Ma Hoàng Đại Quản Gia

Chương 43



Sau khi ra khỏi tiểu viện, Trác Phàm lập tức đi về hướng Tiềm Long Các, không hơn mấy trăm bước, rất nhanh liền thấy được đại môn tráng lệ của Tiềm Long Các.

Nhưng không đợi hắn đến gần, dưới chân liền như bị kiềm hãm, chậm rãi dừng bước.

Trước đại môn Tiềm Long Các, một chiếc kiệu vàng dừng ở trước, bốn kiệu phu bốn bên đều là tu vi tụ khí đỉnh. Mười sáu hộ vệ ở tứ phía, tất cả đều là thực lực đoán cốt cảnh.

Vật thể rất lớn đứng phía trước kiệu một thân hoàng sắc trường sam, hình thể mập mạp. Vẻ mặt dữ tợn nheo đôi ngươi vốn không thể thấy rõ lại, ngập trong những khối thịt phúng phính. Nếu không nhìn kỹ, còn tưởng rằng trên vai người này có đính một cái bánh bao.

Trác Phàm nhịn không được đành lắc đầu, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Hắn cả đời gặp qua không ít người, nhưng kỳ diệu đến như thế, vẫn là lần đầu nhìn thấy.

"Người.. làm sao có thể trưởng thành thành bộ dáng như vậy được thế?"

Trác Phàm thở hắt ra một cái, tiếp tục đi về phía trước, bất quá vẫn thỉnh thoảng lại nhìn về phía tên bàn tử kia thầm đánh giá. Tuy rằng bàn tử này bộ dáng không đáng để động tay, tu vi cũng là tụ khí thất trọng, nhưng xem hộ vệ bên người ai cũng là đỉnh cấp cao thủ, có lẽ nào là thành viên trong Thất Thế Gia?

Trác Phàm biết, nếu tên mập này là người của Tiềm Long Các thì đã sớm đi vào chứ không đứng ở ngoài cửa chờ như thế này.

"Từ từ"

Bỗng nhiên, khi Trác Phàm sắp tiến vào Tiềm Long Các, một tiếng hét lớn cũng ngột nhiên vang lên. Trác Phàm quay đầu, liền thấy tên bàn tử kia từng bước nặng nề chạy về phía hắn, hơn nữa mỗi một bước đều khiến cho mặt đất liên tiếp chấn động.

Hai má bất giác rút lại, Trác Phàm kỳ dị liếc mắt nhìn tên bàn tử kia một cái: "Ngươi.. tìm ta có việc gì?"

"Hắc hắc hắc.. Ngươi là người của Tiềm Long Các phải không?"

Bàn tử đi đến trước mặt Trác Phàm, chất phác cười. Nhưng nụ cười này lại không hoàn hảo, hắn cười một cái, vô luận thế nào cũng không nhìn thấy được con mắt ở đâu.

Lắc lắc đầu, Trác Phàm trong lòng đã bị tướng mạo đến quỷ thần cũng phải khóc này làm cho kinh hãi đến không nói được gì, nhưng vẫn gắng trấn tĩnh mà nhàn nhạt cười: "Ta chỉ là có chút giao tình với Tiềm Long Các, không phải người của bọn họ."

"Nga, thế cũng không sao, tóm lại ngài có thể làm giúp ta một chuyện là được rồi."

Bàn tử hiểu rõ gật đầu, sau đó nở một nụ cười ấm áp: "Phiền huynh đài giúp tại hạ một chuyện gấp, có thể hay không nhờ ngài đi chuyển cáo cho Long Quỳ tiểu thư một tiếng. Nàng một ngày không ra gặp ta, ta sẽ ngủ ở đây một ngày không đi."

Nghe được lời này, Trác Phàm cuối cùng cũng sáng tỏ hết thảy.

Thì ra tên bàn tử hình thù kỳ quái này chính là người theo đuổi Long Quỳ.

Nghĩ đến đây, Trác Phàm thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước miếng. Nếu không phải đang đứng ở nơi đông người, hắn chắc chắn cười đến sốc hông. Nghĩ tới Long Quỳ luôn cao ngạo, không ngờ lại có quan hệ với người này.

Trước đừng nói thân phận của hắn như thế nào, chỉ mỗi cái tướng mạo kỳ diệu này, Long Quỳ sau này xuất môn, chỉ sợ xấu hổ không để đâu cho hết.

