Ma Đế Quân

Chương 288: Tam Phương Thế Lực





Chưa tới nửa canh giờ sau, đại quân ba nhà Nguyễn Tần Tề không hẹn mà đã cùng có mặt phía trên bầu trời Tề gia thủ phủ.

Dường như ở đây phải có tới cả hơn hai ức người chứ không phải chuyện chơi.

Toàn bộ tu sĩ trên cảnh giới Hóa Thần kỳ của các gia tộc nhao nhao tiến lên phía trước, còn tu sĩ không có khả năng chiến đấu thì lùi lại phía sau làm hậu tuyến.

Tam phương thế lực dừng lại trên thiên không.

Tất cả tu sĩ ở đây một ngày về trước vẫn còn an an ổn ổn, có người mới tối qua vẫn uống rượu hoan ca với nhau, vậy mà qua một đêm thôi bây giờ đã là kẻ địch, tình cảnh ngươi sống ta chết.

Cũng phải, dù gì ai cũng thân bất do kỷ, phải chấp nhận đi theo lựa chọn của gia tộc.

Chặn đường thăng tiến của người, bị người giết cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.


Kết cục cuộc chiến này sẽ quyết định ai mới là ngôi vương chân chính, ai là kẻ cười tới cuối cùng!Đội ngũ của Tề gia lúc này chắc chắn là đông đảo nhất, bởi vì ngoài quân số gia tộc ra, còn có vô số cao thủ Nhật Thần Điện và Chân Vũ Cung, cộng thêm rất nhiều gia tộc nhất nhị đẳng nữa.

Quân lực Tề gia khí thế rợp trời, hằng hà sa số tu sĩ ngự không trên pháp bảo mà đứng, gương mặt lằm lằm sát khí, tay đã nắm chắc gươm đao, dường như có thể tiến lên giao chiến bất cứ lúc nào.

Bên Tần gia lại không biết vì lý do gì mà lại rất yếu thế so với hai nhà khác.

Chỉ có lão gia chủ Tần Hoằng, đệ tử Tề gia cùng một vài cao tầng các gia tộc nhất nhị đẳng khác ung dung chắp tay đứng đó, chả có một ngoại viện mạnh mẽ nào khác.

Dường như Tần gia tới cuộc chiến này để chơi?Không.

Không có ai suy nghĩ như vậy cả, bởi vì Tần Hoằng không phải kẻ ngu, chẳng qua chưa đến lúc lão tung ra hiểm chiêu của mình mà thôi.

Tất cả ánh mắt của mọi người ở đây lại nhìn về phía Nguyễn gia.

Tuy bên này không có nhiều tu sĩ Hóa Chân như Tề gia, nhưng lực lượng trung tầng thì có vẻ không thua kém chút nào.

Vút…Vút…Những thanh âm xé gió liên tiếp vang lên, từ phía sau đội ngũ Nguyễn gia bỗng dưng tách thành hai hàng ngăn nắp, dường như đang chờ đón có một người nào đó sắp tiến tới.

Vô số người tập trung nhìn về bên này, cũng muốn xem xem là đại nhân vật nào muốn xuất hiện.

Lúc này, theo những tiếng cuồng phong gào thét bên tai, người ta chỉ thấy được một bạch y nam tử, phong thần tuấn lãng, phiêu dật xuất trần, sau lưng hắn có một đôi bằng sí trắng tinh rực rỡ mà mờ ảo, lấp lóe thần quang tinh mỹ, đang đập cánh tà tà bay lại gần.

Tất cả chúng nhân quanh âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh, bởi vì họ chưa bao giờ thấy được có một người nào mọc cánh ở sau lưng được cả?Đây là cái gì?Pháp khí loại mới ư?Không phải đâu!Đây là Hồn khí Thiên Khung Vũ của Thanh Ngọc đấy.

Đôi cánh này lúc bình thường ẩn giấu trong một chiếc mề đay cài áo trước ngực Thanh Ngọc, nhưng một khi đã kích phát, vậy thì nó sẽ hiển hóa ra một đôi bằng sí bằng Hồn lực ở sau lưng hắn.


Bằng sí trắng muốt một màu, mỗi bên sải cánh dài tới hai thước, ngoài giúp Thanh Ngọc có để đề cao tốc độ phi hành ra mà nói, nó còn có thể tấn công.

Mỗi một chiếc trong một vạn lẻ tám trăm chiếc lông vũ trên bằng sí, Thanh Ngọc hoàn toàn có thể tùy tâm rút chúng ra, khu sử như một thanh phi kiếm bằng Hồn lực vô cùng dễ dàng.

Nếu sử dụng số lông vũ này một cách hợp lý, vậy thì【Kiếm Phi Kình Thiên】và 【Kiếm Phi Diệt Thần】của Thanh Ngọc đúng là như hổ được chắp thêm cánh, uy lực tăng nhiều.

Lúc này, Thanh Ngọc muốn làm ra hiệu quả chấn nhiếp nhân tâm, nên hắn thu Thiên Khung Vũ lại, chắp tay trái sau lưng, nhẹ nhàng cùng Cung Hà Trang tiến tới sau lưng Nguyễn Nhạc lão gia tử, rồi đạp không mà đứng, khiến cho vô số người xung quanh phải lóa mắt mà nhìn.

Vừa rồi dùng pháp khí phi hành mà bay được cũng không nói làm gì đi?Bây giờ lại còn đạp không mà đứng?Phải biết tất cả cường giả Hóa Chân ở đây cũng còn đang phải đứng trên Đế bảo kia kìa!Nguyễn gia tiểu thái tử này đúng là ngưu bức a!Thanh Ngọc mặc kệ vô số ánh mắt kinh ngạc đang đổ dồn về phía này, hắn lập tức híp mắt đánh giá thế cục toàn trường.

