Ma Đạo Tình Kiếp (P2)

Chương 281: Khinh thị (nhị)



Lam Hi Thần thấy thái độ của đệ đệ như vậy, cũng không muốn tiếp tục nói vấn đề khó xử này, đưa mắt nhìn qua rồi rảo bước đi tới cạnh mấy rương bạc với vẻ hồi hộp, thành công kéo được sự chú ý sang vấn đề khác của Lam Vong Cơ. Hắn cùng Ngụy Vô Tiện nhìn nhau một cái rồi cũng đi tới bên mấy cái rương đó, cẩn trọng mở ra, trước hết lấy ra một bộ giá y, sau đó là khăn trùm, phục sức điểm xuyết châu ngọc cùng mấy chiếc lưu tô chạm khắc đuôi phượng. Có lẽ vì là nam nhân cho nên không cần mũ phượng, mà lúc Ngụy Vô Tiện thành thân cũng không có đội, điều này hẳn cũng là bình thường.

Những cái khác thì không nói, riêng bộ giá ý kia mới là điểm khiến Lam Hi Thần nhìn đến thơ thẩn, trong lòng cũng có vô số điều khó nói thành lời.

Không giống giá y thông thường, bộ giá y kia lại là màu xám nhàn nhạt như sương khói cùng màu với sắc áo của Nhiếp Minh Quyết, tay áo thêu cánh phượng, đuôi áo trải trên đất dài ba thước thêu đuôi phượng, lưng áo là thân phượng. Từng đường kim mũi chỉ đều thêu bằng lông vũ màu lam lấp lánh, khi sờ vào còn cảm giác sống động như thật. Bên dưới vạt áo còn thêu vài đóa thụy hương có cánh hoa màu trắng tinh khôi, nhụy hoa màu hồng ngọc rực rỡ bằng kim tuyến. Tuy rằng màu xám thông thường sẽ không có gì nổi bật, nhưng tổng thể bộ giá y này ngược lại vô cùng hoa mỹ bắt mắt.


Ngụy Vô Tiện thuận miệng xuýt xoa "Càn Khôn chi chủ có khác! Đến cả hỷ phục cũng không giống với ai, người ta nếu không áo đỏ chỉ vàng thì cũng là áo lam chỉ trắng. Chiếc áo này cũng quá mức tiên diễm rồi, người bình thường ai lại có khả năng thêu ra? Cũng không biết là nhờ bàn tay của thần tiên cõi nào nữa? Huynh trưởng, Thất tịch này ngươi nhất định sẽ là tân nương xuất sắc nhất".

Lam Vong Cơ nói "Ngươi trong mắt ta cũng xuất sắc".

Ngụy Vô Tiện tủm tỉm "Lam nhị công tử thật không biết xấu hổ! Đời người chỉ có một lần thành thân, ta nói như thế là đang cổ vũ tinh thần huynh trưởng đấy. Ai biết được sau khi thành thân, xét tính hay ghen của đế quân thì mỗi lần xuất hiện có bắt huynh trưởng chúng ta che kín từ đầu đến chân, hoặc là bôi tro tát trấu lên mặt để người khác không phải ngắm hay không? Đến lúc đó, huynh trưởng muốn diễm mỹ tuyệt luân cũng chỉ có thể diễm mỹ tuyệt luân ở trong Tiêu Phòng điện thôi".


Lam Vong Cơ như suy nghĩ gì đó, nhìn nhìn đạo lữ, không nhanh không chậm nói "Vậy ngươi cũng chỉ nên tinh quang sáng lạn trong Tĩnh thất".

Ngụy Vô Tiện cười khúc khích, điểm điểm lên mũi Lam Vong Cơ "Ngươi lại muốn học theo đế quân? Vậy thì không tốt, ta đây còn yêu đời lắm, mà dung mạo lại không so được với huynh trưởng đâu. Ngươi thật là lo xa!".

Lam Hi Thần nghe bọn hắn nói chuyện, bỗng cảm giác chính mình như đang nằm mơ, buộc miệng thốt ra "Các ngươi nói.... có phải ta và hắn sắp thành thân?".

