Ma Đạo Tình Kiếp (P2)

Chương 288: Họa khởi (tam)



Minh nguyệt treo cao, ánh trăng như sương.

Cánh hoa thược dược hơi cụp lại, phảng phất như người thiếu nữ ban ngày hồn nhiên rạng rỡ dỡ xuống lớp trang phục lộng lẫy chìm vào giấc ngủ say.

Lam Hi Thần cùng Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng ngửi một cái, sắc mặt lập tức đồng trở nên khó coi.

Bọn họ không chần chờ nữa, đi đến trước chân tường cầm lấy hai trong số năm cái xẻng mà thợ tỉa hoa không biết đã đặt ở chỗ đó bao lâu, chậm rãi đi vòng quanh bụi hoa thược dược.

Hai người muốn xác định lại những gì lờ mờ thấy được hồi sáng.

Rất nhanh hai lưỡi kim loại dừng lại ở một chỗ, mượn ánh trăng sáng, Ngụy Vô Tiện ngồi xổm xuống dò xét nơi đó.

Chỗ đất nọ nhìn tương đối tơi xốp, hẳn là không lâu trước đây từng xới qua xới lại.

Lam Hi Thần tay cầm cái xẻng nắm chặt.


Dưới mảnh thược dược này sắp sửa nhìn thấy cái gì, trong lòng hai người mơ hồ hiểu rõ, nói không khẩn trương đó là gạt người.

Nhưng mà vô luận như thế nào bọn họ nhất định phải tận mắt nhìn thấy mới có thể an tâm.

Lam Hi Thần hạ một xẻng xuống, đào lên một đống đất.

Bởi vì không có rọi đèn, chỉ nhờ vào ánh trăng nên không cách nào cẩn thận phân biệt màu sắc của bùn đất, Ngụy Vô Tiện cắn chặt răng một xẻng tiếp một xẻng đào đất, mùi thối quanh quẩn ở chóp mũi càng ngày càng nồng đậm.

Đất hai bên dần dần nhô cao, lại một xẻng hạ xuống, đầu xẻng nhọn bỗng nhiên chạm đến một vật.

Trong lòng cả hai bỗng nhiên cuồng loạn, lập tức dừng lại nhìn xuống nơi đó.

Trong bùn đất đen vàng lờ mờ nhìn thấy một vật, lại không phân ra là vật gì.


Ngụy Vô Tiện ổn định lại tâm thần, xích lại gần nhìn kỹ, rốt cục nhìn ra đó là cái gì.

Đó là một cái tay người!

Hơn nữa cánh tay kia thon nhỏ, giống như cánh tay của một đứa trẻ chưa quá mười lăm tuổi.

Lam Hi Thần đột nhiên lui về phía sau, nhịp tim đập như trống.

Y có thể xác định đó là một cái tay người, dưới mảnh thược dược xinh đẹp này chôn không phải xác mèo hay xác chó gì cả, mà là thi thể người!

Nhưng mà vẫn chưa đủ.

Đây là hậu hoa viên Vinh vương phủ, coi như nơi đây chôn thi thể lộ ra ánh sáng, thì Vinh vương phủ vẫn có thể tìm được kẻ chết thay.

Ai có thể chứng minh người bị hại dưới hoa thược dược này là bị người của Vinh vương phủ sát hại đây? Mà quan trọng nhất, ai mới là thủ phạm?

Chỉ cần Vinh vương phủ trên dưới một mực chắc chắn không có ai hành hung, sẽ tự có một trăm loại biện pháp ứng biến.


Trong đầu Lam Hi Thần lóe lên ý nghĩ này, lại bất chấp buồn nôn sợ hãi, tranh thủ thời gian dùng xẻng đào đất lấp lại lần nữa.

Minh Nguyệt trốn vào mây đen, bóng đêm tựa hồ càng đậm.

Ngay lúc một xẻng cuối cùng vừa mới lấp lại, toàn thân Lam Hi Thần bỗng nhiên cứng đờ.

Y ngửi thấy mùi máu tươi mới mẻ!

Cứ việc hiện tại không nghe được động tĩnh khác, nhưng mà mùi vị này không cách nào giấu diếm được cái mũi của y .

