Hắn sợ hãi sắc mặt lập tức liền trắng, tóm chặt Lạc Thịnh Vũ. Thạch động này không tính là quá cao, Lạc Thịnh Vũ nửa đường mượn lực đệm một cái liền ổn định rơi xuống, trong lúc này chưa quá thời gian chớp mắt.
Tiểu Trúc nhất thời chưa kịp hồi thần, hắn có thể nhìn thấy phía trước có ánh sáng nhẹ, màu vàng, hẳn là cây đuốc Lam Y cầm. Ánh mắt nhất thời giống như mất tiêu cự, ánh sáng của cây đuốc kia từ một biến thành hai, hai vỡ ra bốn. Trong lỗ tai cũng là tiếng vang ong ong, giống như là đao kiếm đánh nhau, không khỏi rùng mình một cái.
"Sợ sao? Không có việc gì."
Tiểu Trúc bỗng nhiên nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng của Lạc Thịnh Vũ bên tai, tựa hồ còn đang vỗ vỗ phía sau lưng mình, hắn mới phát hiện chính mình ngẩn người, hai tay còn nắm chặt quần áo Lạc Thịnh Vũ, giống như là treo trên người người ta, lập tức xấu hổ, "Ta không sao..."
"Đi phía trước đi." Lam Y có chút không kiên nhẫn, cây đuốc lung lay một cái, liền nhấc trường kiếm đi về phía trước.
Lạc Thịnh Vũ lại vỗ vỗ lưng Tiểu Trúc, dắt tay hắn, nói: "Đi thôi. Cẩn thận một chút."
Lối đi phía dưới quan tài đá không tính là nhỏ hẹp, có thể để hai người dáng người trung bình song song đi qua, tường đá bốn phía đúc vô cùng tinh tế, đều là trượt không lưu tay. Lam Y đằng trước và Lạc Kiến Bắc đằng sau đều cầm bó đuốc phát ra ánh sáng vàng lảo đảo, Đoạn Thủy kiếm ngang hông Lạc Thịnh Vũ mặc dù chưa ra khỏi vỏ, lại vẫn có thể nhìn thấy màu lam lúc ẩn lúc hiện, trong thạch động lại càng thêm quỷ dị.
Lối đi rất dài, không biết khi nào thì có thể đi đến cuối, mấy người đi cũng không nhanh, để ngừa có mai phục ám khí các loại. Tiếng bước chân trong thạch động có vẻ cực kỳ rõ ràng, tiếng vọng nghe qua tựa như phía sau bọn họ còn đi theo người khác, khiến Tiểu Trúc có chút sởn tóc gáy, muốn quay đầu nhìn, lại không có dũng khí.
Chính lúc này Lam Y đằng trước đột nhiên "A?!" một tiếng, dọa Tiểu Trúc run cầm cập.
Lạc Thịnh Vũ dùng sức nắm, nói: "Phía trước có phải không có đường hay không?"
"Hình như là đến ngõ cụt." Lam Y vươn tay sờ sờ trên tường phía trước, giống như tường hai bên trái phải, đều là đá mài cực kỳ rực rỡ, lành lạnh. Lấy cây đuốc chiếu có thể thấy rõ ràng, ngay cả một khe hở cũng không có, "Không giống như là có ngăn ngầm cửa đá các loại..."
"Chẳng lẽ là đi sai? Vừa rồi tối như thế, không nhìn thấy không kỳ quái." Lạc Kiến Bắc sửng sốt, quay đầu nhìn nhìn, mặc dù mắt quen với bóng tối, nhưng trong lối đi thật sự quá tối, quay lại nhìn, cũng chỉ có thể nhìn thấy thứ trong vòng mười bước, trống rỗng, căn bản chính là đi một mạch.
Lạc Thịnh Vũ lắc đầu, nói: "Dọc theo đường đi không có ngã ba." Tạm dừng một lát nói, "Cửa ngầm nếu không ở nơi này, chính là dọc đường ban nãy." Nói xong sờ sờ chìa khóa kim loại trong tay áo, nếu không chìa khóa này lại dùng làm gì?
"Vậy phải tìm kiếm như thế nào?!" Lam Y vừa nghe lập tức nhíu mày, trái phải trên dưới lối đi đều có thể thiết kế cửa ngầm, lối đi dài như thế, bọn họ từng chút sờ soạng, không phải cùng hiệu quả như mò kim đáy biển.
Lam Y dứt lời lại chưa từ bỏ ý định đi sờ tường đá trước mắt, muốn nhìn ra cửa ngầm. Nâng tay dùng chuôi kiếm ra sức gõ tường đá, liền nghe tiếng "cốc cốc", đột nhiên tại một chỗ có chút trống rỗng. Tay nàng run run, chân mày nhếch lên vui mừng, "Nơi này là rỗng. Chúng ta đập vỡ nó xem thử, nói không chừng chính là con đường phía trước!"
