Ma Đầu

Quyển 2 - Chương 6: Rơi vách núi



Lạc Thịnh Vũ kinh ngạc trong nháy mắt, nhưng rất nhanh trên mặt đã khôi phục biểu tình bình tĩnh, chỉ hơi cười một chút.

Mạnh Trúc nhíu nhíu mày, chỉ tưởng đối phương không tin, nói: "Ngươi có thể không tin, thử xem bản tọa có phải đang gạt ngươi hay không."

"Không," Lạc Thịnh Vũ lắc lắc đầu, nói: "Thịnh Nghĩa chẳng lẽ chưa có nói với ngươi sao? Ta là người Liêu, năm tuổi bị đưa đến Lạc gia thay thế đại công tử Lạc gia. Nói trắng ra là ta và Lạc gia không có chút quan hệ nào."

Mạnh Trúc cười lạnh một trận, "Xem ra bản tọa là đánh cuộc thua rồi." Hắn nói tới đây, giọng nói hạ thấp, đột nhiên liền nhảy người lên, Đoạn Thủy "vụt" một tiếng rút ra từ trong vỏ kiếm, kiếm thế cực nhanh đã bổ tới mặt Lạc Thịnh Vũ.

Lạc Thịnh Vũ lui về phía sau nửa bước, nghiêng người, phất tay một cái, chưởng phong lệch thế tới của trường kiếm đi tầm một tấc, nhẹ nhàng tránh đi.

"Bản tọa mặc kệ ngươi là người Liêu hay người Tống, lòng lang dạ sói." Cổ tay Mạnh Trúc khẽ động, Đoạn Thủy ánh lam không ngừng, vẽ nửa vòng tròn lại xoay về.

Lạc Thịnh Vũ đẩy chưởng tóm cổ tay hắn, hai người đều đứng ở vị trí bên vách núi không quá mấy bước, đánh nhau bước chân khẽ động đối phương mấy lần đều là thiếu chút nữa giẫm vào khoảng không, y vốn định kéo hắn một phen, đưa hắn qua đây, nhưng mà lần này lại lộ ra sơ hở. Mắt phượng của Mạnh Trúc híp lại, cực nhanh một kiếm liền tước trên cánh tay y. Nhưng Lạc Thịnh Vũ né tránh quá nhanh, vết thương không nặng.

Lạc Thịnh Vũ không dám dừng lại, nâng khí thả người tóm lấy, Mạnh Trúc ỷ vào binh khí nơi tay nhưng cũng không e ngại y, dù cho võ công chưa khôi phục, nhưng Đoạn Thủy Đoạn Thủy kiếm chém sắt như chém bùn khiến phải kiêng dè mấy phần.

Lạc Thịnh Vũ cũng không phải thật sự ra tay tàn nhẫn, chỉ buộc hắn rời đi vách núi vài bước. Ai có thể ngờ phía sau đột nhiên có người tới, liền nghe một tiếng"vù", ngay sau đó có người hét lớn một tiếng, "Lạc đại hiệp ta đến giúp ngươi!" Ánh bạc xẹt qua, mấy miếng ám khí sáng ngời bay qua, thẳng về phía Mạnh Trúc.

Mạnh Trúc ngạc nhiên, hắn lúc này đâu kịp nâng kiếm đỡ, theo bản năng liền lùi hai bước lắc mình tránh đi. Lần này đột nhiên liền cảm thấy dưới chân trống rỗng, mới nghĩ đến phía sau mình chính là vách đứng, tránh cũng không thể tránh.

Lạc Thịnh Vũ vội vàng vọt người một phen kéo cổ tay Mạnh Trúc, nhưng lần này sức rơi to lớn biết bao, y lảo đảo một cái, đá vụn bên vách núi lại vô cùng trơn. Liền cảm thấy bị một cỗ lực cực đại mạnh mẽ kéo, chính mình cũng không kéo được rơi xuống.

"Lạc đại hiệp!"

Người nọ hô to một tiếng, xông lại muốn phải kéo Lạc Thịnh Vũ, đáng tiếc lúc hắn chạy đến hai người đã rơi xuống. Lúc này sắc trời rất tối, đứng bên vách núi nhìn xuống, không thấy rõ cái gì.

