"Trước tiên hãy phân chia Kim Cương Lưu Sa, chốc nữa chúng ta nói chuyện chạy trốn sau!"
Theo Lưu Kim Ti Võng đã gần như hiện lên hoàn toàn, Trác Phàm nhìn những hạt cát vàng nặng trĩu kia, không khỏi xoa xoa tay, đã muốn nhanh chóng bắt đầu chia chiến lợi phẩm, hoàn toàn đem lo lắng của hai người kia bỏ sang một bên.
Tạ Thiên Dương cùng Tiết Ngưng Hương liếc nhìn nhau, cả hai đều nở một nụ cười gượng gạo.
Từ lúc bọn họ gặp Trác Phàm, hai người liền luôn bị hắn dắt mũi. Trác Phàm làm bất cứ chuyện gì, đều là chuyên quyền độc đoán, cũng không thèm nói rõ với bọn họ.
Bắt Toản Sơn Thử cũng thế, bày trận đoạt Kim Cương Lưu Sa cũng vậy.
Chẳng qua rất may, từng kế hoạch của Trác Phàm đều có thể thực hiện hoàn mỹ, hơn nữa lại thành công dị thường. Cho nên hiện tại Trác Phàm tuy rằng ngoài miệng nói không rõ, khiến cho bọn họ trong lòng bồn chồn không yên. Nhưng bọn họ cũng tin tưởng, Trác Phàm nhất định có đối sách.
Kết quả là, Tạ Thiên Dương cũng hoàn toàn bỏ qua chuyện chạy trốn, chỉ nhìn vào Kim Cương Lưu Sa lấp lánh, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn.
Vụt!
Lưu Sa từ trong tơ võng chảy xuống như thác nước, trong nháy mắt đã lấp kín cái vại bọn họ mang đến, đường kính một thước, cao một thước, nhưng lượng thu hoạch đổ vào cái vại này còn chưa đến một phần ba.
Cho nên, bọn Trác Phàm lại tìm đủ loại đồ đựng trong giới chỉ của mình, chỉ trong chốc lát, mấy chục cái lọ to nhỏ đều đổ đầy Kim Cương Lưu Sa, cảnh tượng này bất cứ ai trên đại lục thấy cũng đều phải đỏ mắt ghen tỵ.
Nhìn thu hoạch lần này phong phu như thế, Tạ Thiên Dương cười đến tận mang tai.
Vốn dĩ hắn chỉ thầm nghĩ lợi dụng Toản Sơn Thử trộm một ít Kim Cương Lưu Sa mà thôi, chỉ là không nghĩ tới việc gặp được kỳ nhân như Trác Phàm, nhanh gọn đem tất cả Kim Cương Lưu Sa đến bên tay.
Theo lý thuyết, chỉ cần trong khi luyện chế ngũ phẩm linh binh thêm một nắm Kim Cương Lưu Sa, liền có thể lập tức nâng cao sức chống đỡ của nó, trở thành ngũ phẩm linh binh tối thượng đẳng. Mà nhiều Kim Cương Lưu Sa như vậy, không biết có thể luyện chế bao nhiêu ngũ phẩm linh binh, hơn nữa khi luyện chế còn có thể không cần đong đếm mà thêm vào thoải mái.
Người ta khi luyện chế là thêm vào theo đơn vị gam, còn ta hoàn toàn có thể thêm theo cân, cho dù là chỉ dùng duy nhất Lưu Sa tạo ra ngũ phẩm linh binh, cũng không phải không thể a, ha ha ha..
Tạ Thiên Dương nhịn không được cười to ra tiếng, tuy rằng địa vị hắn ở Kiếm Hầu Phủ được tôn sùng, cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm thấy mình nghèo. Nhưng hiện tại hắn mới phát hiện trước kia hắn nghèo bao nhiêu..
Trác Phàm nhìn thấy bộ dáng cười to không ngừng của tên kia, ánh sáng trong mắt từ khi bắt đầu nhìn thấy Lưu Sa này cho tới bây giờ vẫn chưa tiêu tán, không khỏi bĩu môi.
Đệ tử của Kiếm Hầu Phủ, thực chưa từng thấy sự đời!
Sau đó, Trác Phàm vung tay lên, đem một nửa Lưu Sa thu vào trong giới chỉ, thản nhiên nói: "Ta lấy phần ta rồi, còn lại chính là của ngươi!"