Lạc Thịnh Vũ nhíu mày suy nghĩ một chút, Lam Y đã hưng phấn nâng kiếm đâm tới, chẳng qua là võ công của nàng mặc dù tốt, lấy một trường kiếm đập vỡ tường đá, vẫn là nói quá.
"Ngươi lui ra phía sau." Lạc Thịnh Vũ phất phất tay, ra hiệu bảo Lam Y lui về phía sau. Đồng thời buông tay Tiểu Trúc ra, nói: "Đứng ở đằng sau, cẩn thận bị thương."
Tiểu Trúc gật gật đầu, xoay người lui về phía sau vài bước, lúc lại xoay qua liền thấy Lạc Thịnh Vũ rút Đoạn Thủy kiếm ra, ánh sáng màu lam có chút nhức mắt, thoạt nhìn mang theo khí tức lạnh lẽo.
Lạc Thịnh Vũ rút kiếm lật tay "xẹt" một tiếng, ánh sáng màu lam lạnh kia liền lập tức chìm vào bên trong tường đá. Khuôn mặt Lam Y vui vẻ, nghĩ phía trước quả nhiên là có đường.
Tiểu Trúc cũng mở to hai mắt, thần sắc trên mặt Lạc Thịnh Vũ lại không phải là vui mừng, bước lên một bước, nói: "Làm sao vậy?"
Lạc Thịnh Vũ phất tay khẽ quát một tiếng, "Đều lui về phía sau!"
Thần kinh Lạc Kiến Đông nhảy dựng, "Chủ tử?!"
"Đây không phải là cửa ngầm."
Tiểu Trúc cả kinh toàn thân run lên, hắn muốn đi tới nhưng lại chần chừ, chính mình căn bản không biết võ công, chẳng phải là liên lụy y.
Nhưng nghe "xoẹt" một tiếng, ma sát của kim loại và tường đá, động tác của Lạc Thịnh Vũ cực nhanh, cánh tay nâng dùng sức rút Đoạn Thủy kiếm ra.
Tiểu Trúc chỉ cảm thấy trước mắt có ánh sáng màu bạc thoáng qua, đã bị người kéo ngã từ phía sau, đụng cả người đều đau. Bó đuốc của Lam Y cũng rơi trên mặt đất dập tắt, trong lối đi lập tức tối hơn nhiều.
"Thế nào?" Lạc Thịnh Vũ vươn tay đỡ Tiểu Trúc dậy, nói: "Tường đá nơi này rất mỏng, bên trong là một tầng cơ quan, Đoạn Thủy vừa đâm vào liền cảm thấy có cái gì không đúng."
Tiểu Trúc lắc lắc đầu, may mà dùng tay kê, nhưng đầu vẫn bị đụng hơi đau, sưng lên "bình bịch".
Lam Y nói: "Vậy như thế nào cho phải?"
"Tìm cửa ngầm này xem ra là một việc rất khó." Lạc Thịnh Vũ nói: "Chúng ta tạm đi ra ngoài, Lạc Kiến Đông ngươi tìm vài người xuống dưới lại nhìn."
Mấy người cũng không nói gì, mặc dù cảm thấy không ổn, nhưng lại không có biện pháp nào hay. Rời khỏi lại phí một khoảng thời gian rất dài, đợi đi ra từ trong quan tài đá, sắc trời bên ngoài đã hơi tối.
Tiểu Trúc kinh ngạc nhìn, không ngờ mặt trời cũng sắp xuống núi, lúc này mới cảm thấy chân có chút bủn rủn, vốn trên người còn hơi khó chịu, lúc này ngay cả đầu cũng khó chịu.
Lạc Thịnh Vũ liếc mắt nhìn Sở Diệu Y, nói: "Kiến Bắc ngươi đi chuẩn bị một cái xe ngựa nữa qua đây."
"Dạ!" Lạc Kiến Bắc vội vàng đi làm.
Lạc Thịnh Vũ lại gọi Lạc Kiến Đông qua, không biết nói cái gì, Lạc Kiến Đông cũng vội vàng rời đi.
Chỉ chờ giây lát, Lạc Kiến Bắc đã điều khiển cỗ xe ngựa trở về, không hiểu lấy được từ nơi nào. Lạc Thịnh Vũ gật gật đầu, liền mang theo Tiểu Trúc vào trong xe lúc trước.
Tiểu Trúc ngồi trên đệm mềm, lúc này mới thở dài một hơi, chỉ cảm thấy toàn thân đều sắp rời ra từng mảnh, không thua gì cảm giác lúc tỉnh lại sáng sớm hôm nay.
