Ma Đao

Chương 4: Biến cố trong kỹ viện



Người kéo tới không ít, mà cũng tới rất nhanh, tiếng chân rầm rập vang lên, không đầy một khắc, chung quanh Thẩm Thăng Y đã đầy người đứng.

Thẩm Thăng Y không đếm, nhưng cũng biết tối thiểu cũng phải hơn ba chục người, mà quá nửa là những người trẻ tuổi khỏe mạnh. Tay áo của những người ấy đều phồng lên, có vài người còn cầm côn gỗ hai đầu bịt sắt, nếu đập trúng đầu, giết người không khó gì.

Đứng trước tất cả là một người trung niên mặc áo gấm, lưng đeo trường kiếm, tay chắp sau lưng, trông quả có khí thế. Sau lưng người ấy có ba bốn nữ nhân ăn mặc như kỹ nữ chờ tiếp khách, người nào người nấy đều hớn ha hớn hở, thì thà thì thầm, giống như tới xem náo nhiệt.

Người trung niên áo gấm rẽ mọi người bước lên, vừa đứng yên, cũng chưa nói gì, bên cạnh lại vang lên một tràng tiếng người lao xao, ba bốn a hoàn nhỏ đỡ một nữ nhân còn to mập hơn cả Tiểu Hồng xuất hiện ở hành lang.

Nếu hợp eo lưng của mấy a hoàn nhỏ này lại thì cũng không to bằng eo lưng của nữ nhân, bà ta không những thân hình to béo nhìn phát khiếp, mà khí thế cũng làm người ta e sợ, quần áo rực rỡ, trang sức toàn là vàng bạc châu báu. Bà ta vừa tới, mấy nữ nhân ăn mặc như kỹ nữ chờ tiếp khách rối rít tha chào “Má má”, nhao nhao tránh đường.

Người trung niên áo gấm nghe thấy rõ ràng, ánh mắt di động, lại quay nhìn Thẩm Thăng Y trước mặt đằng hắng một tiếng nói :

- Vị bằng hữu này...

Thẩm Thăng Y ánh mắt nhìn Tiểu Hồng :

- Giữa chúng ta có chuyện hiểu lầm.

Người trung niên áo gấm lắc đầu :

- Ta chỉ cần biết là bằng hữu theo đường nào vào đây?

Thẩm Thăng Y đáp :

- Theo hẻm sau viện.

Người trung niên áo gấm ánh mắt di động :

- Là Tiểu Hồng mở cửa cho ngươi phải không?

Thẩm Thăng Y đáp :

- Ta nhảy qua tường vào.

Người trung niên áo gấm giọng nói chợt trầm xuống :

- Ngươi rất thành thật. Ngươi có biết đây là nơi đâu không?

- Viện Di Hồng.

- Ngươi biết ta là ai không?

- Không biết.

- Vậy để ta nói cho ngươi biết, ta là Thượng Uy, là Tổng quản ở đây, có ngoại hiệu là Tam Kiếm Đoạt Mệnh.

Tay phải Thượng Uy đặt lên cán kiếm.

Thẩm Thăng Y có vẻ nghĩ ngợi, nói :

- Thứ lỗi cho ta quê mùa không biết.

- Không hề gì!

Ánh mắt Thượng Uy nhìn lên thanh kiếm của Thẩm Thăng Y :

- Mới rồi là ngươi làm ầm ỹ ngoài hẻm phải không?

Thẩm Thăng Y gật đầu.

Thượng Uy nói tiếp :

- Ngoài hẻm thì ngươi giết người cũng được, làm gì cũng được, bọn ta không nói tới, nhưng ngươi nhảy tường vào đây làm ầm ỹ thì bọn ta không thể không nói tới...

Thẩm Thăng Y nói :

- Ta chỉ là muốn...

Thượng Uy giơ tay một cái :

- Không cần nói nữa, ngươi từ đâu vào đây thì cứ trở ra chỗ đó.

Thẩm Thăng Y lặng lẽ cười một tiếng, một giọng nói dịu dàng lập tức truyền tới :

- Ngươi giải quyết chuyện này như vậy là rất hay.

Nếu Thẩm Thăng Y không nhìn thấy thì chắc không tin nổi giọng nói ấy là của nữ nhân to mập.

Thượng Uy dạ một tiếng quay lại :

- Xin Tam thư yên tâm, có tôi ở đây thì không ai gây rối được đâu.

- Vậy mọi việc giao cả cho ngươi, lưu ý một chút, đừng để khách khứa hoảng sợ.

Dứt lời vị Tam thư kia từ từ quay đi, vẫy tay yếu ớt gọi :

- Bây giờ là lúc nào, khách sắp tới rồi, còn quây quần ở đây mà xem náo nhiệt à?

Giọng nói của bà ta vẫn dịu dàng, cũng chẳng có chút gì tỏ vẻ bực bội, nhưng mấy nữ nhân ăn mặc lối kỹ nữ tiếp khách đều vâng dạ quay đi, ngoan ngoãn theo sau bà ta.

Thượng Uy lập tức phẩy tay về phía Thẩm Thăng Y :

- Còn vị bằng hữu này, xin mời...

Thẩm Thăng Y thở một tiếng tỏ ý ngượng ngùng :

- Ta vào đây chỉ để tìm một người bạn.

- Là đàn ông hay đàn bà?

- Là đàn ông, theo cô nương Tiểu Hồng nói thì tới đây y dùng tên là Nguyễn Hoàn.

Thượng Uy ánh mắt chợt lóe lên :

- Là vị Nguyễn công tử rất thích đi cửa sau phải không?

- Đúng thế, ta có...

Thượng Uy lại giơ tay :

- Nguyễn công tử tới đây là để vui vẻ, ta tin rằng y không muốn mời gọi bạn bè nào cả.

- Nhưng chuyện này...

Thượng Uy lại ngắt lời :

- Ngươi có thể đứng ngoài hẻm chờ, xưa nay y không lưu lại ở đây lâu lắm đâu.

Thẩm Thăng Y lắc đầu :

- Ta muốn gặp y ngay bây giờ.

Thượng Uy ánh mắt chợt lạnh băng :

- Ngươi như vậy là không coi bọn ta ra gì rồi.

Thẩm Thăng Y nói :

- Nặng lời quá.

Thượng Uy lại xòe tay ra :

- Xin mời...

Y là mời Thẩm Thăng Y trở ra theo đường cũ, Thẩm Thăng Y cũng theo đúng tiếng mời di động, nhưng không phải là quay người bỏ đi, mà là bước lên phía trước, tới sát người Thượng Uy. Thượng Uy vừa nhìn thấy, tay trái vung ra một chiêu Kim Long Thám Trảo chụp mau tới.