Tạ Thiên Dương chớp chớp mắt, cười rồi gật đầu: "Không thành vấn đề, ngươi dù lấy thêm một ít cũng không sao a!"
Lần này bọn họ quả thật đã làm nên chuyện lớn, cho dù sau khi Trác Phàm lấy đi một nửa, Tạ Thiên Dương vẫn còn vài tấn Kim Cương Lưu Sa, có thể thấy được bọn họ lần này lấy được bao nhiêu.
Chẳng qua lần này đoạt được tài phú, hoàn toàn chia đều cho hai người bọn họ, Tiết Ngưng Hương một phần cũng không lấy đi. Chẳng qua nàng cũng không có để ý, còn hơn cả việc có được Kim Cương Lưu Sa mà tất cả mọi người vô cùng ao ước, nàng càng muốn chạy trốn khỏi Thanh Minh Thành.
Trác Phàm rất đạo nghĩa, chỉ lấy đi phần của mình, cũng không lấy nhiều thêm. Tạ Thiên Dương thầm gật đầu, sau đó đem Kim Cương Lưu Sa còn lại thu hồi, lại nhìn hướng Trác Phàm nói: "Hiện tại, ngươi nên nói bọn ta làm thế nào để chạy thoát đi."
Vù!
Ánh sáng chợt lóe rồi biến mất, trong tay Trác Phàm ngột nhiên xuất hiện một chiếc bình sứ nhỏ, đổ ra ba viên đan hoàn màu đỏ. Trác Phàm tự mình ăn trước một viên, đem hai viên còn lại đưa cho Tạ Thiên Dương và Tiết Ngưng Hương.
"Đây là nhất phẩm đan dược, Ẩn Tức Đan, có thể ẩn giấu hơi thở của chúng ta trong vòng một ngày, như vậy khi đi qua khu vực thứ hai và khu vực thứ ba, chỉ cần không đối mặt với linh thú, chúng nó cũng sẽ không phát hiện chúng ta."
Tạ Thiên Dương sửng sốt, cầm lấy viên đan hoàn kia xem xét, kinh ngạc nói: "Thần kỳ như vậy? Người lấy ở đâu?"
Vạn Thú Sơn mạch vẫn luôn là một cái đại bảo khố, tu giả trên đại lục sớm đã thèm nhỏ dãi nó cả trăm ngàn năm nay. Chỉ tiếc linh thú hung mãnh, đại đa số đều không dám tiến vào. Nếu bọn họ biết trên đời này có đan dược thần kỳ như Ẩn Tức Đan, nhất định sẽ đổ xô tranh mua. Huống hồ, thứ này còn chỉ là nhất phẩm đan!
Nhưng mà, theo Tạ Thiên Dương biết, trên đại lục căn bản không có loại đan dược này, nếu không nhiều tu giả như vậy còn không chen chúc đi mua ư?
Tiết Ngưng Hương cũng đem đan hoàn kia cầm trong tay, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Trác Phàm.
Trác Phàm sờ sờ mũi, thản nhiên nói: "Ta luyện chế, chỉ có một lô, không có lô thứ hai!"
Nghe được lời ấy, Tạ Thiên Dương không khỏi cả kinh kêu lên: "Ngươi mẹ nó còn có thể luyện đan?"
Có lẽ là bởi vì quá mức ngạc nhiên, hắn ngay cả lời thô tục cũng nói ra. Chẳng qua Trác Phàm cũng chẳng quan ngại, nhẹ nhàng nhún vai nói: "Đúng vậy, tài nhiều quá cũng áp lực lắm!"
Nghe thế, Tạ Thiên Dương run rẩy một hồi, gương mặt tuấn lãng không khỏi nhăn nhó.
Con mẹ nó, tiểu tử này đến tột cùng là ai vậy. Tu vi tụ khí cảnh, thực lực lại có thể so sánh với đoán cốt cảnh thất trọng của hắn, đã là một tiểu quái vật nghịch thiên rồi. Vậy mà tiểu tử này còn có thể bày trận, còn hiểu luyện đan?
Hơn nữa, trận pháp bày ra là thứ trước nay chưa có, đan dược luyện ra cũng là độc nhất vô nhị, này bảo đám thiên tài Thất Thế Gia bọn họ làm sao sống.
