Ma Đầu

Quyển 2 - Chương 5: Tiến thoái



Mạnh Trúc không kịp kinh ngạc cái gì, nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: "Không muốn chết thì đi nhanh lên."

"Có người tới."

Lời của Lạc Kiến Bắc cơ hồ là cùng nói ra với Mạnh Trúc, Lạc Thịnh Nghĩa cả kinh vội vàng nín thở ngưng thần, nhưng nội lực của gã bị quản chế cũng nghe không được cái gì.

"Đi!" Mạnh Trúc không hề dừng lại, bỗng nhiên vươn tay một phen liền giữ vai Lạc Thịnh Nghĩa, đề khí tung người, một tay hắn nắm một người sống, lại nhìn không ra chút nào, thân hình nhẹ nhàng. Lạc Kiến Bắc vừa thấy vội vàng đuổi theo, y cũng không biết Mạnh Trúc là có ý gì, là địch hay bạn.

Vừa rồi Lạc Thịnh Nghĩa cực kỳ kích động thanh âm khá lớn, bên cạnh đương nhiên sẽ có người nghe thấy động tĩnh. Mạnh Trúc cũng không nói nhiều, thấy Lạc Thịnh Nghĩa ngọ ngoạy tóm luôn huyệt đạo gã, trong tay xách người lập tức không còn tiếng động giống như thoát lực.

"Mạnh cốc chủ!..." Lạc Kiến Bắc võ công xa xa không bằng Mạnh Trúc, chỉ thấy bóng người phía trước nhoáng lên khẽ động, bỗng nhiên giống như phát lực, chỉ chốc lát cũng sắp biến mất không thấy trước mắt, không khỏi thấp giọng hô một câu.

"Đồ vô dụng." Mạnh Trúc đột nhiên ngừng lại, nhẹ buông tay liền thả Lạc Thịnh Nghĩa đã bị điểm huyệt đạo trên mặt đất. Chỉ thấy tóc dài hắn xõa ra, khóe miệng nhếch một tia cười lạnh, nói: "Bốn gia tướng Lạc đại hiệp tỉ mỉ bồi dưỡng võ công không khá gì hơn thế."

Màu sắc trên khuôn mặt Lạc Kiến Bắc biến đổi, tựa như là xấu hổ nhưng lại không giống, cuối cùng chỉ nói: "Mạnh cốc chủ, nhị trang chủ hôm nay là trốn ra được, cũng không có tác dụng gì với ngươi. Xin nương tay cho, cho tại hạ hộ tống nhị trang chủ về Lạc gia."

"Sao lại không có tác dụng?" Mạnh Trúc cứ đứng bên cạnh Lạc Thịnh Nghĩa, Lạc Kiến Bắc cũng không dám tiến lên, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve qua lại trên thân Đoạn Thủy kiếm, nói: "Cho dù Lạc Thịnh Vũ là người Liêu thì làm sao? Bản tọa cứ cá xem, ngươi đoán thử, y là lương tâm chưa mất hay là lòng lang dạ sói?"

"..." Lạc Kiến Bắc há miệng thở dốc nhất thời không biết nói gì tiếp, đột nhiên thấy trong mắt Mạnh Trúc trước mặt chưa đến năm bước xẹt qua một chút hung tàn, không khỏi trong lòng không yên.

Còn không kịp để Lạc Kiến Bắc phản ứng, Mạnh Trúc đã nhảy lên, một bước lấn qua. Trong đêm tối vốn nhìn đã không rõ ràng, cũng chỉ cảm thấy bên tai một trận gió qua, bóng dáng màu lam giống như là ảo giác chia đôi. Trái lại kiếm quang màu lam bất ngờ tăng vọt đâm vào mắt người đau đớn.

Một tiếng "keng" vang lên, tay Mạnh Trúc vừa nhấc đã rút ra Đoạn Thủy kiếm, giơ kiếm gọt một cái, quát: "Lén lén lút lút, ra đây cho bản tọa." Hắn còn chưa dứt lời, hai người phía sau cây đã bị bức lui xa năm sáu bước, khó khăn né thế kiếm lúc này mới dừng chân đứng vững. Giờ mới nhìn thấy rõ ràng, một người trong đó chính là minh chủ Sở Trung Kiệt không thể nghi ngờ, người kia trái lại không biết.

"Thì ra là Sở minh chủ." Mạnh Trúc thấy rõ người tới cũng không sốt ruột lại làm khó dễ, đứng lại trường kiếm rung lên phát ra tiếng leng keng.

"Ma đầu! Xem ngươi chạy trốn đi đâu!" Người đứng cùng Sở Trung Kiệt nhìn dáng dấp hơn bốn mươi tuổi, không biết là môn phái nào, nhưng thân hình nhịp chân vừa nhìn chính là cao thủ hiếm thấy.

