Ngồi được một lúc, Thanh Ngọc đứng dậy, thu xác Trư yêu vào trong túi trữ vật của Lý Mỵ Nương.
Túi này không gian rất lớn, những 50 trượng vuông nhưng lại không có hiệu quả ẩn hình như nhẫn của Thanh Ngọc.Hắn tiếp tục đứng dậy, vừa đi vừa vận chuyển Hỗn Độn Kinh để khôi phục linh khí bị tiêu hao.
Hắn không biết rằng, người khác muốn khôi phục linh khí thì phải đả tọa, mà hắn chỉ cần vừa đi vừa tu luyện là được rồi.
Tuy lượng linh khí không phục hồi nhanh bằng đả tọa, nhưng chắc phải sau này hắn mới thấy được cái khả năng này khủng bố cỡ nào.Đang chiến đấu mà muốn phục hồi linh khí? Ngươi nói mơ à?Trừ khi ngươi sử dụng đan dược!Thanh Ngọc lại cảm thấy như bình cảnh Luyện Khí tầng bốn của hắn có hơi chút buông lỏng.Hóa ra chiến đấu lại có lợi ích như vậy.Trên đường đi, Thanh Ngọc còn vô tình thu được một cây Hỏa Linh Chi và vài cây Tử Huyết Thảo, vừa đủ độ thành thục.
Đây đều là những thảo dược cần thiết để luyện chế đan dược cho Luyện Khí kỳ sử dụng.
Hắn có Ly Ly nhắc nhở, linh dược là không thể chạy thoát khỏi tầm mắt.Tiếp tục lên đường, trên đường đi tới Thanh Ngọc lại giết qua một hai đầu Lang yêu, một đầu Xà yêu, toàn bộ đều là Phàm yêu sơ kỳ.
Dù cũng phải chiến đấu kịch liệt nhưng mà cũng là hữu kinh vô hiểm, bị vài vết thương nhẹ mà giết chết được chúng.Bình cảnh của hắn cũng đang rất nhanh được nới lỏng dần dần.Nhưng hiện tại thì hắn lại đang trong tình huống nguy hiểm.Hắn vừa mới thu được một gốc Tam Diệp Thảo thành thục, đây là một loại linh dược chủ yếu để luyện chế ra dược dịch luyện thể.Trong lòng Thanh Ngọc còn chưa kịp mừng rỡ thì đã thấy từ phía xa, từ một cửa sơn động bước ra một con Tê Ngưu yêu.
Nó có thân hình đồ sộ khổng lồ, cao lớn gấp đôi Thanh Ngọc.Đây là một con Tê Ngưu Phàm yêu trung kỳ!- Đinh! Phát động nhiệm vụ phụ tuyến “Hiểm cảnh sinh tử”, phải chăng thiếu gia muốn tiếp nhận?Thanh Ngọc chằm chằm nhìn vào con yêu thú trước mặt, như muốn đấu ánh mắt với nó vậy.- Tiếp nhận.“Kinh nghiệm chiến đấu đều đúc kết từ thực chiến và hoàn cảnh sinh tử mà ra.
Khi ở trong hoàn cảnh sinh tử, kẻ dám dũng cảm đối chọi vẫn luôn luôn là kẻ mạnh.
Giết chết Tê Ngưu yêu, nhận được 20 điểm tích lũy và một cơ duyên!”Giọng nói của Ly Ly vang lên trong đầu Thanh Ngọc.Chà!Xem ra khó xơi rồi đây.Tê Ngưu gầm to một tiếng giận giữ, tỏ thái độ bất mãn vì nhân loại này chẳng những hái mất linh dược trong địa bàn của nó, mà lại còn đứng khiêu khích nó nữa.
Mồm Tê Ngưu há ra, vô số đạo Thổ linh khí tụ hội lại hóa thành những mũi thổ tiễn bắn liên tiếp về phía Thanh Ngọc.Thanh Ngọc nhanh chóng lách mình tránh né, nhưng hắn chưa có võ kỹ thân pháp, tức thì cánh tay trái bị bắn trúng, máu tươi ồ ạt chảy ra.Lùi, hắn mau chóng lùi ra xa.Tê Ngưu không bỏ qua, bước từng bước chân nặng nề truy đuổi Thanh Ngọc.
May cho hắn, tốc độ của Tê Ngưu yêu vô cùng chậm, do thân thể nó nặng nề.