Hai người nọ thôi đùa bỡn, thần sắc hơi cổ quái nhìn y. Ngụy Vô Tiện cười trừ "Huynh trưởng đang nói gì vậy? Cái gì mà "có phải"? Đây chính là "chắc chắn" nha!".

Lam Hi Thần mơ màng hỏi lại "Chắc chắn?".

Lam Vong Cơ nhíu mày "Huynh trưởng, có chuyện gì sao?".

Lam Hi Thần vươn tay sờ sờ tấm giá y, nhàn nhạt nói "Hắn đối với ta đã trải qua hai kiếp tình trường, cứ ngỡ rằng không có cơ hội ở bên nhau. Kỳ thực, ta đến bây giờ vẫn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, cũng không biết nên thế nào làm đạo lữ của hắn".


Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn y một lúc lâu, khiến y có điểm giật mình, không thể không hỏi “Vong Cơ, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”.

Lam Vong Cơ chậm rãi nắm lấy tay y, thở dài “Ta chưa từng nghĩ đến ngươi sẽ xuất các, bước lên đỉnh Thiên huyền Địa hoàng”.

Trên người đối phương truyền đến ấm áp khiến Lam Hi Thần vô cùng an tâm.

Nếu đệ đệ mà y luôn không an lòng có thể suy nghĩ thấu đáo, thật sự là quá tốt.

Lam Vong Cơ thấp giọng “Huynh trưởng, tuy rằng không nên nói, nhưng trong lòng ta thấy bất an……Nơi ngươi đến không hẳn là Linh Chiếu cung, mà đó là đầu sóng ngọn gió, sau khi bước vào chẳng phải là nói một câu đều phải nơm nớp lo sợ……Huynh trưởng, bây giờ suy nghĩ lại nhất định còn kịp”.

Lam Hi Thần nhịn không được phì cười "Ngươi không cần lo lắng cho ta, nếu là mang một cái danh Thánh hậu làm người người bất mãn, sau này ít ra khỏi Linh Chiếu cung là được. Huống hồ Thiên huyền Địa hoàng đã có người có thể sống tốt, ta vì sao không được?".
Lam Vong Cơ không cho là đúng "Sớm biết trở thành tình huống này, từ đầu sẽ không để ngươi dính vào chuyện của Phục Linh đường, cũng sẽ không đến mức để ngươi bây giờ rơi vào cái hố lửa lớn”.

Lam Hi Thần chớp mắt, mềm giọng nhắc nhở "Nào có đáng sợ như thế? Vong Cơ, mấy lời vừa rồi của ngươi không nên nói thêm, bằng không truyền ra ngoài sẽ khiến các quý nhân cho rằng Lam gia bất mãn với hôn sự này. Mà Doãn lang lại đối với ta rất tốt, ta cũng yêu thích hắn, chỉ cần hai chúng ta vĩnh viễn lưỡng tình tương duyệt thì sẽ không có khả năng xấu. Ngươi thử nghĩ thoáng lên mà xem, nếu ta được hắn yêu thích có thể khiến Lam gia trở thành nhạc thất của Càn Khôn chi chủ, thực không biết là phúc khí đã tu luyện mấy đời đâu".

Lam Vong Cơ buông thõng tay, cực kỳ uể oải "Loại phúc khí này, không cần cũng được".
Lục giới là địa phương tuy rộng lớn có nhiều tầng lớp tộc nhân quỳ dưới chân triều bái, nhưng một khi không cẩn thận thì ngay cả mạng sống cũng không còn, nói trắng ra là nơi ăn thịt người không nhả xương. Lam Vong Cơ hắn chỉ cần huynh trưởng bình an sống thật tốt thôi.

Tâm tình như bão tố Lam nhị công tử liền nghe huynh trưởng nhà mình vô tư lự nói “Cần chứ! Nếu không sẽ biến thành ta với Doãn lang không thể ở bên nhau. Lúc đó thì nước sôi không còn yêu trứng luộc, đường đỏ không còn yêu sơn trà, thịt heo không còn yêu nấm hương, củ cải cũng không yêu con thỏ thì phải làm sao?”

Lam Vong Cơ “……”. Hắn khả năng bị hoa mắt ù tai rồi. 