Vốn ở trong gia tộc đã cảm thấy bản thân trong đám bạn cùng lứa là thiên hạ vô địch, cho dù có không ít đối thủ, cũng là thiên tài đệ tử ẩn thân trong các Thất Thế Gia khác.
Nhưng lần này xuất môn du ngoạn, lại cư nhiên gặp được quái vật như vậy, thật sự khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần của hắn đều chịu đả kích a. Hắn về sau không bao giờ dám nói bản thân là thiên tài gì nữa, ít nhất trong lúc có Trác Phàm ở đó sẽ không nói nữa!
Sau khi Tạ Thiên Dương ăn đan hoàn màu đỏ kia xong, xoay người vượt qua sông nhỏ, đi về phía khu vực thứ hai. Không nói thêm gì nữa, chỉ có hai chữ: "Đi thôi."
Trác Phàm cùng Tiết Ngưng Hương đều sửng sốt, nhìn nhau, không biết tiểu tử này lại làm sao, đột nhiên biến thành bộ dáng trầm mặc ít lời như vậy.
Chỉ là bọn họ nào biết rằng, một thiên chi kiêu tử tự phụ thiên tài, nháy mắt từ chín tầng mây rơi xuống đau khổ của thế gian..
Sau khi ba người rời đi được nửa canh giờ, một đạo thân ảnh màu xám ngột nhiên từ trên trời giáng xuống, chính là vị Thất trưởng lão U Minh Cốc vẫn luôn canh giữ ở Lưu Kim Tuyền Đàm hai tháng qua.
Nhìn làn nước dung nham vẫn đang ngùn ngụt khói trong lòng sông nhỏ kia, Thất trưởng lão tức giận đến thần tình đỏ bừng, đôi mắt như chim ưng toát ra sát ý nồng đậm.
"Quả nhiên.. quả nhiên có người đem Kim Cương Lưu Sa dẫn tới nơi này.."
Ánh mắt khẽ nhíu lại, Thất trưởng lão hít vài ngụm khí, từ từ bình tĩnh lại. Chỉ là sắc mặt khi bình tĩnh trở lại càng thêm lạnh lẽo.
Quay đầu quan sát tứ phía, Thất trưởng lão lẩm bẩm nói: "Người này vừa mới lấy được Kim Cương Lưu Sa, hẳn là chạy chưa xa. Nếu còn trốn ở trong khu vực thứ nhất, nhất định sẽ chỉ còn đường chết. Như vậy.."
Chậm rãi quay đầu, Thất trưởng lão nhìn về phía bờ sông nhỏ lạnh lùng cười: "Hừ, chút tiểu xảo này đã muốn mê hoặc được lão phu, nằm mơ!"
Vừa dứt lời, Thất trưởng lão đột nhiên bay lên trời, bay về hướng khu vực thứ hai!
Soạt soạt..
Cách đó hơn trăm dặm, ba người Trác Phàm một đường chạy như điên. Đột nhiên, đàn quạ phía sau nhốn nháo, cùng với tiếng kêu la sợ hãi, một đàn quạ đen bay thẳng lên không trung.
Trác Phàm đột ngột dừng lại, xoay người nhìn ra sau, đồng tử co rụt, mày nhíu thật sâu.
"Làm sao vậy?" Tạ Thiên Dương cùng Tiết Ngưng Hương cũng đều ngừng lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Trác Phàm hỏi.
"Làm sao có thể?" Trác Phàm vẻ mặt ngưng trọng lắc đầu, lẩm bẩm nói: "U Minh Cốc trưởng lão kia vậy mà trực tiếp đuổi tới hướng khu vực thứ hai!"
"Cái gì?" Tạ Thiên Dương cả kinh, vội vàng hỏi: "Vậy làm sao bây giờ, với tốc độ của Thất trưởng lão, rất nhanh sẽ đuổi tới chỗ chúng ta."
Lắc đầu, Trác Phàm thở dài một tiếng: "Ta cũng không biết, vốn dĩ theo tính toán của ta là câu giờ với trưởng lão kia. Theo lý thuyết, trưởng lão kia khi phát hiện nước dung nham, vì để an toàn, hẳn là sẽ tìm kiếm ở khu vực thứ nhất. Huống hồ, tính nguy hiểm của khu vực thứ hai này ai cũng đều biết, hắn sẽ không nghĩ ngay ra được việc chúng ta ngay từ đầu đã chạy qua khu vực thứ hai."