"Ngô chưởng môn chớ nhiều lời với ma đầu này! Ma đầu này rất xảo trá, Ngô chưởng môn ngươi nhanh đi tìm người chi viện, lão phu ngăn chặn hắn trước." Trên tay Sở Trung Kiệt không có binh khí, làm ra tư thế hét một tiếng.

Chưởng môn họ Ngô kia định nhãn nhìn, trên đất phía sau Mạnh Trúc còn có một người đang nằm, hắn đương nhiên cũng nhận ra, không phải nhị trang chủ Lạc gia Lạc Thịnh Nghĩa thì là ai, lập tức sôi gan, quát: "Ma đầu này lại còn kèm Lạc nhị trang chủ! Mọi người lui vào trong rừng này đều tách ra, cũng không biết đi đâu tìm chi viện, không bằng hai chúng ta liều mạng với hắn, ta thấy ma đầu này sắc mặt khó coi, chắc chắn cũng bị thương."

Câu nói kế tiếp của hắn đương nhiên là nói với Sở Trung Kiệt, chẳng qua là giọng nói đủ để cho người bên cạnh đều rõ ràng. Mạnh Trúc không khỏi cười lạnh mấy tiếng, đây hiển nhiên là đang đe dọa hắn, muốn ra oai phủ đầu.

"Hai vị đại hiệp không cần phải lo lắng, bản tọa là chịu vết thương nhỏ, nhưng còn chưa tính cái gì, không cần bận tâm. Đối phó các ngươi vẫn là dư dả.

"Miệng nói lời ngông cuồng!" Họ Ngô kia vừa nghe có chút tức giận, nhưng đối phương thoải mái thừa nhận trên người mình có vết thương, điều này khiến trong lòng hắn run lên, tức khắc lại không còn gan. Nhưng vẫn là đột nhiên hét lớn một tiếng, hợp thân nhào tới, một quyền về phía mặt Mạnh Trúc.

Mạnh Trúc lui nửa bước, nâng kiếm kéo, kiếm quang màu lam xoẹt nửa cung tròn, nhẹ nhàng xử lý một quyền khí thế to lớn của người nọ, quay kiếm liền đâm chỗ tim hắn. Sở Trung Kiệt bên kia vừa thấy, một người sao có thể là đối thủ của Mạnh Trúc, tuy nói Mạnh Trúc vừa thấy chính là bị thương, nhưng hai người ông ta cũng không có binh khí bị tổn thất không nhỏ, cũng hét lớn một tiếng liền vọt qua.

Lạc Kiến Bắc thấy Mạnh Trúc hết cách phân thân, nhanh chóng đi qua đỡ Lạc Thịnh Nghĩa dậy, nói:"Nhị trang chủ người thế nào?" Thủ pháp điểm huyệt của Mạnh Trúc cũng không tầm thường, hắn nhất thời cũng tìm không được giải pháp, "Ta đỡ nhị trang chủ đi trước."

Mạnh Trúc bị Sở Trung Kiệt và họ Ngô kia quấn lên nhất thời cũng không để ý được Lạc Thịnh Nghĩa và Lạc Kiến Bắc. Hắn nhìn hai người kia muốn đi, hạ liền hai sát chiêu, bức lui Sở Trung Kiệt và nam tử họ Ngô bảy tám bước, sau đó đột nhiên xoay người một cái nhảy lên liền muốn đi bắt Lạc Thịnh Nghĩa.

Trong lòng Lạc Kiến Bắc sợ hãi, xoay tay lại liền ném một cái ám khí ra, đáng tiếc Mạnh Trúc thân pháp linh động, chỉ lắc một cái liền tránh khỏi toàn bộ. Hắn còn chưa kịp làm gì, đã nghe phía trước lại là một trận tiếng chân, cũng không biết người tới là ai, trong lòng càng lo sợ.

"Chủ tử!"

Người tới một thân áo quần màu xanh, rất xa nhìn thấy Mạnh Trúc sửng sốt, lập tức xoay người một cái liền nhảy qua đây. Chỉ thấy tay gã khẽ lật bắn ra, một cái ngân châm rất nhỏ vừa vặn liền đâm vào đầu gối Lạc Kiến Bắc. Lạc Kiến Bắc ngay tức khắc mất thăng bằng, cũng không có lảo đảo, liền thấy hai chân giống như không phải của mình, "bộp" một tiếng hai đầu gối quỳ trên mặt đất, xương bánh chè cơ hồ vỡ nát, đau đến mức trên trán hắn lập tức phát ra không ít mồ hôi lạnh.

