Ma Hoàng Đại Quản Gia

Chương 53



Giữa núi rừng u ám, một bóng người một thân hắc bào lặng lẽ đứng trên đỉnh núi, nhìn về nơi xa xăm. Theo tầm mắt hắn là một cửa thành cao lớn với ba chữ to phát ra kim quang, "Thanh Minh Thành".

Khóe miệng kéo lên một đường cong tà dị, hắc bào nhân xoay người chậm rãi rời đi, để lại phía sau hai đường phấn đen, theo gió thổi mà cuốn đi.

Một khắc sau, hắc bào nhân đã đi tới trước cửa thành.

"Đợi đã, giấy thông hành của ngươi đâu?"

Tiếng kim loại chạm mạnh vào nhau, hai gã hộ vệ thủ thành đem hai thanh giáo thép giao nhau chắn ở trước mặt hắn, toàn thân khí thế tụ khí lục trọng ẩn ẩn phát ra.

Chậm rãi lấy ra một khối kim bài có khắc chữ U ở trên, hắc bào nhân gục mặt đưa nó tới. Hai gã hộ vệ kia nhận lấy kim bài ngắm nghía, khẽ gật đầu với nhau rồi thu giáo lại.

"Vào đi!"

Gật đầu một cái, hắc bào nhân sải bước đi vào, nhưng sau khi hắn đi cách xa hai kẻ kia hơn trăm mét liền xoay đầu liếc nhìn bọn họ, khóe miệng nở một nụ cười khinh thường.

"Thùng rỗng kêu to!"

Hắc bào nhân chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt vốn có, chính là Trác Phàm.

Hắn rời Lạc gia đã hơn một tháng, và nơi đầu tiên hắn quyết định đến chính là Thanh Minh Thành. Nơi này là địa bàn của U Minh Cốc, giống như người của Tiềm Long Các đóng quân ở Phong Lâm Thành, nơi này cũng có người của U Minh Cốc đóng quân.

Cho nên để không bị nhận ra, Trác Phàm mới giấu mình dưới tấm áo choàng đen

Sở dĩ hắn phải mạo hiểm sinh mạng đi vào địa bàn của đối phương, cũng là bởi vì hắn không thể không đến. Ai bảo Thanh Minh Thành này là nơi linh thú tụ tập nhiều nhất, vạn thú sơn mạch cơ chứ?

Chẳng qua cũng bởi vì nguyên nhân này, kiểm tra của Thanh Minh Thành mới nghiêm ngặt như thế.

Phải biết rằng, bất luận là tu giả chính đạo hay ma đạo, phương pháp nâng cao thực lực bản thân ngoại trừ tu luyện gian khổ, thì điều kiện bên ngoài như linh binh, ma bảo, linh sủng, ma vật cũng là một nhân tố trọng yếu, ở thời điểm nguy cấp có thể cứu mình một mạng.

Giống như ma vật Thôn Phệ Quỷ Nha của U Minh Cốc trưởng lão Trọc Ưng Giản Phàm, bởi vì có Tử Lôi Kim Nhãn, liền khiến cho cả tam đại trưởng lão Tiềm Long Các dù liên thủ cũng khó có thể ứng phó.

Tam phẩm linh binh Ngạo Long Kiếm trong tay Long Cửu, cũng có thể một kiếm bức bách hai vị trưởng lão U Minh Cốc.

Có thể thấy được, nhân tố bên ngoài đối với thực lực của một tu giả quan trọng đến cỡ nào.

Mà ma vật cùng linh sủng, ngoại trừ Bổn Mệnh Huyết Anh của Trác Phàm là tinh linh do trời đất sinh ra, thì chủ yếu là do linh thú dưỡng thành. Chính đạo tu giả đem chúng thuần dưỡng thành linh sủng của mình, ma đạo tu giả bắt chúng tế luyện thành ma vật của mình.

Nhưng nơi phải đi qua để đến vạn thú sơn mạch nơi có nhiều linh thú nhất, Thanh Minh Thành, ở thuở ban sơ của Thiên Vũ Đế Quốc đã nằm trong phạm vi thế lực của U Minh Cốc, điều này khiến rất nhiều tu giả muốn có được linh sủng phải có được sự đồng ý của U Minh Cốc.

