Ma Đạo Tổ Sư

Chương 4: Bát dã (nhị)



Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Ngụy Vô Tiện, là không lẽ kỳ trận do mấy thiếu niên kia bố trí xảy ra sai sót?

Đồ hắn làm, khi sử dụng chỉ cần một sơ suất nhỏ sẽ gây ra họa lớn, đây cũng là lý do lúc trước hắn tìm cách xác nhận xem Triệu Âm kỳ vẽ có sai sót gì không. Khi mấy đôi tay lực lưỡng kia tha hắn ra ngoài, Ngụy Vô Tiện cứ để mặc cho bọn họ lôi, coi như đỡ phải tự đi. Kéo đến đông đường, khung cảnh vô cùng náo nhiệt, số người tụ tập ở đây không hề ít hơn đám dân trong trấn Mạc gia trang đến hóng hớt ban ngày. Tất cả gia bộc và họ hàng thân thích đều có mặt đông đủ, có người còn mặc trung y, chưa kịp chải đầu, sắc mặt ai cũng đầy hoảng hốt. Mạc phu nhân đờ đẫn ngồi trên ghế, dường như mới ngất đi tỉnh lại, bên má còn thấp thoáng giọt lệ chưa khô, hốc mắt cũng ầng ậng nước. Nhưng khi Ngụy Vô Tiện vừa bị kéo vào, nước mắt của bà lập tức hóa thành ánh mắt lạnh lẽo đầy oán hận.

Nằm trên đất là một thứ hình người, thân thể dùng vải trắng che phủ, chỉ lộ ra phần đầu. Sắc mặt Lam Tư Truy và mấy thiếu niên kia đều hết sức nghiêm trọng, đang cúi người xem xét, khe khẽ trò chuyện, có vài câu lọt vào tai Ngụy Vô Tiện:

"......Thời gian phát hiện chưa đầy một nén nhang*?"

(*) Một nén nhang khoảng 15 phút

"Vừa rồi chế ngự tẩu thi, chúng ta từ tây viện đuổi theo đến đông viện, thi thể nằm ngay trên hành lang."

Thứ hình người này chính là Mạc Tử Uyên. Ngụy Vô Tiện liếc qua một cái, cầm lòng không nổi lại liếc thêm mấy lần nữa.

Khối thi thể này nửa giống nửa khác Mạc Tử Uyên. Tuy khuôn mặt ngũ quan rõ ràng là diện mạo của đứa em họ được cho không biếu không kia, nhưng hai gò má lõm xuống rất sâu, hốc mắt và tròng mắt lồi ra, lại thêm da dẻ nhăn nheo, dường như đã già thêm hai chục tuổi so với Mạc Tử Uyên vốn đang độ thanh xuân. Có vẻ như hắn đã bị hút khô máu thịt, biến thành bộ xương bọc một lớp da mỏng dính. Nếu trước kia Mạc Tử Uyên chỉ xấu thôi, thì bây giờ thi thể của hắn vừa già lại vừa xấu.

Ngụy Vô Tiện còn đang ngắm nghía, thì Mạc phu nhân đứng gần đó đã đột ngột xông tới. Trong tay bà lấp lóe hàn quang, thì ra là một thanh chủy thủ. Lam Tư Truy nhanh tay lẹ mắt đánh rơi nó, còn chưa kịp mở miệng, Mạc phu nhân đã quay sang cậu ta hét to: "Con ta chết thảm, ta muốn báo thù rửa hận cho nó! Ngươi cản ta làm gì?"

Ngụy Vô Tiện lại nấp sau lưng Lam Tư Truy, ngồi xổm xuống trả treo: "Con trai bà chết thảm, liên quan quái gì đến ta!"

Ban ngày Lam Tư Truy ở dông đường xem Ngụy Vô Tiện quậy tưng bừng, sau đó lại nghe được không ít tin đồn thêm mắm dặm muối về vị con riêng này từ những người khác, nên hết sức thông cảm với kẻ có bệnh này, không ngăn nổi mình nói đỡ cho hắn: "Mạc phu nhân, thi thể của lệnh lang biến thành hình dạng này, máu thịt và tinh khí đều bị hút cạn, rõ ràng là do tà túy giết hại. Chắc không phải do hắn làm đâu."

Ngực Mạc phu nhân phập phồng: "Các ngươi thì biết cái gì? Cha của tên điên này là người tu tiên, nó nhất định cũng học được không ít tà thuật!"

Lam Tư Truy ngoái đầu lại, liếc nhìn bộ dạng ngây ngốc của Ngụy Vô Tiện, nói: "Việc này, phu nhân cũng không có chứng cứ, nên..."