Càng khiến Lam Hi Thần ngoài ý muốn chính là, mùi máu tươi ấy càng ngày càng nồng nặc, điều này ý nghĩa nguồn gốc mùi này cách hai người càng ngày càng gần.

Ngụy Vô Tiện thấy y thần sắc bất ổn liền kêu y tránh ra xa, sau đó tự mình gắt gao nắm chặt cái xẻng nhanh chóng hạ thấp thân thể, mượn bụi hoa thược dược miễn cưỡng che kín thân hình, xuyên thấu qua cánh hoa nhìn về phía phương hướng mùi vị truyền đến.
Tiếp đó, cả hai bỗng dưng giật mình mở to hai mắt.

Có người đến!

Có hai người một trước một sau nâng cái gì đó hướng vị trí hai người đi tới.

Lúc này mặt trăng vừa lúc từ trong tầng mây chui ra ngoài, Lam Hi Thần cùng Ngụy Vô Tiện mượn ánh trăng thấy rõ là hai gã nam tử trẻ tuổi mặc y phục của gã sai vặt.

Thứ hai gã sai vặt nâng hình như là.....

Lam Hi Thần cố bình tĩnh nhìn thứ vắt ngang ở giữa hai người, theo mùi máu tươi nồng đậm không ngừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ mỗi một dây thần kinh của y, đã có thể xác định đó là cái gì.

Đó là một cỗ thi thể bị chăn đắp bọc lấy!

Vào thời điểm này, ở địa điểm này, còn có mùi máu tươi gay mũi kia, y đương nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng người bị quấn ở trong ổ chăn kia là còn sống.

Bọn hắn đây là tới chôn xác?

Ngụy Vô Tiện niết nhẹ đầu vai Lam Hi Thần ngụ ý bảo phải bình tĩnh, khiến cho y tâm niệm xoay nhanh, không chuyển mắt nhìn hai gã sai vặt càng đi càng gần, mặc dù khiếp sợ nhưng cũng không hoảng hốt.
Hai gã sai vặt bình thường, thật sự chưa đến lúc bất đắc dĩ, thân là thần tiên hai người thừa sức đối phó được.

Đương nhiên, đối với hai người hiện tại mà nói, có thể không bị phát hiện là tốt nhất.

Theo hai gã sai vặt càng đi càng gần, Lam Hi Thần ngược lại bình tĩnh trở lại, ngay cả tim đập như sấm ban đầu đã dần dần khôi phục như thường.

Nguy hiểm luôn luôn tồn tại cùng cơ hội, hai người kia đột nhiên xuất hiện mặc dù mang đến nguy hiểm bị phát hiện, nhưng cũng làm y cùng đệ tức có khả năng biết càng nhiều tin tức hơn.

Hai gã sai vặt đến một bụi thược dược cách đó không xa thì ngừng lại, đặt thi thể xuống trên mặt đất, một người trong đó thấp giọng nói “Làm việc đi, làm xong sớm còn trở về sớm. Lão tử buồn ngủ muốn chết!”.

Một người khác lầm bầm “Còn tưởng thằng nhóc này có thể sống lâu thêm mấy ngày nữa, ai ngờ hôm nay liền bị vương gia giày vò đến chết. Thật sự là xúi quẩy, hôm nay ta vốn cũng đã sớm ngủ chứ có trễ hơn ngươi là bao......”.
Lam Hi Thần xuyên thấu qua khe hở thân hoa quan sát tỉ mỉ hai gã sai vặt, phát hiện trên chân hai người đều bọc vải mềm, thời điểm nói chuyện trên mặt không thấy khẩn trương chút nào.

Hàn khí từ đáy lòng y xông ra.

Biết lòng bàn chân bọc vải mềm là để giảm bớt động tĩnh, lại không thấy khẩn trương, điều này nói rõ việc hai người nửa đêm chôn xác đã làm đến tương đối thành thục.

Mà loại thuần thục này thì đồng nghĩa hơn trăm thi thể đã bị chôn xuống dưới như vậy trong nhiều đêm liên tiếp, hoặc là mỗi đêm đều như thế.