Từ chiếc độc giác trước miệng Tê Ngưu vẫn đang có từng đạo thổ tiễn bắn ra.Thanh Ngọc lợi dụng địa hình, nấp ngay sau một tảng đá, thi triển Liễm Tức thuật, hắn muốn giết được con Tê Ngưu này thì phải tìm cách tiếp cận nó.Khi Tê Ngưu đến gần, nó lập tức quẹt chân lấy đà hùng hổ lao thẳng vào tảng đá mà Thanh Ngọc đang nấp.
Cảm giác mặt đất rung lên từng đợt, Thanh Ngọc lập tức hít một hơi thật sâu, thi triển Ngự Phong thuật, hắn bất ngờ nhảy vọt lên một khoảng cao trên không trung, hai tay hai kiếm bổ nhào về phía Tê Ngưu.Tê Ngưu đang trong quá trình chạy lấy đà, lại không kịp dùng thổ tiễn công kích, bị hai thanh kiếm của Thanh Ngọc chém qua làm mù hai mắt, máu tươi chảy ròng ròng, gào lên giận dữ.Nó chồm lên, độc giác húc trúng bụng Thanh Ngọc, làm hắn đau đớn hộc ra một ngụm máu tươi, bị hất văng ra xa trúng phải một thân cây đại thụ, rơi xuống đất.Tê Ngưu đau đớn, mắt nó đã bị mù, rống lên thật to,nó muốn trốn chạy.Thanh Ngọc điên cuồng vận chuyển Hỗn Độn Kinh, linh khí tụ tập vào trong thân kiếm, sau khi gạt máu nơi khóe miệng, hắn lại lấy đà chạy nhanh rồi sử dụng Ngự Phong Thuật bay thẳng về phía Tê Ngưu đang chạy trốn.Hắn hạ thân xuống ngay trên lưng Tê Ngưu, dùng hết sức bình sinh dùng kiếm đâm thẳng xuống đầu nó, sau khi đâm ngập cán kiếm, hắn còn dùng kiếm xoáy một cái thật mạnh.Tê Ngưu cả người vô cùng cứng rắn, chỉ có một khoảng thịt mềm ở trên đỉnh đầu, điều này là Ly Ly nói cho hắn biết.
Nếu hắn mà muốn dùng kiếm chiêu đối chọi với thân thể nó thì chẳng khác nào kiến cắn voi, không biết bao giờ mới thắng được.Tê Ngưu chạy thêm được mấy bước, từ từ khụy xuống.Ầm.Thanh Ngọc thở ra một hơi, ngã lăn ra đất, vừa rồi hắn bị húc trúng một cái vào bụng, máu tươi chảy ra, đến bây giờ vẫn còn đang đau âm ỉ.Bỗng nhiên, mắt hắn tối sầm lại, hôn mê, không biết gì nữa.Từ đằng xa, Lý Mỵ Nương thấy thế, đang định tới đem hắn về thì tự nhiên lại ngừng lại.Từ cổ tay của Thanh Ngọc hiện lên một hình xăm màu trắng lóa mắt, một con rắn nhỏ có chân, có móng vuốt chui ra từ cổ tay hắn, nhìn ngó xung quanh, thấy Thanh Ngọc đang hôn mê.Rắn nhỏ nhìn thấy Tê Ngưu yêu đang nằm đó, lập tức bay qua, hút một phát đem cả con Tê Ngưu to lớn vào miệng, sau đó còn thè lưỡi ra tỏ vẻ thỏa mãn.Bỗng nhiên, rắn nhỏ ngẩng đầu, nhìn về phía Lý Mỵ Nương, rồi giơ giơ móng vuốt gãi gãi như đang suy tính gì đó, rồi lại lặn vào trong cổ tay Thanh Ngọc mất tăm mất tích.Trong thâm tâm Lý Mỵ Nương lúc này đang vô cùng hoảng sợ, đến cuối cùng tiểu phu quân của nàng còn có bao nhiêu bí mật? Con rắn nhỏ kia lại là thứ gì? Làm sao người nó nhỏ vậy mà nuốt cả con Tê Ngưu to lớn thế kia?Bỗng nhiên tai nàng lại nghe thấy tiếng truyền âm: “Cốc chủ không cần lo lắng, cũng không cần giúp đỡ, nếu quan tâm Tiểu Ngọc thì cứ dõi theo từ xa là được rồi”.Lý Mỵ Nương kinh hãi, đây là thanh âm của Trương Trưởng lão!Hóa ra Trương Trưởng lão là vì Tiểu Ngọc mới tới đây gia nhập Vạn Hoa cốc!Càng ngày nàng càng tò mò, tiểu phu quân này của nàng có thân phận gì?…Thanh Ngọc bỗng nhiên mở mắt, lồm cồm bò dậy, hắn nhìn xung quanh, kinh ngạc thấy thi thể của Tê Ngưu yêu đã biến mất.Ai lấy thi thể Tê Ngưu đi?- Ly Ly, thi thể Tê Ngưu đâu?- Thiếu gia, con ấu long trong cổ tay người ăn mất rồi.Thanh Ngọc sững sờ? Ấu long? Trong cổ tay?Hắn chợt nhớ tới con rắn nhỏ có chân kia.