"Chứng cứ ngay trên người con trai ta!" Mạc phu nhân chỉ thi thể trên mặt đất: "Các ngươi tự nhìn đi! Thi thể của A Uyên đã nói cho ta biết, người giết nó là ai!"

Không cần người khác ra tay, Ngụy Vô Tiện đã giành trước, vén mảnh vải trắng che phủ từ đầu đến chân. Trên thi thể của Mạc Tử Uyên, đã thiếu đi một thứ.

Một cánh tay trái của hắn, từ bả vai trở xuống đã không cánh mà bay!

"Nhìn rõ chưa? Hôm nay ngay tại đây, các ngươi đều nghe thấy chứ? Tên điên này đã nói gì, nó nói nếu A Uyên còn đụng vào đồ của mình, nó sẽ chặt tay A Uyên!"

Sau cơn kích động, bà che mặt nức nở: "...Chỉ thương A Uyên của ta vốn không chạm vào bất cứ đồ vật gì của tên điên này, chẳng những bị nó vu cáo hãm hại, còn bị nó phát điên phát rồ giết hại..."

Phát điên phát rồ!

Đã bao năm không nghe ai dùng từ này đánh giá mình, quả là thân thương. Ngụy Vô Tiện chỉ chỉ bản thân, lại không biết phải đối đáp ra sao. Cũng không biết rốt cuộc là hắn có bệnh hay Mạc phu nhân có bệnh, mấy lời tàn nhẫn như muốn diệt tộc diệt môn thây chất thành núi máu chảy thành sông thời trẻ hắn nói không ít, nhưng phần lớn chỉ là nói miệng mà thôi. Nếu nói được là làm được, thì hắn đã sớm xưng bá bách gia rồi. Mạc phu nhân căn bản không hề báo thù rửa hận cho con trai, mà chẳng qua muốn tìm một người để trút giận.

Ngụy Vô Tiện không muốn dây dưa với bà ta thêm nữa, suy nghĩ một lát, thò tay vào ngực áo Mạc Tử Uyên lục lọi, lấy được một vật. Mở ra xem, ra là một lá Triệu Âm kỳ.

Trong nháy mắt, lòng hắn sáng tỏ, thầm nghĩ: Tự làm bậy, không thể sống!

Mà đám Lam Tư Truy thấy món đồ lấy ra từ ngực áo Mạc Tử Uyên cũng hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nghĩ đến trò hề hôm nay, đầu đuôi câu chuyện cũng không khó đoán: Mạc Tử Uyên ban ngày bị Mạc Huyền Vũ lên cơn bôi nhọ cho xấu mặt, trong lòng căm hận vô cùng, muốn tìm hắn tính sổ. Mà Mạc Huyền Vũ lại chạy lung tung ra ngoài, tìm mãi không thấy người đâu, Mạc Tử Uyên bèn nhân lúc đêm hôm khuya khoắt khi hắn đã về phòng để ngấm ngầm ra tay dạy dỗ.

Đợi đến đêm, hắn lén lút ra ngoài, đi ngang qua tây viện, lại thấy Triệu Âm kỳ cắm trên mái hiên. Tuy đã được dặn đi dặn lại rằng không được ra ngoài lúc nửa đêm, không được đến tây viện, càng không được động đến những lá cờ màu đen này, nhưng Mạc Tử Uyên lại đinh ninh họ sợ bị người khác trộm mất pháp bảo quý hiếm mới cố ý đe dọa. Hắn căn bản không biết công hiệu của Triệu Âm kỳ này đáng sợ đến nhường nào, một khi giấu nó vào trong ngực, toàn thân sẽ biến thành một tấm bia sống. Chân tay hắn quen làm chuyện không sạch sẽ, trộm phù triện pháp khí của tên anh họ bị điên này đến nghiện rồi, trông thấy vật lạ trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, không lấy không được, liền thừa dịp chủ nhân của lá cờ đang thu phục tẩu thi ở tây viện mà lặng lẽ lấy đi một lá.

Kỳ trận dùng tổng cộng sáu lá Triệu Âm kỳ, trong đó năm lá bố trí ở tây viện, lấy mấy thiếu niên Lam gia kia làm mồi nhử. Có điều bọn họ mang theo người không biết bao nhiêu món pháp khí tiên môn, mà Mạc Tử Uyên tuy chỉ trộm đi một lá, nhưng trên người lại không có pháp khí gì phòng thân. Chọn quả hồng mềm mà bóp, tà túy hiển nhiên sẽ bị hút về phía hắn. Nếu chỉ là tẩu thi thì không thành vấn đề, cho nó cắn vài cái cũng chưa chết ngay được, còn có thể cứu. Nhưng thật không khéo, lá Triệu Âm kì này lại vô tình gọi đến đây thứ còn đáng sợ hơn cả tẩu thi. Chính thứ tà túy không rõ lai lịch này đã giết chết Mạc Tử Uyên, cũng cướp đi một cánh tay của gã!

