Ma Đầu

Quyển 1 - Chương 37: Bôi thuốc



Tiểu Trúc cuối cùng đấu tranh nửa ngày, mới sấp xuống, vắt chăn sau lưng, sau đó cởi quần, lộ ra chân dài lõa lồ và cái mông tròn trịa.

Bắp thịt toàn thân hắn đều có chút đau, ngón trỏ tay phải móc một mẩu thuốc mỡ muốn đưa đến phía sau dưới thân, nhưng trên lưng trên đùi hắn lôi kéo đều đau vô cùng, động tác dễ dàng bình thường, bây giờ dù cho cắn răng cũng làm không được. Đành phải dùng sức ngang hông, trán đè lên gối, nửa quỳ vểnh mông lên, lúc này mới trầy trật chạm được.

"Ưm, a..." Tiểu Trúc cau mày, ngón tay vừa đụng tới nơi đó liền đau đến đòi mạng, quả thực giống như đang bốc cháy, thân thể cũng run run. Dứt khoát cắn răng một cái, dùng sức đưa ngón tay đã bôi thuốc mỡ vào trong, đau đến mức hắn thiếu chút nữa chảy cả nước mắt nước mũi.

Cũng may thuốc mỡ có tác dụng bôi trơn, còn hơi lành lạnh, ngón tay hắn cẩn thận chuyển động bôi bên trong, đau đớn giảm bớt thật nhiều, lúc này mới thở phào một cái.

Vừa định rút ngón tay ra, lại lấy ít thuốc mỡ, bỗng nhiên cổ tay bị xiết, lại là bị người nắm không nhúc nhích được, ngón trỏ ấy còn cắm bên trong, thậm chí là lại sâu vào một đoạn, khiến hắn kêu rên một tiếng.

"Ngươi! Ngươi sao lại đi vào?!" Tiểu Trúc quay đầu nhìn lên, đã thấy Lạc Thịnh Vũ không biết khi nào đứng chỗ cuối giường. Trên người hắn vốn đắp chăn, nhưng lúc quỳ sấp cũng đã trượt sang một bên, toàn bộ hạ thân đều loã lồ không thể nghi ngờ.

Tay phải Lạc Thịnh Vũ nắm cổ tay hắn, không cho hắn rút ngón tay ra, tay trái đẩy áo chẽn màu trắng của hắn tới chỗ bả vai, lại cố định eo hắn, cười khẽ một tiếng, liền cúi người hôn lên lưng hắn.

"Ta là đi ra ngoài, trở về vừa vặn nhìn thấy ngươi đang bôi thuốc... Thật đẹp." Lạc Thịnh Vũ vừa nói, môi vừa khép mở mút hôn lưng hắn, sau cùng đi tới chỗ cặp mông, lưu lại một dấu vết trên cặp mông trắng nõn, lại vươn đầu lưỡi liếm khe mông hắn.

"Đừng đừng, không... muốn, ưm ha, a! Đừng động, đừng..." Tiểu Trúc lắc mông muốn chạy trốn khỏi nụ hôn của y, lại căn bản không thể nào, liền cảm giác thứ gì đó ẩm nóng đang trêu chọc qua lại tại đốt sống cụt và trong khe mông hắn. Mà tay nắm cổ tay mình bỗng nhiên nhẹ nhàng ấn xuống một cái. Hắn mở to hai mắt, liền cảm giác người nọ lại nắm lấy hắn, bắt ngón tay của chính hắn ra ra vào vào trong thân thể mình.

"Không muốn không muốn, ưm... ha a." Tiểu Trúc thiếu chút nữa khóc, thanh âm đều mang theo nghẹn ngào, cảm giác ngón tay của mình khi ra khi vào, kéo theo tiếng nước "xì xì" mà thuốc mỡ bị tan ra.