“Bớt oán trách vài câu đi. Buổi tối vương gia ra khỏi phòng, khi trở về sắc mặt liền không tốt, ngay cả vương phi cũng bị lôi ra chịu trút giận. Đoán chừng là vương gia có chuyện gì không hài lòng mới tìm đến nam hài này, vậy cũng chỉ trách nam hài này mệnh ngắn, nên chết vào hôm nay thôi”.
“Tào Tín ca, trong lòng ta không biết làm sao luôn có chút bất an. Ngươi nói chúng ta làm loại chuyện này nhiều có phải sẽ gặp báo ứng không?”.

Lam Hi Thần nấp sau bụi hoa cắn môi cười lạnh.

Y cam đoan, nhất định bọn hắn sẽ gặp báo ứng!

Hiện tại không cần chứng cứ, đoán đã có thể biết lão già Vinh vương sau khi từ chỗ y rời đi không có chỗ phát tiết ác niệm, liền tìm tới đứa bé nam đã chết trước mắt.

Từ trong đối thoại của hai gã sai vặt với nhau có thể xác định, nam hài chết đi không phải tiểu đồng trong phủ, mà là con trai nhà lành bên ngoài.

Một gã sai vặt khác xem thường, “Báo ứng? Ngươi thật đúng là tin những lời này à? Hơn ba mươi năm nay chúng ta thay vương chôn xuống thi thể không có năm mươi cũng có hơn trăm cỗ, ngươi coi coi có người nào hóa thành lệ quỷ lấy mạng chưa? Lại nói, người là do vương gia chơi chết, chúng ta chỉ là giúp đỡ chôn xác, đây là để bọn hắn nhập thổ vi an, nói ra vẫn là làm việc thiện, làm sao lại gặp báo ứng?”.
Có một câu gã sai vặt không tốt nói ra: Nếu gặp báo ứng cũng là vương gia gặp trước kìa.

Lam Hi Thần càng nghe sắc mặt càng khó nhìn.

Vinh vương xem ra không chỉ là súc sinh, mà còn là dê già đại biếи ŧɦái, sau khi cưỡng đoạt liền gϊếŧ người diệt khẩu. Vừa muốn thỏa mãn nhục dục lại vừa không muốn mất đi thể diện hoàng thất, loại nhân phẩm hạ đẳng này mà có thể sống thọ khỏe mạnh, y chết cũng phải làm cho trời sập!

“Nói cũng đúng nhỉ?”.

“Được rồi, làm việc đi” .

Gã sai vặt lúc trước có chút lo lắng đi về phương hướng của hai người đang lẩn trong bụi hoa.

Lam Hi Thần khẽ nhìn qua Ngụy Vô Tiện, thấy hắn bặm môi cười mới thầm than cho hai gã sai vặt kia. Tội nghiệp, bình thường có thể không sợ báo ứng mà chôn xác trót lọt, nhưng hôm nay xui thay lại có mặt đệ nhất ma đạo chi sư ở đây, bọn lệ quỷ hiển nhiên sẽ không tha cho bọn hắn a!
Đúng như y suy nghĩ, Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng chuyển động Hỏa Vũ, tà khí cũng từ từ xuất hiện làm người ta không thấy gió đêm mà vẫn lạnh sống lưng.

Đúng lúc này, gã sai vặt kêu Tào Tín “Chuyển sang chỗ khác, chỗ bên kia trước đó không lâu không phải mới chôn một đứa nhóc. Đúng rồi, nhà tiểu tử đó hình như bán đậu hũ ngon lắm”.

Gã sai vặt khác thở dài “Kỳ thật tiểu tử kia có chút đáng thương, ta từng nhìn thấy hắn lững thững đi theo mẹ mình bán đậu hũ, trên tay còn cầm sách đọc bài rất chăm chỉ nữa, cũng chỉ mới mười một tuổi”.

Tào Tín xùy cười một tiếng “Nếu không phải bị vương gia nhìn trúng, đứa bé nam ấy thế nào lại ở chỗ đất này? Tương lai biết đâu có thể nhờ tài học mà trở thành trạng nguyên đầu bảng, cùng lắm thì làm quan ngũ phẩm nào đó? Hầy, có trách thì trách số trời để cho nó có dung mạo tương tự nam hài mà vương gia mê đắm từ ba mươi năm trước. Cũng không biết chúng ta phải làm chuyện này tới khi nào nữa?”.
“Ta nghĩ hẳn là cả đời! Nghe nói đợi đến lúc vương phi để cái vị tiên sinh gì đó mở lớp giảng đạo, tùy thời những đống xác chết này theo đó sẽ được lật lên. Lấy ham muốn của vương gia mà tính, rồi sẽ có thêm hàng trăm cái xác mới nữa lần lượt nằm xuống vị trí này thôi".

