Nhưng mà nghĩ lại, có khả năng thiếu gia khi sinh ra đã được lão gia chủ truyền thừa, đến bây giờ bắt đầu tu luyện cũng là bình thường, nên không nói gì nữa, để kệ Thanh Ngọc tu luyện.Ban đầu khi hắn bắt đầu tu luyện “Hỗn Độn Kinh”, dùng mất nửa tháng thời gian mà vẫn chưa có khí cảm, hắn hơi chút chán nản.
Trong lúc không biết làm gì, hắn mới chú ý tới giở Sơn Hà Quan Tưởng Đồ ra xem.Trong bức tranh thủy mặc kia rõ ràng có hai người đang đứng cạnh nhau, khi thấy tâm thần hắn tập trung lại đây thì hai người đó lại vẫy vẫy tay với hắn.Thanh Ngọc kinh ngạc, trong lòng thầm nhủ đây có phải là cha mẹ mình không? Bức tranh này là ai vẽ? Lại có tác dụng gì?Thanh Ngọc nhắm mắt lại, tĩnh tâm cảm ngộ, sau đó mới chú ý tới năm chữ lớn “Sơn Hà Quan Tưởng Pháp”.
Cái này là sao? Ngắm sông núi sao? Ngắm sông núi có ích lợi gì?Nghĩ tới đây, Thanh Ngọc bắt đầu không chú ý tới hai người đang vẫy tay nữa, mà bắt đầu nhìn ra toàn cảnh núi sông.
Núi non hùng vĩ, một thác nước chảy từ trên cao xuống, bọt nước trắng xóa.
Bên cạnh dòng sông là rừng rậm bạt ngàn, tuy chỉ nhìn qua trong nét mực mà lại thấy chân thực lạ kỳ.Thanh Ngọc tĩnh tâm, nhìn đi rồi lại nhìn lại, thấy hai người đang đứng giữa bè trên dòng sông kia vẫn đang vẫy tay, trong lòng cảm giác được hai chữ “Bình yên”.Đúng rồi, bình yên.Đây là bức tranh cha mẹ để lại cho mình, chính là niềm thương nhớ cha mẹ chờ mình trở về.
Cha mẹ vẫn còn đang đứng kia vẫy tay với mình.Thanh Ngọc mỉm cười, nói nhỏ: “Hai người chờ con”.Ngay khoảng khắc đó, Thanh Ngọc cảm thấy như trong tâm hồn mình có bức bình phong mỏng manh như bị đánh vỡ, hắn rút tâm trí ra khỏi Sơn Hà Quan Tưởng Đồ, thì đã chợt phát hiện ra hắn có cảm ứng với linh khí!Đúng, chính là linh khí rồi, mình có thể bắt đầu tu luyện rồi!Hắn mừng rỡ, bắt đầu theo “Hỗn Độn Kinh” dẫn linh khí nhẹ nhàng đi qua những kinh mạch chằng chịt, phức tạp.Một chu thiên, hai chu thiên, ba chu thiên…Người tu hành có thể không cần phải ngủ, đả tọa tu luyện cũng có thể thay cho việc nghỉ ngơi.
Dần dần, Thanh Ngọc cũng đã quen với nếp sống này, đêm đêm len lén tu luyện.Ngày tháng thấm thoắt trôi qua, 5 tháng sau.Đêm.Thanh Ngọc đang ngồi tu luyện, bỗng nhiên hắn thấy xung quanh linh khí xao động cuồng nhiệt, rồi tất cả linh khí xung quanh đang tụ hội lao nhanh về phía đan điền hắn, tạo nên một vòng lốc xoáy nho nhỏ.Từng vòng chu thiên chậm rãi được hình thành, đi khắp cơ thể, nuôi dưỡng kinh mạch, sau đó lại về lại đan điền.
Khi về gần tới đan điền những dòng linh khí đó lại được sàng lọc qua bởi bức tường rào phù văn do Hỗn Độn Kinh lập nên.Một khắc, hai khắc, ba khắc…Ầm.Thanh Ngọc chính thức bước chân vào cánh cửa tu hành, đạt được Luyện Khí cảnh tầng một.
Toàn thân hắn đau đớn vô cùng, tạp chất thông qua da bài tiết ra ngoài, bốc lên mùi hôi tanh.Trong đan điền hắn đã tụ tập một luồng linh khí đậm đặc, nếu có tu sĩ nội thị thân thể hắn mà thấy chắc sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi vì lượng linh khí đó nhiều hơn những hai phần so với tu luyện giả Luyện Khí tầng một bình thường, hơn nữa vô cùng cô đọng, không có chút tạp chất nào.Thanh Ngọc tự mình tu luyện, không có ai chỉ dẫn, nhưng mà lại thông suốt dị thường.