Y xuất thủ không thể nói là chậm, mà còn biến hóa mau lẹ, tay trảo chụp chưa tới Thẩm Thăng Y đã biến chiêu ba lần, lần nào cũng mường tượng như sắp trúng đầu vai Thẩm Thăng Y, nhưng ba chiêu đều chụp vào khoảng không.

Thẩm Thăng Y thân hình biến hóa như quỷ mị, lắc người ba cái hóa giải ba trảo của Thượng Uy. Phản ứng của Thượng Uy cũng rất nhạy bén, tay phải đồng thời tuốt kiếm ra khỏi vỏ, thân hình xoay một cái, ánh sáng lạnh chớp lên, quát một tiếng :

- Quay lại...

Nhát kiếm này xem ra tựa hồ đã cản được Thẩm Thăng Y, nhưng trượt mất một tấc, Thẩm Thăng Y đã tránh thoát.

Thượng Uy vừa vung kiếm chặn đường, vừa quát lớn :

- Chặn y lại mau!.

Mấy đại hán kia ứng thanh nhảy xổ vào Thẩm Thăng Y, kẻ cầm côn thì múa côn, kẻ tay không thì vung quyền phát chưởng.

Thẩm Thăng Y thân người bay vọt lên xuyên qua mấy đại hán, mấy đại hán chỉ thấy trước mắt hoa lên một cái, đã không thấy chàng đâu nữa, gậy gộc trong tay bất giác dừng lại lơ lửng trên không.

Thượng Uy nhìn thấy kịp, kêu lên một tiếng “Giỏi”, thân hình vọt lên như sao đổi ngôi, lăng không đáp xuống chặn đường Thẩm Thăng Y.

Khinh công của y thật chẳng phải kém, thân hình còn lơ lửng trên không chưa đáp xuống, một nhát kiếm đã phóng mau ra.

Nhát kiếm này về tốc độ, phương vị và tư thế đều rất phù hợp, ngay Thẩm Thăng Y cũng không thể không thừa nhận rằng đây là một chiêu kiếm cao siêu.

Nhưng chàng đã thấy qua rất nhiều kiếm pháp cao siêu, nên tay phải chợt trầm xuống, bật ngón tay giữa búng vào sống kiếm, đẩy bạt mũi kiếm ra một bên.

Thượng Uy biến sắc, thân hình vừa đáp xuống đất, xoạc chân ra tấn, phóng kiếm đâm nhát thứ hai.

Kiếm theo người từ dưới phóng lên, đâm vào cổ họng Thẩm Thăng Y.

Thẩm Thăng Y ngón trỏ và ngón giữa co lại, khi mũi kiếm còn cách cổ họng ba tấc lại búng một cái, đánh bạt lưỡi kiếm qua một bên.

Thượng Uy biến hẳn sắc mặt, y rất có kinh nghiệm, lúc này nhát kiếm thứ ba của y vẫn phóng ra, so với hai nhát trước còn nhanh gấp bội, đâm vào giữa huyệt Mi tâm của Thẩm Thăng Y.

Thẩm Thăng Y nghiêng mặt lật tay một cái, đẩy mũi kiếm ra ngoài.

Chiêu kiếm này cộng tất cả có mười bảy thức biến hóa, nhưng ngay từ thức thứ nhất đã bị Thẩm Thăng Y hóa giải.

Bàn tay của Thẩm Thăng Y đè lên sống kiếm, về mức độ chính xác và mau lẹ thật làm cho người ta sợ hãi.

Thượng Uy cả kinh, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Thân hình Thẩm Thăng Y cũng không hề dừng lại, vẫn tiếp tục vọt lên phía trước.

Đám đại hán không một ai thấy rõ Thượng Uy đã gặp phải đại địch, nhìn thấy Thẩm Thăng Y vọt tới, lập tức quyền cước cùng đánh ào ra, côn đập mù trời.

Những người này võ công tuy kém nhưng khí lực không phải yếu, hiển nhiên đã được huấn luyện rất nghiêm, một trận côn quyền đánh tới, giống như một tấm lới lớn chụp xuống.

Thẩm Thăng Y cho dù là bị bất ngờ cũng không thể bị trúng mớ côn quyền này, trong lúc thân hình chớp lên, hai tay cũng đồng thời đánh như bay, thi triển tuyệt nghệ.

Trong tiếng quát tháo la thét nhốn nháo ầm ĩ, bóng người tung tóe, khi Thẩm Thăng Y dừng lại rồi, bốn đại hán bị bay lên máng xối trên nóc nhà, ba người nằm dồn đống với nhau một chỗ, còn bảy người phát hoảng đứng ngẩn người ra.

Trong tay bọn họ vốn cầm côn lớn, hiện tại bảy ngọn côn đều bị Thẩm Thăng Y đoạt lấy cầm trong tay. Thượng Uy cũng biết bọn họ không thể cản nổi Thẩm Thăng Y, nhưng khi y vừa định thần lại, quát họ cản lại thì họ lại chuẩn bị xông vào.

Nhưng kết quả hoàn toàn bất ngờ đối với y. Vị Tam thư kia đã đi tới trước hành lang, nghe tiếng quát tháo, quay đầu lại nhìn.

Vừa nhìn một cái bước chân bà ta đã dừng ngay lại, kế đó hai mắt bà ta trợn tròn xoe như mắt bồ câu.

Thẩm Thăng Y hai tay lập tức vung ra, bảy ngọn côn rơi tứ tung trên mặt đất, thân hình tiếp tục vọt lên, hướng về phía Tam thư.

Vị Tam thư kia nhìn thấy Thẩm Thăng Y thân hình như mũi tên phóng tới, hai chân nhũn ra, bà ta thật ra cũng muốn chạy, nhưng hai chân đã không còn phục tùng bà ta nữa.

Thượng Uy nhìn thấy thế, không dám chần chừ, thân hình vội vọt mau tới, lăng không phóng kiếm đâm Thẩm Thăng Y.

Đây là chiêu kiếm thứ tư của y. Thẩm Thăng Y như cỡi gió lướt đi, khoảng cách giữa chàng với vị Tam thư kia trong chớp mắt đã rút lại.

Thượng Uy nhát kiếm thứ tư lại đánh hụt, nhưng thân hình y không hề dừng lại, rơi xuống lại lập tức vọt lên, theo sát phía sau Thẩm Thăng Y.

Mấy nữ nhân ăn mặc như kỹ nữ theo sau Tam thư, Tam thư quay đầu, họ cũng quay đầu, thành ra họ đứng chặn trước mặt Tam thư.

