Ma Hoàng Đại Quản Gia

Chương 10



"Trần quy trần, thổ quy thổ, Cửu U ma sát quy thuận về ta."

Trác Phàm trong tay nháy mắt kết động một bộ ấn quyết, Lạc Vân Thường lập tức mất đi quyền khống chế Âm Sát Trận, đồng thời lúc trước còn rõ ràng nhìn thấy tình hình của bọn Tôn quản gia, hiện tại cũng thoáng chốc biến mất không thấy đâu.

Lạc Vân Thường cảm thấy có chút kỳ quái, trong tay lại kết ấn, nhưng rốt cuộc cũng nắm giữ không được dù một thân cây ngọn cỏ ở trong đại trận.

"A.."

Bỗng nhiên, từ các ngóc ngách trong rừng sương mù vang lên những tiếng rống thê lương của bọn sơn tặc cùng Tôn quản gia. Đám người Tôn quản gia lúc này đã gần như hoàn toàn biến thành màu đen kịt, nhưng vẫn còn một tia ý thức, những bóng đen không ngừng từ cơ thể họ bay ra.

Mỗi lần chúng bay ra, bọn họ liền tựa như bị cắt đi một miếng thịt mà phát ra tiếng gào thảm thiết. Đến khi tất cả bóng đen trong cơ thể bọn họ đều thoát ra, tiếng kêu thảm thiết kia mới ngừng. Nhưng mà trong mắt bọn họ từ lâu đã không còn ánh sáng, thân thể khô héo như thây khô ngàn năm, một cơn gió thổi qua tất cả liền vỡ thành bột phấn.

Trác Phàm ngồi xếp bằng ở giữ mắt trận trong sương mù đen, hàng ngàn bóng đen như đàn ong bay về, tất cả ùa vào trong cơ thể hắn.

Hắn an toàn nhận lấy, sắc mặt cũng giống như bọn Tôn quản gia ban nãy, dần dần biến thành màu đen. Đợi cho tất cả bóng đen đều tiến nhập vào thân thể, hắn mới biến đổi thủ quyết, vận công khởi động Thiên Ma Đại Hóa quyết.

Chỉ một thoáng, nguyên lực màu đen trong cơ thể hắn phát động cuồn cuộn, tựa như nước biển ào ạt cọ rửa gân mạch của hắn, cuối cùng chảy vào trong đan điền. Mà khí thế của hắn, cũng mãnh liệt tăng lên.

Phốc!

Trong nháy mắt công phu của Trác Phàm đã đột phá tới trúc cơ tầng sáu.

Phốc!

Lại một tiếng vang nhỏ, hắn đột phá đến trúc cơ tầng bảy của bình cảnh.

Ngay sau đó, trúc cơ tầng tám, tầng chín, cuối cùng đi tới đỉnh trúc cơ của bình cảnh.

Chậm rãi mở mắt, Trác Phàm không khỏi hít sâu một hơi, song quyền siết chặt, sau đó tiếp tục đột phá.

Lúc này đây, không dễ dàng giống như vừa rồi, nguyên lực ma hóa mà Âm Sát Trận mang đến cho hắn đã tiêu hao không ít. Tuy nhiên, bằng kinh nghiệm tu luyện nhiều năm của lão ma đầu như hắn, càng hiểu được tình cảnh nguyên lực khô kiệt này chính là thời điểm để đột phá, đối với thành tựu ngày sau càng có giá trị.

Vì thế hắn khẽ cắn môi, tiếp tục vận công, đem nguyên lực của mỗi một kẻ Âm Sát mang đến toàn bộ ép khô, lại lấy nguyên lực còn thừa của chính mình thực hiện đột phá cuối cùng.

Ầm!

Một tiếng nổ phát ra, Trác Phàm tựa hồ nghe được thanh âm của thứ gì đó vỡ vụn. Ngay sau đó, tựa như hồng thủy bạo phát, một cỗ nguyên lực cường đại không thể giải thích sinh ra trong cơ thể hắn, đưa gân mạch hắn cọ rửa lần nữa, cuối cùng về tới đan điền, bổ sung cho nguyên lực đã gần như khô cạn kia.

Hơn nữa lần tẩy rửa này, đã làm cho gân mạch của hắn mở rộng lên gấp đôi.

Tụ khí cảnh!

Trác Phàm lần nữa mở mắt, sắc mặt lộ vẻ vui mừng.

Dù sao cũng đã có kinh nghiệm tu luyện đến Ma hoàng, hắn lần này đột phá tụ khí cảnh, còn hơn cả đột phá trước kia, gân mạch mở rộng hơn rất nhiều. Hơn nữa bên trong đan điền nguyên lực chứa đựng cũng không phải tụ khí cảnh cao thủ bình thường có thể so được, ít nhất cũng nhiều hơn gấp ba.

Khí thoát ra thật dài, thủ quyết của Trác Phàm lại biến đổi, Âm Sát trong cơ thể hắn bắt đầu rời đi. Lúc này, Âm Sát biến thành một màu mờ nhạt, màu đen trên bề mặt cơ thể tất cả đều biến mất không thấy đâu.

