Con mắt kia thấy Thanh Ngọc không chết thì vô cùng kinh ngạc.
Nhưng chưa để nó kịp bắn ra tia sáng thứ hai, thì một Ma ảnh khổng lồ đã nhìn nó chằm chằm làm con mắt vô cùng hoảng sợ.Ma ảnh kia quăng ra hai sợi dây xích khổng lồ, đâm xuyên qua con mắt, sau đó giật mạnh.Con mắt không tài nào nhúc nhích, chỉ có thể cam chịu số phận bị Hư Ma Chân Thân nuốt vào trong cái miệng đen khổng lồ kia.Thanh Ngọc cắn răng chịu đựng đau đớn, gầm lên một tiếng dữ tợn.
Lúc này, những đạo Thần văn của Tâm Như đang từ từ tái sinh lại da thịt mới cho Thanh Ngọc.Đến gần một canh giờ sau, Thanh Ngọc mới có thể bình phục.May mắn là có phù văn Đạo Nguyên, nếu không chắc chắn bây giờ hắn đã một mạng ô hô.Trong đầu Thanh Ngọc lúc này đang được Vương luân truyền cho một lượng tinh thần lực khổng lồ, xem ra lần này trở về phải cố gắng tiêu hóa hết.Đột nhiên, hai mắt Thanh Ngọc đau nhói.Hắn ôm chặt lấy đầu mà gào lên đau đớn, đây chính là hoàn cảnh lúc dung hợp Ma Thần Chi Nhãn đã xảy ra.Tiểu Long thấy Thanh Ngọc đau đớn cũng không biết làm gì, chỉ đứng im trên vai hắn.
Sau nửa canh giờ vật lộn, thì Thanh Ngọc mới mở được mắt ra.Vẫn là tròng mắt màu xanh dương ấy, nhưng bây giờ trông nó sâu thẳm vô cùng, hơn nữa còn có vài vì tinh tú và phù văn bao quanh, vô cùng thần dị.Thanh Ngọc biết Ma Linh mục đã tấn thăng thành Ma Pháp mục rồi, hơn nữa hắn còn còn đạt được kỹ năng mới.
Chính là “Thiểm Kích Mục Xạ”, bây giờ Thanh Ngọc có thể điều khiển phi kiếm, chỉ cần đối tượng trong phạm vi thần thức, hắn có thể đứng từ xa liên tục kích phát tấn công.Thiểm Kích Mục Xạ chỉ vừa lĩnh hội được một chút, nhưng Thanh Ngọc thấy nó khủng bố vô cùng.
Chỉ cần trong phạm vi thần thức, hắn có thể điều khiển hai thanh phi kiếm kích sát từ xa, vô cùng hiệu quả.
Nếu luyện đến cao thâm còn có thể dùng phi kiếm bắn ra kiếm khí.Thử nghĩ xem, ngoài ngàn dặm tự nhiên có hai thanh phi kiếm lao tới giết người là có cái chuyện quái quỷ gì? Mấy tên tu sĩ khu sử phi kiếm kia chỉ được năm mươi dặm là hết cỡ, kể cả tu sĩ Hóa Chân cũng chỉ có hơn trăm dặm mà thôi.Thanh Ngọc lập tức mang Tiểu Long trở lại đất liền, thì thấy chiến cuộc đang vô cùng căng thẳng.
Trên người cả Tiểu Bàn và Giao Long đã tràn đầy vết thương.
Thân thể Tiểu Bàn đã có vài vết móng vuốt cào rách, tràn ra máu vàng thần tính, nhiều chỗ còn lại cũng bị đốt cháy sém.Con Giao Long kia cũng không khá hơn là bao, quanh thân tràn đầy vết cắt, hơn nữa ở tai nó đã tràn ra máu đỏ như dung nham, có vẻ là bị Tiểu Bàn dùng âm ba công kích thương, đã bị điếc.Không suy nghĩ, Thanh Ngọc lấy ra hai thanh phi kiếm Hoàng Khí trung phẩm, chém về phía Giao Long từ phía xa.