"Thật sao? Cơ mà vị tiên sinh kia hình như là người nhà của vương phi, bà ta sao lại nghĩ tới chuyện làm xấu bổn tộc? Như thế có phải là tự cào rách mặt mũi mình?".

"Người cùng bổn tộc nhưng không có nghĩa là người cùng huyết thống, hơn nữa ta nghe thấp thoáng rằng nội bộ nhà bà ta lục đục, cái gì mà đích phòng thứ phòng gì gì ấy, nói chung nếu chuyện này bại lộ, vương phi tự biết làm sao để không bị liên lụy.........Ta nói Tào Qui, ngươi hôm nay làm sao? Cả buổi lề mề chậm chạp như rùa bò!”.
“Ai, hôm nay Yến Yến tốt với ta lắm”.

“Ồ, sau khi nếm được hương vị đàn bà liền biết thương hoa tiếc ngọc rồi. Chỉ là ngươi còn lề mề là trời sáng đó!”.

“Làm việc, làm việc thôi”.

Hai gã tùy ý để thi thể bọc ga giường nằm lẻ loi trơ trọi trên mặt đất, đi về phía góc tường.

“Ấy, sao lại thiếu hai cái xẻng? Ta nhớ mấy hôm trước vừa mới mua năm cái”.

Lam Hi Thần cúi đầu nhìn cái xẻng trong tay mình và Ngụy Vô Tiện, lúc này mới chợt hiểu ra.

Hóa ra đây không phải xẻng thợ tỉa hoa lười biếng đặt ở chân tường, mà là tiện để cho hai gã sai vặt tùy thời chôn xác dùng!

Khó trách hai cái xẻng này bền chắc như thế.

Ai cũng không phải kẻ ngốc, hai gã sai vặt này làm chính là việc thương thiên hại lí, thế nào đi nữa cũng sẽ căng chặt thần kinh, vô duyên vô cớ thiếu mất hai cái xẻng tất nhiên khiến cho bọn hắn cảnh giác.
Mà chỗ hai người Lam Hi Thần ẩn thân đừng nói ẩn nấp, ngay cả hoàn toàn che lại thân hình đều không làm được, họa chăng là ỷ vào bóng đêm tiện lợi thôi.

Hai gã sai vặt quay trở lại tùy tiện tìm một lát là sẽ phát hiện ra, khi đó hai người có thoát thân cũng khó tránh đánh rắn động cỏ.

Ngụy Vô Tiện vuốt vuốt Hỏa Vũ, trong đầu suy tính nên dùng loại phương pháp nào êm thấm nhất đối phó với hai gã kia. Tối nay thu hoạch rất lớn, hắn tuyệt không muốn nhìn thấy loại tình huống đánh cỏ động rắn phát sinh.

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, tay phải Ngụy Vô Tiện bỏ vào trong ngực áo, trầm tâm tĩnh khí, sau đó móc ra một túi Càn Khôn mà theo Lam Hi Thần thì đó là túi chứa lệ quỷ hắn vừa thu thập ban sáng, một luồng tà khí nhàn nhạt hiển hiện, rất nhanh sau đó tà khí ngưng mà không tán thoát ly lòng bàn tay hắn và nhanh chóng bay về phía hai gã sai vặt.
Lệ quỷ bị thu vào tay Ngụy Vô Tiện rồi, theo ý hắn thì sẽ không gây ra lực sát thương, lại có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, đương nhiên, không phải dưới tình huống nào cũng đều có thể không gây sát thương cùng thuận lợi khiến người ta sinh ra ảo giác.

Tỉ như lúc một người tâm bình khí hòa, lệ quỷ sẽ rất khó thừa lúc tĩnh mà hiện.

Hiện tại loại tình hình này Ngụy Vô Tiện không chút nào lo lắng, thời điểm gϊếŧ người phóng hỏa nếu như lòng người không có mảy may sơ hở, như vậy đó cũng không phải là người, mà là ác quỷ.