Thấy Lam Hi Thần không giống nói giỡn, Lam Vong Cơ suýt nữa tự đấm vào ngực, than rằng “Huynh trưởng, ngươi nghĩ thật đơn giản. Lấy thân phận của hắn, yêu thích nhưng không đồng nghĩa sẽ bảo vệ!”.
Huống chi Nhiếp Minh Quyết mới không phải người thành thật gì, bằng không trước đó vì sao năm lần lừa gạt bảy lượt dụ dỗ huynh trưởng hắn, lại còn để kẻ khác có cơ hội hãm hại y mà không xử lý?

Không còn ai ghê gớm khó đoán hơn Nhiếp Minh Quyết.

Lam Hi Thần tràn đầy tự tin đáp “Nhưng ta cảm thấy Doãn lang rất đáng để phó thác chung thân”.

Lam Vong Cơ nói lời thấm thía khuyên nhủ “Huynh trưởng, ngươi cứ thế tin tưởng đế quân sẽ không phụ ngươi? Hắn là quân chủ của vạn vật thế gian, về sau nếu tình cảm lung lay đối tốt với nữ nhân nào đó, ngươi có náo lên cũng vô dụng, đến lúc đó cả cơ hội hòa li cũng không có”.

Lam Hi Thần hơi kích động “Sẽ không đến mức đó đâu. Vả lại, thánh chỉ tứ hôn đã hạ, cho dù ta suy nghĩ lại thì có thể làm thế nào đây?”.
Lam Vong Cơ làm như đã sớm nghĩ tới này đó, nghe vậy không suy tư thêm, nói thẳng “Vậy thì cáo ốm, trước khi ngày đại hôn báo bệnh mà chết, sau đó ta lặng lẽ đưa ngươi đi, tìm một nhân gia đáng tin cậy hơn làm đạo lữ cũng tốt, du sơn ngoạn thủy cũng được, tóm lại sống tự tại mới là quan trọng nhất”.

Lam Hi Thần cười “Thế thì ngươi bắt ta cả đời giấu đầu cụp đuôi, ngay cả chính bản thân mình đều không thể làm hay sao? Chưa kể con mắt của Doãn lang lớn lắm, tránh không thoát được hắn đâu”. Rồi y chợt ý thức được có gì đó không đúng, chớp mắt khó hiểu “Vong Cơ, hôm nay ngươi làm sao thế? Không khách khí với biểu ca đã đành, đột nhiên lại không muốn ta thành thân với Doãn lang, còn có thành kiến với hắn nữa. Có phải xảy ra chuyện gì không?".

Lam Vong Cơ như định nói gì đó, rốt cuộc vẫn là lựa chọn nuốt xuống. Ngụy Vô Tiện vẫn là thay hắn lên tiếng, nửa giải thích nửa trêu chọc "Không có gì đâu, Lam Trạm chỉ là nghĩ tới ngày sau không được thường xuyên gặp mặt ngươi, đâm ra bất an mới lo lắng đủ thứ. Huynh trưởng mình sắp bị người khác bắt đi mất, làm đệ đệ có thể không nghĩ nhiều sao?".
Lam Hi Thần "à" một tiếng, vui vẻ bảo “Được rồi, Vong Cơ ngươi đừng lo lắng cho vi huynh, Doãn lang về sau nếu dám không tốt với ta.....” Y tiện tay cầm lên ngọn nến có ánh lửa hừng hực cháy trên giá đặt ở trước mặt bọn họ, cười cười “Dù sao thì hai ngươi cứ yên tâm, hắn không nhất định sẽ không phụ ta đâu”.

Cho đến khi rời khỏi Hàn thất, Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện sửng sốt, tự hỏi huynh trưởng nhà mình lấy xuống nến lửa là có ý gì nha?

Không, nhất định không phải ý mà bọn họ nghĩ đâu!

Nhưng vô luận như thế nào, nếu y đã bày tỏ vui mừng cùng nhận định hôn sự này, thân là gia đệ hình như ngoại trừ chúc phúc thì không có lựa chọn khác.

