Ma Đầu

Quyển 1 - Chương 30



"... Ưm a" Trong đầu Tiểu Trúc trống rỗng, hắn bây giờ đã không kịp nghĩ bọn họ đang làm cái gì, hoặc là có nên hay không, hắn chỉ có thể bị bắt buộc nhận lấy khoái cảm mà người trên thân bố thí cho hắn. Hạ thể hắn bị người nắm không ngừng chơi đùa trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy trên sống lưng từng đợt tê dại, thất thần há to miệng hô hấp. Rên rỉ vô ý thức giống như là mèo kêu, theo sự tăng thêm của khoái cảm không ngừng được mà cất cao.

Đến khi hắn lên đến đỉnh, cũng đã giống như là mất tiếng, run rẩy cánh môi, lại không phát ra được thanh âm nào. Chỉ có thể gắng sức ngửa cổ ra phía sau, cái cổ không phát ra được thanh âm nào cong một độ cong duyên dáng, trái cổ nhỏ trước kia giấu trong cổ áo, lúc này liền lộ ra.

Hô hấp của Lạc Thịnh Vũ cũng càng lúc càng ồ ồ. Người dưới thân ngực phập phồng, hai điểm đỏ sẫm trước ngực bị y vỗ về chơi đùa cũng lắc lư qua lại theo.

Tiểu Trúc nhắm chặt hai mắt, hít thở ngụm lớn. Cảm giác xương quai xanh bị người hôn, trên người lại là không ngừng run rẩy, đến khi nụ hôn nóng bỏng ấy trượt đến giữa đùi hắn, môi run run một cái, rên rỉ ra tiếng "ưm". Hắn cũng không biết mình muốn cái gì, khó nhịn nắm lấy tay Lạc Thịnh Vũ đang vuốt ve eo mình, tóc dài màu đen cọ xát qua lại trên chăn gấm.

Mắt Lạc Thịnh Vũ cũng có chút đỏ bừng, giống như là không còn tính nhẫn nại, ngẩng đầu lên từ trong quần áo tán loạn lấy một cái hộp nhỏ tinh xảo, mở nắp ra lấy một ít thuốc mỡ đưa đến phía dưới ra, dằn lòng nhưng lại có chút thô bạo đưa vào một ngón tay.

Tiểu Trúc nhíu nhíu mày, cảm thấy có chút khó chịu, không phải đau, phía sau căng căng, còn có thứ gì đó lạnh băng bị đưa vào, nói không nên lời là cảm giác gì. Nhưng rất nhanh cái loại cảm giác lành lạnh đó đã trở nên ẩm ướt nóng hổi, còn mang theo một loại tê ngứa, không kìm nổi lắc đầu lung tung, trong miệng nói "đừng", "khó chịu", eo mông lại không tự chủ lắc lư qua lại.

Lạc Thịnh Vũ cười khẽ một tiếng, cúi đầu gặm cắn trên đùi hắn, lưu lại một dấu vết. Đôi chân thẳng tắp kia, nước da trắng nõn chẳng những trơn, còn dẻo dai và có sức.

Ba ngón tay trong hậu huyệt bị cắn thật chặt, cái loại cảm giác chặt khít và cực nóng ấy lại thêm ẩm ướt của thuốc mỡ tan ra khiến y thô bạo hơn nhiều. Ngón tay rút ra cắm vào xoay tròn bên trong qua lại, phát ra tiếng nước "nhèm nhẹp", Tiểu Trúc nhướng mày thì thào không ngớt.

Lạc Thịnh Vũ vươn tay nắm hông hắn, dùng sức giống như là muốn lưu lại vết ngón tay xanh tím. Eo Tiểu Trúc không tự chủ đong đưa, khiến y cảm giác da thịt dưới tay cọ xát y qua lại giống như dụ dỗ.

"Ngươi là của ta." Thanh âm Lạc Thịnh Vũ khàn khàn, hôn bờ môi hắn, rút ngón tay ra, thay thứ thẳng cứng của mình chống vào huyệt khẩu không kịp khép kín đó, nương thuốc mỡ trơn lập tức liền đâm vào trong.

Tiểu Trúc một hơi tựa như không thở, há to miệng, kêu lên tiếng "a". Phía sau đột nhiên vừa đau vừa căng, căn bản không dễ tiếp nhận giống như vừa rồi. Hắn khó chịu dùng sức nhắm mắt lại, nước mắt cũng tràn đầy trào ra, trong miệng kêu "đừng đừng", lại bị Lạc Thịnh Vũ dùng môi ngăn chận, chỉ có thể phát ra âm thanh "ư ưm".

Tiểu Trúc khó chịu muốn chết, gắng sức nắm lấy cánh tay Lạc Thịnh Vũ, trong miệng "ưm ưm" đứt quãng nói: "Lạc a, ưm... Lạc Thịnh... Vũ, đừng, đau... Ưm ha đau..."

Lạc Thịnh Vũ đè chặt bờ vai hắn, hôn hôn mắt hắn, không lập tức co rút, nói "Lập tức sẽ tốt, ngươi thật đẹp."