"Là ngươi!..." Lạc Thịnh Nghĩa thấy rõ người tới cũng là cả kinh, người nọ không phải Mạnh Khanh còn có thể là ai, không khỏi mắt cũng mở to, vừa mừng vừa sợ. Nhưng chống lại con ngươi người nọ, cảm xúc trong mắt hoàn toàn không phải là như thế.

"Để ý người cho ta." Mạnh Trúc thấy tình thế đột nhiên xoay người lại một kiếm chặn chưởng của Sở Trung Kiệt sau người.

"Kiến Bắc ngươi không sao chứ?" Mày kiếm của Lạc Thịnh Nghĩa nhíu lại, hai tay Lạc Kiến Bắc chống trên mặt đất tựa hồ là không đứng lên nổi, không khỏi ngẩng đầu gõ Mạnh Khanh, hỏi: "Trên ám khí của ngươi có độc?!"

"Đương nhiên là cho độc." Mạnh Khanh đến gần hai bước, hai người cách nhau rất gần, không khỏi cười cười, nói: "Mạnh Khanh ta ngoại trừ dùng độc ra cũng không có bản lĩnh gì, ngươi không phải rõ ràng nhất sao? Lần trước ta rơi vào tay ngươi, bây giờ Lạc nhị thiếu cũng nên nếm thử thủ đoạn của ta chứ?"

Mạnh Khanh nói xong giơ tay lên, Lạc Thịnh Nghĩa liền cảm thấy không khí trong lỗ mũi hít vào mang theo một chút mùi thơm ngọt, trong lòng thầm nghĩ không tốt vội vàng ngừng thở, nhưng sợ là đã quá muộn, liền cảm thấy trong đan điền nóng rực một trận, khó chịu muốn chết, cũng không biết đối phương hạ thuốc gì.

"Yên tâm, sẽ không cần mạng của các ngươi." Mạnh Khanh dứt lời nhảy lên, thò tay sờ bên hông, liền nghe một tiếng "bộp", một chiếc roi dài kim loại màu bạc quăng ra, quét về phía Sở Trung Kiệt và Ngô chưởng môn.

Chưởng môn họ Ngô kia thấy roi cũng không có bao nhiêu cương mãnh, trong lòng khinh thường muốn lấy tay đỡ, Sở Trung Kiệt bên cạnh trong lòng trái lại giật mình, vội vàng lui về phía sau mấy bước. Sở Trung Kiệt đương nhiên biết người tới chính là Mạnh Khanh không thể nghi ngờ, Mạnh Khanh này không chắc võ công cao bao nhiêu, quả thật một cao thủ dùng độc, ai biết trên này cho thuốc độc linh tinh gì đâu.

Sở Trung Kiệt vừa lui, Mạnh Trúc theo sát ép tới, bắt được chỗ sơ hở của ông ta liền đâm một kiếm. Nếu không phải Sở Trung Kiệt trốn kịp lúc, suýt nữa gãy một tay. Nhưng trên cánh tay bên phải cũng bị quẹt một vết thương rất lớn, không ngừng chảy máu.

Một roi của Mạnh Khanh kia cũng không mạnh, cứng rắn dùng bàn tay huyết nhục tiếp lấy tối đa da tróc thịt bong, chẳng qua vận nội công đương nhiên không có chuyện gì. Nhưng họ Ngô kia vừa tiếp xúc với roi thì thầm nghĩ không tốt, trong lòng bàn tay tê rần, giống như là có sâu từ trong lòng bàn tay chui ra, theo cánh tay, nửa người cũng tê rần theo.

Trong lòng Ngô chưởng môn biết là trúng chiêu, tim cũng lạnh đến cùng. Bỗng nhiên liền rung cổ tay, "vèo" một tiếng, ngay sau đó giòn vang "cành cạch", liền thấy một ánh lửa màu vàng kim thoáng cái liền vọt lên trời, chính là ám hiệu kêu cứu chuyên dụng trong môn phái.

Không biết họ Ngô này có phải bị ép nóng nảy hay không, tín hiệu này một khi ra khỏi phải nói, người đồng môn đương nhiên có thể nhìn thấy tín hiệu qua đây giải cứu, nhưng bên ngoài cánh rừng còn có rất nhiều người Liêu, bởi vậy cho dù là địch hay bạn đều biết phương vị của bọn họ, hung cát chưa biết.

"Ngươi mang theo Lạc Thịnh Nghĩa đi trước, lưu lại tín hiệu chờ ta hội hợp. Con tin đừng đánh mất cho ta."

Mạnh Trúc đột nhiên lên tiếng, Mạnh Khanh chau mày, đương nhiên là không đồng ý lắm. Nhưng tình huống khẩn cấp gã cũng không kịp nói chuyện, nghĩ thầm võ công của mình xa xa không bằng hắn, nếu thành liên lụy ngược lại không xong. Nâng tay nhét một bọc giấy dầu nhỏ vào trong tay Mạnh Trúc, vội vã xoay người lại ôm Lạc Thịnh Nghĩa, phát động khinh công liền chạy ra ngoài.

