Tôn Diệm khoác long bào chậm rãi từng bước đi đến Từ Ninh cung, mơ hồ còn nhìn thấy khoé môi ẩn giấu một nụ cười sung sướng.
Thê tử của hắn mắc kẹt trong đám cháy, hắn lại có thể mỉm cười vui sướng?
"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương...."
A Nguyệt- tì nữ hồi môn của Phương Tình run rẩy quỳ xuống, khuôn mặt trắng bệch, ướt đẫm nước mắt.
"Chết rồi?"
Tôn Diệm lạnh nhạt hỏi, ánh mắt đảo về phía cung điện cháy rụi.
Phương Tình chết rồi?
Ha, tốt, rất tốt!
"Vâng, hoàng thượng"
A Nguyệt cúi gằm mặt xuống đất, nàng không muốn nhìn mặt Tôn Diệm. Không phải vì sợ, chỉ là sợ sẽ không nhịn được mà tiến lên giết chết hắn.
Khi nương nương lao vào đám cháy đó, hắn ở đâu?
Khi nương nương, mắc kẹt trong đám cháy đó, hắn ở đâu?
Khi nương nương trút đi hơi thở cuối cùng, hắn ở đâu?
Từ đầu đến cuối, hắn chỉ ở bên ân ái với Liên phi bé nhỏ của mình.
Mặc cho thê tử của mình chết trong đau đớn, trong tuyệt vọng, mặc cho mạng sống của mẫu thân hắn không thể đảm bảo, mặc cho con trai hắn có thể vĩnh viễn không tỉnh dậy, hắn vẫn chỉ quan tâm đến ái phi của mình.
Hắn có còn là người con hay không?
"Lý Tú, truyền chỉ, Hoàng hậu Phương thị điên điên khùng khùng, mưu hại hoàng tự, lập tức phế Hậu! Xoá mọi sử sách liên quan đến nàng ta!"
Tôn Hiên quay đầu nhìn người gọi là phụ thân hắn, đôi mắt đỏ ngầu, hai tay nắm chặt thành quyền.
Đời này kiếp này, ta cũng không muốn có người phụ thân như ngươi!