Nhưng Thẩm Thăng Y lại vọt thẳng tới trước mặt Tam thư, nên trong chớp mắt, mấy nữ nhân hoảng sợ dạt ra hai bên.

Eo lưng của họ nhỏ hơn, tự nhiên cũng nhanh nhẹn hơn Tam thư.

Vị Tam thư này thật ra rất sợ hãi, nhưng cũng từng trải việc đời, nên khi Thẩm Thăng Y lướt tới trước mặt rồi, bà ta đã lập tức trấn tĩnh ngay. Cũng có lẽ vì bà ta thấy Thẩm Thăng Y tuy vọt tới rất mau, nhưng dáng vẻ không có gì là hung dữ, vả lại trước đó bà ta đã nhìn thấy chàng ăn nói đầy hòa khí.

Cho nên Thẩm Thăng Y vừa dừng lại, bà ta cũng hết run rẩy. Thẩm Thăng Y như con én đáp xuống, lập tức ngoảnh nhìn.

Thượng Uy vẫn còn cách hơn hai trượng.

Thượng Uy thật ra đã đuổi hết sức, có điều hết sức vẫn không đuổi kịp, có bao nhiêu tài nghệ y đều mang hết ra rồi! Thẩm Thăng Y chờ Thượng Uy đuổi tới.

Khoảng cách hai trượng, trong chớp mắt đã tới, Thượng Uy người tới kiếm tới, nhưng mũi kiếm đâm được nửa chừng, Tam thư đã kêu lớn :

- Dừng tay!

Giọng nói tỏ ra rất bình tĩnh.

Thanh kiếm của Thượng Uy lại theo trớn đánh ra không thu về được, may mà Thẩm Thăng Y ra tay mau lẹ phi thường, vung tay nâng thanh kiếm lên đồng thời cúi xuống, chiêu kiếm của Thượng Uy lướt qua trên đầu chàng.

Thẩm Thăng Y thân hình lại xoay chuyển, tay trái mau lẹ khoát một cái, Thượng Uy thân hình không tự chủ được bất giác chúi lên một bước, vừa đúng dừng lại bên cạnh Tam thư, lại giống như vừa kịp thời tới cản trước mặt Tam thư.

Người ngoài không ai thấy rõ nhưng Thượng Uy thì hiểu tại sao, nên y không đánh ra chiêu thứ sáu.

Vị Tam thư kia bước lên một bước đứng trước mặt Thượng Uy. Thượng Uy buộc miệng nói một tiếng :

- Tam thư cẩn thận...

Cũng vội bước lên một bước, mũi kiếm chỉ vào Thẩm Thăng Y.

- Không cần ra vẻ nữa!

Tam thư giơ tay đẩy thanh kiếm qua bên cạnh :

- Ngươi tưởng là ta không thấy à?

Thượng Uy lập tức sững sờ, nét mặt trông rất khó coi.

Tam thư ánh mắt nhìn vào mặt Thẩm Thăng Y :

- Tuy ta chỉ luyện võ công có vài năm, thậm chí không bằng một gã vệ sĩ trong viện, nhưng ta tinh mắt lắm.

Thẩm Thăng Y cười cười.

- Ta cũng họ Thượng, thứ ba, nên người ta gọi là Thượng Tam nương, Thượng Tam thư, ngươi thích gọi sao cũng được.

- Gọi là Tam thư nghe hay hơn.

Thượng Tam thư cười một tiếng :

- Cao danh quý tính?

- Thẩm Thăng Y!

Thẩm Thăng Y đáp không chút giấu giếm.

Thượng Uy vừa nghe thấy, biến hẳn sắc mặt, trợn mắt há miệng.

Tam thư thì cũng vô cùng ngạc nhiên, nhưng lập tức lầy lại vẻ bình thường :

- Ta đã nghe đại danh của ngươi lâu rồi.

Thẩm Thăng Y đã sớm biết nữ nhân này lợi hại, nên chẳng hề có ý đem tên họ ra hù dọa đối phương, chỉ nói :

- Nếu không phải vì bắt buộc, ta cũng không tới đây lúc này để tìm người bạn, mong Tam thư thông cảm.

Tam thư cười ngất nói :

- Với bản lĩnh của ngươi mà cứ xông vào chắc chẳng một ai cản nổi đâu, ngươi muốn gì cứ nói, nếu ta cự tuyệt thì không phải là người dễ thương.

Thẩm Thăng Y không lên tiếng, Tam thư cười hỏi :

- Ngươi thấy ta có giống một người khó thương không?

- Không giống.

Tam thư dặn bảo :

- Thượng Uy... Ngươi đưa giúp Thẩm công tử đây tới chỗ Nguyễn công tử, lời nói cử chỉ giữ gìn một chút.

Thượng Uy chỉ thưa một tiếng :

- Vâng.

Tam thư vẫy tay :

- Xin mời công tử...

Thẩm Thăng Y tỏ vẻ rất lễ phép :

- Làm phiền Tam thư quá.

- Không có gì!

Tam thư tránh qua một bên nhường đường.

Thượng Uy lập tức nói :

- Mời Thẩm huynh đi qua bên này.

Rồi cất bước đi trước.

Thẩm Thăng Y nói một tiếng cảm ơn, vội vàng theo sát sau lưng Thượng Uy. Đưa mắt nhìn theo đến lúc hai người đã khuất sau hành lang, Tam thư mới yếu ớt vẫy tay nói :

- Đừng đứng ngơ ngác ra ở đấy.

Mấy nữ nhân ăn mặc như kỹ nữ vội vã bước tới, một người nói :

- Má má, người này phải là Thẩm Thăng Y nổi tiếng khắp thiên hạ đấy phải không?

Một người khác nói tiếp :

- Ta đã thấy rõ y không phải là kẻ tầm thường, chẳng đơn giản đâu.

Tam thư lạnh lùng nói :

- Bất kể y là Thẩm Thăng Y thật hay không, chuyện đó cũng chẳng có quan hệ gì tới các ngươi.

- Bạn của y là khách ở đây, biết đâu y chỉ kiếm cớ...

Tam thư lạnh lùng ngắt lời :

- Các ngươi đều không phải là trẻ con, sao còn ngu ngơ thế?

Giọng nói của bà ta lạnh lùng như băng giá, mấy nữ nhân chợt đứng ngây người.

Tam thư vẫy vẫy tay, lần này rõ ràng có dùng sức :

- Các ngươi về phòng đi.

Mấy nữ nhân vừa toan cất bước, Tam thư lại gọi :

- Khoan đã...