Bởi vì sao? Bởi vì tính năng phụ trợ của “Thiên Diễn Kinh”.Thiên đạo năm mươi, Thiên diễn bốn chín.Nhưng mà bây giờ hắn chưa thể hiểu được những đại đạo cao thâm này.Giống như là Thanh Ngọc luôn luôn biết tiếp theo mình phải làm gì, phải làm như thế nào, sẽ không làm sai, tiết kiệm cho hắn rất nhiều thời gian và công sức.Những đứa trẻ trong gia tộc kia muốn bước chân vào khí cảm, rồi lại tập cách dẫn linh khí lưu thông qua kinh mạch, đều phải được cao thủ hướng dẫn đúng cách, nếu không làm sai một bước sẽ là tự hủy căn cơ, hậu quả khó lường.
Kinh mạch của đứa trẻ không vững chắc như kinh mạch người lớn, muốn tu hành từ khi còn bé là cả một quá trình gian nan.Nhưng mà đối với Thanh Ngọc thì không vậy, linh khí của hắn khi được hấp thu vào thân thể sẽ được tự cơ thể vận hành, sau đó thức hải đã được câu thông với “Thiên Diễn Kinh” sẽ tự suy diễn, rồi tự điều phối linh khí đi đúng lộ trình hoàn mỹ nhất, đúc cho hắn căn cơ vô thượng.
Kể cả linh khí có đi nhầm kinh mạch cũng không sao, đi nhầm thì đã có phù văn của “Hồng Mông Kinh” trong cơ thể giúp hắn lại đi đúng đường tiếp!Cứ như thế, phù văn Thiên Diễn dẫn dắt linh khí, phù văn Hồng Mông bảo vệ cơ thể, còn phù văn Hỗn Độn thì lại tinh lọc và tiếp nhận, hình thành khí hải trong đan điền.Rõ ràng là bây giờ hắn cũng chưa biết mình ăn may thế nào, ai nói hắn có ông bố bà mẹ ngưu bức, để lại cho hắn con đường thông thoáng, hắn chỉ việc đi mà thôi.Thanh Ngọc mở mắt, hắn mừng rỡ, bước chân đầu tiên hắn đã bước được rồi!Hắn tự nhiên cảm thấy mắt mình nhìn được rõ hơn, xa hơn bình thường rất nhiều.
Vài con côn trùng nhỏ bây giờ tự nhiên hắn cũng thấy được rõ ràng.
Hơn nữa tai hắn cũng nghe xa hơn, âm thanh gió thổi xào xạc ngoài hiên nhà hắn cũng là nghe không lọt.Mừng quá!Nhưng mà khoan! Có mùi lạ!Chết cha!Trên người hắn bây giờ bám đầy vết bẩn, hắn cũng chẳng suy nghĩ nhiều, chạy thẳng một mạch ra giếng múc nước tắm rửa, lại cẩn thận giặt lại y phục, rồi nhẹ nhàng trở lại trong phòng.Việc này thì không giấu được Trương ma ma rồi, bà ngồi một lúc rồi truyền một thanh âm vào hư không:- Thiếu gia đã Khai Minh, đã có khí cảm, hôm nay đã đạt tới Luyện Khí tầng một, tất cả đều là tự thiếu gia làm, chỉ có 5 tháng mà thôi, mau mau truyền tin tức về Trung đô để gia chủ cùng lão gia mừng! Thiên tài! Nguyễn gia ta có thiên tài a!Việc này tự nhiên Thanh Ngọc không biết rồi, hắn bây giờ đã leo lên giường, ngồi vận chuyển vài vòng chu thiên nữa theo Ly Ly gợi ý, để củng cổ tu vi.- Ly Ly, mở Đế quân thương hành, mua Gói các pháp thuật căn bản.- Đinh, chúc mừng thiếu gia đã mua Gói các pháp thuật căn bản.