Mà U Minh Cốc cũng mượn cớ này, liền lập ra điểm kiểm tra, chỉ có sau khi xác minh thân phận, mới ban cho giấy thông hành đặc biệt, mọi người mới được vào thành.

Chỉ là Trác Phàm lại há có thể bại lộ thân phân thật, vậy chẳng phải là muốn chết sao?

Cho nên ở ngoài cửa thành, hắn liền thuận tay làm thịt hai tên có giấy thông hành, đoạt lấy chúng, quang minh chính đại đi vào.

Hừ, kiểm tra này của U Minh Cốc chỉ dọa được vài tên đồ đệ nhát gan sợ phiền phức. Phàm là tu giả có gan hay cường giả trên thiên huyền, ai thèm để ý thứ này? Trác Phàm khinh thường bĩu môi, cười nhạo một tiếng đi nhanh về phía trước.

Hắn muốn đi vạn thú sơn mạch cũng là để tìm một loại linh thú hiếm có, lục cấp linh thú, Lôi Vân Tước!

Theo lời Long Cửu nói, muốn tiến vào Lôi Hạp, phải thông qua tử lôi. Dựa theo miêu tả của ông ta, Trác Phàm có thể xác định, tử lôi ở nơi đó không phải tử lôi tam trọng thiên Long Cửu tu luyện được, mà là thứ mạnh hơn, có lẽ đến lục trọng thiên.

Uy lực như vậy, cho dù là cường giả thần chiếu cảnh cũng không dám dễ dàng đụng vào.

Cho nên trước khi biết rõ cấm chế của Lôi Hạp, hắn phải đi tìm vài thứ thay hắn chắn sấm sét. Mà Lôi Vân Tước cắn nuốt lôi điện để sinh tồn, là lựa chọn tốt nhất.

Nếu đem nó luyện thành ma vật, phối hợp với Thiên Ma Đại Hóa Quyết, hẳn là có thể thuận lợi tiến vào.

Trác Phàm hiện tại chỉ hy vọng, tử lôi của Lôi Hạp thật sự nhiều nhất là lục trọng thiên, nếu mạnh hơn một chút, chỉ sợ ngay cả Lôi Vân Tước cũng không lãnh nổi một đạo, liền tan thành tro bụi.

Đến lúc đó, hắn cũng chết thảm.

Trác Phàm hít sâu một hơi, bước thêm bước nữa, nếu không phải di tích Thiên Đế thật sự có sức hấp dẫn như thế, hắn cũng không muốn mạo hiểm vậy đâu.

Bộp!

Bỗng dưng, đang lúc hắn đi nhanh về phía trước thì một thứ đen ngòm đột nhiên lao vào lòng hắn. Trác Phàm cúi đầu nhìn thì thấy một nhóc ăn mày đen đúa, quần áo tả tơi.

Trác Phàm sửng sốt, bất giác cảm thấy giận dữ, nhưng còn chưa đợi hắn lên tiếng mắng to, bên tai đã truyền đến thanh âm cầu xin của nhóc ăn mày kia: "Van cầu ngươi, ngàn vạn lần đừng lên tiếng!"

Trác Phàm nhíu mày khó hiểu. Đúng lúc này, phía sau hắn đột nhiên có một đám người chạy tới, chừng hơn ba mươi tên, đều là tu vi tụ khí cảnh.

Bởi vì nhóc ăn mày trốn ở trước người Trác Phàm, áo choàng của Trác Phàm lại rộng thùng thình, những người đó một chút cũng không nhìn đến hắn.

"Tìm được chưa?"

"Chưa!"

"Chưa vậy còn sững sờ ở chỗ này làm gì? Còn không mau chia nhau đi tìm? Nếu tìm không thấy, coi chừng lão gia lấy đầu các ngươi." Một người giống như quản gia to tiếng mắng đám người kia, đám người đó cũng không dám nói gì, chỉ đành gật gật đầu, lại tiếp tục tìm kiếm ở khắp nơi.