- Má má dặn gì vậy?

Tam thư nghiêm mặt, nói rất rõ ràng :

- Chuyện hôm nay tốt nhất là các ngươi quên đi, không được kể với bất cứ ai, đây không phải là chuyện hay đối với tất cả các ngươi lẫn viện Di Hồng.

Mấy nữ nhân này lần đầu tiên nhìn thấy Tam thư có vẻ hồi hộp thế, biết là chuyện không đơn giản, vội vàng vâng vâng dạ dạ rồi tản ra ai về phòng nấy. Tam thư đưa mắt nhìn khắp một lượt, lẩm bẩm tự nói với mình :

- Chuyện của người giang hồ, càng biết ít càng hay.

Câu này dường như nói cho bọn đại hán nghe, cũng dường như tự nói cho mình nghe, rồi bà ta cất chân bước đi.

Bọn đại hán ai nấy đều ngơ ngác ở đó, mấy người bị Thẩm Thăng Y ném lên mái nhà thì khác.

Ba chữ Thẩm Thăng Y khiến họ sợ khiếp vía, võ công của họ tuy không cao cường, nhưng đối với cái tên ấy thì không lạ.

Thật ra kẻ không biết tới Thẩm Thăng Y rất ít.

Đường hành lang vòng vèo, chẳng chỗ nào yên tĩnh, nhưng cũng không ồn ào lắm, vì còn hơi sớm.

Không có tiếng đàn hát, dãy phòng hai bên ngẫu nhiên vang ra những âm thanh khiến người ta tâm động thần dao.

Thẩm Thăng Y thì thấy rất khó chịu, tuy chàng không phải là một bậc quân tử, nhưng xưa nay không thích tới những nơi như thế này. Chàng tuy không thích tới những nơi thế này, nhưng lần nào cũng vì công việc mà bắt buộc phải tới, lần này cũng vậy. Hiện chàng cảm thấy rất kỳ quái, là trong bạn bè của chàng lại có người ưa thích lui tới kỹ viện.

Còn kỳ quái hơn nữa, là chuyện họ lui tới kỹ viện đều có dính líu tới sự chết chóc.

Chàng hy vọng lần này là ngoại lệ.

Thượng Uy suốt đường đi không nói câu nào, Thẩm Thăng Y biết rằng y đang rất bực bội, vì thất bại lần này rất có hại tới địa vị của y trong viện Di Hồng.

Thẩm Thăng Y cũng chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi.

Chàng không muốn đập bể nồi cơm của người ta, cho nên lần này đã dùng hết tâm cơ sức lực.

Nhưng vị Thượng Tam thư kia đôi mắt quả rất lợi hại, thật chàng không ngờ.

Chàng chợt nảy ra một ý nghĩ rất kỳ quái.

“Vị Tam thư này ngoài đôi mắt tinh tường ra, võ công còn chỗ nào khiến người ta bất ngờ không?”

Chàng muốn hỏi Thượng Uy, nhưng chàng biết rõ rằng nếu y chịu trả lời cũng nhất định không nói thật. Cho nên chàng cứ lặng lẽ theo sau Thượng Uy. Cuối cùng Thượng Uy cũng dừng lại trước một gian phòng.

Gian phòng này nhìn rất xấu xí, không giống với nơi ở của nữ nhân, những tiện nghi chung quanh cũng rất kém.

Thượng Uy dừng chân rồi, bật ra một tiếng cười nhạt nói :

- Thẩm đại hiệp danh vang thiên hạ, quen biết cũng khắp thiên hạ, những người có thể trở thành bạn của Thẩm đại hiệp ít, có việc làm nào không quang minh, đáng tiếc là hôm nay việc làm của bạn của Thẩm đại hiệp lại rất không quang minh.

Thẩm Thăng Y hiểu ý tứ của Thượng Uy, lặng lẽ cười một tiếng nói :

- Vui vẻ với kỹ nữ cũng không phải là điều đáng xấu hổ.

- Nhưng cũng không phải là chuyện quang minh.

- Chuyện đó thì phải hỏi từng người mới biết được.

Thẩm Thăng Y mắt nhìn lên cửa phòng, tiếp :

- Chẳng hạn có người khinh bỉ kẻ làm việc trong kỹ viện, nhưng việc làm trong kỹ viện có đáng khinh bỉ hay không thì cũng tùy người, đó là theo sự đánh giá riêng thôi. Như nếu lấy các hạ mà nói, thì có khi các hạ lại coi đó là một công việc rất quang minh.

Thượng Uy hít sâu một hơi, nói :

- Đây là phòng của Thu Hồng, tuy không phải là đủ tiện nghi, nhưng cũng không thiếu thốn bao nhiêu.

Thẩm Thăng Y lắc đầu :

- Dù đẹp hay xấu, già hay trẻ, cũng không nên để phụ thuộc vào người khác như thế này.

Thượng Uy cười cười :

- Ngươi lầm rồi.

Thẩm Thăng Y hững hờ “Ủa” một tiếng.

Thượng Uy nói tiếp :

- Thu Hồng hiện mới hơn hai mươi, nói về sắc đẹp thì so với người trong viện Di Hồng chỉ có được khoảng mươi người là bằng cô ta.

Thẩm Thăng Y có vẻ lạ lùng đưa mắt nhìn Thượng Uy, ngẫm nghĩ một lúc mới hỏi :

- Vậy tại sao lại thế này?

Thượng Uy cười nhạt một tiếng :

- Cô ta bị lao.

Thẩm Thăng Y nhướng mày. Thượng Uy cười nhạt nói tiếp :

- Những khách tiếp xúc với cô ta, rất có thể bị lây, mà mỗi lần cô ta tiếp khách xong, bệnh lại càng nặng thêm một chút.

Thẩm Thăng Y than :

- Vậy tại sao còn bắt cô ta tiếp khách?

- Không ai bắt ép cô ta cả, Tam thư không phải là người không có tình cảm, chỉ vì cô ta cho rằng ngồi mà ăn không thì không hay, nên có khách nào tìm, cô ta cũng không từ chối.

Thẩm Thăng Y im lặng.

Thượng Uy tựa hồ ít nhiều cảm khái :

- Nhưng dù cô ta lấy giá rất rẻ, cũng ít khách tìm cô ta. Vì ngoài chuyện có thể bị lây bệnh, ai thấy cô ta cứ ho khạc không ngớt cũng không nỡ dày vò.

Thẩm Thăng Y hai hàng lông mày lại càng nhăn tít.