Lạc Thịnh Vũ thầm nghĩ không ổn, y một tay nắm cổ tay Mạnh Trúc, tay kia thì mạnh mẽ bám nham thạch nhô ra. Lực rơi xuống thật sự là quá lớn, huống chi y còn kéo một người. Lạc Thịnh Vũ chỉ cảm thấy một lần bám này, năm ngón tay xẹt trên nham thạch một khoảng cách rất dài, đầu ngón tay đau đớn tận xương, nhưng đây cũng không tính cái gì, lực rơi xuống kia cơ hồ mạnh mẽ xé rách cánh tay y xuống.

Lạc Thịnh Vũ hét lớn một tiếng, vận đủ nội lực, mặc thương thế của năm ngón tay, dùng sức tóm lấy nham thạch, hai người lại rơi xuống phía dưới không bao xa, liền dừng lại, treo giữa không trung.

Mạnh Trúc kinh hồn chưa định, hắn chỉ cảm thấy trái tim đều sắp kẹt trong cổ họng. Loại cảm giác sa xuống mất trọng lượng này khiến hắn đầu váng mắt hoa, trong đầu thoáng cái liền trống rỗng. Loại cảm giác tử vong này, hắn từng thể hội cũng không có dũng khí thể hội lần thứ hai.

Chờ khi hắn tỉnh táo lại mới phát hiện mình là bị Lạc Thịnh Vũ kéo treo giữa không trung, trái tim kẹt ở cổ họng cũng không biết là nâng lên hay hạ xuống. Cúi đầu xuống nhìn lại, mặc dù có thể nhìn thấy mặt đất, nhưng loại độ cao này ngã xuống, không ngã gãy tay chân là không thể nào.

"Đoạn Thủy kiếm cho ta!" Lạc Thịnh Vũ đột nhiên hô to một tiếng, Mạnh Trúc không khỏi ngẩng đầu nhìn y, liền nhìn thấy trên tường đá trước mắt, có một chuỗi vết tích màu đỏ, tay phải Lạc Thịnh Vũ bị tường đá cọ ra máu, chậm rãi chảy xuống từng chút.

Mạnh Trúc nghe xong lời y, bỗng dưng rút ra Đoạn Thủy kiếm, lại không phải đưa cho Lạc Thịnh Vũ. Cánh tay hắn nhấc lên, vận hết toàn lực, chỉ nghe "vụt" một tiếng, Đoạn Thủy liền đâm vào trong tường đá.

Tay phải Mạnh Trúc nắm lấy Đoạn Thủy, tay kia thì bị Lạc Thịnh Vũ cầm dùng sức khi lật khi giãy liền rút ra. Lúc này không có sức kéo của Lạc Thịnh Vũ, chỉ cảm thấy lòng bàn tay tay phải nắm Đoạn Thủy cũng chảy không ít mồ hôi, việc này còn khó khăn hơn mình tính rất nhiều.

"Ngươi như vậy không thể đi xuống." Lạc Thịnh Vũ trong lòng bàn tay trống rỗng, hoảng sợ, nhìn thấy Mạnh Trúc bình yên vô sự mới nhẹ nhàng thở ra, thiếu sức nặng của một người, trái lại thoải mái hơn nhiều.

Mạnh Trúc cũng không nói chuyện, chỉ ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn người nọ một cái. Lạc Thịnh Vũ ngược lại cười cười, loại tình huống này còn có thể cười được, Mạnh Trúc chỉ cảm thấy người này tám phần là điên rồi, hai người bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể ngã thành thịt nát.

"Đồ điên."

Lạc Thịnh Vũ không nói lời nào, đột nhiên nâng khí, tay phải buông lỏng, phát động khinh công, xoay người một cái liền rơi trên thân Đoạn Thủy kiếm mà Mạnh Trúc cắm trên tường đá.

"Ngươi đồ điên!" Mạnh Trúc liền cảm thấy Đoạn Thủy cong một cái, đá vụn rất nhỏ ào ào lăn xuống, đánh vào mặt hắn, không thấy đau nhưng sợ tới mức trái tim của hắn cũng sắp nhảy ra ngoài. Lạc Thịnh Vũ nếu như giẫm lệch một chút chính mình sẽ ngã xuống không nói, chính là Đoạn Thủy kiếm này, nếu như tệ không vững chắc, hai người bọn họ chẳng phải là đều sẽ ngã xuống.

"Đưa tay cho ta, một mình ngươi không thể đi xuống." Lạc Thịnh Vũ hơi giẫm lên Đoạn Thủy, tay phải lại bíu lấy tường đá, nói.

