Lúc Hạ Văn Hi đuổi tới núi Thanh Thành, ở đó đã đến không ít Tiên giả, không biết là chết bao nhiêu người, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
Cùng bọn họ đi vào đại sảnh, đập vào mắt là thi thể không trọn vẹn và máu tươi đầy đất.
Những người đó bị người khác phân thây, máu rơi đầy đất.
Hạ Văn Hi nhìn thảm trạng trên đất khiến người khác căm phẫn, nhíu nhíu mày, nội tâm luôn luôn không gợn sóng nổi lên rung động.
Bên tai tràn ngập các loại tiếng động.
Cố Trầm Uyên an vị trên ghế trong đại sảnh cắn táo, hắn vắt chéo chân, mặt không chút thay đổi nhìn những Tu Tiên giả đứng đầy đại sảnh, vẻ mặt nhàn nhã như là đang nhìn vở diễn nào đó.
Cố Tiêu bị người giữ ở một bên, dưới phía trái tim của thiếu niên bị đâm một cái, lúc này sắc mặt hoàn toàn tái nhợt nhìn Cố Trầm Uyên, thiếu niên thoạt nhìn dường như chịu quá nhiều đả kích mà giờ phút này có chút hoảng hốt.
Nhiều người đứng ở đại sảnh như vậy.
Lại không có một người ai dám ra tay với Cố Trầm Uyên.
Câu có câu không lên tiếng phê phán.
Hạ Văn Hi đưa mắt nhìn qua, vừa lúc chống lại tầm mắt của Cố Trầm Uyên.
Cố Trầm Uyên cũng nhìn y, không mang theo bất cứ cảm xúc gì, thấy Hạ Văn Hi nhìn qua, khóe miệng hắn gợi lên, vui vẻ trong mắt giống như muốn tràn ra.
— Đạo gia.
Hạ Văn Hi nhìn môi Cố Trầm Uyên giật giật, vô thanh nhả ra hai chữ.
Như là đang trào phúng Hạ Văn Hi.
Trào phúng y cứu hắn, dấu hắn.
Hạ Văn Hi cảm giác trong lòng có chút đau, y đi về phía trước vài bước, lạnh lùng gọi hắn.
“Cố Trầm Uyên.”
“Ầy.” Trước sau như một, Cố Trầm Uyên lên tiếng.
Ánh mắt mang theo kinh ngạc rơi xuống trên người Hạ Văn Hi, giống như đang không tiếng động đặt câu hỏi: Vì sao ngươi gọi mà ta phải trả lời chứ. Hạ Văn Hi bị ánh mắt trào phúng đó quét qua có chút không thoải mái.
“Những người này, là ngươi giết sao?”
Những người này, gần như đều là kẻ thù của Cố Trầm Uyên.
Là những người cùng dốc sức vây quét hắn ở Kim Đỉnh Sơn.
Cố Trầm Uyên có thù tất báo, hắn không chết, bọn họ sẽ chết, đây là chuyện rất rõ ràng.
Thế nhưng Hạ Văn Hi vẫn là nhịn không được hỏi.
“Ta nói không phải, ngài tin sao.”
“Ngươi nói, ta sẽ tin.”
Cố Trầm Uyên dường như có chút không phản ứng, tạm dừng như vậy một lúc, rồi sau đó như là nghe thấy được chuyện gì tốt, mắt cong cong, thú vị nhìn Hạ Văn Hi.
“Đạo gia yêu quý.”
“Những người này, không phải ta giết.”
“Ừ.” Hạ Văn Hi thật yên lặng gật gật đầu, đi về phía trước vài bước, đứng ở trước mặt Cố Trầm Uyên, sau đó y xoay người, quay mặt về những người khác.
“Hắn nói dối” giống như trong dự kiến, người kêu lên đầu tiên là Cố Tiêu.
“Hạ tiểu đạo hữu, ngươi chưa hiểu hết thế sự, không thể tin hắn ”
“Hắn đang lừa ngươi đó”
“Ngươi dựa vào đâu mà tin hắn Cố Trầm Uyên là người rất độc ác Lời hắn nói không thể tin được Có phải các ngươi có gì đó –”
Không biết là ai nói lên những lời này.
Đại sảnh trong chớp mắt đã yên tĩnh.
Sau đó, ánh mắt nhìn về phía Hạ Văn Hi, nhiều hơn chút địch ý và gì đó không rõ.
“Hạ tiểu đạo hữu, đừng hồ đồ, nếu không phải nhìn mặt mũi Hạc Sơn lão nhân, ngươi làm như vậy, không thể không khiến người khác nghi ngờ được.” Một lão đầu mở miệng, dường như khuyên bảo, tầm mắt lại quét qua giữa hai người, tràn ngập tìm tòi nghiên cứu.
“Đồ đệ ngoan của ta, không cần người khác dạy dỗ”
Chỉ nghe một tiếng nói rất có *** thần hòa với Linh lực hùng hậu truyền vào màng tai, khiến đầu người khác đau nhức.
Rồi sau đó mới thấy một *tịch nhân bước vào đại sảnh, chính là Hạc Sơn lão nhân.
(Tịch nhân có nghĩa là người lớn tuổi có địa vị chăng
Tán tu ngoan ngoãn nhường đường.
Những Tiên Tu giả còn lại cũng né tránh hai phần.
“Văn Hi, dựa vào đâu mà con lại tin hắn?”
Hạ Lăng đứng ở sau lưng Hạc Sơn lão nhân lo lắng nhìn Hạ Văn Hi.
“Sư phụ.” Hạ Văn Hi hành lễ với Hạc Sơn lão nhân.
Hạc Sơn lão nhân “Ừ” một tiếng, trầm giọng nói:
“Nói xem, vì sao con tin hắn.”
Tiểu kịch trường:
Cố Tiêu: Ai dô Đại đồ đệ của Hạc Sơn lão nhân không tồi nha
Cố Trầm Uyên: Đó là cha ngươi.
Cố Tiêu: Lão già, ông còn cần mặt mũi nữa không? Người non nớt như vậy mà cũng xuống tay được hay sao????
Cố Trầm Uyên: Ha ha.
Cố Tiêu:# Lúc trước sao ta có thể ngu ngốc như vậy, không khiến hắn chết đi#