Thượng Uy liếc nhìn Thẩm Thăng Y, giọng nói đầy vẻ trào phúng :

- Vị bằng hữu họ Nguyễn của các hạ thì lại đúng là một người có lòng dạ sắt đá.

Thẩm Thăng Y buộc miệng nói :

- Y không giống người thường.

Thượng Uy cười nhạt nói :

- Xem ra Thẩm đại hiệp đối với người bạn này còn chưa hiểu hết.

Thẩm Thăng Y im lặng một lúc.

Thượng Uy trầm giọng nói :

- Gần đây Thu Hồng thường ho ra máu, các cô nương trong viện đều nhìn thấy cả.

Thẩm Thăng Y trầm ngâm nói :

- Nếu thế, lẽ ra ngươi phải nói lại với Tam thư.

- Ở đây ai cũng nói rõ với Tam thư, nhưng ngay cả bà cũng không khuyên Thu Hồng được.

- Thế thì lạ thật.

- Theo như Tam thư quan sát, thì người bạn của ngươi rất có bản lĩnh, có thể nói là có một bản lĩnh rất cao cường, Thu Hồng lần nào gặp cũng bị y làm cho chết đi sống lại, cho nên say mê y.

Thẩm Thăng Y chợt có cảm giác bực bội.

Thượng Uy nói tiếp :

- Nói như thế chắc sẽ làm cho ngươi bực mình, nhưng đó là sự thật.

Thẩm Thăng Y chép miệng :

- Có lẽ ta phải khuyên y đừng làm như thế nữa.

Thượng Uy nói :

- Ta cũng muốn như vậy.

Thẩm Thăng Y ánh mắt lại nhìn lên cửa phòng :

- Kỳ quái!

Thượng Uy hỏi :

- Ngươi nghi ngờ ta à?

Thẩm Thăng Y lắc đầu :

- Ta chỉ là kỳ quái ở chỗ ngươi nói rất to tiếng, nhưng trong phòng không hề có động tĩnh gì.

Thượng Uy nói :

- Tuy không phải là rờm lời, nhưng ta nói chuyện lâu thế là để cho y có thời gian bước ra.

Thẩm Thăng Y đột nhiên hỏi :

- Phòng này không có cửa sổ à?

Thượng Uy ánh mắt di động nói :

- Có... Chỉ theo cửa sổ này nhảy ra thì mới có thể ra khỏi viện Di Hồng này mà không cần qua hành lang.

- Tốt lắm!

Thẩm Thăng Y hít một hơi nói :

- Người bạn này của ta không điếc, nếu y không chịu ra, bọn ta sẽ đẩy cửa vào.

Câu nói vừa dứt, chàng giơ tay phải đẩy cửa một cái.

Vừa đẩy, cửa đã mở.

“Vút” một tiếng vang lên, ba mũi tên theo hình chữ phẩm bắn vào giữa mặt hai người.

Các phòng trong viện, trừ phi đang có khách, nếu không thì không đóng chặt.

Chuyện này dĩ nhiên Thượng Uy biết rất rõ, cho nên cánh cửa vừa mở, y lập tức sửng sốt.

Sửng sốt như vậy đủ mất mạng, ba mũi tên tuy chỉ có một bắn vào y, nhưng lại nhắm vào chỗ yếu hại, lúc y định tránh né thì đã không kịp.

May mà người đứng cạnh y là Thẩm Thăng Y.

Thẩm Thăng Y cũng thoáng sửng sốt, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến phản ứng của chàng, ngay trong lúc đang sửng sốt, thân hình chàng đã xoay một cái tránh sang một bên.

Hai mũi tên vù vù bắn trợt qua bụng chàng, tay phải chàng cùng lúc vung ra, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy mũi tên bắn vào cổ họng Thượng Uy. Mũi tên nhọn hoắt chỉ còn cách cổ họng của Thượng Uy ba tấc, quả là vô cùng nguy hiểm.

Thượng Uy thậm chí còn cảm nhận được cả đầu nhọn của mũi tên, một luồng hơi lạnh chạy khắp sống lưng, bất giác run lên.

Hai mũi tên bắn trượt cắm vào tường đối diện, sâu tới ba tấc.

Thượng Uy quay đầu nhìn một cái, sắc mặt đổi hẳn, chưa kịp nói một tiếng cảm ơn, Thẩm Thăng Y đã xông luôn vào trong phòng.

Không có ai tập kích cả, kiếm của Thẩm Thăng Y cũng không tuốt ra khỏi vỏ, chàng đi thẳng tới trước giường, mới đột nhiên khựng lại.

Trên giường có người, người chết! Một người là một cô gái rất xinh đẹp nhưng gầy gò khỏa thân, đầu tóc rối bời, nằm ngửa trên tấm chăn bông.

Eo lưng của nàng vừa đầy một chét tay, ngực nhỏ, cô gái này quả là gầy gò tới mức đáng thương, làn da trắng muốt, dường như không có chút sắc máu, nhưng vẫn mịn màng, thêm mái tóc dài như một con rắn đen, trông rất rùng rợn.

Rùng rợn mà hấp dẫn.

Đôi mắt của nàng vẫn nhắm nghiền, hai bên tay bấu cứng lút cả mười ngón vào tấm chăn, nét mặt hiện rõ vẻ vừa đau đớn vừa khoái lạc.

Rõ ràng nàng đã chết trong lúc vừa đau đớn vừa khoái lạc.

Phương Trực thì chết rất đáng sợ.

Y cũng hoàn toàn không mặc quần áo, nằm trên người cô gái, khuôn mặt ngước lên, hai mắt mở to, tròn mắt đầy vẻ khiếp hãi.

Mười hai mũi tên cắm trên lưng y, trong đó có sáu mũi bắn vào chỗ yếu hại.

Trong sáu mũi tên ấy có ba mũi rất lớn bày thành hình chữ phẩm, ngoài ra còn có cả một thanh trường kiếm.

Thanh trường kiếm cắm lút cán xuyên qua người Phương Trực đâm cả vào cô gái, đóng đinh hai người trên giường. Rõ ràng thanh trường kiếm này đã giết chết họ, nhưng rốt lại thì Phương Trực chết vì kiếm hay chết vì tên?

Máu vẫn còn chảy, hai người rõ ràng mới chết chưa bao lâu, Thẩm Thăng Y chỉ nhìn dòng máu mà biết, chàng đứng sững cạnh giường, hai chân như bị đóng chặt xuống đất.

Thượng Uy bước theo vào, nhìn thấy tình hình, cũng đứng ngây ra bên cạnh.

Thẩm Thăng Y không nhìn ngó gì tới y, cứ nhìn chằm chằm vào xác Phương Trực, đôi hàng lông mày nhăn lại.