Lệ quỷ bay đến chỗ hai gã sai vặt, từ tai trái bọn hắn chui qua tai phải rồi lại chui ra, cuối cùng lại trở lại trong lòng bàn tay Ngụy Vô Tiện, tà khí nhàn nhạt tiêu tán vô hình.

Quá trình này cực kỳ nhanh, có thể nói là trong chớp mắt đã lặng lẽ hoàn thành.
Tào Tín vẫn chưa phát giác cái gì đó bất thường, buồn bực nhíu mày “Có phải đêm trước dùng xong quên để lại, rơi vào trong bụi hoa rồi không?”.

Tào Qui xách theo cái xẻng nhíu mày “Không đúng, ta rõ ràng nhớ đã cất kỹ, không có khả năng rơi vào trong bụi hoa”.

Tào Tín trợn mắt “Vậy chuyện này là sao?”. Giọng điệu của gã đột nhiên khẩn trương lên “Chẳng lẽ bị người động?”.

Tào Qui yếu ớt nói “Không biết nữa, lúc trước có mấy lần mua về thợ tỉa hoa từng thu thập một lần bị ta mắng, về sau liền không dám động đến nữa”.

Tào Tín nghiến răng “Vạn nhất là người khác thì sao?”.

Tào Qui giật nảy mình “Tào Tín ca, ngươi đừng làm ta sợ”.

Bọn gã nguyệt hắc phong cao chôn xác không khẩn trương là bởi vì trước lạ sau quen, nhưng cái này không có nghĩa là bị người phát hiện thì không khẩn trương a.
Tào Tín không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên quay người.

Tào Qui cũng vô ý thức xoay người theo.

Hai người đứng trước mặt một nam hài.

Nam hài kia mặc áo đỏ, tóc tai bù xù, xanh cả mặt, dưới ánh trăng rõ ràng có thể nhìn thấy được từng vết máu dưới lớp quần áo bị xé thành mảnh nhỏ của đứa bé, hai tay thì cầm theo hai cái xẻng giơ cao, tư thế chuẩn bị dùng hai cái xẻng trên tay đập vào người hai gã sai vặt.

Tào Tín, Tào Qui cổ cứng ngắc chậm rãi quay đầu liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được nỗi sợ hãi khiến người ta hít thở không thông.

“Quỷ.....Quỷ a.......”.

Lúc này Ngụy Vô Tiện thích thú cười đến cong cả mắt, nhưng tuyệt nhiên không có phát ra khẩu âm, chỉ dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên thân Hỏa Vũ. Thanh âm gõ mỗi lúc một nhanh, thân ảnh nam hài áo đỏ tựa lệ quỷ kia cũng bắt đầu tiến gần đến hai gã sai vặt.
Tào Qui kêu thảm một tiếng, kì thực sợ tới mức một tiếng này nghẹn ở trong cổ họng, chỉ phát ra thanh âm ô ô, co cẳng bỏ chạy.

Biểu hiện của Tào Tín cũng không tốt hơn Tào Qui bao nhiêu, chạy chưa được mấy bước đã ngã uỵch một cái, sau khi cuống quít bò dậy cũng không dám quay đầu, liều mạng đuổi theo người huynh đệ.

Mắt thấy hai gã nọ đều đã bỏ chạy vô tung vô ảnh, Lam Hi Thần mới theo Ngụy Vô Tiện từ trong bụi hoa đi ra.

Y không biết hai người nhìn thấy cái gì, nhưng đoán cũng đoán được, bọn gã nhìn thấy hẳn là cỗ nam thi này. Đương nhiên, nếu đã vào tay Ngụy Vô Tiện, ảo giác nhìn thấy khẳng định so với xác thật còn khủng khiếp hơn gấp mười lần.

Cái này kỳ thật cũng rất dễ đoán, Ngụy Vô Tiện trước kia dù sao cũng là tu quỷ đạo, mấy chuyện điều khiển lệ quỷ tạo nên ảo giác cho người ta là chuyện quá đỗi bình thường. Nhưng mà tạo nên ảo giác có thể không hoàn toàn phụ thuộc mệnh lệnh của hắn, mà một phần là từ cảm xúc kịch liệt nhất lúc ấy của người chịu ảnh hưởng dẫn dắt. Hoặc là đại hỉ, hoặc là đại bi, hoặc là đại khủng hoảng vân vân.
Hai gã sai vặt đang nghị luận cái xẻng bị thiếu đi nơi nào, kỳ thật trong tiềm thức đã đem nam thi suy đoán vào trong đó, tác dụng của lệ quỷ chẳng qua là dưới tình cảnh đặc biệt đem cái suy đoán vô căn cứ này phóng đại vô hạn thôi.