Các pháp thuật căn bản bao gồm: Tịch Trần thuật, Dẫn Thủy thuật, Dẫn Hỏa thuật, Giám Định thuật, Vọng Khí thuật, Ngự Phong thuật, Tĩnh Tâm thuật, Khu Vật thuật phải chăng thiếu gia muốn lĩnh ngộ toàn bộ?Thanh Ngọc hứng khởi trả lời:- Lĩnh ngộ!Một vài đạo tin tức truyền vào trong mi tâm Thanh Ngọc, khiến hắn hiểu được rõ ràng công dụng của những pháp thuật căn bản này.Tịch Trần thuật cơ bản là để lột bỏ hết bụi bẩn trên người, kết hợp với Dẫn Thủy thuật chính là một mô hình tắm giặt nhanh siêu tốc không cần phải nghĩ.Dẫn Hỏa thuật thì là để hội tụ Hỏa linh khí trong thiên địa, tạo nên mồi lửa, có nhiều diệu dụng, có thể tấn công địch nhân, hoặc có thể… hong khô y phục, thậm chí là nấu đồ ăn.Giám Định thuật, thuật này vô cùng quý hiếm, ở Hằng Thiên tinh cầu chắc chắn không ai có, chính là giám định mọi thứ, xem rõ thật giả, đánh giá giá trị nguyên liệu hay khoáng thạch, thậm chí thiên tài địa bảo và cả con người.
Dĩ nhiên bây giờ Thanh Ngọc chưa biết điều này, với lại Giám định thuật của hắn chỉ là sơ cấp mà thôi.Vọng Khí thuật thì chính là dùng thần thức để điều tra cảnh giới của người khác, hay là đẳng cấp của vũ khí trang bị đối phương.Ngự Phong thuật thì đơn giản là nhảy cao gấp mấy lần bình thường, khi thành thạo còn có thể đứng yên hoặc đạp một vài bước trong không trung, nhưng cũng chỉ như khinh công của mấy hảo hán giang hồ mà thôi, không thể bay cao được.Tĩnh Tâm thuật, là để trong quá trình tu luyện nhanh chóng bình tâm tĩnh khí, không bị xao động.
Trước đây Thanh Ngọc tu luyện phải ngồi cả nửa canh giờ mới nhập định được, bây giờ có Tĩnh Tâm thuật thì không cần nữa rồi.Khu Vật thuật, tên như ý nghĩa, là cách không điều khiển các vật từ xa, tuy nhiên vật đó không được quá nặng hay quá lớn, vì bây giờ Thanh Ngọc chân khí có hạn, mới là Luyện Khí tầng một mà thôi.
Hơn nữa có Khu Vật thuật thì mới sử dụng được nhẫn trữ vật.Những pháp thuật này thật sự là vô cùng hữu ích, Thanh Ngọc mừng thầm sau đó ngồi yên cảm ngộ, dự định ngày mai lên núi hái thuốc đàng hoàng tu luyện một phen.- Đinh, phát hiện sơ cấp Giám định thuật cùng Vọng Khí thuật, thiếu gia có muốn dung hợp chức năng này với Hệ thống để sử dụng tốt hơn không?- Dung hợp.Thanh Ngọc dứt khoát trả lời, Ly Ly dĩ nhiên sẽ không xui dại hắn.- Đinh, dung hợp sơ cấp Giám Định thuật cùng Vọng Khí thuật thành công, bây giờ chỉ cần thiếu gia tâm niệm giám định vật gì, Ly Ly sẽ thông báo cho thiếu gia biết.Thanh Ngọc dứt khoát lấy chiếc nhẫn trữ vật ra, theo lời Ly Ly nhỏ máu nhận chủ rồi đeo vào ngón áp út.
Ấy thế mà kỳ lạ xảy ra, chiếc nhẫn khi đeo vào tay hắn lại nhỏ lại, vừa như in, sau đó trực tiếp chìm hẳn vào ngón tay, biến mất không thấy gì nữa.Đúng là đồ hệ thống cho có khác, lại còn có thể tự động ẩn hình.Thanh Ngọc chỉ cần nghĩ một cái là hắn sẽ nhìn thấy một không gian nho nhỏ tầm 3 trượng vuông trong đầu, muốn cất gì vào hay lấy gì ra là có thể thực hiện dễ dàng.Hắn mừng rỡ, cúi xuống giường lấy ngay hai cây trúc ra dùng Khu Vật thuật thu 2 cây trúc vào trong nhẫn.Sáng ngày hôm sau, Thanh Ngọc vui vẻ ngồi ăn sáng với Trương ma ma, trong lòng thì mặc niệm Ly Ly giám định toàn bộ đồ vật xung quanh.Nào giường nào tủ, nào bàn nào ghế, kể cả dược thảo trong tiệm có công năng gì, có đặc tính gì đều rõ mồn một mà hiện lên trong đầu Thanh Ngọc..