Rõ ràng đây là một vụ giết người bịt miệng, Thẩm Thăng Y chỉ không dám chắc là Phương Trực bị giết sau hay trước khi chàng bị hai anh em Âu Dương vây đánh.

Nhìn bề ngoài mà xét thì đây có lẽ là sau, nhưng nếu nói là trước cũng vẫn có thể đúng.

Đạo lý rất đơn giản, người đã có đủ thời gian giết chết Phương Trực thì cũng có đủ thời gian để rời khỏi viện Di Hồng, nảy ra ý giết người thế này là vì phát hiện được Thẩm Thăng Y đi theo Phương Trực vào con hẻm.

Anh em Âu Dương tập kích chàng có lẽ chỉ nhằm mục đích ngăn chặn không cho chàng vào cứu Phương Trực.

Phương Trực rốt lại đã biết được bí mật gì?

Tuy Thẩm Thăng Y không biết, nhưng sự việc phát triển tới đây thì đủ rõ là rất nghiêm trọng.

Thượng Uy đợi một lúc, thấy Thẩm Thăng Y vẫn còn ngây người tại chỗ, bất giác hỏi dò :

- Thẩm công tử, rốt lại đây là chuyện gì vậy?

Quả nhiên Thẩm Thăng Y vẫn nghe rõ từng tiếng, cười gượng nói :

- Ta cũng không rõ.

Thượng Uy “Ủa” một tiếng, rõ ràng có ý ngờ vực.

Thẩm Thăng Y nói tiếp :

- Có lẽ là y biết nhiều quá.

- Biết cái gì nhiều?

Thượng Uy hỏi gặng, người này rõ ràng cũng thuộc loại rất tò mò.

Thẩm Thăng Y lắc đầu :

- Từ khi bắt đầu có chuyện tới giờ, tựa hồ không có chi tiết nào là không bất ngờ đối với ta cả.

Chàng nói đó là sự thật, vì Ngải Phi Vũ giết người, anh em Âu Dương xuất hiện...

Thậm chí việc Phương Trực thích dày vò một cô gái yếu ớt mắc bệnh lao như Thu Hồng, lại cũng chẳng phải là sự bất ngờ đối với chàng sao?

Thượng Uy lạ lùng nhìn Thẩm Thăng Y.

- Chuyện này mỗi chi tiết đều có quan hệ với hai người bạn của ta, tình cờ mà ta được biết, nên đã tới đây.

Thẩm Thăng Y cười gượng một lúc :

- Có lẽ vì ta xuất hiện nên mới thành hậu quả như thế này.

Thượng Uy trầm ngâm nói :

- Ý ngươi là muốn nói rằng vì ngươi phát hiện ra người bạn này có chuyện gì không hay nên muốn tìm y hỏi cho ra lẽ, khiến người nào đó phải sát nhân diệt khẩu phải không?

- Theo vẻ ngoài thì đúng thế.

- Vậy hung thủ...

Thượng Uy chợt biến sắc, đưa mắt nhìn quanh.

Thẩm Thăng Y nhìn thấy, thở dài một tiếng.

Thượng Uy ánh mắt nhìn lại Thẩm Thăng Y, nhăn nhó nói :

- Ba mũi tên kia...

Thẩm Thăng Y đưa tay mò dưới cái gối đầu giường giật ra một cái bẫy bắn tên.

Cái bẫy bắn tên này nối liền với một sợi dây ngầm, một đầu buộc vào một cánh cửa, chỉ cần có người ở ngoài mở cửa giật sợi dây, khi đấy sẽ lên lẫy. Tên sẽ bắn ra ngay. Dụng cụ này nhìn tuy đơn giản, nhưng nó cho thấy kỹ thuật của người đặt, trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà có thể xếp đặt ổn thỏa, người ấy nếu không phải là kẻ lão luyện giàu kinh nghiệm cũng là kẻ cơ trí hơn hẳn người thường.

Thượng Uy nhìn thấy, nét mặt càng nhăn nhó nói :

- Lẽ ra ta phải chú ý, thế mà lại không.

Thẩm Thăng Y nói :

- Chắc vì viện Di Hồng xưa nay chưa bao giờ xảy ra chuyện thế này.

- Chưa đâu.

Thượng Uy chép miệng nói :

- Trước nay nhàn rỗi vô sự quá, thành ra phản ứng của ta cũng chậm lụt hẳn đi, nếu hung thủ vẫn còn trong phòng mà ta không chết dưới mấy mũi tên kia, thì y ra tay sợ ta cũng khó lòng giữ được tính mạng.

Thẩm Thăng Y không nói tiếng nào nữa, lại quan sát kỹ hai cái xác chết một lúc, lông mày càng nhăn tít.

Thượng Uy ánh mắt cũng nhìn vào đó :

- Hung thủ ít nhất cũng phải có hai người.

Thẩm Thăng Y chậm rãi nói :

- Vì ngươi thấy ngoài tên ra còn có kiếm nữa chứ gì?

Thượng Uy hỏi :

- Theo công tử thấy thì...

Thẩm Thăng Y nói :

- Tên và kiếm có thể chỉ là của một người, mục đích nhát kiếm này có thể là nhằm giết Thu Hồng.

Ngưng lại một chút chàng nói tiếp :

- Ai cũng thấy rõ số tên kia đủ giết chết người nằm trên rồi.

Thượng Uy hỏi :

- Liệu có phải vì Thu Hồng quen biết y không?

Thẩm Thăng Y trầm ngâm :

- Có lẽ thế. Nhưng cũng có thể là vì tướng mạo người ấy rất đặc biệt, chỉ cần Thu Hồng nói ra, chúng ta sẽ biết ngay y là ai.

Thượng Uy nói :

- Theo ta thì người này rất thường tới đây, biết rất rõ về Thu Hồng.

Thẩm Thăng Y trầm ngâm :

- Nếu là khách quen của viện Di Hồng thì cũng chẳng phải là lạ.

Ánh mắt chàng lại nhìn xuống, thở dài một tiếng.

“Mục đích của nhát kiếm kia có phải là chỉ nhằm giết Phương Trực thôi hay không?”

Thẩm Thăng Y lại nghĩ tới một điều.

Thượng Uy ngó xem thái độ của Thẩm Thăng Y, thấy thế bất giác hỏi :

- Dường như công tử phát hiện được điều gì phải không?

Thẩm Thăng Y chưa đáp.

Thượng Uy lại hỏi dò :

- Dường như công tử rất lạ lùng về vị Nguyễn công tử này thì phải?