"Tốt, không thành vấn đề, ta lập tức báo cho nàng tới gặp ngươi." Trác Phàm, vỗ vỗ ngực nói, bàn tử kia vẻ mặt cảm kích vội vàng chắp tay: "Hết thảy làm phiền huynh đài."

Tiếp theo, Trác Phàm bước nhanh vào Tiềm Long Các, bởi vì hắn sợ cứ tiếp tục đứng cùng tên mập kia thêm một chút, hắn thật sự sẽ cười ra tiếng. Nếu chỉ vì vậy mà lại đắc tội một thế lực lớn, vậy thật không đáng.

Rất nhanh, Trác Phàm ở trước phòng hội nghị đã tìm được Long Quỳ: "Long tiểu thư, nhiều ngày không thấy, cô có khỏe không?"

"Hừ, vốn rất tốt, nhưng thấy ngươi liền không tốt." Long Quỳ hừ lạnh một tiếng, không bước đi nữa mà giương mắt nhìn hắn. Trác Phàm cũng không để ý, trực tiếp nói: "Cửu ca đâu, ta muốn gặp hắn."

"Không có ở đây!" Long Quỳ xoay người, lạnh nói nói.

Trác Phàm nhìn kỹ bộ dạng của nàng, không giống như đang nói dối, hơn nữa lại không thấy Long Kiệt đâu, đoán rằng hẳn là cùng Long Cửu ra ngoài làm việc.

Nếu đã vậy, chuyện hắn muốn nói sẽ bị trì hoãn lại. Chẳng qua, chuyện bàn tử kia dặn, hắn cũng phải làm.

Cái gọi là tận tâm với phó thác của người khác gì đó, chủ yếu là để xem tiểu cô nương cao ngạo luôn muốn đối phó với mình này bối rối khó xử như thế nào thôi. Chỉ tốn một chút thời gian, tội gì không làm?

Tưởng tượng đến tên mập kia, Trác Phàm đột nhiên lộ ra một nụ cười quái dị.

"Ngươi sao vậy?" Long quỳ nhướn mày, cảm thấy kỳ quái hỏi.

"Không có gì." Trác Phàm khoát tay áo, cười nói: "Một anh chàng vừa đẹp trai vừa giàu có ở bên ngoài bảo ta tiện thể nhắn cho cô. Nếu cô không ra ngoài gặp hắn, hắn sẽ không đi đâu hết."

"Ui, Long tiểu thư, hắn là ai vậy nhỉ?" Trác Phàm dùng cánh tay huých Long Quỳ, nhướn nhướn mày.

Long Quỳ đương nhiên biết ngay người được nhắc tới là ai, cũng hiểu ý giễu cợt trong lời của Trác Phàm, bất giác giận dữ, không thèm để ý đến hắn, lập tức đi về phía đại môn.

Trác Phàm cười lớn đuổi theo, mặt đầy vẻ hóng hớt chuyện náo nhiệt.

"Bàn tử chết tiệt, ta không phải đã sớm nói với ngươi, ta sẽ không chấp nhận lời cầu hôn của ngươi, ngươi còn chết dí ở đây làm cái gì?" Long Quỳ người chưa đến, tiếng đã đến trước. Bàn tử kia trên mặt vừa tràn đầy vui mừng đã nhanh chóng xụ xuống.

"Long Quỳ muội muội, ta từ năm mười tuổi đã cầu hôn muội, đến nay cũng đã hai mươi, suốt mười năm đã cầu hôn gần ngàn lần rồi, muội một chút cũng không cảm động sao?"

"Cảm động, đương nhiên cảm động!"

Long Quỳ còn chưa nói gì, Trác Phàm đã từng bước đi đến trước mặt bàn tử, vỗ vỗ vai hắn, nhìn về phía Long Quỳ nói: "Long Quỳ tiểu thư, khó có được người chồng si tâm a. Vị nhân huynh này si tình như vậy, cô nên theo hắn đi."

Khi nói câu cuối cùng, Trác Phàm thiếu chút nữa cười ra tiếng, bàn tử kia lại nhìn về phía Trác Phàm mặt đầy cảm kích, một chút cũng không nghe ra ý giễu cợt trong đó.

Long Quỳ thấy hai tên trước mặt kẻ xướng người họa, một tên thổ lộ, một tên hát đệm, phổi cũng sắp tức đến nổ tung. Chỉ là nghĩ lại một chút, bỗng nhiên nảy ra ý hay, nở một nụ cười quyến rũ.