Ngụy Vô Tiện giơ cổ tay lên, quả nhiên vết thương trên tay trái đã khép miệng. Xem ra khế ước hiến xá đã ngầm thừa nhận cái chết của Mạc Tử Uyên là nhờ công của hắn. Dù sao Triệu Âm kỳ vốn do hắn chế tạo ra rồi truyền lại, cũng xem như tình cờ chó ngáp phải ruồi.

Mạc phu nhân thừa biết mấy thói xấu lặt vặt của con trai mình, nhưng tuyệt đối không chịu thừa nhận cái chết của Mạc Tử Uyên là do hắn tự chuốc lấy, nhất thời vừa lo lắng vừa xấu hổ, gấp quá hóa liều, cầm một tách trà ném vào mặt Ngụy Vô Tiện: "Nếu hôm qua ngươi không khóc lóc om sòm vu khống nó trước mặt bao nhiêu người, thì nửa đêm canh ba nó ra ngoài làm gì cơ chứ? Đều do đứa con hoang nhà ngươi làm hại!"

Ngụy Vô Tiện đã sớm đề phòng, nghiêng người tránh đi. Mạc phu nhân lại thét lên với Lam Tư Truy: "Còn ngươi nữa! Cái lũ vô dụng các ngươi, tu tiên trừ tà nỗi gì mà một đứa bé cũng không bảo vệ được? A Uyên mới mười mấy tuổi đầu thôi!"

Mấy thiếu niên này tuổi tác còn nhỏ, mới ra ngoài rèn luyện không nổi vài lần, vẫn chưa thể dò ra ở đây có gì khác thường, tuyệt đối không ngờ lại có thứ tà túy hung tàn đến vậy. Mới đầu họ còn cảm thấy bản thân có chỗ sai sót, cũng hơi áy náy, nhưng bị Mạc phu nhân hung hãn mắng nhiếc một trận không cần biết phải trái, sắc mặt ai nấy đều biến xanh. Dù sao họ cũng xuất thân từ danh môn vọng tộc, chưa từng bị đối xử như thế bao giờ. Cô Tô Lam thị gia giáo nghiêm khắc, kiêng kị ra tay đối với người thường không có sức đánh trả, thậm chí còn không được phép thất lễ, bởi vậy dù trong lòng khó chịu nhưng họ đều ra sức nhẫn nhịn, nhịn đến sa sầm mặt mũi.

Ngụy Vô Tiện lại ngứa mắt vô cùng, thầm nghĩ: "Sau bấy nhiêu năm, không ngờ Lam gia vẫn giữ cái đức tính này. Cần cái tu dưỡng rách nát kia làm gì, để bản thân nghẹn chết. Hãy xem ta đây!"

Hắn "hừ" một tiếng rõ to: "Bà tưởng mình đang mắng ai thế, thật sự coi người ta là đầy tớ nhà bà đấy phỏng? Người ta ngàn dặm xa xôi đến đây diệt trừ yêu ma không lấy một xu, trái lại còn mắc nợ bà? Xin hỏi con trai bà lên mấy? Năm nay đã mười bảy tuổi rồi nhỉ, vẫn còn là "trẻ con"? Trẻ con mấy tuổi mới không hiểu tiếng người? Hôm qua chẳng phải đã dặn đi dặn lại là không nên động đến bất cứ vật gì trong trận, cũng không được đến gần tây viện hay sao? Con trai bà đêm hôm khuya khoắt ra ngoài chôm chỉa, trách ta ư? Trách cậu ấy ư?"

Đám Lam Cảnh Nghi thở phào một hơi, sắc mặt cuối cùng cũng không tiếp tục biến xanh nữa. Mạc phu nhân vừa đau lòng lại vừa oán hận đến cực điểm, trong lòng tràn ngập một chữ "chết". Không phải mình chết theo con, mà muốn mọi người trên đời đều phải chết, nhất là mấy kẻ trước mặt. Bà ta gặp chuyện gì cũng sai khiến chồng, đẩy ông ta nói: "Gọi người đến đây! Gọi tất cả mọi người vào đây!"

Chồng bà lại trơ ra như khúc gỗ, chẳng biết có phải ông ta quá sốc vì cái chết của đứa con trai độc nhất hay không, mà lại trở tay đẩy bà một cái. Mạc phu nhân bất thình lình bị đẩy ngã ra đất, kinh ngạc đến ngây người.