Mạnh Trúc do dự một lúc, dựa vào sức lực một mình hắn bây giờ đi xuống là rất khó khăn. Hắn cau mày, hung hăng giơ tay lên tóm lấy tay Lạc Thịnh Vũ. Ngay sau đó tay nhấc một cái, rút Đoạn Thủy kiếm từ trong tường đá ra, lại cắm xuống dưới.

Loại biện pháp đi xuống từng chút này mặc dù hơi ngu xuẩn, nhưng cũng không còn cách nào khác. Chờ lúc sắc trời sắp sáng lên Mạnh Trúc mới thở phào nhẹ nhõm, tình huống chung quanh nhìn rõ ràng hơn, phỏng đoán xuống nữa một chút là có thể dùng khinh công nhảy xuống, hẳn là không có gì nguy hiểm.

Hắn nghĩ như vậy, nâng tay rút Đoạn Thủy, ngay sau đó vận khí lại cắm Đoạn Thủy trên tường đá ở phía dưới một chút, buông tay Lạc Thịnh Vũ, dịch xuống trước.

Lạc Thịnh Vũ vừa muốn phát động khinh công đi xuống, liền nhìn thấy sắc mặt Mạnh Trúc bỗng nhiên cứng đờ, lời còn chưa ra khỏi miệng, thì nghe thấy "bộp" một tiếng giòn vang. Đoạn Thủy kiếm màu lam kia cuối cùng không chịu nổi gánh nặng bị bẻ gãy từ chỗ một phần ba.

Sắc mặt Mạnh Trúc trắng nhợt, hắn chưa kịp giơ tay lên nắm lấy tường đá, đã cảm giác mình rời khỏi không có chỗ dựa rơi xuống. Nói cũng phải, Đoạn Thủy kiếm này mặc dù là thần binh lợi khí khó gặp, nhưng vũ khí có tốt hơn, ép buộc như thế không bị gãy cũng là không thể nào.

Lạc Thịnh Vũ cũng bất chấp nhiều như vậy, vỗ tường đá mượn lực liền nhảy lên, một phen tóm lấy Mạnh Trúc vào lòng, ôm thật chặt, mượn lực trên không, muốn dịu đi tốc độ rơi xuống, nhưng cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Cách mặt đất không tính quá xa, nhưng loại khoảng cách này vẫn là có chút nguy hiểm. Lạc Thịnh Vũ xoay người một cái bảo vệ Mạnh Trúc. Y chỉ cảm thấy trên lưng bị va chạm nặng nề, trước mắt lập tức tối đen, y đã chuẩn bị trước, nhưng trong cổ họng vẫn còn nảy lên một cỗ vị tanh ngọt, khống chế không được liền nôn ra một búng máu. Y nôn ra máu giống như là nước mất đê, ngừng không ngừng được, lập tức liền ngất đi.

Mạnh Trúc bị y bảo vệ trong lòng, có người đệm giúp đương nhiên là không bị thương gì. Bỗng nhiên một cỗ chất lỏng nóng hầm hập chảy vào mặt hắn, mở mắt ra đều là một mảnh đỏ như máu.

Suy nghĩ Mạnh Trúc cũng trong nháy mắt trống rỗng, Lạc Thịnh Vũ ôm mình vẫn còn đang hôn mê. Hắn nâng tay lau hai má một cái, trên mu bàn tay dính một chút máu tươi, dường như vẫn còn nóng.

Hắn xoay người một cái đứng lên từ trong lòng Lạc Thịnh Vũ, lại cảm thấy trước mắt tối sầm, lảo đảo lại ngã sấp xuống, cả người đều giống như là thoát lực, đứng không nổi. Đoạn Thủy kiếm bị bẻ gãy kia, nằm ở một bên rất xa.

Mạnh Trúc muốn đi nhặt Đoạn Thủy kiếm, nhưng đứng cũng đứng không nổi, chỉ có thể quỳ trên mặt đất. Nhìn Lạc Thịnh Vũ hôn mê bên cạnh, không khỏi híp híp mắt, có chút gian nan bò qua, một phen bóp cổ y, cười lạnh vài tiếng. Nhưng tay bóp lại tựa hồ như không khí lực, một lát cũng ngất đi.

Lúc Mạnh Trúc tỉnh lại sắc trời đã lại sắp hoàng hôn, xung quanh đều mờ mờ mịt mịt, Lạc Thịnh Vũ vẫn là tư thế ấy nằm bên cạnh, tựa hồ chưa từng tỉnh lại. Hắn lắc lắc đầu, cảm thấy cả người rã rời, bụng dưới cũng khó chịu nói không nên lời.