Tiểu Trúc căn bản chính là thất thần, dường như không nghe thấy y nói chuyện, còn chưa có thích ứng với thứ to lớn phía sau, đã cảm giác thứ ấy động lên, từng cái đâm vào, gắng sức đâm vào trong, lại rút ra.

Hắn cảm thấy có chút đau, nhưng càng nhiều là cảm giác quái dị, chỉ cảm thấy cái loại cảm giác vừa tê vừa ngứa ban nãy lại trở nên làm cho người ta đau đớn, muốn bảo y dừng lại, nhưng mình lại còn chuyển động eo hùa theo. Áo ngủ bằng gấm bị đặt dưới thân, cọ lộn xộn.

Lạc Thịnh Vũ gập chân dài của hắn lên, vắt trên cánh tay mình, dường như cũng nhịn không được nữa rất nhanh rút ra cắm vào. Thanh âm người dưới thân nức nở rên rỉ khiến y như mê muội, càng động càng nhanh.

Y hơi hơi nâng người lên, thưởng thức dáng vẻ hắn dưới thân mình, trên thân thể trắng nõn đều là dấu vết lớn lớn nhỏ nhỏ, đôi chân dẻo dai bị y gập lên thật cao, tiểu huyệt phía sau nỗ lực phun ra nuốt vào thứ to lớn của mình. Trên mặt người nọ giống như là đau đớn lại giống như mị hoặc, trên lông mi vẫn treo nước mắt.

"Ta có phải là người đầu tiên làm cho ngươi khóc thành như vậy?" Lạc Thịnh Vũ rút ra đâm vào, trầm giọng nói.

"Thân thể của ngươi thật đẹp, bộ dáng thừa hoan còn đẹp hơn."

"Ngươi về sau chính là của ta, nhớ kỹ."

"Thân thể cũng là của ta, chớ làm trái ta."

"Mở to mắt nhìn ta!"

"Ngoan, nhìn ta."

Thân thể Tiểu Trúc run rẩy, thanh âm của Lạc Thịnh Vũ rất thấp, chứa dục vọng nồng đậm, lại mang theo loại hung tàn, khiến hắn còn có chút sợ hãi, nhưng lại đột nhiên trở nên dịu dàng, giống như là mê hoặc.

Tiểu Trúc "ưm" thở hổn hển hai ngụm, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra. Trước mắt một mảnh tối tăm, không thấy rõ thứ gì, nhưng cặp con ngươi mang theo dục vọng kia của Lạc Thịnh Vũ lại rất sáng.

Lạc Thịnh Vũ cảm thấy bụng dưới căng hơn trước, cặp mắt mông lung mang theo sương mù ấy, giống như cầu xin lại tựa như ỷ lại nhìn mình. Y có chút như điên cuồng hung hăng hôn xuống, động tác rút ra đâm vào cũng như điên cuồng.

"A! Không... Lạc, Thịnh Vũ... Không không được..." Thanh âm Tiểu Trúc lập tức thăng cao, vươn tay nắm lấy chăn gấm dưới thân, cắn môi, hắn cảm giác mình như sắp mất đi tri giác, bị khoái cảm xông mê đầu, rốt cuộc chịu không được nữa, nhưng người này còn bức bách cho hắn càng nhiều.

Lạc Thịnh Vũ giống như là muốn nghe thấy nhiều tiếng rên rỉ hơn, hung hăng xâm nhập, tiếng nước kéo theo tiếng xác thịt va chạm.

Tiểu Trúc không biết bọn họ làm bao nhiêu lần, rất nhanh đã bị ép buộc ngất đi, ngay cả lúc thiếp đi còn thì thào kêu tên Lạc Thịnh Vũ, sau đó còn nói đừng cái gì đó.

Lạc Thịnh Vũ đốt đèn, trong phòng sáng hơn nhiều. Trên giường một đống hỗn độn, Tiểu Trúc cau mày ngủ, nằm trên chăn gấm nhăn nhíu, đôi chân thẳng tắp hơi mở ra, phía dưới thân và trên đùi trên bụng đều lưu lại chất lỏng màu trắng, làm cho hắn lộ ra mấy phần dâm mỹ.

Lạc Thịnh Vũ sờ sờ mặt hắn, không khỏi có chút vừa lòng cười cười. Kéo chăn qua đắp kín cho hắn, chính mình mặc áo chẽn ra ngoài gọi người đun ít nước nóng khiêng vào.

Người trong lòng thật sự là bị ép buộc thảm, Lạc Thịnh Vũ ôm hắn vào thùng tắm rửa sạch, hắn cũng không tỉnh lại, chỉ rầm rì nhíu nhíu mày, tựa trên bả vai người ta tiếp tục ngủ.

Lạc Thịnh Vũ yêu quý vuốt thân thể hắn, cười cắn môi hắn một cái, "Ngươi cũng không chịu nổi ép buộc thế này."

Lau khô vệt nước trên người cả hai, cũng chưa mặc quần áo cho hắn, ôm luôn người nằm lên giường đắp kín chăn, kéo vào trong lòng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, phất tay tắt nến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.