còn dám nói ta có mới nới cũ!

Vì đã lâu không đến, Nhiếp Minh Quyết cũng muốn nhân dịp này xuống Thải Y trấn, thăm lại chốn xưa xem có gì đổi mới hay không. Đương nhiên, nếu kể cả hắn cũng đi thì không thể bỏ lại Hãn Lương Ngọc một mình ở Hàn thất được, mà bắt con bé biến ra hình dạng người lỡ sơ ý sẽ lộ tẩy, làm con bé bị mọi người dị nghị cũng tội. Vậy nên Lam Hi Thần bèn lục lại trong đống y phục hồi bé của mình, cuối cùng tìm được một chiếc áo choàng có mũ trùm đầu, chỉ cần Hãn Lương Ngọc không kéo mũ áo xuống, hai cái tai sói vốn dĩ không nên có của nàng cũng không lo bị người ta nhìn vào.

Lúc bốn người họ đi ngang qua tàng cây ngô đồng ở cổng tiên môn, Lam Cảnh Nghi đứng đó nhìn một lúc lâu, sau đó không nói không rằng chen vào giữa, hai tay mỗi bên ôm lấy một cánh tay của Lam Hi Thần cùng Nhiếp Minh Quyết, mặt mày cao hứng như nhặt được vàng, khiến y và hắn đều không hiểu nỗi xú tiểu tử đang nghĩ cái gì trong đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.