Lam Tư Truy đột nhiên bước vào, thi lễ, nói "Dưỡng bá, dưỡng phụ, Ngụy tiền bối. Lam tam tiên sinh truyền lời, Lam lão thái gia gọi ba người đi Tây viện một chuyến, nói Lam cô nãi từ phương xa ghé lại”.
Nội tộc của Lam gia tổng cộng chia thành hai phòng đích, xuất. Thanh Hành Quân Lam Khánh Lộ cùng tam tiên sinh Lam Khải Nhân là đích phòng, thứ phòng ngoài nhị tiên sinh Lam Mặc Đình thực chất còn có một muội muội song sinh của lão tên gọi Lam Uẩn Thanh, môn sinh trong nhà thường gọi là Lam cô nãi. Lúc Lam Hi Thần mười một tuổi, Lam Uẩn Thanh đã xuất giá, nàng lấy chính là Vinh vương - em trai của hoàng đế Huyền Chính, nắm giữ một nửa binh quyền Khải Côn quốc trong dân gian - từ đó bỏ qua thân phận thứ nữ, trở thành Vinh vương phi phong quang vô hạn. Nhìn chung trong ba nữ sinh độc đinh của Lam gia, ngoại trừ nữ gia chủ duy nhất là Lam Dực lấy chồng ở tận Bắc Cương xa xôi, Lam Nhu Thủy lấy một anh hùng hào kiệt trong chốn giang hồ thì Lam Uẩn Thanh mới là vị tiểu thư gả đến chỗ tốt nhất.
Lam Uẩn Thanh lúc trẻ mỹ mạo lanh lợi, cùng với Lam Khánh Lộ một nam một nữ là hai môn sinh nội tộc được Lam Diệp yêu thích nhất. Mối hôn sự gả vào hoàng thất kia chính là tự bản thân nàng tìm được, hoàn toàn không nhờ vào gia thế mai mối, tuy nhiên khi gả lại cực kỳ vẻ vang, cũng đủ cho thấy phía nhà chồng hoàn toàn không để ý thân phận thứ nữ của nàng, mà quan hệ thông gia giữa Vân Thâm Bất Tri Xứ- Vinh vương phủ tuy không sâu sắc nhưng hòa hảo lại mang đến lợi ích danh vọng không nhỏ. Lam Hi Thần trước kia cũng nguyện ý thân cận vị biểu cô mọi thứ đều xuất sắc này, đến giờ thái độ vẫn không đổi. Duy Lam Vong Cơ lúc này nghe xong Lam Tư Truy bẩm báo, trên mặt lại lộ ra một trận chán ghét.

Lam Hi Thần thấy vậy, biết hắn không thích một nhà Lam Mặc Đình kiểu gì cũng sẽ từ chối gặp, bèn kéo kéo tay áo hắn, nhỏ giọng nhủ "Vong Cơ, biểu cô thật lâu lắm rồi mới trở về, ngươi thân là chất tử cũng nên cho nàng chút mặt mũi đi".
Lam Vong Cơ có tâm tư trong lòng, quả thật nếu như có thể, hắn đời này đều không muốn nhìn thấy những thứ không vừa mắt!

Nhưng bây giờ không phải thời điểm tùy hứng, Lam Diệp lại đối với Lam Uẩn Thanh ít nhiều có quan tâm, căn bản không có bao nhiêu chán ghét, một mặt là cháu gái một mặt là bởi nhà chồng của nàng đem lại danh tiếng cho Lam gia. Thế nên dù biết rõ hắn không thích nhưng vẫn phái người đến mời, hắn cũng không có lý do chính đáng là làm cháu trai lại có quyền từ chối.

Huống chi vừa rồi còn xảy ra chuyện chướng mắt, Lam Uẩn Thanh không sớm không muộn lại xuất hiện ngay lúc này, không thể nói là trùng hợp được.

Cũng tốt, vừa hay Lam nhị công tử nhà ta đang không đủ dịp châm chọc thứ phòng đây.

Lam Vong Cơ không lo Lam Diệp vì thái độ của hắn mà bất mãn, hắn chỉ không muốn để cho huynh trưởng thêm phiền, thúc phụ hai bên tóc mai đều đã bắt đầu hoa râm mà còn bị kẻ khác soi mói.
Lam Hi Thần nhìn sắc mặt lúc âm lúc trầm kia, tự dưng thấy không ổn liền nói lảng qua Ngụy Vô Tiện “Đệ tức có muốn theo bọn ta qua đó một chuyến không?”.