"Đừng khóc, ngươi thật đẹp." Lạc Thịnh Vũ đổi thành ôm bờ vai hắn, hôn mắt hắn, nói: "Ta giúp ngươi bôi thuốc mà, xuỵt, đừng khóc." Ánh mắt y tối lại, nhìn chằm chằm ngón tay thon dài ra ra vào vào, nơi hơi sưng đỏ kia phun ra nuốt vào ngón tay trắng nõn, thuốc mỡ màu hồng phấn hòa tan bị ngón tay kéo ra theo, tí tách chảy ra từ trong động nhỏ, uốn lượn rơi xuống bắp đùi lớn.

Tiểu Trúc chôn mặt trong chăn, hắn muốn rút ngón tay ra, vô ý thức cong lại, hình như là chạm vào một chỗ vách thịt nhỏ hẹp, toàn thân giống như co giật, "a" một tiếng tiết khí lực, mềm oặt ngã trên giường, hai chân cũng không chống được nữa, hạ thân nhưng lại có phản ứng.

"Ngoan." Lạc Thịnh Vũ đè lên lưng hắn, một tay nắm lấy hạ thân hắn, tay kia cuối cùng bỏ qua cho cổ tay hắn, để ngón tay hắn chậm rãi rút ra, nói: "Ta không làm, đừng sợ. Ta giúp ngươi làm, cho ngươi thoải mái."

Tiểu Trúc giương miệng thở dốc, căn bản không hơi sức đáp lời. Lạc Thịnh Vũ một thân trường bào tơ lụa, hắn cảm giác được sức nặng của người nọ trên lưng, quần áo người nọ cọ xát lưng hắn, xấu hổ đến nhắm chặt mắt lại.

Lạc Thịnh Vũ cười cười, liền tăng nhanh tốc độ dưới tay, buộc Tiểu Trúc bật ra tiếng rên rỉ. Lại móc chút thuốc mỡ, đưa vào trong tiểu huyệt, tinh tế vẽ loạn gảy gảy.

"A, ưm... Không, ưm... A!" Tiểu Trúc cảm thấy chính mình đã sắp bị khoái cảm kích thích đầu óc đều trống rỗng, phía trước phía sau đều bị Lạc Thịnh Vũ trêu chọc, đâu còn chịu được, rất nhanh trước mắt trắng xóa, nắm chặt lấy chăn, toàn thân đều căng ra, phóng thích trong tay người kia.

Lạc Thịnh Vũ kéo chăn lên đắp cho hắn, lấy một cái khăn ướt lau sạch sẽ trên tay, lại chà lau một lần hạ thân Tiểu Trúc. Nhìn hắn chôn mặt không nói lời nào, cười nói: "Thoải mái không?"

Tiểu Trúc thề chết không đáp lại, chôn trong chăn đến khuôn mặt đỏ bừng, trên người cũng có màu hồng nhàn nhạt. Lạc Thịnh Vũ nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, đã sáng rồi. Đặt áo dài mang vào lên đầu giường, kéo người ra, còn nhẹ nhàng vỗ một cái lên mông, nói: "Ta giúp ngươi mặc quần áo, ăn điểm tâm phải khởi hành."

Tiểu Trúc mặc dù cảm thấy ngượng ngùng, nhưng vẫn thuận theo để y mặc quần áo cho. Chờ hai người thu xếp xong đồ đạc ăn cơm sáng, đã hơn nửa ngày.

Tiểu Trúc bị Lạc Thịnh Vũ nửa đỡ nửa ôm ra ngoài, đến cửa lớn nhìn thấy Tiêu Hành ngẩn ra, nhất thời lại lúng túng.

Nhưng Tiêu Hành tựa hồ không chú ý gì đến hắn, đang đứng bên cạnh xe ngựa phía trước, vén mành, giọng nói rất ấm áp lại có một chút bất đắc dĩ dỗ người bên trong.

Tiểu Trúc nhất thời hiếu kì thò đầu ra nhìn, vừa thấy kinh động hắn thiếu chút nữa kêu lên. Người ngồi trong xe một thân váy dài màu hồng, không phải Sở Diệu Y còn có thể là ai?! Nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, Tiểu Trúc liền cảm thấy Sở Diệu Y có chút không bình thường, vẻ mặt dại ra, lại có chút điên điên khùng khùng.