Đợi đến khi mọi người tản đi, nhóc ăn mày kia mới vươn đầu nhìn xung quanh một chút, thở hắt ra, vỗ vỗ ngực nói: "Làm ta sợ gần chết, ta còn tưởng là chạy không thoát rồi chứ."

Trác Phàm liếc cũng chẳng thèm liếc nhóc đó một cái, cước bộ nhẹ nhàng lách khỏi nó rồi tiếp tục đi về phía trước.

"A, vị đại ca này.."

Nhóc ăn mày sửng sốt, vội vàng đuổi theo, chạy đến chắn ở trước mặt Trác Phàm, lộ ra khuôn mặt bẩn đầy bụi bặm, vui vẻ nói: "Vừa nãy thật sự cảm ơn ngươi, nếu không ta.."

Trác Phàm không đáp, tiếp tục lách khỏi nó rồi đi về phía trước.

Nhóc ăn mày kia không khỏi trừng mắt nhìn, tiếp tục đuổi theo đến: "Vị đại ca này, ngươi là từ ngoài thành tới đúng không, có thể mang ta ra ngoài hay không, xin ngươi!"

"Ngươi muốn đi ra ngoài, tự mình đi là được, ra khỏi thành lại không cần chứng minh thân phận!" Trác Phàm vừa đi vừa nói.

Nhóc ăn mày kia mặt hiện lên ngượng nghịu, cắn cắn môi, mũi đột nhiên hít hít hai cái, trong mắt đã ngấn lệ: "Vị đại ca này, thật không dám giấu, ta trộm đồ của bọn họ, nếu bọn họ đuổi theo tới, nhất định sẽ không bỏ qua cho ta. Van cầu ngươi, mang ta ra ngoài đi."

Không khỏi cười khẽ một tiếng, Trác Phàm thâm sâu nhìn hắn: "Mười lăm mười sáu tuổi, tụ khí tứ trọng, ở tuổi này của ngươi đã là không tệ, bần dân bình thường không thể đạt đến tu vi này, ngươi có thật là một tên ăn mày không?"

Nghe lời này, nhóc ăn mày dừng tiếng khóc, ánh mắt không khỏi đảo qua đảo lại, dường như đang suy nghĩ nên giải thích thế nào.

Trác Phàm cười cười, nói tiếp: "Được rồi, cho dù ngươi nói là sự thật, ta giúp ngươi thì được lợi gì, chỉ thấy đắc tội thế lực ở đây. Cho nên, ta thật sự nghĩ không ra lý do để ta giúp ngươi!"

Nói xong, Trác Phàm lắc đầu cười, đi về phía trước. Nhóc ăn mày kia nghe xong liền giật mình, nhất thời nghẹn lời, không biết nên đáp lại như thế nào. Nó vạn vạn không nghĩ tới Trác Phàm là một người thực tế như thế.

Ngay từ đầu, nhóc ăn mày thấy hắn giúp mình, còn tưởng rằng hắn là một người nhân hậu có lòng nhiệt tình.

"Ngươi không phải muốn đi vạn thú sơn mạch sao?" Nhóc ăn mày ở sau hắn hét lớn.

Trác Phàm không hề dừng bước, thản nhiên đáp: "Mọi người tới đây nếu không phải vì muốn đi vạn thú sơn mạch, chẳng lẽ tới U Minh Cốc để viếng mộ sao?"

Nghe lời này, nhóc ăn mày lại lần nữa cứng họng, không khỏi chép miệng. Tiểu tử này khẩu khí thật lớn, cư nhiên lại dám mắng U Minh Cốc như thế, không muốn sống nữa sao.

Chỉ là Trác Phàm càng như vậy, trong mắt nhóc ăn mày kia lại càng nhiều ngạc nhiên.

"Muốn đi vạn thú sơn mạch, chỉ sợ ngươi phải chờ ba tháng nữa mới được, mấy ngày tới ngươi đi không được đâu."

Trác Phàm khựng người, mày khẽ nhíu: "Vì sao?"

Nhóc ăn mày nhướn mi, lanh lợi đi tới trước mặt Trác Phàm, cười nói: "Nói cho ngơi biết, trong vạn thú sơn mạch sắp xuất hiện Kim Cương Lưu Sa, cho nên ba tháng này người của U Minh sẽ phong tỏa vạn thú sơn mạch, không cho những kẻ khác tiến vào."

