Thanh Ngọc còn đang ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ, thì nghe thấy tiếng Kim An từ ngoài vọng vào:- Thiếu gia, bên ngoài đã chuẩn bị xong!- Được, ta ra ngay.Nguyễn gia chiến thắng Luận Võ Đại Hội, nên toàn bộ cao tầng và dòng chính đều tề tựu về đình viện trong Đế Quân Uyển tổ chức tiệc ăn mừng.Thanh Ngọc vừa mới bước ra, thì đã thấy mọi người có mặt đông đủ từ lâu.
Hôm nay vậy mà lại có lẩu, xem ra món đồ ăn từ trái đất này rất được ưa thích đấy.- Sư tôn!Âm thanh non nớt dễ thương của Kiều Vân vang lên, sau đó tiểu cô nương chạy nhào tới Thanh Ngọc.
Hắn cũng mỉm cười ngồi xuống, dang tay bế tiểu đồ đệ của mình, rồi bước vào đình viện.
Kiều Vân khoe:- Sư tôn! Con đã đột phá Hoang Cung nhất tinh rồi!Thanh Ngọc vui mừng:- Ồ! Vậy sao! Kiều Vân nhà chúng ta rất giỏi đấy!Nguyễn Nhạc lão gia tử cười khà khà:- Đúng rồi, cứ dăm ba hôm lại tới ăn vạ sư tổ, không giỏi mới là lạ!Chúng nhân đều cười ồ lên, không khí gia đình có vẻ vô cùng hài hòa.
Phu nhân Trần Yên bước qua bế Kiều Vân về bàn nữ nhân, để mấy nam nhân bàn bạc chính sự.Mọi người bắt đầu ngồi xuống, từ tốn ăn uống.Nguyễn Thành uống mấy chén rượu xong thì nói:- Phụ thân, Ngọc Nhi, hai người xem có phải chúng ta đã quá vội vàng rồi không? Nguyễn gia ta vừa mới công chiếm Hạ gia không bao lâu, ấy vậy mà bây giờ còn vươn tay lên Triệu gia thủ phủ, e là…Nguyễn Nhật trưởng lão cũng gật đầu:- Đúng đấy, tuy nói bây giờ nửa bên phải phía Đông Trung Đô hoàn toàn thuộc về Nguyễn gia, nhưng lòng người không ổn định.
Đám người quy thuận kia không biết có trung tâm hay không!Thanh Ngọc bình tĩnh nói:- Việc Nguyễn gia ta thôn tính địa bàn cũng chỉ là việc sớm muộn mà thôi, phụ thân và các vị trưởng lão không cần lo nghĩ.
Còn việc đám đệ tử khác họ Triệu gia, thì ngày mai để cho Hồng Trần Đường làm khảo nghiệm Trắc Tâm Thạch, ai dùng được thì giữ, không dùng được thì thả đi.
Còn kẻ nào có ác tâm trong lòng, giết không tha.Nguyễn Nhạc lão gia tử hỏi:- Ngọc Nhi, việc hứa hẹn với Tần gia ra sao?- Gia gia, chắc nội trong một vài hôm tới Tần gia sẽ có động tĩnh mà thôi.
Đến lúc đó chúng ta cũng nên xuất lực giúp đỡ một chút.Nguyễn Nhật trưởng lão nghĩ đến điều gì, vội vàng nói:- Lão gia, chúng ta cùng Tần gia bên kia có ước hẹn gì sao?- Dĩ nhiên là phải có ước hẹn rồi, nếu không bọn họ để chúng ta an nhàn thôn tính Triệu gia như vậy sao? Lão già Tần Hoằng kia ngày thường cứ tỏ điệu bộ giả ngây giả ngốc, cuối cùng hóa ra lại là thâm tàng bất lộ.
Nguyễn gia ta chiếm Triệu gia, thì Tần gia bên đó cũng muốn nuốt Hán gia vậy!Tất cả mọi người ở đây lúc này mới vỡ lẽ ra vì sao lúc ở cửa Đạo Môn, Triệu Văn Hà ngỏ lời muốn hợp tác cùng Tần Ba đối phó Thanh Ngọc thì hắn lại từ chối.Hóa ra Nguyễn Tần hai nhà đã có ước định từ trước a!Cũng phải thôi, Tần gia thủ phủ ở hướng chính Tây, mà Triệu gia lại ở chính Bắc, kẹp giữa hai nhà là Hán gia ở phía Tây Bắc.Tần gia muốn mở rộng địa bàn của mình, vậy thì phải âm mưu thôn tính Hán gia bên cạnh, chứ không phải Triệu gia ở xa xôi như thế.Vậy nên Tần gia quyết định hợp tác cùng Nguyễn gia, mỗi người chia nhau một miếng bánh.Nguyễn gia thôn tính Triệu gia thủ phủ, xong rồi lấy đó làm cứ điểm, cùng Tần gia vây Hán gia vào giữa.Hán gia kia lưỡng bề thọ địch, chẳng kêu cứu được ai nữa cả.Phong Chu Hải trưởng lão tới đây mới bất giác nói:- Trần gia thủ phủ cũ ở phía Tây Nam, bây giờ nếu Tần gia thôn tính được cả Hán gia bên Tây Bắc, vậy há phải chăng một nửa bên trái phía Tây Trung Đô cũng rơi vào tay nhà họ Tần rồi? Nước đi này cũng đủ cao a!Trương Bá trưởng lão gật gù:- Đúng đấy, Tần gia đây là muốn diễn vở lưỡng long tranh châu, chia Trung Đô làm hai nửa.