Giao Long lúc này giật mình, lập tức phân tâm kiểm tra xem là có chuyện gì, hóa ra có con kiến hôi không rõ tu vi vừa rồi đang đánh lén nó.Tiểu Bàn nhân cơ hội trời cho này, lập tức tung ra sát chiêu.Toàn bộ nước biển xung quanh bị nó hút vào khoang miệng, rồi bắn ra một đạo thiên phú thần thông màu xanh khổng lồ về phía Giao Long.Không kịp tránh né, Giao Long trên người bị thủng một lỗ to, gào lên một tiếng rồi lập tức rơi xuống đất mà chết đến không thể chết hơn được nữa.Thanh Ngọc và Tiểu Long từ xa mau chóng tới gần, ôm lấy thân thể Tiểu Bàn lúc này đã trở về hình dạng cá mập, sau đó nhét mấy loại linh dược vào mồm nó.Thanh Ngọc lúc này mới an tâm, đưa Tiểu Bàn vào Sơn Hà Quan Tưởng Đồ, sau đó nhanh chóng thu cả xác Giao Long lại.…Bên dưới lòng đất.Thanh Ngọc và Tiểu Long đi từng bước từng bước thật chậm tiến về phía trước, rồi chợt giật mình.Ở phía trước có một thung lũng màu đen to lớn, bên trong không có yêu thú hay thứ gì quỷ dị nữa.
Đây là một địa động ngầm trong lòng đất, chính là từ chỗ con mắt đen kia đi thẳng lên.
Địa động này rất gần mặt đất, nơi đây âm u quỷ dị, nhưng lại không có nguy hiểm nào cả.Mà chỉ có kiếm!Vô số kiếm!Đây là kiếm chủng!Thanh Ngọc không đếm được bao nhiêu thanh cả, nhưng phải nói là vô cùng nhiều.
Ở trung tâm thung lũng, có chín thanh kiếm mang theo chín màu sắc khác nhau đang lơ lửng trên không.Không biết có nguy hiểm gì hay không, Thanh Ngọc rút ra Trảm Thiên và Huyễn Diệt nắm trên tay.Hóa ra loại tà vật hình con mắt vừa rồi là do người để lại kiếm chủng này cố ý sắp đặt ở đó, để bảo vệ nơi đây.Từ từ tiến từng bước lên, Thanh Ngọc bất ngờ thấy chín thanh kiếm trên không kia bỗng dưng chĩa mũi về phía hắn.
Sau đó chúng bắn ra vô số đạo kiếm khí, mang theo chín thuộc tính khác nhau ầm ầm lao về phía Thanh Ngọc.Những kiếm khí này làm Thanh Ngọc có một tia cảm ngộ đặc biệt khó hiểu.
Rất lâu rồi hắn chưa tu tập ra được đạo kiếm khí thứ mười, mà không hiểu tại sao, cuồn điển tịch của vị Đàm Dương tiền bối kia cũng không ghi lại.Giơ Huyễn Diệt lên gạt bỏ những kiếm khí này, Thanh Ngọc mới từ từ tiến lên phía trước.Âm thanh Ly Ly nói:- Ở đây không chỉ có kiếm thôi đâu, còn có một loại kỳ hỏa trong thiên địa nữa đấy.Thanh Ngọc hơi kinh ngạc một chút, xem ra người để lại kiếm chủng này cũng không phải dạng vừa.
Vừa đi vừa gạt bỏ kiếm khí, Thanh Ngọc lại lâm vào một trạng thái cảm ngộ khó hiểu.Miệng hắn lầm bầm:- Nhân kiếm hợp nhất, Ma Đạo kiếm ý, huyền nhất vô tượng!…Một lúc sau, khi đã đến gần chín thanh kiếm kia, Thanh Ngọc mới gào to lên:- Nhân kiếm hợp nhất! Hóa ra là nhân ta chưa hợp nhất với kiếm!…Lúc này, dị biến xảy ra.Thanh Ngọc hai tay cầm song kiếm, bỗng dưng múa loạn theo một hình thái khó hiểu trong không trung.