Thẩm Thăng Y buột miệng nói :

- Y vốn không phải là hạng người thế này.

Thượng Uy nói :

- Có thể là xưa nay y che giấu, bề ngoài là một đàng, tâm địa lại một nẻo.

Thẩm Thăng Y nói :

- Cho dù y có lừa dối được ta cũng không thể lừa đối được những bạn bè khác của y.

- Vị Nguyễn công tử này có nhiều bạn bè thế à?

Thẩm Thăng Y lạ lùng hỏi :

- Nhiều lắm! Dường như các ngươi không nhận ra y thì phải?

Thượng Uy ngẫm nghĩ một lúc :

- Một người bạn từng nói với ta rằng, y rất giống một người.

Y chợt cười nói :

- Người bạn ấy nói rằng y rất giống Phương Trực, nhưng không thể là Phương Trực, vì Phương Trực là một bậc quân tử.

Thẩm Thăng Y lộ vẻ khó xử. :

- Mọi người vẫn biết đó là một bậc quân tử ngay thẳng.

- Tại sao một kẻ giống quân tử như vậy lại vào kỹ viện chơi bời?

Thẩm Thăng Y nói :

- Cho nên ta mới bất ngờ.

Thượng Uy chợt mất hẳn vẻ cười cợt, ngẩn người nhìn Thẩm Thăng Y, run run hỏi :

- Chẳng lẽ vị Nguyễn công tử này lại là Quân Tử Phương Trực?

Thẩm Thăng Y chép miệng nói :

- Ta mong là không phải.

Thượng Uy sững ra đó, Thẩm Thăng Y cũng chẳng nhìn ngó gì tới y, trầm ngâm rồi từ từ đưa tay, từ từ nắm thanh kiếm nhổ ra.

Máu trào lên, nhìn thấy vẫn còn màu đỏ.

Thượng Uy ngó sững, không nói tiếng nào.

Thẩm Thăng Y nhìn thanh kiếm, xem xét cẩn thận một lượt, rồi thảy xuống cạnh gối.

Thượng Uy hắng giọng một tiếng khẽ, không nhịn được lại nói :

- Xem ra thanh kiếm này chẳng có chỗ nào đặc biệt.

Thẩm Thăng Y gật đầu :

- Bất cứ ai ở đâu cũng có thể tìm được một thanh kiếm thế này.

Thượng Uy nói :

- Xem ra hung thủ đã tính toán đủ mọi bề.

Thẩm Thăng Y hờ hững nói :

- Kiếm thì bình thường, nhưng người dùng kiếm thì là một cao thủ.

Thượng Uy câu nói vừa sắp bật ra khỏi miệng, Thẩm Thăng Y đã nói tiếp :

- Chỉ có bậc cao thủ mới có thể phóng ra một nhát kiếm cao siêu như thế.

Thượng Uy thì chưa nhìn ra chỗ cao siêu là ở đâu, nhưng tuy rất muốn biết nhưng vẫn không hỏi gặng.

Thẩm Thăng Y cũng không nói về thanh kiếm nữa, giơ tay sờ sờ mũi tên, rồi cũng thảy xuống cạnh thanh kiếm.

Thượng Uy đưa mắt ngó theo, cất tiếng hỏi dò :

- Loại tên này xem ra cũng có chuyện.

Thẩm Thăng Y nói :

- Người dùng loại tên này không phải là hạng bo bo giữ tiền đâu.

Thượng Uy lập tức nói :

- Có lẽ là do sợi dây.

Thẩm Thăng Y lắc đầu :

- Không phải... Loại tên này là do Thần Cơ Doanh chế ra, dùng loại sắt tốt đặc biệt, nếu bắn bằng cung cứng thì trong vòng mười lăm bước có thể xuyên qua áo giáp sắt.

Thượng Uy nói :

- Ngoài triều đình ra, người ngoài không thể chế được loại tên này thật à?

- Chế được chứ, có điều sợi dây gấm này mới thật là sang.

Thẩm Thăng Y vừa đưa tay vuốt mắt Phương Trực vừa nói :

- Loại tên này vẫn có nhiều người chế được, chỉ nói riêng Đường môn ở Tứ Xuyên thôi, trước nay đã từng chế ra hơn mười vạn mũi.

Thượng Uy lẩm bẩm :

- Đường môn đã thế, người khác đương nhiên cũng thế.

Thẩm Thăng Y cẩn thận rón rén lật xác Phương Trực lại.

Thượng Uy bật ra tiếng cười gượng :

- Xem ra kinh nghiệm giang hồ của ta ít ỏi tới mức đáng thương.

Thẩm Thăng Y nói :

- Vì nói cho cùng ngươi không phải là người giang hồ.

Thượng Uy thở dài :

- Ta vốn là người giang hồ đấy.

Thẩm Thăng Y lặng lẽ cười một tiếng :

- Có thể rời khỏi giang hồ thì rời khỏi giang hồ là tốt. Trên giang hồ có nhiều việc mình không tự chủ được, tính mạng cũng bị rút ngắn hơn so với người thường.

Thượng Uy im lặng một hồi, Thẩm Thăng Y hai tay rờ lên mặt Phương Trực.

Động tác của chàng rất chậm, nhưng rất tỉ mỉ, từ trán, cằm cho tới gò má, mang tai đều xem xét hết. Thượng Uy bên cạnh càng nhìn càng thấy kỳ quái, nhịn không được buột miệng :

- Mặt y có chuyện gì vậy?

- Rất bình thường...

Thẩm Thăng Y giọng nói lộ vẻ vô cùng thất vọng, kế lại thở dài một tiếng.

Thượng Uy chợt hiểu ra :

- Ngươi nghi ngờ người này hóa trang phải không?

Thẩm Thăng Y nói :

- Đúng thế.

- Nhưng xem ra ngươi thất vọng rồi chứ gì?

- Rất thất vọng!

Thẩm Thăng Y chợt buông hai tay ra.

- Đã không phải hóa trang thì làm sao trên đời có được hai người giống hệt nhau như thế này nhỉ?

Thượng Uy run rẩy hỏi :

- Ngươi tin chắc là không nhận lầm người?

Thẩm Thăng Y cười gượng :

- Trí nhớ của ta xưa nay vốn chẳng kém, đối với một người bạn thế này thì càng đặc biệt lưu ý.

Thượng Uy hỏi ngay :

- Lưu ý chuyện gì vậy?

- Một người quân tử chân chính thì toàn thể hành động cử chỉ đều vô cùng thú vị, có khi nào lưu ý một chút cũng không phải là không hay.

Thượng Uy bất giác nở một nụ cười gượng gạo.