Ngụy Vô Tiện vội vàng lắc đầu “Nếu vị biểu cô kia thật lâu mới về, ta không nghĩ muốn đi tham gia náo nhiệt đâu”, sau đó bày một khuôn mặt tuấn tú mất kiên nhẫn khoát khoát tay rời đi.

Đùa chứ, hắn vẫn còn cả đống sổ sách đang chờ đè chết hắn ở Thu Chi phòng kìa! Người Lam Vong Cơ không thích, nên để đích thân Lam Vong Cơ giải quyết mới thỏa đáng, hắn đi thêm chỉ tổ dư thừa.

Lam Hi Thần bất đắc dĩ mang theo đệ đệ đi Tây viện, mới đến gần cửa, liền nghe được tiếng cười của Lam Diệp truyền đến.

Đột nhiên có gọng nói của một thiếu phụ truyền đến “Biểu thúc nên cười nhiều mới phải, chuyện gì cũng không quan trọng bằng thân thể của người”.
Trong giọng nói oán trách của Lam lão thái gia tràn đầy hài lòng “Uẩn Thanh, ngươi vẫn như trước chỉ toàn giỏi nói ngọt”.

“Cô nãi hiếm hoi lắm mới có thể trở về thăm nhà, việc trong Vương phủ bộn bề, mong lão thái gia không trách cứ”.

Lam Hi Thần mơ hồ nhận ra chủ nhân của giọng nói kia, góp thêm thú vui chính là bà tử tâm phúc bên người Lam Uẩn Thanh - Phùng ma ma.

Có môn sinh chạy vào thông báo “Lam tông chủ, Lam nhị công tử tới”.

Trong phòng lập tức yên tĩnh, mấy đạo ánh mắt bắn tới.

Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ làm lễ “Tôn nhi gặp qua thúc công, chất tử gặp qua biểu cô”.

Lam Diệp khẽ nâng mí mắt, ngữ khí hòa ái “Lại đây ngồi đi, chuyện Hi Thần sắp xuất các nơi nơi đều đã biết, biểu cô của các ngươi hôm nay cố ý trở về chính là đem quà chúc mừng đại hôn sắp tới đấy”.
Lam Hi Thần cười thẹn cảm ta, Lam Vong Cơ ngược lại ổn định tinh thần, ánh mắt nhìn về phía nữ tử trung niên ngồi gần Lam Diệp.

Lam Uẩn Thanh so với Lam Khải Nhân không có chênh lệch tuổi tác bao nhiêu, song làn da lại không hề nhăn nhúm như mụ tử, búi một búi tóc Hoa Quan lỏng loẹt, mày liễu, mặt trứng ngỗng, khí chất dễ gần, một thân trang phục hoa lệ, khuyên tai hồng ngọc cùng trâm cài khảm hồng bảo hoà lẫn trong tóc, lại hiện ra nét đẹp phóng khoáng hiếm có của một phụ nhân trung niên. Mắt thấy Lam Vong Cơ nhìn mình chằm chằm, kinh ngạc hỏi "Trên mặt ta có dính gì sao? Nhị chất tử sao lại nhìn ta đến không chớp mắt như vậy?".

Lam Vong Cơ nhàn nhạt đáp "Không có gì! Chẳng qua thấy biểu cô quả nhiên rất giống biểu thúc".

Lam Uẩn Thanh khẽ nhếch đuôi lông mày "Nhị chất tử thật biết nói bỡn a! Ta cùng biểu thúc ngươi là huynh muội song sinh, đương nhiên dung mạo giống nhau là quá bình thường. Không phải ngươi với đại chất tử cách nhau ba tuổi mà còn giống đến tám, chín phần sao?".
Lam Vong Cơ thản nhiên nói "Phải, rất giống! Chỉ là biểu cô xuất các thật lâu hôm nay đột ngột trở về, vừa hay huynh trưởng mới bị phụ tử biểu thúc dọa sợ, lúc này nhìn đến gương mặt ngươi thật giống bọn họ, nên thấy lạ mà thôi".