Đây là lần đầu tiên Long Quỳ lộ ra ý cười như vậy, cho dù là Trác Phàm cũng bất giác ngây người ngẩn ngơ, bàn tử kia thấy liền nước miếng chảy ròng ba nghìn trượng.

Long Quỳ trong lòng một trận ghê tởm, nhưng vẫn duy trì nụ cười: "Thông ca, ngươi từ nhỏ đến lớn vẫn luôn đối đãi rất tốt với ta, trong lòng ta há lại có thể không biết? Chỉ là, hiện tại tiểu muội trong lòng đã có người khác.."

"Cái gì, người đó là ai?" Bàn tử vừa nghe lời này, nhất thời biến sắc, trong con ngươi nhỏ tinh xảo tỏa ra sát ý hiếm thấy.

Trong lòng Trác Phàm liền giật mình, thầm thấy bất ổn, nha đầu kia sẽ không đem nước bẩn hắt lên đầu hắn đấy chứ.

Quả nhiên, Long Quỳ chuyển mắt nhìn về phía Trác Phàm, trong nhãn đồng còn có một ý cười khó hiểu.

Chết tiệt!

Trác Phàm hung hăng cắn chặt răng, tuy rằng không biết bàn tử này là thần thánh phương nào, nhưng nhìn phái đoàn xuất hành cùng hắn cũng biết hắn không phải kẻ dễ chọc. Giờ này khắc này, vừa mới đắc tội U Minh Cốc, lại trêu chọc một thế lực ngang bằng thậm chí mạnh hơn, cho dù hắn là Ma Hoàng cũng khó mà hóa nguy thành an lần nữa.

"Được lắm, ta nói ngươi sao lại có thể tùy ý xuất nhập Tiềm Long Các, thì ra ngươi cùng Quỳ muội là.." Bàn tử cũng thấy được ánh mắt Long Quỳ, quay sang túm lấy cổ áo Trác Phàm, hung tợn nói.

Trác Phàm vội vàng khoát tay: "Huynh đệ, hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm.."

Nhưng bàn tử kia sớm đã không còn nghe được hắn nói gì, hai mắt đỏ ngầu. Bình sinh nam nhân có hai thứ không thể bỏ qua, một là thù giết cha, hai là hận đoạt thê.

Nhất là hận đoạt thê, so với thù giết cha lại càng không thể dung thứ.

Vô duyên vô cớ bị chụp cái mũ như vậy, hiểu lầm giữa hắn cùng bàn tử kia nhất thời không thể hóa giải.

Trác Phàm bất đắc dĩ thở dài, xem ra sau này phải nhờ Long Cửu ra mặt, giúp giải thích một chút, đỡ phải đắc tội một con đại quái vật khác.

Nhưng mà, đang lúc Trác Phàm tự hỏi kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, một câu của bàn tử cũng khiến cho hắn nháy mắt ngây ngẩn cả người, đại não trống rỗng, cái gì cũng không thể nghĩ thêm được nữa.

"Quỳ muội, ta rốt cuộc có điểm nào không tốt, điểm nào kém hơn tiểu tử này!"

Phốc!

Trác Phàm thiếu chút nữa phun ra một ngụm lão huyết, ngơ ngác nhìn bàn tử trước mặt, kinh ngạc nói: "Huynh đệ, hiện tại ta biết vì sao ngươi cầu hôn một ngàn lần rồi."

Hắn đã gặp qua rất nhiều kẻ cuồng vọng tự đại, nhưng đến mức không nhận thức được về bản thân như thế, Trác Phàm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Trông một thân thịt béo kia, nếu bất động trong ba giây, sẽ đem đất dưới chân đè ra một cái hố lớn, Trác Phàm thật muốn lớn tiếng nói cho hắn: "Huynh đệ, ngươi có điểm nào tốt, điểm nào có thể so sánh với lão tử?"

Đương nhiên, trừ bỏ gia thế bối cảnh bên ngoài. Nhưng Long Quỳ là người không có gia thế bối cảnh sao?

Long Quỳ cũng không nói gì, bất đắc dĩ đảo mắt, loại lời kia cũng chỉ tên bàn tử này mới có thể nói ra được.

"Thông ca, ngươi tới Phong Lâm Thành hẳn là có việc nhỉ, nếu không ngươi cũng không thể tùy ý rời đế đô. Vậy ngươi nên làm việc cần làm đi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ ta nữa."