Đại thế bây giờ đang nghiêng về phía Tề gia, bọn họ có tới tận mười lăm tu sĩ Hóa Chân.

Thanh Ngọc không muốn tung những con bài của mình ra sớm vội, thế nên vẫn duy trì im lặng.

Khí thế tam phương thế lực theo thời gian càng lúc càng uy mãnh, dường như người nào người nấy đều chỉ hận không thể lao lên mà nuốt sống đối phương vậy.

Tam phương chủ soái lần lượt là Nguyễn Nhạc, Tần Hoằng và Tề Khâm Vi ba lão gia chủ, hiện giờ vẫn đứng im tại chỗ, nhắm mắt dưỡng thần, hình như không có ý định tiến công.

Vô số lời xì xầm bàn tán bắt đầu nổi dậy, một vài kẻ thiếu kiên nhẫn bên phía Tề gia đã bắt đầu nói những lời có chút khó nghe.

- Mẹ nó, có đánh không, không đánh kêu lão tử tới đây làm gì?- Xông lên làm thịt bọn ô hợp kia đi, sợ cái gì?- Bà nội nó, các ngươi có được không vậy?…Thanh Ngọc ngó qua, bất giác mỉm cười.

Mấy kẻ ngu si tứ chi phát triển vừa phát ngôn ấy vậy mà toàn bộ đều là đệ tử Nhật Thần Điện và Chân Vũ Cung.

Lão già Tề Khâm Vi thì gương mặt cũng chả hề đổi sắc, tựa như những câu nói đó chả lọt được vào tai lão chút nào.


Xem ra nội bộ đại quân của Tề gia cũng không có được thuận hòa như vậy.

Cũng phải thôi, người đông miệng nhiều, ngươi không có đủ uy vọng, làm sao mà răn đe được kẻ khác.

Đại điện chủ Hoắc Khang của Nhật Thần Điện và Cung chủ Hồ Quế An của Chân Vũ Cung cũng cứ đứng đó, mặc kệ đám đệ tử nhà mình đưa miệng đi chơi xa.

Tình thế có vẻ vô cùng quỷ dị, tam phương thế lực lâm vào tình trạng cân bằng.

Tất cả ba nhà cứ dàn binh ra đó, không ai định đánh ai cả.

Hai phương thế lực nào đánh nhau trước, chắc chắn sẽ khiến cho kẻ cuối cùng được lợi, thế nên ai cũng không chịu tấn công, mà cứ đứng đọ mắt với nhau ở đó.

Thậm chí Nguyễn Nhạc lão gia tử còn ngáp ngáp hai cái, sau đó khoanh tay đứng nhắm mắt dưỡng thần, làm một bộ dáng ta đây cóc thèm quan tâm.

Lúc này, Thanh Ngọc không biết suy nghĩ gì mà bước lên phía trước, gọi:- Tần huynh!Bên kia, Tần Ba sau khi liếc qua ánh mắt của gia gia hắn Tần Hoằng, cũng lớn tiếng đáp lại:- Nguyễn huynh!Thanh Ngọc bên này mỉm cười gật đầu, sau đó nói:- Hôm nay Nguyễn Tần hai nhà chúng ta lại hợp tác lần nữa, ý Tần huynh ra sao?Trong đội ngũ Tề gia, lão già Tề Khâm Vi nghe được câu này thì khóe miệng khẽ nhếch lên, điệu bộ khinh thường, có vẻ như không hề quan tâm gì tới việc Nguyễn Tần hai nhà liên thủ cả.

Gia chủ Tường gia Tường Thanh Hải đứng sau lưng Tề Khâm Vi cười ha ha nói vọng sang:- Hừ, Nguyễn Tần hai nhà liên thủ cũng tốt, vậy thì bọn ta cũng đỡ mệt, giải quyết một lần cho xong, đỡ mất công phiền nhiễu!Gia chủ Kim gia Kim Thế Hồ đứng cạnh Tường Thanh Hải cũng lớn tiếng nói:- Đúng đấy, chúng ta chấp cả hai nhà các ngươi!Một đám gia chủ và lão tổ tông của các nhất nhị đẳng gia tộc theo phe Tề gia đều nhao nhao khích bác, có vẻ như đã nắm chắc phần thắng trong tay, giọng điệu vô cùng hùng hổ dọa người.

Tần Ba bất giác cười ha ha nói:- Nguyễn huynh! Vậy được, hôm nay Tần Nguyễn hai nhà chúng ta lại bắt tay hợp tác, đầu tiên diệt trừ đi bọn vênh váo tự đắc này!Thanh Ngọc cũng không hề để tâm tới mấy con kiến hôi đang bàn luận kia, mà tiếp tục nghiêm túc đàm luận với Tần Ba:- Thành giao! Tần huynh, bên đó có hậu chiêu thì lấy ra đi, để Nguyễn mỗ được mở mang tầm mắt!Tần Ba nghe vậy liền ngó qua Tần Hoằng đứng đó, thấy ánh mắt của lão ra hiệu, cũng lập tức trả lời:- Vậy Tần gia của Tần mỗ ngả bài trước vậy!Tới đây, tất cả ánh mắt toàn trường dồn về phía Tần gia, xem rốt cuộc bọn họ có hậu chiêu gì mà lại bí hiểm đến thế.

Tức thì, lão già Tần Hoằng lấy từ trong tay áo ra một đạo Đế phù màu vàng sẫm, tỏa ra linh quang chói mắt, rồi tung lên không, trong miệng khẽ niệm chú:- Tinh di hoán địa, khởi!Đùng…Đùng…Đùng…!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.