Cho nên sau khi bọn gã quay người, liền nhìn thấy hình ảnh nam thi cầm theo cái xẻng.

Lam Hi Thần xách theo cái xẻng đi đến bên người nam thi ngồi xổm xuống.

Dù bóng đêm tối đen, vẫn không che lấp được mùi máu tươi gay mũi.

Lam Hi Thần hít một hơi thật sâu, xốc lên ổ chăn che thi thể nam hài.

Y muốn nhìn bộ dạng của cỗ thi thể này.

Tiểu quỷ hù dọa Vinh vương trước đó chôn ở chỗ này đã căm thù nhìn y, vừa rồi hai gã sai vặt cũng có nói là bởi vì dung mạo mấy nam hài giống đứa bé ba mươi mấy năm trước Vinh vương để tâm, tính toán thời gian thì "đứa bé ba mươi mấy năm trước" chính là lúc Vinh vương tới Vân Thâm Bất Tri Xứ rước dâu mà thấy? Ghép dữ kiện lại, còn không phải ám chỉ những đứa bé nam bị Vinh vương bức hại là bởi vì chúng giống với Lam Hi Thần lúc nhỏ? Y không cho rằng đây là trùng hợp.
Có lẽ từ trên người cỗ nam thi này y cũng có thể tìm được manh mối có liên quan với mình.

Lam Hi Thần biết động tác phải nhanh chút, vừa rồi hai người kia chỉ bị ảo giác dọa chạy, chờ sau khi tỉnh táo lại tất nhiên sẽ quay lại.

Nơi này còn nằm một bộ nam thi, bọn gã có sợ hãi cũng phải trở về chôn thi thể đi, bằng không đợi đến bình minh nam thi bị người phát hiện, bọn gã cũng gánh không nổi.

Ổ chăn loang lổ vết máu bị xốc lên, lộ ra mặt mũi nam thi.

Trên mặt nam thi ngược lại sạch sẽ, chỉ là một đôi mắt tròn xoe nhưng mở thật to.

Chết không nhắm mắt.

Đó là một khuôn mặt rất thanh tú, lại còn rất nhỏ, nhìn dáng vẻ nhiều lắm là mười một mười hai tuổi.

Áo của nam thi rách thành mảnh nhỏ, phía dưới trống rỗng chỉ có một cái quần dài bị kéo tới mắt cá chân, hơn nữa có thể thấy được quần kia là bị người vội vã tròng vào, mà nơi giữa hai chân vẫn còn xuất ra rất nhiều máu. Dường như từng trải trong chuyện tư phòng, Lam Hi Thần và Ngụy Vô Tiện đều nhanh chóng hiểu được, nam hài này chỉ sợ ban đầu đã bị cưỡng bức theo cách tận cùng của sự thô bạo, lão súc sinh kia rất có thể đã một bước đầu làm thủng luôn trực tràng của đứa nhỏ.
Ngụy Vô Tiện lắc đầu thở dài "Tội nghiệp! Còn nhỏ như thế kia mà!". Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh Lam Hi Thần, nghiêng người nói nhỏ "Nhìn thoáng qua, nó quả thật có vài nét giống huynh trưởng. Chẳng trách lại rơi vào tầm mắt của súc sinh....".

Lam Hi Thần không đành lòng nghĩ thêm nữa, chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, cơ hồ đem môi dưới cắn tới chảy máu.

Này rõ ràng chỉ là đứa bé, lão súc sinh kia làm sao lại vì nhắm đến y không được mà hạ thủ tàn nhẫn như vậy?