Nếu là trước kia, chưa cần Mạc phu nhân phải đẩy, chỉ cần bà hơi cao giọng một chút ông ta đã răm rắp tuân thủ, thế mà hôm nay còn dám đánh trả!

Bọn người hầu đều bị sắc mặt của bà ta dọa chết khiếp. A Đinh run lẩy bẩy đỡ bà đứng dậy, Mạc phu nhân ôm ngực, cất giọng run run: "Ngươi...Ngươi...Ngươi cũng cút ra ngoài cho ta!"

Chồng bà hình như không nghe thấy, A Đinh quay sang A Đồng đưa mắt ra hiệu vài lần, A Đồng vội đỡ ông chủ ra ngoài, trong ngoài đông đường rối như canh hẹ. Ngụy Vô Tiện thấy người nhà này cuối cùng cũng im lặng, chuẩn bị tiếp tục xem xét thi thể, nhưng mới nhìn được vài cái đã nghe một tiếng thét chói tai vang từ trong sân vào đến cửa.

Người trong phòng ào ào tuôn ra, chỉ thấy trên mặt đất ở đông viện có hai người đang co giật. Một là A Đồng đang ngồi co quắp dưới đất, vẫn còn sống. Người còn lại ngã nhào ra đất, máu thịt giống như bị hút cạn đào rỗng, xơ xác dúm dó, một cánh tay trái đã mất tiêu, vết thương cũng không còn máu mà chảy. Hiện trạng thi thể, giống Mạc Tử Uyên như đúc.

Mạc phu nhân vừa mới giãy ra khỏi A Đinh đang đỡ mình, vừa thấy khối thi thể ngã xuống đất, con ngươi bà lập tức trợn ngược, cuối cùng ngất xỉu luôn không còn sức lực để phát tác nữa. Lúc ấy Ngụy Vô Tiện vừa hay đứng cạnh bà ta, liền đưa tay ra đỡ rồi giao cho A Đinh đang chạy tới, lại nhìn đến tay phải thì thấy một vết thương cũng vừa biến mất.

Vừa bước qua ngạch cửa, còn chưa ra khỏi đông viện, chồng Mạc phu nhân đã chết thảm ngay tại chỗ, mọi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt. Đám Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi cũng hơi tái mặt, Lam Tư Truy nhanh chóng trấn tĩnh, truy hỏi A Đồng ngồi co quắp dưới đất: "Có nhìn ra là thứ gì không?"

A Đồng bị dọa chết khiếp, còn không mở nổi khớp hàm, hỏi mãi không ra một câu, chỉ liên tục lắc đầu. Lam Tư Truy nóng lòng như lửa đốt, phái đồng môn đưa hắn vào nhà rồi quay sang Lam Cảnh Nghi hỏi: "Đã phát tín hiệu chưa?"

Lam Cảnh Nghi đáp: "Phát rồi, nhưng nếu quanh vùng này không có tiền bối nào đến trợ giúp, thì người của chúng ta e rằng phải mất ít nhất nửa canh giờ mới đến. Phải làm sao bây giờ? Chúng ta thậm chí còn không biết nó là gì."

Bọn họ đương nhiên không thể đi, nếu đệ tử nhà ai gặp phải tà túy chỉ lo chạy thoát thân thì không chỉ làm mất mặt gia tộc, mà chính bản thân họ cũng xấu hổ không dám gặp ai. Những người nhà Mạc gia trang bị hù cho chết khiếp cũng không thể đi theo họ, bởi tà túy ắt hẳn đã trà trộn trong đám đông, có đi cũng vô dụng. Lam Tư Truy cắn răng nói: "Phòng thủ, chờ người đến!"

Đã phát tín hiệu cầu cứu, chẳng bao lâu nữa sẽ có những tu sĩ khác đến đây trợ giúp. Để tránh chuyện rắc rối, Ngụy Vô Tiện lẽ ra nên rút lui. Kẻ đến là người lạ còn may, nếu vừa hay là người đã từng qua lại hoặc từng đánh nhau với hắn, kết cục thế nào cũng khó nói lắm.

Nhưng lời nguyền vẫn hiện hữu trên người hắn, lúc này hắn không thể rời khỏi Mạc gia trang. Hơn nữa thứ bị gọi tới hết sức hung tàn, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã liên tục cướp đi hai mạng người. Nếu bây giờ Ngụy Vô Tiện buông tay bỏ đi, thì khi viện binh tìm tới, có lẽ khắp Mạc gia trang đã ngổn ngang những thi thể thiếu mất cánh tay trái, bao gồm mấy đệ tử thân thích của Cô Tô Lam thị.

Suy tính giây lát, Ngụy Vô Tiện nhủ thầm: "Tốc chiến tốc thắng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.