Một khi Tần gia đã bắt được Hán gia vào tay, vậy cuối cùng chỉ còn mỗi một Tề gia bơ vơ trơ trọi ở hướng chính Nam, tiếp tục lâm vào cảnh lưỡng bề thọ địch.Thanh Ngọc an nhàn nói:- Đến lúc này rồi, vậy thì chỉ còn Tề gia thủ phủ.
Chúng ta và Tần gia ai đánh chiếm nơi này trước, thì kẻ đó chiếm được tiên cơ.Tất cả mọi người xung quanh cũng gật đầu khen phải.Nguyễn Anh đang uống rượu cũng nói:- Ca có đối sách gì hay sao?- Đối sách tự nhiên là có.
Trong trận chiến cuối cùng với Tề gia, bên nào kêu gọi được nhiều lực lượng ẩn môn giúp đỡ hơn, thì bên đó thắng.Nguyễn Anh lại hỏi:- Không phải nói ẩn môn không được tham gia thế sự hay sao?Thanh Ngọc nhẹ nhàng cầm ly rượu lên tay:- Chân Vũ Cung đã phá bỏ quy củ, nếu bây giờ Thiên Ma Cung cũng phá bỏ quy cũ nữa thì…Tất cả mọi người nhìn nhau, trong mắt đều lóe lên dị sắc.
Ai ở đây cũng được chứng kiến cảnh Thanh Ngọc triệu hồi Chân Thân, toàn bộ đệ tử Thiên Ma Cung quỳ rạp xuống đất, trong lòng họ đã bắt đầu hiểu ra hắn muốn làm gì.Thanh Ngọc cười:- Thời gian này việc kiến thiết thủ phủ vẫn được đặt ưu tiên lên hàng đầu.
Phong trưởng lão, người giúp ta xây dựng thêm một Diễm Hương Đường ở bên cạnh Vạn Hoa Cốc.
Vạn Hoa Cốc từ nay cũng đổi tên thành Vạn Hoa Đường, còn Hồng Trần Đường thì tách biệt hoàn toàn ra, tự lập môn hộ.Nói xong tới đây, Thanh Ngọc quay sang bàn nữ nhân hỏi ý Đàm Bách Hương:- Tỷ, đệ làm vậy tỷ có trách đệ không?Đàm Bách Hương đang uống rượu, vỗ vỗ lên trán nói:- Ai, đệ là quyền cốc chủ, đệ nói sao thì cứ làm vậy!Thanh Ngọc dù sao cũng không muốn lạm quyền mà ép buộc Đàm Bách Hương theo ý mình, dù gì nàng cũng là người nắm quyền Vạn Hoa Cốc.Tiến theo bước đường phát triển của Nguyễn gia, Thanh Ngọc cũng phải dựa theo thời thế mà ứng biến với đại sự, các ban bộ phải phân định rõ ràng.Nhân khẩu Nguyễn gia càng ngày càng nhiều lên, nếu không quản lý có quy củ luật lệ, chả mấy chốc mà một cơ ngơi to lớn như này biến thành cái chợ.Bỗng nhiên, trong tai Thanh Ngọc vang lên âm thanh của Hệ thống:- Đinh! Hằng Thiên Tinh phát động nhiệm vụ “Đoạt bảo”, bản nguyên tinh cầu cho thiếu gia biết hiện tại đã có năm kẻ lạ mặt vừa được truyền tống tới Hằng Thiên Tinh, đang cố gắng khai mở một cổ tích dưới đáy Vô Tận Hải.
Yêu cầu thiếu gia nhanh chóng tiến vào cổ tích này, thu lấy bảo vật bên trong, phần thưởng là một lần Tinh Cầu Chi Phước khi tấn thăng Luyện Hư Kỳ, một Chân Đạo Lệnh, ngoài ra Hệ thống ban thưởng kèm theo 50000 điểm tích lũy!- Đinh! Hằng Thiên Tinh muốn truyền tống thiếu gia tới địa điểm thi hành nhiệm vụ, hiện tại phải chăng muốn truyền tống?Nghe tới đây, Thanh Ngọc bất giác biến sắc.
Hắn vội vàng đứng dậy, nói:- Gia gia, phụ thân, con phải ra ngoài một chuyến, chưa biết bao lâu sẽ trở về.
Mọi người để ý tình huống Tần gia một chút, nếu cần thì cứ thẳng thắn mà trợ giúp họ một phen.Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc, không biết là đã xảy ra chuyện gì.Nguyễn Nhạc lão gia tử gật đầu:- Được rồi, con mau đi đi!Thanh Ngọc nhanh chóng chắp tay hành lễ, sau đó thân hình lập tức tan biến trong hư không.…Sâu trong Vô Tận Hải.Nơi mà Hằng Thiên Tinh truyền tống Thanh Ngọc tới, là một vùng lòng chảo đen kịt giữa lòng biển.
Bốn phía chỗ này bị những quái thạch cao lớn hình thù kỳ lạ vây quanh, nước biển không thể lọt vào.
Ở chính giữa lòng chảo có một tòa thạch điện cổ kính.Thạch điện màu cổ đồng cao chừng trăm trượng, tuy lớn, nhưng cửa vào lại rất nhỏ, chỉ đủ để hai người đi vào cùng một lúc mà thôi..