Thâm ý phía sau câu nói bâng quâng quơ kia không nhẹ, kẻ có não nghe rồi thấy hoang mang. Tính tình của Lam Vong Cơ vốn là lãnh đạm cường ngạnh, chỉ là trước kia chưa từng xử sự như vậy với Lam Uẩn Thanh thôi, lúc này vừa nói như vậy, ngoại trừ làm cho người ta không thoải mái, lại còn chưa cảm thấy ngột ngạt.

Lam Diệp kinh ngạc "Dọa sợ?".

Lam Hi Thần không định chuyện bé xé ra to, nhưng vừa muốn mở miệng lại bị Lam Vong Cơ cướp lời "Chính là bị biểu ca đem độc dược tới tận phòng, cũng không biết độc dược kia lấy từ chỗ nào, đúng lúc biểu cô lại về nha cách đây không lâu. Vong Cơ vốn hoang mang, bây giờ lại càng hoang mang".
Lam Diệp thu hồi tiếu ý, hơi đảo mắt nhìn qua Lam Uẩn Thanh. Đối với ông, tuy thứ tôn nữ bao lâu nay đem lại hôn kỳ tốt, nhưng đích tằng nhi theo ông từ bé rốt cuộc phân lượng vẫn nặng hơn. Động đến đứa nhỏ này, ông nhất định không để yên.

Lam Uẩn Thanh giật giật khóe môi "Nhị chất tử, lời này của ngươi là có ý gì? Ta cũng vừa mới trở về cách đây hai canh giờ, vừa trở về liền đi thẳng tới Tây viện, còn chưa có gặp qua ca ca cùng điệt nhi của mình đâu".

Lam Vong Cơ khẽ nhấp một ngụm trà, đạm mạc nói "Biểu cô, ta cũng không có nói độc kia do ngươi đưa tới, ngươi hoảng cái gì?".

Lam Uẩn Thanh ngẩn ra, ậm ờ mấy tiếng trong miệng. Phùng ma ma theo hầu bên cạnh nàng nhịn không được bất mãn, nói “Lam nhị công tử được xem là tấm gương mẫu mực nhất Lam gia, vậy mà lúc này quy củ của ngươi đâu? Gặp trưởng bối ngươi mà một câu chào hỏi cũng không có lại còn dám nghị luận lung tung. Thật quá mức vô lễ”.
Lam Vong Cơ nẩy mi mắt, trừng lớn nhìn Phùng ma ma, lạnh giọng "Ngươi cùng biểu cô ta xuất các từ khi ta mới tám tuổi, đến bây giờ về nhà còn không quá hai lần, làm sao biết rõ ta được xem là tấm gương mẫu mực nhất Lam gia như vậy? Cho hỏi, còn chuyện gì trong cái nhà này không lọt khỏi tai mắt của ma ma không?".

Phùng ma ma cứng họng, chẳng sợ trả lời không được đã bị Lam Vong Cơ trừng đến mềm nhũn cả người. Vốn cho rằng lấy thân phận bà tử tâm phúc của Lam Uẩn Thanh, tuổi tác càng là ngang vai trưởng bối thì có thể lên tiếng nói vài câu, ai ngờ được lại bị bậc lại đến xương cũng muốn rã thế này chứ! Linh tính bà ta đột nhiên mách bảo rằng: Lam nhị công tử này tuyệt đối không nên tiếp tục chọc vào.

Bà ta còn nhớ rõ thời điểm bồi giá theo Lam Uẩn Thanh, Lam Vong Cơ bất quá chỉ mới là đứa nhóc tám tuổi, tuy nhiên thái độ quá nửa là đã biết quan sát động tĩnh của người khác, làm bà ta thoáng hoài nghi tiểu tử này ngày sau khẳng định bản lĩnh muốn so với phụ thân hắn Lam Khánh Lộ còn dữ dằn hơn gấp bội? Không ngờ cách biệt một thời gian dài như thế, bà ta cũng đi hơn nửa đời người, gặp lại Lam nhị công tử trong thân xác nam nhân trưởng thành, hoài nghi kia thế mà lại thành sự thật.
Cũng còn may vì hắn không làm tông chủ, nếu không, lời vừa rồi của bà có phải sẽ chọc đến hắn không nói hai lời liền một quyền hất văng bà ra khỏi cửa?