Tay hắn vắt ở cần cổ Lạc Thịnh Vũ, chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể người nọ hơi thấp, không khỏi trong lòng giật mình, nghĩ y sẽ không là chết chứ, thân thể run lên một chút dò hơi thở của y, hít vào nhiều thở ra ít, nhưng vẫn còn.

Người nọ nằm bên cạnh, năm ngón tay phải thảm không nỡ nhìn, bộ dạng bị tường đá ma sát cơ hồ là máu thịt lẫn lộn, lúc trước nôn ra máu, trên mặt đất bên cạnh và trên vạt áo khắp nơi đều là máu. Mạnh Trúc híp mắt, bất luận là khi nào, hắn cũng chưa từng thấy Lạc Thịnh Vũ chật vật như vậy, không khỏi muốn cười to, lại cười đến có chút đắng ngắt.

"Đứng lên cho ta, ngươi cho rằng nợ bản tọa như vậy là có thể trả sạch sao, bản tọa muốn lột da người ăn thịt ngươi." Mạnh Trúc nghĩ đến Lạc Thịnh Vũ là vì cứu mình mới rơi xuống theo, trong lòng run lên, lại nghĩ đến trước đây lúc mình ngã lòng y dạy dỗ mình, không khỏi vừa tức giận vừa căm hận, lại còn có chút hoảng sợ nói không rõ, giữ chặt cổ áo Lạc Thịnh Vũ kéo y lên.

"... Tiểu Trúc," Lạc Thịnh Vũ nhíu nhíu mày, bị hắn lay mới có một chút ý thức, sau khi tỉnh lại tựa hồ hơi suy yếu, nâng tay phủ lên tay Mạnh Trúc, lại trượt xuống, "Ta không sao... Ngươi để ta nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi một chút, ta hơi mệt."

Mắt phượng Mạnh Trúc mở to, rất nhanh lại híp híp, nghĩ đến cái bọc Mạnh Khanh trước khi đi nhét cho mình ấy, vội vàng móc ra. May mà để trong ngực, phen ép buộc vừa nãy cũng không có làm rơi mất, mở ra nhìn, có mấy viên thuốc cực nhỏ.

Mạnh Trúc cầm lên nhìn nhìn, sau đó liền cho Lạc Thịnh Vũ uống. Lạc Thịnh Vũ thấy quay đầu đi, đưa tay ngăn lại. Mạnh Trúc không khỏi buồn cười, nói: "Lạc đại hiệp là sợ ta cho ngươi uống thuốc độc hay sao?" Trong lòng lập tức tức giận ngút trời, quả thật muốn tự mình đánh mình mấy cái bạt tai, rõ ràng là kẻ thù không đội trời chung lại lấy thuốc chữa thương.

"Ta không cần," Lạc Thịnh Vũ nắm lấy cổ tay hắn, nhưng hiển nhiên không khí lực gì, "Thuốc này là thuốc phục hồi nội lực vô cùng tốt, ta chỉ cần nghỉ ngơi một lát không cần dùng, ngươi uống đi."

Mạnh Trúc sửng sốt, nhíu mày kéo hắn lại, cứng rắn nhét mấy viên thuốc nhỏ trong tay vào miệng Lạc Thịnh Vũ, nói: "Lạc đại hiệp đừng hiểu lầm, ngươi cứu bản tọa một mạng, cái này coi như là bản tọa trả lại ngươi. Sau ngày hôm nay bản tọa thấy ngươi vẫn như thường hạ thủ không lưu tình, ngươi..."

Hắn nói còn chưa dứt lời, đột nhiên cổ tay căng ra, người nọ bỗng nhiên cũng kéo hắn một cái, hắn đâu có phòng bị, thoáng cái đã bị kéo nghiêng người, đụng vào trong lòng Lạc Thịnh Vũ.

Lạc Thịnh Vũ vươn tay ôm hắn, mượn lực xoay người đặt hắn phía dưới, một tay chế trụ mạch môn của hắn chế trụ động tác của hắn, cúi đầu liền đi tìm bờ môi hắn.

Mắt Mạnh Trúc cũng trợn tròn, hắn đâu ngờ người nọ bỗng nhiên chế trụ hắn liền cúi đầu hôn lên. Môi dán lên môi mình tựa hồ còn mang theo vị máu, đầu tiên là nhẹ nhàng cắn trên môi hắn, liền rất nhanh cạy mở khớp hàm hắn, với lưỡi vào.