"Ta đỡ ngươi lên xe." Thần sắc Lạc Thịnh Vũ bình thản, đỡ tay hắn, đưa hắn vào trong xe ngựa phía sau, lúc này mới vào theo.

Tiểu Trúc trong lúc nhất thời cũng ngây người, cảm giác được xe ngựa rung một cái, bắt đầu đi mới hồi thần. Hắn nhớ ngày ấy lúc mình ngủ Sở Diệu Y vẫn còn khỏe mạnh, sao bỗng nhiên giống như là đần độn?! Hơn nữa chưa từng nhìn thấy Lạc Thịnh Nghĩa và Mạnh Khanh...

"Lạc trang chủ, Sở..."

Tiểu Trúc vừa mở miệng đã bị Lạc Thịnh Vũ cắt ngang đổi đề tài, nói: "Gọi tên ta, ngày hôm qua ngươi cũng không phải gọi ta như vậy, ta vẫn là thích nghe ngươi gọi tên ta."

Tiểu Trúc không hiểu ra sao, hắn ngày hôm qua xưng hô với Lạc Thịnh Vũ như thế nào? Đột nhiên đối diện ánh mắt như cười như không của người nọ, mặt thoáng cái liền đỏ. Hôm qua bọn họ điên cuồng trong bể rất lâu, hắn lúc ấy bị làm cho trong đầu không còn cái gì, loáng thoáng nhớ rõ chính mình kêu tên Lạc Thịnh Vũ cầu xin.

"Không chịu gọi sao?" Lạc Thịnh Vũ cười nhẹ nhàng vuốt phía sau lưng hắn, lại ghé vào lỗ tai hắn mê hoặc, nói: "Gọi sẽ nói cho ngươi."

"Lạc... Lạc Thịnh Vũ." Tiểu Trúc cảm thấy vô cùng không quen, nhưng vẫn quay đầu, thấy chết không sờn.

"Đừng gọi cả họ và tên." Lạc Thịnh Vũ mới không phải loại người thấy được rồi thì thu tay, nói: "Gọi "Vũ" là được."

Tiểu Trúc cắn cắn môi, gọi một chữ hắn dám chắc gọi không được, dứt khoát nhắm mắt, "... Thịnh Vũ."

Lạc Thịnh Vũ cười "ha ha", tựa hồ còn rất vừa lòng, không lại lấy hắn ra trêu ghẹo nữa, nói: "Lúc chúng ta không ở đó Mạnh Khanh thừa cơ hạ dược Lạc Thịnh Nghĩa, đào tẩu, Lạc Thịnh Nghĩa và Lam Y mang người đuổi theo gã." Nói xong dừng một chút, tiếp tục nói: "Còn Sở Diệu Y, sau khi trở về không biết làm sao, lại điên điên khùng khùng."

"Như vậy..." Tiểu Trúc thở phào nhẹ nhõm lại cau mày, Mạnh Khanh đào tẩu, thế này tới Sở trang gã cũng không cần bị xem như cừu con thế tội, trái lại rất tốt. Nhưng Sở Diệu Y sao lại điên rồi...

Mi tâm nóng lên, Tiểu Trúc hoảng sợ, Lạc Thịnh Vũ hôn hôn mi tâm hắn, nói: "Đừng nhíu mày. Chúng ta chậm trễ mấy ngày rồi, sau đấy phải nhanh chóng lên đường, ngươi nếu mệt thì dựa vào ta ngủ một giấc."

Tiểu Trúc gật gật đầu, thả lỏng tựa vào người Lạc Thịnh Vũ, nhiệt độ cơ thể người nọ cao hơn hắn, thật ấm áp. Những chuyện đó cũng không phải là mình có thể quản được...

"Không, ta không mệt." Tiểu Trúc vừa nhắm mắt đột nhiên liền mở, giãy khỏi ngực Lạc Thịnh Vũ, nói: "Ngươi dựa vào ta ngủ đi." Cả ngày đều là Lạc Thịnh Vũ chăm sóc mình, ngay cả buổi tối đi ngủ cũng cẩn thận từng li từng tí, chắc chắn mệt mỏi chính là y mới phải.