Lam Uẩn Thanh đột nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt Lam Hi Thần, toan quỳ xuống, y vội ngăn trở, gần như thét lên "Biểu cô làm gì vậy?".

Lam Uẩn Thanh áy náy đầy mặt "Đại chất tử, ta biết biểu ca ta trước giờ thái độ đối với ngươi không tốt, luôn khó dễ khiến ngươi không ít lần chịu ủy khuất, ta thực thấy có lỗi thay ca ca mình, tại đây thay hắn xin lỗi ngươi".

Lam Hi Thần khó xử nói "Biểu cô, ngươi đứng lên đi, ngươi cứ muốn quỳ như thế làm ta tổn thọ mất.....". Đột nhiên cả người y lành lạnh, khẽ nhìn qua mới phát hiện Lam Vong Cơ rất không vui mà nhìn y, đột nhiên nghĩ tới chuyện trước đó, thế là do dự một chút bèn bổ sung "Thực ra do ta không muốn tranh chấp với biểu thúc mà thôi, biểu cô không cần phải đồng tình ủy khuất với ta".
Lam Uẩn Thanh đờ ra, không nghĩ đến Lam Hi Thần đột nhiên có thể lạnh nhạt như vậy. Chiếu theo tính cách của y, lẽ ra phải là mềm giọng an ủi nàng rồi tự trách các kiểu mới đúng chứ!

Có vấn đề nga! Đứa cháu trai họ này của nàng trước giờ yếu đuối nhu nhược, ai cũng không dám đắc tội thì sao có thể đột nhiên xem như không có gì cho được?

Đuôi mắt khẽ đảo đến trên mặt Lam Vong Cơ, nàng rốt cuộc ngộ ra đáp án, trong lòng đối với nhị chất tử xuất hiện một tia bất an.

Nếu Lam Hi Thần là mỏng manh thuần túy dễ bị bắt nạt, Lam Vong Cơ chính là hoàn toàn ngược lại. Đừng nhìn vẻ bề ngoài thấy hắn kiệm lời ít nói ít giao lưu mà cho rằng hắn nhát gan, thực chất hắn chỉ đang quan sát xem ngươi có đáng để hắn tiếp xúc hay không mà thôi. Đối với hắn, ai cũng đều ở dưới mí mắt, không đáng cho hắn coi trọng thì đừng nghĩ hắn sẽ nhìn ngươi ngang hàng.
Không biết qua bao lâu, Lam Uẩn Thanh mới nặn ra một nụ cười "Đại chất tử đã nói như vậy, người làm biểu cô ta cũng thấy an tâm phần nào. Ta biết ngươi trước giờ vẫn luôn bao dung độ lượng như vậy, ta cũng không biết làm sao hóa giải khúc mắt giữa ngươi với ca ca để một nhà Lam gia trên dưới hòa thuận, nhưng là ta tin hắn cùng nhi tử sẽ không hãm hại ngươi giống như mấy bọn phi tử hoàng thất tranh giành quyền lợi".

Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói "Đúng vậy, không giống bọn chúng đâu, mà làm theo hình thức khác".

Ý cười bên môi Lam Uẩn Thanh cứng ngắc như tượng. Lam Diệp hơi không vui, mềm giọng nhắc nhở "Vong Cơ, hiếm khi biểu cô ngươi mới về nhà, đừng nói chuyện khó nghe quá!".

Lam Uẩn Thanh được lời này cứu vớt, chốc lát lại khôi phục nụ cười ôn hòa “Biểu thúc đừng giận nhị chất tử! Dù sao cũng là ca ca ta làm ảnh hưởng đến huynh trưởng hắn, nếu không có dọa chết đại chất tử đã là may mắn rồi. Ta cũng có thể thông cảm, hiển nhiên từ nãy đến giờ trong lòng nhị chất tử không dễ chịu đâu.....”.
Lam Vong Cơ không chút khách khí đánh gãy lời Lam Uẩn Thanh “Không đâu, trước đó ta cảm thấy rất tốt. Ngược lại là biểu cô nhắc đến chữ "chết" kia trên người huynh trưởng, bây giờ ta mới bắt đầu không dễ chịu”.