Chín thanh kiếm đang bay trên cao kia cũng ngừng tấn công, mà lại phi theo đường múa của hắn, vô cùng quỷ dị.Một thanh, hai thanh, ba thanh, rồi toàn bộ những thanh kiếm trong kiếm chủng đểu rung động.Ong…! Ong…!Thanh Ngọc quát một tiếng:- Tinh hợp!Hắn dồn toàn bộ lực lượng thân thể vào trong thân Trảm Thiên và Huyễn Diệt, rồi vung kiếm lên một cách ưu mỹ.Liên tiếp là những đường múa theo một quỹ tích vô cùng xảo diệu khó mà nói lên bằng lời được.
Lúc này, dần dần, cả thung lũng kia và hòn đảo bên ngoài cũng rung động ầm ầm lên theo.
Vô số thanh kiếm từ khắp nơi dần dần cũng tự động bay lên cao, hóa thành một vòng xoay, quay xung quanh nơi Thanh Ngọc đang múa kiếm.Sau một lúc, Thanh Ngọc lại quát:- Khí hợp!Cửu Thải Quang Long trong đan điền Thanh Ngọc gầm lên những tiếng cuồng nộ, điên cuồng tràn ra chân khí, dung hợp vào hai thanh kiếm nơi tay.Thanh Ngọc vẫn tiếp tục múa, không có chiêu thức, không có gì cả, chỉ là truyền lực lượng vào hai kiếm mà vẽ lên những đường kiếm trong không trung.Lúc này, đến hai phần ba kiếm trong kiếm chủng cũng đã bay lên, đều đang quay vòng vòng bên xoay quanh Thanh Ngọc.
Hắn đứng giữa cơn lốc xoáy kiếm khổng lồ, trông như một vị thần giáng lâm.Cuối cùng, Thanh Ngọc rống lớn:- Thần hợpppppp…!Từ tòa Ma cung trong thức hải tràn ra hai tia sáng một đen một đỏ, dung hòa vào Trảm Thiên và Huyễn Diệt, thì toàn bộ kiếm ở trong kiếm chủng đều đã bay lên, uốn lượn thành tạo hình một con Kiếm Long khổng lồ, reng reng gào thét, từng âm thanh kim loại réo rắt chói tai, không lúc nào ngừng.Kiếm Long tỏa ra uy thế cường đại, bay liệng xung quanh nơi Thanh Ngọc đang đứng, hình ảnh kích thích thị giác vô cùng.Thung lũng run rẩy, kể cả ngoài bí cảnh cũng bị một trận địa chấn làm cho cả hòn đảo nhỏ nứt toác ra thành hai phần, cứ như có ai đó bổ đôi nó ra vậy.Thanh Ngọc dừng lại động tác, nhìn thẳng lên trần của địa động dưới lòng đất, chém ra tám mươi mốt kiếm chiêu, miệng thét to:- Diệt Thần Trảm!Ầm ầm ầm ầm…Cả con Kiếm Long to lớn kia hòa theo đường kiếm khí của Thanh Ngọc, lao thẳng lên trần địa động, gây ra một vụ nổ lớn, vô số kiếm khí lao lên thẳng không trung, đến tận khi cả thân hình hắn bay lên được tới mặt đất mới thôi.Cả hòn tiểu đảo trực tiếp bị tách làm đôi, lộ ra địa động kiếm chủng bên dưới.Ngàn vạn thanh kiếm bao vây xung quanh Thanh Ngọc, chúng phát ra thanh âm “Ông…Ông…” như đón chào vương giả mới được sinh ra.Thanh Ngọc cảm nhận được hắn đã bước ra được một bước lớn trong con đường kiếm đạo!Trước đây hắn chỉ nghĩ dồn chân khí và đạo vào thân kiếm, mà không hề nghĩ rằng mình chưa dùng hết sức mạnh của bản thân.Cũng phải thôi, vì bí điển của vị Đàm Dương tiền bối kia dành cho người luyện kiếm chỉ dùng Khí không, còn Thanh Ngọc lại là tam tu.Chỉ khi nào dồn hết cả Tinh, Khí, Thần vào trong kiếm thì đường kiếm mới được toàn mỹ.Hiện tại, Thanh Ngọc đã chân chính tấn thăng Phong Hào Kiếm Vương!......Hôm nay hết chương rồi nhé mn.