"Ưm..." Tiểu Trúc sửng sốt một giây, cảm giác được lưỡi người nọ quét khắp vòm miệng mình, không kìm nổi nắm chặt tay áo y, ngay cả mắt cũng nhắm chặt, phía sau lưng tê dại. Vừa mơ màng vừa xấu hổ, nghĩ nếu là Lam Y lên nhìn thấy thì làm sao bây giờ?
Tiểu Trúc gật gật đầu, liền nghe Lạc Kiến Đông bên ngoài hỏi có phải có thể khởi hành hay không.
Lạc Thịnh Vũ "ừ" một tiếng, xe ngựa liền di chuyển, Tiểu Trúc mở to hai mắt, "A? Lam... Tứ phu nhân kia còn chưa có lên." Hắn cũng không biết phải xưng hô Lam Y như thế nào, gọi thế nào cũng cảm thấy không xuôi.
Lạc Thịnh Vũ vươn tay búng trán hắn một cái, nói: "Đi ngủ, còn có công phu đi lo chuyện bao đồng. Lam Y ở trên xe ngựa đằng sau."
Tiểu Trúc đau "xuỵt" một tiếng, vội vàng nhắm mắt lại. Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng lại nói thật đúng là cảm giác thở phào nhẹ nhõm, Lam Y ngồi bên cạnh hắn là xấu hổ đến toàn thân đều khó chịu.
Tiểu Trúc rất mệt, rất nhanh đã thiếp đi, xe ngựa lắc lư, mặc dù đi rất nhanh, nhưng Lạc Thịnh Vũ ôm hắn, cũng cảm thấy rất vững vàng.
Hắn vốn ngủ rất say, nhưng đột nhiên lại mơ, liền cảm giác mình ngủ rất không yên, càng ngủ càng nông, tựa hồ có thể rõ ràng biết chính mình đang nằm mơ, lập tức sẽ tỉnh lại, nhưng không biết vì sao lại cứ thoát không ra.
Hắn nhìn thấy trước mắt có một mảnh đất trống, có người đang múa kiếm, mặc dù thấy không rõ dung mạo người nọ, nhưng trường kiếm cầm trong tay hắn toàn bộ màu lam, không phải là Đoạn Thủy kiếm Lạc Thịnh Vũ tùy thân mang theo còn có thể là vật nào?! Hắn đến gần, mới phát hiện, thì ra không phải hắn nhìn không rõ không rõ bộ dáng người nọ, mà là người nọ đeo một cái mặt nạ màu bạc.
Hắn ở bên cạnh vẫn nhìn người nọ múa kiếm, sau đó thấy hoa mắt, liền nhìn thấy trước chân một biển mây, chính mình đứng trước một chỗ vách đá dựng đứng, sợ tới mức cả người hắn đổ mồ hôi lạnh. Hắn lui về phía sau một bước, cảm thấy chính mình có phải có chút sợ độ cao hay không, hắn sợ hãi cái loại cảm giác rơi xuống dưới này.
Rất nhanh liền nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân, lúc quay đầu lại, người đeo mặt nạ màu bạc kia loạng chà loạng choạng chạy tới. Người nọ tựa hồ bị thương, căn bản đứng không vững, cơ hồ té ngã trên đất, lật tay cắm Đoạn Thủy trên mặt đất chống thân thể của mình mới miễn cưỡng đứng vững.
Tiểu Trúc ngửi thấy giữa mũi ập tới mùi máu tươi, sặc đến đầu hắn choáng váng. Ngay sau đó lại là một trận tiếng bước chân, vài bóng người đuổi theo qua đây. Hắn ngẩng đầu nhìn, lập tức vừa vui vừa sợ, người tới một thân trang phục nhẹ nhàng màu xám đậm, không phải Lạc Thịnh Vũ còn có thể là ai, phía sau y còn đi theo hai người Lạc Kiến Đông Lạc Kiến Bắc.
Tiểu Trúc vui sướng vừa muốn chạy tới, chợt nghe người mặt nạ màu bạc bên cạnh kia đột nhiên cười to "ha ha", gã ngửa đầu, tóc dài xõa xuống, thanh âm lộ ra một cỗ quỷ dị.
"Nếu ngươi chịu đầu hàng ta..." Lời Lạc Thịnh Vũ vừa mới ra khỏi miệng, người nọ bỗng dưng quay đầu, Tiểu Trúc bị ánh mắt người nọ dọa sợ. Chợt nghe gã gào to một tiếng, nói: "Lạc Thịnh Vũ! Ngươi cho là bản tọa dễ lừa bịp giống như những người tự xưng danh môn chính phái ấy sao?!"
Lạc Thịnh Vũ có vẻ rất kinh ngạc, nhưng chỉ híp híp mắt, từng bước một đi tới.
Người nọ nhìn thẳng y, nói: "Bản tọa thực sự muốn xem thử những người đó nhìn thấy diện mạo chân chính của ngươi sẽ như thế nào. Ha ha ha quả thật nực cười!"