Thẩm Thăng Y chợt lui lại, ngồi phắt xuống một chiếc ghế. Thượng Uy bỗng nói :

- Nếu không tận mắt nhìn thấy, chắc ngươi không bao giờ chịu tin rằng Phương Trực lại tới chỗ này, làm chuyện như thế này?

Thẩm Thăng Y gật đầu :

- Phương Trực muốn đổi tính thì đã đổi lâu rồi, chẳng phải đợi đến nay.

Thượng Uy cười gượng nói :

- Xem ra chỉ có thể giải thích là người bạn này của ngươi chợt bị mất hết bản tính.

Thẩm Thăng Y chậm rãi nói :

- Trên giang hồ có một truyền thuyết rằng người nọ người kia dùng dược vật khống chế kẻ khác, buộc họ phải tuân lệnh mình, làm việc trái hẳn với bản tính, nhưng rõ ràng người bạn của ta đây không phải bị như vậy.

Thượng Uy nói :

- Y tới đây không phải lần đầu, mà trước nay không thấy có chỗ nào tỏ ra là mất hết bản tính.

Thẩm Thăng Y than :

- Tuy ta chỉ theo y có một đoạn đường song không thể không nhận ra được rằng y rất bình thường... Dĩ nhiên đây là đối với người không biết y.

Thượng Uy nói :

- Đối với người biết y, thì dường như y lại thay đổi thành một người khác hẳn.

- Lúc đi vào hẻm, y cho rằng không có ai nhìn thấy mới thay đổi, nhưng sự thay đổi ấy có thể nói là cũng rất bình thường.

Thượng Uy trầm ngâm một lúc. Thẩm Thăng Y cũng không nói gì nữa, trong đầu óc cũng chẳng có ý nghĩ nào nữa, dường như đột nhiên đã hoàn toàn trở nên trống rỗng.

Cũng không biết bao lâu, Thượng Uy mới cất tiếng :

- Công tử định giải quyết chuyện này như thế nào?

Thẩm Thăng Y trầm ngâm nói :

- Hiện ta phải tới ngay nhà họ Phương, có thể tìm được chút manh mối gì ở đó.

Thượng Uy vội hỏi :

- Còn hai cái xác này thì sao?

Thẩm Thăng Y nói :

- Tạm thời đừng động tới, chờ ta trở lại sẽ hay.

Rồi đứng thẳng lên.

Thượng Uy ngơ ngác nhìn Thẩm Thăng Y, không tỏ thái độ gì, thực ra y cũng chẳng có ý định gì.

Thẩm Thăng Y cất chân bước ra, đầu óc lại hoạt động.

Không nghi ngờ gì nữa, chàng quả là một người thông minh, nhưng dù chàng có thông minh tới mức nào cũng không ngờ rằng một người chết không thuốc nào cứu chữa được lại sống lại!

Màn đêm buông xuống dày đặc, Thẩm Thăng Y bước ra khỏi phòng của Thu Hồng, chợt có cảm giác là dường như đã rơi vào một thế giới khác.

Viện Di Hồng chỗ nào cùng có đèn đuốc sáng rực như ban ngày, ánh sáng không những rất dịu mắt mà còn rất phù hợp.

Hai a hoàn nhỏ đừng ngoài hành lang, chờ Thẩm Thăng Y bớc ra, đưa chàng vào trong.

Nhà trong là nơi Tam thư tiếp khách quý, lúc Thẩm Thăng Y vào tới nơi thì Thượng Tam thư đã đợi ở đó.

Chỉ có một mình bà ta.

Thần thái của bà ta rất bình thường, trên mặt tuy không có vẻ buồn rầu nhưng cũng không có vẻ gì vui vẻ, tóm lại là rõ ràng rất mệt mỏi.

Trên bàn đã có sẵn trà ngon, mùi thơm ngát mũi, tiếng đàn hát vang tới từng chặp từng chặp, khung cảnh cũng rất hay, nhưng Thẩm Thăng Y chẳng có lòng dạ nào ngồi uống trà.

Chàng cũng không ngồi.

Thượng Tam thư nhìn nhìn Thẩm Thăng Y, thản nhiên hỏi :

- Sao không ngồi?

- Vì phải đi ngay tới một nơi khác ngay.

- Chuyện quan trọng lắm sao?

Thẩm Thăng Y gật đầu :

- Tuy là không phải lúc, nhưng phải tới đó.

Thượng Tam thư gật đầu hỏi qua chuyện khác :

- Trong phòng Thu Hồng đã xảy ra chuyện gì?

- Có hai người chết.

- Thu Hồng là một, người bạn của ngươi...

- Cũng chết rồi.

Thẩm Thăng Y nói tiếp một câu :

- Chết vì tên và kiếm, người giết họ là một cao thủ.

Vẻ mặt Tam thư vẫn không hề thay đổi, chợt hỏi :

- Người bạn của ngươi rốt lại có tên là Nguyễn Hoàn thật không?

Thẩm Thăng Y lắc đầu :

- Y vốn tên là Phương Trực.

Tam thư lúc bấy giờ mới biến sắc, vẻ ngạc nhiên càng lúc càng tăng, buột miệng nói :

- Không thể có chuyện ấy được!

Thẩm Thăng Y cười gượng.

- Ngươi nhận ra y sao?

Tam thư vừa thốt ra câu này đã biết ngay là câu nói thừa, lại nói tiếp

- Chuyện này thật không thể có được.

Thẩm Thăng Y hiểu rõ suy nghĩ của Tam thư, ngoài việc cười gượng chẳng biết nói gì cả.

Tam thư thở dài :

- Chuyện ở đây cứ giao cho ta được rồi.

Thẩm Thăng Y nói một tiếng “Cảm ơn” quay người bước ra.

Dường như xưa nay chàng không quen nói tiếng “cảm ơn”, mà hôm nay lại nói ra rất trơn tru, ngay cả chàng cũng ít nhiều ngờ vực chính mình cũng có chỗ bất bình thường, lúc bất bình thường thì sẽ gây ra nhiều chuyện bất ngờ.

Hai a hoàn nhỏ đưa Thẩm Thăng Y ra cửa lớn viện Di Hồng, giống như tiễn khách mà cũng giống như đuổi khách, chỉ khác ở chỗ chẳng ai nói câu nào.

“Nếu có bạn bè nhìn thấy, không rõ họ sẽ nghĩ gì đây?”

Nghĩ tới đó, Thẩm Thăng Y bất giác cười gượng một lúc, bước mau xuống bậc thềm đá, đi về phía nhà Phương Trực trong thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.