"Nhị trang chủ!" Lạc Kiến Bắc giãy giụa một cái, nhưng vẫn đứng lên được, hắn muốn đuổi theo, nhưng cũng là lòng có dư lực không đủ.

Sở Trung Kiệt thấy thế thầm kêu không xong, muốn đào tẩu, lại bị Mạnh Trúc một kiếm ngăn lại. Chỉ thời gian ngắn như vậy xung quanh mấy phương hướng đã có tiếng bước chân tới, nhân số không phải số ít.

"Sở minh chủ ta giúp ngươi!" Hét lớn một tiếng, Mạnh Trúc liền cảm thấy phía sau có tiếng gió tới, xoay người cản, "keng" một tiếng, gan bàn tay cầm kiếm bị rung đến tê dại, lực đạo thật không nhỏ.

Mạnh Trúc đánh lui người tới, trong lòng biết ham chiến không phải cử chỉ sáng suốt, chỉ là có chút không cam lòng. Mắt phượng hơi híp một cái, Đoạn Thủy giương một kiếm hoa, cố ý lộ sơ hở. Sở Trung Kiệt kia quả nhiên quát một tiếng liền bổ một chưởng qua, bị tay trái của Mạnh Trúc khẽ lật đánh vào ngực, cứng nhắc đánh bay ra ngoài.

"Sở minh chủ!" Mọi người đều kêu lên. Sở Trung Kiệt ăn một chưởng này thương thế không nhẹ, quỳ rạp trên mặt đất phun ra hai ngụm máu, trong lúc nhất thời không dậy nổi.

Mạnh Trúc thừa dịp này xoay người nhảy, vụt lên chạy trốn ra ngoài từ trong đám người. Nhưng có người lập tức cảnh giác quát to một tiếng, mấy người ào ào đánh về phía hắn.

Trên người Mạnh Trúc không có ám khí, lúc này không có thứ gì có thể bức lui kẻ địch, chỉ có thể cắn răng miễn cưỡng lại nâng một ngụm chân khí né tránh. Nhưng hắn vừa vận khí liền cảm thấy trong đan điền có chút cảm giác lực bất tòng tâm, trong bụng lập tức quặn đau một trận, thiếu chút nữa khẽ kêu lên.

Chân khí của hắn vừa dừng, thân hình lập tức có chút không ổn định. Nhưng bỗng nhiên cánh tay phải liền bị người nắm, sau đó thân thể nghiêng, bị một cỗ lực đạo mạnh nắm chạy rất nhanh. Bọn họ chạy vội một trận trong rừng, những người phía sau đó thoáng cái đã không còn bóng dáng.

Khinh công của người nọ quả thực cao minh, Mạnh Trúc cả kinh rùng mình, lật tay úp lại liền bắt mạch môn người nắm mình, lại bị người ta nhẹ nhàng tránh được.

"Đừng vận khí."

Thanh âm bên tai thật sự là quá quen thuộc, thân thể Mạnh Trúc run lên một cái, lập tức nghiến răng nghiến lợi Đoạn Thủy chém một cái, cường ngạnh chấn người nọ ra, chính mình cũng bị chấn phải lùi lại năm sáu bước mới đứng vững.

"Cẩn thận! Đừng lui về phía sau nữa!" Người bị Mạnh Trúc đánh văng ra kia không phải Lạc Thịnh Vũ còn có thể là ai. Lạc Thịnh Vũ bị đánh văng ra hai bước, không khỏi hét lên một tiếng. Chỗ không xa phía sau hai bước chính là vách núi, tuy vách núi nhìn không cao gì, nhưng té xuống không tàn phế cũng khó.

Mạnh Trúc cũng là sợ bóng sợ gió, sắc trời quá tối hắn nhất thời sơ suất cũng không thấy được phía sau đã không đường. Lúc này đứng bên vách núi, bỗng nhiên còn có chút đầu váng mắt hoa, dường như cái loại cảm giác ngã xuống mất trọng lượng lần trước ấy còn rành rành trước mắt, thân thể không khỏi run rẩy.

Mạnh Trúc không nói chuyện, chỉ nhíu nhíu mày, trên trán cũng ra chút mồ hôi lạnh, đau đớn trong bụng khiến hắn có chút mệt mỏi. Sau một lúc lâu mới dịu đi một chút, cười nói: "Lạc đại hiệp, ngươi tốt nhất chớ hành động thiếu suy nghĩ, bằng không bản tọa cũng không cam đoan tính mạng của Lạc nhị trang chủ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.