Lạc Thịnh Vũ khẽ cười ra tiếng, lại ôm lấy hắn, cằm gác lên bả vai hắn, nhắm mắt lại nói: "Vậy thì ta cũng có thể nghỉ ngơi... Ta thật sự là nhặt được bảo bối." Nói xong hít sâu một hơi.

Tiểu Trúc mím môi cười cười, chính mình không biết cái gì sao xưng được "bảo bối" gì chứ. Ngược lại bị bệnh lại liên lụy hành trình của bọn họ. Nhưng hắn cũng không nói gì, hai người ôm lấy nhau, loại cảm giác này rất tuyệt.

Qua mấy ngày, Tiểu Trúc càng ngày càng căng thẳng. Hắn mặc dù không biết đường, nhưng hiểu rõ, bọn họ đây là muốn đi Sở trang. Nghe nói chiếu theo tính toán, không cần mấy ngày, sẽ tới. Cho đến lúc này, dù cho Lạc Thịnh Vũ không để bụng mình là nam nhân, nhưng Sở minh chủ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra mình không phải là Sở Diệu Y mà! Đến lúc đó chẳng phải khiến mọi người chế nhạo Lạc Thịnh Vũ sao? Trong lòng hắn bồn chồn, thấp thỏm không yên.

Lạc Thịnh Vũ mang theo hắn cưỡi ngựa, một tay vòng quanh eo hắn, nói: "Ngày mai là có thể đến, hôm nay có muốn đi chợ xem thử hay không."

"Không." Tiểu Trúc lắc đầu, hắn mặc dù ở Sở gia không mấy ngày, nhưng là sợ có người nhận ra hắn, ngồi trên lưng ngựa cũng không dám ngẩng đầu.

"Ta thấy tinh thần ngươi không tốt, có phải đi đường quá mệt mỏi hay không, chúng ta về khách điếm đi." Lạc Thịnh Vũ nói xong liền thúc ngựa chậm rãi trở về.

Tiểu Trúc do dự nửa ngày, bỗng nhiên nói: "Ta có thể không đi Sở trang không, ngươi để ta lại khách điếm đi, ta chắc chắn thành thật chờ ngươi trở về."

Lạc Thịnh Vũ dường như là thở dài, nói: "Không phải bảo ngươi đừng lo sao. Tinh thần không tốt chính là bởi vì chuyện này? Yên tâm, có ta ở đây, không có việc gì."

"Ta sợ..."

"Xuỵt—" Lạc Thịnh Vũ vươn tay nhẹ nhàng điểm một cái trên cánh môi khép mở của hắn, nói: "Đừng nói, ta cam đoan sẽ không có chuyện gì."

Tiểu Trúc nhìn y một cái, không biết Lạc Thịnh Vũ đang nghĩ như thế nào, sao có thể lại không có việc gì?! Nhưng cũng không có chút biện pháp nào.

Trằn trọc một đêm, ngày hôm sau chưa đến chính ngọ, mấy người đã đến thôn trấn Sở gia ở. Trên đường rất náo nhiệt, rất nhiều nhân sĩ võ lâm đều đến đây, dù sao đại hội võ lâm này không phải trò đùa, cũng đến lúc đổi minh chủ, người tới xem náo nhiệt rất nhiều.

Tiểu Trúc ngẩn ngơ một trận, chợt nghe thấy bên ngoài xe ngựa có tiếng người nghị luận, nói đây là xe ngựa của Lạc gia danh kiếm. Nói đến Lạc Thịnh Vũ thế nào thế nào, võ công trác tuyệt lại tuổi trẻ, tám phần vị trí minh chủ lần này sẽ bị y hái mất. Còn nói Lạc Thịnh Vũ cưới chính là nữ nhi Sở gia, Sở minh chủ là sớm có ý nghĩ.

Tiểu Trúc nghe càng thêm căng thẳng, hai tay lạnh lẽo, không tự chủ phát run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.