Đợi cho toàn bộ Âm Sát rời đi, Trác Phàm đứng dậy, trong tay vừa động, sương mù đen nháy mắt tiêu tán, ánh dương lóa mắt hiếm thấy chiếu xuống phiến rừng sương mù lâu năm.

Giờ khắc này, hắn đã có thể tùy ý khống chế đại trận, không cần phải mượn tay Lạc Vân thường lần nào nữa.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, trên mặt Trác Phàm nở ra một nụ cười: "Hiện tại ta đã đột phá tụ khí cảnh, hẳn là nên tu luyện chút vũ kỹ."

Lần này giết Tôn quản gia và những tên sơn tặc liên can, thay vì nói là do bảo hộ tỷ đệ Lạc gia, chẳng bằng nói người được lợi thật sự là Trác Phàm. Nếu không chiếm được nguyên lực của đám Tôn quản gia, Trác Phàm cũng không nhanh như vậy đạt tới tụ khí cảnh.

Mà chỉ có đạt tới tụ khí cảnh, hắn mới có năng lực để tu luyện vũ kỹ, về sau không những tự bảo vệ được mình, còn có thể có nhiều cơ hội đi chiếm đoạt nguyên lực của những cường giả khác, trở nên mạnh mẽ hơn.

"Trác Phàm."

Lúc này, một tiếng kêu trong trẻo vang lên, Lạc Vân Thường ôm đệ đệ cùng thống lĩnh hộ vệ đi đến trước mặt hắn: "Vừa nãy ngươi chạy đi đâu vậy, làm sao trận pháp liền lập tức không khống chế được?"

"À, có thể bởi vì linh thạch quá ít, cho nên trận pháp có chỗ thiếu hụt, nên mới không khống chế được. Ta chỉ đi nhìn xem bọn Tôn quản gia có chết hay không, thật đáng mừng, một tên cũng không chạy thoát." Trác Phàm qua loa tắc trách nói.

Hắn sẽ không đem bí mật của mình nói cho bất kỳ ai, dù sao ở thế giới này, ma đạo tu giả bởi vì cường đại, quỷ dị, tu luyện nhanh chóng mà bị các tu giả khác e ngại.

Huống chi Thiên Ma Đại Hóa quyết của hắn lại càng là ma trong ma, nếu bị người khác biết được, nhất định trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Hắn kiếp trước chính là vì thế mà chết, kiếp này hiển nhiên sẽ không tái phạm lại sai lầm.

Lạc Vân Thường gật đầu, cũng không có hoài nghi nhiều.

Bàng thống lĩnh nhìn thấy Trác Phàm, trong mắt tựa hồ có chút do dự, nhưng rất nhanh giống như đã nảy ra một quyết định, đi về phía trước, quỳ mạnh xuống.

"Trác Phàm huynh đệ, lúc trước là tại hạ lỗ mãng, không biết ngươi đang dụ địch xâm nhập, còn xuất ngôn nhục mạ, đã đắc tội nhiều. Ngươi muốn đánh muốn phạt, muốn làm gì cũng được. Cho dù là nói muốn đầu của Bàng mỗ, Bàng mỗ cũng sẽ không một chút nhíu mày."

Trác Phàm thấy thế, trong lòng âm thầm gật đầu. Tên họ Bàng này thật ra là một người hầu trung thành, nếu Triệu Thành kia có một nửa lòng trung thành của Bàng thống lĩnh, hắn cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như thế này.

Trong lòng thầm than không thôi, Trác Phàm nâng Bàng thống lĩnh dậy, cười nói: "Bàng thống lĩnh là thống lĩnh hộ vệ, ta chỉ là một gia nô nho nhỏ, làm sao dám nhận đại lễ của ngài. Huống hồ lần này có thể đem bọn Tôn quản gia toàn bộ tiêu diệt, còn phải nhờ vào trận pháp của tiểu thư bày xuống."

Nghe được lời ấy, Lạc Vân Thường sửng sốt, không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Trác Phàm. Đến khi bắt gặp hắn nháy mắt với mình, mới hơi gật gật đầu.

Tuy rằng Lạc Vân Thường không rõ vì sao Trác Phàm không muốn thừa nhận đây là trận pháp do chính hắn bày ra, nhưng dù sao hắn đã cứu mình, cũng liền thuận theo ý tứ của hắn.

Bàng thống lĩnh ngạc nhiên nhìn về phía Lạc Vân Thường: "Tiểu thư còn có thể bày trận pháp?"

Lạc Vân Thường xấu hổ cười cười, miễn cưỡng thừa nhận.

"Trời phù hộ Lạc gia, tiểu thư biết trận pháp, ngày trọng chấn Lạc gia sẽ chẳng còn xa." Bàng thống lĩnh ngửa mặt lên trời cười to, rưng rưng nước mắt xúc động.

Trác Phàm sờ sờ mũi, từ chối cho ý kiến.

Lạc Vân Thường cũng trộm nhìn về phía Trác Phàm, nếu như nói trận pháp thật sự có thể trọng chấn Lạc gia, vậy nhất định phải dựa vào người này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.