Lâu lắm rồi chưa thấy nó xuất hiện.Từ từ, ấu long?Con rắn nhỏ có chân đó lại là rồng?- Ly Ly, con rắn nhỏ đó là rồng à?- Vâng, thiếu gia, đó là ấu thú Tinh Quang Thánh Long, trước đây cha của ấu thú đó từng đi theo chủ nhân chinh chiến thiên hạ, về sau hạ sinh một ấu long.
Ấu long đó vẫn luôn luôn ở trong cổ tay thiếu gia.Thanh Ngọc không nói gì nữa, cố gắng lê lết chậm chạp đi về phía cửa sơn động của Tê Ngưu yêu, sau đó nhịn đau xếp bằng ngồi xuống vận chuyển Hồng Mông Kinh chữa thương.
Sơn động này rất nông, bên trong không có gì, chỉ toàn là mùi hôi của con Tê Ngưu kia.Nhưng mà như vậy mới an toàn, những dã thú khác không dám lại gần.Thanh Ngọc chữa thương mất một ngày một đêm.
Trước đây đã có kinh nghiệm trị thương nhiều lần, hắn biết vận chuyển Hồng Mông Kinh đối với thương thế rất hiệu quả.Sau khi trị thương xong, vậy mà hắn lại thấy bình cảnh của Luyện Khí cảnh tầng bốn nới lỏng vô cùng!Tôi luyện trong sinh tử quả nhiên hữu hiệu!Hắn mừng rỡ, điên cuồng vận chuyển Hỗn Độn Kinh, linh khí từ bốn phương tám hướng trong sơn mạch hội tụ về phía thân hình Thanh Ngọc.Lúc này, hắn không biết ở cổ tay hắn con rắn nhỏ kia đã chui ra từ lúc nào.
Nó bay lên cao trên đỉnh đầu Thanh Ngọc, cảnh giới xung quanh, dường như có bất cứ thứ gì trong phạm vi nguy hiểm là nó sẽ tấn công ngay lập tức.Thanh Ngọc không biết điều đó, hắn vẫn đang bế thủ tâm thần, vận chuyển từng chu thiên, tụ hội linh khí từ khắp mọi nơi trong cơ thể đánh sâu vào bình cảnh.Một lần.Hai lần.Đến lần thứ ba, vách ngăn bình cảnh dần dần nứt vỡ.Ầm.Một cánh hoa sen to lớn màu trắng tinh khiết rực rỡ dần hiển hiện ra trên đầu Thanh Ngọc, rủ xuống từng trận từng trận cửu thải linh vân xuống thân thể hắn.Từ phía xa, Trương Phù Hoa đang đứng cạnh Lý Mỵ Nương bỗng thốt lên:- Nhân hoa! Thiếu gia ngưng tụ ra Nhân hoa! Đạo cơ hoàn mỹ!Lý Mỵ Nương nhìn thấy cũng là âm thầm kích động.
Tiểu phu quân của nàng càng ưu tú thì nàng càng thích rồi.
Nhìn từ xa, Lý Mỵ Nương nhìn thấy thân hình Thanh Ngọc có một tia thần tính, anh tuấn đến khó tả.Từng đợt từng đợt linh khí tụ hội từ bốn phương tám hướng du nhập vào cánh hoa to lớn kia, nhưng lại càng ngày càng yếu dần đi, cánh hoa cũng dần càng mờ ảo, có vẻ như sắp tiêu tán.Trương Phù Hoa kêu:- Không xong! Linh khí không đủ!.