Hắn giật mình thất thần nhất thời cũng không kịp phản ứng, đợi khi phục hồi tinh thần lại vừa sợ vừa giận, chỉ tiếc mạch môn bị khống chế không dùng được khí lực. Lưỡi kia luồn vào quấy nhiễu một trận, khiến hắn có phần không thể tránh khỏi, không kìm nổi cơ thể run rẩy, cảm thấy trên sống lưng một trận tê dại, trong nội tâm vừa khủng hoảng vừa phẫn nộ. Rất nhanh nơi lưỡi đối phương đảo qua mang theo một cỗ vị đắng nồng đậm, đắng đến mức lưỡi hắn tê dại không động đậy nổi.

Mạnh Trúc lại là mở to mắt, lúc này mới nghĩ đến vị đắng nọ hẳn là thuốc vừa nãy tan ra. Hắn nghĩ như vậy, liền cảm thấy lưỡi đối phương đẩy vào, mang theo thứ gì đưa vào trong cổ họng hắn, hắn nuốt không kịp bị nghẹn khó chịu, không khỏi rên rỉ một tiếng, nước bọt theo khóe miệng chảy ra.

"Ưm... A..."

Lạc Thịnh Vũ đưa thuốc vào trong cổ họng hắn lại không rời đi, nhẹ nhàng mút hôn cánh môi hắn, cẩn thận tô theo. Mạnh Trúc tức đỏ mắt, muốn hung hăng cắn rụng lưỡi y, nhưng còn chưa kịp, người nọ giống như là phát hiện ý nghĩ của hắn, một tay nắm cằm hắn, hắn muốn khép miệng lại cũng không được.

Thời gian Lạc Thịnh Vũ hôn rất lâu, chờ lúc y cuối cùng buông đối phương ra, liền nhìn thấy người dưới thân hai mắt đỏ ngầu hung hăng nhìn mình chằm chằm, lồng ngực phập phồng cắn răng không nói chuyện. Không kìm nổi ngón cái ma sát qua lại trên môi hắn mấy cái.

"Lạc Thịnh Vũ! Ngươi cứ thích làm nhục ta như vậy!" Thanh âm Mạnh Trúc cũng có chút vặn vẹo, kêu gào khản cổ.

"Không," Lạc Thịnh Vũ lắc lắc đầu, "Ta là thích ngươi."

"Ngươi..." Mạnh Trúc không thể tin mở to hai mắt, nhưng còn chưa nói được ra lời, thân thể chính là cứng đờ, cảm giác được người nọ buông bờ môi hắn ra, vươn tay nhẹ nhàng đặt trên bụng hắn. Trong đầu hắn "ầm" Một tiếng, theo bản năng đã nghĩ đến, Lạc Thịnh Vũ có phải đã biết mình mang thai hài tử của y hay không...?! Bằng không y cũng sẽ không không uống thuốc ấy, ngược lại cho mình.

Mạnh Trúc nghĩ như vậy liền cảm thấy toàn thân đều lạnh một nửa, không ngừng run lên. Vốn hắn nghĩ chuyện này không có người lại biết. Hắn đã mang thai hài tử của người kia, hắn không mong muốn nhất để người kia biết, có điều bây giờ xem ra...

Lạc Thịnh Vũ nửa ngày không có âm thanh, chờ lúc chờ Mạnh Trúc hoàn hồn, người nọ đã hít thở kéo dài, không biết là ngất đi hay là đã ngủ. Hai người bộ dáng nhìn như ôm nhau thân thiết mà ngủ, chẳng qua là nếu không phải Mạnh Trúc bị Lạc Thịnh Vũ chế trụ huyệt đạo, lúc này không biết liệu có nhảy lên cho y một chưởng hay không.

Trong lòng Mạnh Trúc vừa hoang mang vừa uất hận, trên môi bị Lạc Thịnh Vũ cắn hơi sưng đỏ, tiếng hít thở của người nọ đều ở bên tai, khiến hắn lại càng loạn nhịp, nhưng không có cách nào động đậy. Hắn căng thẳng thần kinh, một lúc lâu lại cũng cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Sắc trời dần dần tối, Mạnh Trúc mơ mơ màng màng nhìn bầu trời, chống được không bao lâu cũng đã ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.