Lam Uẩn Thanh thân thể run rẩy, nụ cười trên mặt sắp không duy trì được nữa rồi.

Phùng ma ma thấy thế liền đánh tiếng qua Lam Hi Thần “Lam tông chủ, ngươi có phải nên nói gì đó không? Cô nãi ở xa xôi vừa nghe nói chuyện của ngươi, biết đây là dịp hiếm có liền vội vàng trở về thăm ngươi, hân hoan muốn chia vui cùng ngươi, kết quả ngươi thì sao? Ngay cả một chút tâm tư cảm niệm đều không có, lại nỡ lòng nào để Lam nhị công tử bất kính với nàng như thế?”.

Lam Hi Thần lúng túng "Việc này......".

Lam Vong Cơ vẻ mặt dửng dưng “Phùng ma ma đây là thế nào? Ta với biểu cô không xách kiếm ẩu đả cũng không miệng mồm cãi nhau, nói đều là lời xuất phát từ tâm can, có điểm nào bất kính?”. Hắn nói xong, nghiêng đầu nhìn Lam Uẩn Thanh “Biểu cô, ta có đắc tội ngươi?”.
Lam Uẩn Thanh miễn cưỡng cười cười “Không đắc tội”.

Lam Hi Thần khẽ thở phào một hơi, nhu hòa nói "Biểu cô lần này từ phương xa trở về chúc mừng, ta vô cùng cảm kích, bây giờ liền sai người dọn Tuyền thất cho ngươi nghỉ ngơi".

Lam Uẩn Thanh vội xua tay "Không cần đâu, lát nữa ta đến từ đường thắp hương, lại thăm ca ca cùng điệt nhi xong sẽ lập tức trở về kinh thành. Về phần quà cưới, ta đã sai người đem vào Thu Chi Phòng rồi, ngươi có thể tới xem sau".

Lam Hi Thần tròn mắt "Biểu cô về gấp như vậy?".

Lam Uẩn Thanh gật đầu "Vương phủ nhiều việc, ta phải cố dàn xếp lắm mới có được một ngày rảnh rỗi, từ đây đến kinh thành đi đi về về cũng tính tròn một ngày rồi....". Trong lúc nói, nàng hơi xuất thần nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lam Hi Thần.

Đứa cháu trai họ này của nàng, dung mạo thật đúng là được Tạo hóa ưu ái mà!
Lam Uẩn Thanh vẫn còn nhớ rất rõ năm đó ngay sau khi rước người ra khỏi cửa, còn chưa có bước lên kiệu hoa thì đã nghe phu quân của nàng - Vinh vương - vừa cùng nàng tay nâng hồng tú cầu song song cất bước vừa lẩm bẩm đầy thổn thức “Mỹ nhân! Nam hài mà đã là một cái hảo mỹ nhân như vậy, lớn lên còn kinh diễm đến nhường nào? Bản vương thật là vô phúc a!”.

Ban đầu, Lam Uẩn Thanh còn cho rằng Vinh vương đã vô tình nhìn trúng một nữ đệ tử nào đó, thoáng chút đã phát ghen. Thế nhưng đính chính lại, hai từ "nam hài" kia lại như một tiếng sét đánh xuống đỉnh đầu. Quanh quẩn trong Vân Thâm Bất Tri Xứ lúc đó, nam hài cũng như người có dung mạo xuất sắc nhất chỉ có duy nhất Lam Hi Thần. Kỳ thực người để mắt tới Lam Hi Thần ngay từ nhỏ không phải ít, dạng người nào cũng có, thế nhưng Lam Uẩn Thanh cất công tự mình tìm ra bến đỗ tốt, một đường tiến thân xa hơn, trượng phu cư nhiên lại ngay trong ngày cưới để mắt tới cháu trai họ chỉ mới mười một tuổi của mình. Đây là đang trêu ngươi nàng sao? Loại suy nghĩ này khi đó quả thật suýt nữa là bức điên nàng, hận không thể lập tức quay đầu lại xông vào nhà, một kiếm đem gương mặt khiến người ta xiêu hồn lạc phách của Lam đại công tử rạch nát đến không thể nát hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.