Đan xen với lửa giận hừng hực mãnh liệt đánh thẳng vào tim, Lam Hi Thần còn có một loại cảm giác áy náy cùng nhẹ nhõm. Áy náy là bởi vì tại y mà mấy đứa bé nam vô tội mới bị đem ra làm thế thân rồi mất mạng. Nhẹ nhõm không phải bởi vì có người chết thay, mà là cảm ơn trời đất vì lúc nhỏ y được Lam Diệp bảo hộ thật kỹ trong đình viện, cộng thêm Lam Uẩn Thanh không thường xuyên về nhà và Vinh vương là người của thế tục không tiện bước chân vào huyền môn, nếu không người nằm trong vườn thược dược này rất có thể chính là Lam Hi Thần của ba mươi mấy năm trước.
Ngụy Vô Tiện cẩn trọng kiểm tra xem có manh mối nào sót lại ở trên người nam thi hay không, nhưng không có thu hoạch khác liền đem xẻng trong tay hắn nhét cái xẻng vào trong bàn tay phải mở ra của nam thi.

Nếu hai gã sai vặt kia còn quay lại, thì lại dọa bọn gã thêm một chút, chờ bọn gã nhìn thấy trong tay nam thi nằm lẳng lặng quả nhiên cầm hai cái xẻng, liền không còn cách nào an ủi bản thân đó là ảo giác nữa.

Lòng nghi ngờ sinh quỷ ám, sau đêm nay chỉ sợ hai gã sai vặt hàng đêm ngủ không an ổn rồi.

Ngụy Vô Tiện hài lòng với suy nghĩ đó, đương muốn gọi Lam Hi Thần đưa cái xẻng trong tay y để dúi nốt vào tay trái của nam thi, ánh mắt hắn trong lúc vô tình lướt qua làm động tác dừng lại.

Tay phải nam thi là bất lực vươn ra, nhưng tay trái lại nắm rất chặt, tựa như đang nắm lấy thứ gì đó.
Ngụy Vô Tiện trong lòng hơi động, vội vàng bắt lại tay trái của nam thi.

Đứa bé nam đáng thương này hiển nhiên chết chưa lâu, giờ phút này tay vẫn còn mềm, Ngụy Vô Tiện không tốn sức liền mở ra bàn tay nắm chắc của nhóc, thấy được thứ mà nam hài giữ ở trong lòng bàn tay.

Đó là một mẩu giấy đã bị vo tròn đến nhăn nhúm.

Khi mở ra, cả hai người bàng hoàng. Mặt trong của mẩu giấy kia hình như là bị xé từ một bức chân dung lớn, thế nên trên đó chỉ lưu lại từ đỉnh đầu xuống mũi rồi vòng qua nửa bên trái thái dương. Điểm mấu chốt có lẽ là một bên mắt to tròn long lanh màu hổ phách kèm theo sợi dây trắng ở trán.

Loại giấy này được làm từ giấy Tuyên Thành đặc biệt, trên có khảm hương hoa thơm ngát cùng họa tiết chìm, giá trị cực kỳ đắt đỏ, chỉ có giới quý tộc mới đủ tiền mua về.
Hai người đương nhiên sẽ không cho rằng nửa bức tranh này được xé ra từ chỗ ở hai gã sai vặt, như vậy đáp án còn lại liền rất rõ ràng: mẩu giấy này được xé từ bức chân dung đặt trong phòng của hung thủ hại nam hài chết thảm, cũng chính là Vinh vương.

Có thể sử dụng giấy Tuyên Thành loại đặc biệt làm tranh, chất liệu tất nhiên là vô cùng tốt, bức tranh sau khi thiếu một góc liền ném đi ngay khả năng cũng không lớn.

Vậy nửa bức tranh ấy sẽ bị xử lý như thế nào đây?

Tám chín phần mười sẽ cất vào trong kệ trước, rồi chờ lúc thích hợp mang ra đốt.

Đương nhiên, đây là phỏng đoán theo lẽ thường, mọi thứ đều có ngoài ý muốn. Nếu như người vẽ bức tranh quên mất chân dung người được họa, thì hơn phân nửa Vinh vương sẽ cố tình giữ lại bức tranh không nguyên vẹn kia.
Nói cách khác, chỉ cần thật sớm tìm ra người vẽ bức tranh kia rồi đem người đó cất giấu, Vinh vương không thể khôi phục tranh thì nhất định chứng cứ phạm tội vẫn sẽ còn để ở chỗ ở của lão.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.