Kim Cương Lưu Sa?

Trác Phàm cả kinh, nhưng trong lòng không khỏi mừng rỡ.

Kim Cương Lưu Sa này được xưng là huyết mạch của đại địa, cực kỳ hiếm thấy, đồng thời rất khó có được, chính là nguyên liệu luyện chế ngũ phẩm linh binh. Nhưng quan trọng nhất, nó là tinh cương không cố định, cùng với Bổn Mệnh Huyết Anh của hắn là tuyệt phối.

Huyết Anh của hắn sắp đột phá đoán cốt cảnh, cần nguyên liệu luyện chế thực thể. Đến lúc đó Huyết Anh vừa hư vừa thực, hư có thể giết người vô hình, thực bách luyện tinh cương, có thể trở thành ma bảo để sử dụng, sẽ không dễ dàng bị thương nữa.

Nếu có Kim Cương Lưu Sa này luyện thể, phỏng chừng cho dù xung đột trực tiếp với thiên huyền cao thủ, cũng không ở thế hạ phong.

Nghĩ đến đây, trong mắt Trác Phàm đột nhiên hiện lên một tia kích động.

Tựa hồ nhìn ra ý của Trác Phàm, nhóc ăn mày ho nhẹ hai tiếng, cao ngạo ngẩng đầu: "Chúng ta làm giao dịch đi, nếu ngươi nguyện ý mang ta ra khỏi thành, ta đây liền dẫn người đi đường tắt giúp ngươi tiến vào vạn thú sơn mạch. Đến lúc đó Kim Cương Lưu Sa khai quật, chúng ta cũng có thể thừa dịp bọn họ chưa chuẩn bị, trộm đi một ít."

Trác Phàm cười thầm trong lòng, thứ quan trọng như thế, U Minh Cốc làm sao có thể không phòng thủ nghiêm ngặt, lại làm sao có thể dễ dàng để nó bị trộm đi? Tuy nhiên nếu có người dẫn đường để âm thầm lẻn vào, không đả thảo kinh xà, cũng không tệ lắm. "

" Thành giao! "Trác Phàm gật đầu.

Nhóc ăn mày lập tức vươn một bàn tay ra, trừng mắt nhìn hắn, ý tứ rất rõ ràng.

Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, bốp một tiếng, đập tay thỏa thuận với nó.

" Ha ha ha, thật tốt quá, cuối cùng cũng có người mang ta thoát khỏi cái nơi quỷ quái này. "Nhóc ăn mày kích động cười to ra tiếng, thân thể nhỏ bé suýt chút nữa nhảy dựng lên," Đúng rồi, đại ca, ngươi tên là gì? "

" Trác Phàm! "

Trác Phàm không e dè, bởi vì hắn biết, cho dù là U Minh Cốc biết Lạc gia, cũng không biết tục danh của quản gia hắn. Về chuyện giết hai vị trưởng lão của bọn họ, cũng chỉ có Dương Minh kia biết, nhưng hắn trở về nói sẽ có người tin sao?"

Cho nên Trác Phàm chắc chắn, hắn nhất định sẽ giấu chuyện này ở trong bụng. Nếu không để cho người ta biết, Giản trưởng lão bị một tiểu tử tụ khí cảnh giết, hắn lại chạy trốn, vậy hắn còn có đường sống sao?

Huống hồ, cho dù hắn nói, người của U Minh Cốc chẳng lẽ lại đi tuyên dương khắp nơi, còn ngại chưa đủ xấu hổ ư?

Nhóc ăn mày đảo mắt, vui cười ra tiếng: "Trác đại ca, ngươi có thể gọi ta Tiểu Trữ."

"Ta tạm thời sẽ gọi như vậy!" Trác Phàm gật đầu, không quan tâm, bởi hắn biết rõ đây chỉ là tên giả.

Nhóc ăn mày giật giật khóe miệng, thật sâu nhìn hắn, lòng đầy ngạc nhiên. Cảm giác mà Trác Phàm cho nó, cùng với những kẻ mà nó trước kia gặp qua không giống, tràn ngập cảm giác thần bí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.