"Như vậy sao được, muội chính là lão bà mà sau này ta cưới hỏi đàng hoàng, ta đặc biệt nhận công việc nhàm chán lần này, tất cả cũng là vì đến thăm ngươi, không nghĩ tới.."

Nói xong, bàn tử hung tợn nhìn về phía Trác Phàm, vẻ mặt bi thương.

"Quyết đấu đi!"

Bàn tử hét lớn, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào mũi Trác Phàm nói, "Hôm nay ta muốn quyết đấu với ngươi, nhân tài nào thắng có thể lấy Quỳ muội, người thua phải tự mình từ bỏ."

Trác Phàm ngẩn ra, nhìn bàn tử thật sâu, thầm cảm khái gật đầu. Tiểu tử này vẫn là kẻ đầu tiên ở trước mặt hắn không báo trước mình là đệ tử thế gia vọng tộc.

Chỉ điểm này, cũng đủ để Trác Phàm có phần xem trọng bàn tử.

"Công tử, thân thể ngài quý trọng, nào có thể tùy ý cùng người khác luận võ? Nếu ngài muốn giáo huấn tiểu tử này, vẫn nên để cho ta.."

"Câm miệng!"

Hộ vệ còn muốn khuyên bàn tử kia, nhưng chưa chờ hộ vệ nói xong, bàn tử đã quát to: "Là lão tử muốn kết hôn cùng Quỳ muội, lần quyết đấu này là tỷ thí liên quan đến tôn nghiêm nam nhân của lão tử. Các ngươi nếu ra tay, mặt mũi lão tử biết giấu ở đâu, Quỳ muội về sau không phải lại càng xem thường ta sao?"

"Lão nương vốn chưa từng coi trọng ngươi!" Long Quỳ đảo mắt, thầm mắng trong lòng.

Nhưng Trác Phàm lại khẽ gật gật đầu, khóe miệng bất giác nhếch lên, lớn tiếng nói: "Được, ta nhận khiêu chiến của ngươi. Chẳng qua hộ vệ của ngươi mỗi một người đều mạnh hơn ta, bọn họ nếu ra tay, ta tuyệt đối đánh không lại."

"Lão tử nếu đã dám cùng ngươi quyết đấu, chính là một chọi một, lão tử nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi không tin ta sai?" Bàn tử thấy Trác Phàm hoài nghi hắn, trên mặt lại càng hiện ra thần sắc phẫn nộ.

Khẽ lắc đầu, Trác Phàm thản nhiên nói: "Ta tin tưởng ngươi, nhưng chủ tử bị đánh, những nô tài kia có thể đứng yên được sao? Đến lúc đó, chỉ sợ mệnh lệnh của ngươi cũng chẳng giúp được gì."

Ánh mắt bàn tử nhíu lại, hoàn toàn nhìn không thấy, không biết là đang nhắm mắt suy xét, hay là tức giận đến mức nhắm cả hai mắt lại, hưng rất nhanh hắn liền xoay người nhìn về phía bọn hộ vệ, hét lớn: "Các ngươi ở lại đây không được nhúc nhích, trước khi lão tử trở về, ai dám động một chút, lão tử sẽ giết kẻ đó."

Nói xong, bàn tử lại nhìn về phía Trác Phàm, ánh mắt tinh xảo lóe ra: "Ngươi chọn nơi đi, chúng ta đơn đả độc đấu, không ai đến quấy rầy.

Trác Phàm mỉm cười, gật đầu. Long Quỳ cũng nhíu mày, vội vàng đi đến trước mặt Trác Phàm, nhỏ giọng nói:" Ngươi thật muốn đánh? Nói cho ngươi biết, nếu hắn bị thương, Tiềm Long Các cũng không che chở nổi cho ngươi. "

Trác Phàm từ chối cho ý kiến, lắc đầu, nhìn về phía Long Quỳ:" Kỳ thật bàn tử này, người cũng không tệ lắm. "

Long Quỳ ngẩn ra, không rõ chuyện gì.

Bàn tử kia nhìn thấy hai người dính cùng một chỗ, cảm thấy rất bực mình, thở hổn hển tức giận, quát:" Tiểu tử, người chờ cho ta, lão tử nhất định đánh ngươi bẹp dí."

Nghe được lời này, Trác Phàm cười lớn một tiếng, căn bản không để trong lòng..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.