"Như vậy, chờ hắn đến đây tìm chúng ta, phỏng chừng cũng đã qua ba canh giờ. Mà ở khu vực thứ hai, vì an toàn của bản thân, hắn cũng sẽ không bay trên không, để tránh việc tứ cấp linh thú tập kích, như vậy tốc độ của hắn cũng sẽ giảm đi. Chúng ta trong lúc đó có khoảng cách ba canh giờ, đến lúc hắn còn chưa đuổi kịp chúng ta, chúng ta đã tiến vào khu vực thứ ba, mà hắn tất nhiên cũng sẽ ngừng truy kích. Dù sao ở khu vực thứ ba, hắn với chúng ta giống nhau, đều là thức ăn cho đám linh thú cường đại kia mà thôi, hắn nhất định không có lá gan để đuổi theo."
Trác Phàm nheo mắt, có chút khó hiểu: "Chính là hắn vì sao ngay từ đầu liền đuổi tới khu vực thứ hai, như vậy khoảng cách giữa chúng ta với hắn chỉ có nửa canh giờ. Hắn ở khu vực thứ hai có thể tìm được chúng ta, lúc đó chúng ta liền xong rồi!"
"Trác huynh đệ, không phải ngươi chưa từng nghe qua biệt hiệu của Thất trưởng lão này đấy chứ?" Lúc này, Tạ Thiên Dương đột nhiên nói.
Trác Phàm không khỏi sửng sốt, khó hiểu nói: "Ta chỉ biết nơi này có trưởng lão U Minh Cốc đóng quân, nhưng không biết hắn có gì đặc thù."
Thở dài một hơi, Tạ Thiên Dương bất đắc dĩ lắc đầu: "Ai, cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Ngươi ngay cả điểm đáng sợ của Thất trưởng lão này cũng không biết, khó trách phán đoán sai lầm."
"Đáng sợ?" Trác Phàm nhíu mày, thật sâu liếc nhìn Tạ Thiên Dương.
Tạ Thiên Dương hít một hơi thật sâu, thần tình ngưng trọng nói: "Thất trưởng lão này tên là U Quỷ Thất, mặc dù ở U Minh Cốc cũng là một người có địa vị được tôn sùng, rất nhiều đại sự trong cốc, cốc chủ U Vạn Sơn cũng phải cùng hắn thương lượng. Bằng không cũng sẽ không đem nơi trọng yếu như Thanh Minh Thành để cho hắn đóng quân.
" Ngươi là nói, thực lực của hắn rất mạnh? "Mi tâm nhíu chặt, Trác Phàm hỏi.
Lắc đầu, vẻ mặt Tạ Thiên Dương nghiêm túc:" Không phải thực lực, mà là tâm kế! Người này gian trá giảo hoạt, được xưng Thất Khiếu Quỷ Linh Lung, tâm cơ khó lường. Trong Thất gia, rất nhiều trưởng lão đều từng thua trong tay hắn. Đặc biệt là Cửu trưởng lão của Tiềm Long Các, lần đó Tử Lôi Kim Nhãn của lão ta bị hủy, chính là do U Quỷ Thất một tay tính kế. "
" Cho nên nhiều người trong Thất Thế Gia hận hắn, nhưng kẻ sợ hắn lại càng nhiều hơn! "
Trác Phàm bừng tỉnh đại ngộ, khó trách phương pháp truy kích của trưởng lão này không giống như suy đoán của hắn, thì ra hắn cũng là một kẻ đa mưu túc trí, chút thủ đoạn này quả thực rất khó mê hoặc hắn.
Chỉ là việc đã rồi, Trác Phàm cũng không có khả năng vãn hồi, vậy chỉ có thể tương kế tựu kế!
" Trác huynh đệ, hiện tại biện pháp duy nhất, chính là bỏ lại Ngưng Nhi cô nương, với tốc độ của ta và ngươi, còn có khả năng thoát được ma trảo của Thất trưởng lão kia. "Lúc này, Tạ Thiên Dương đột nhiên nhìn về phía Trác Phàm, mắt chợt lóe sáng, quyết đoán nói.
Tiết Ngưng Hương bất giác rùng mình, hai tay vô thức nắm lấy cánh tay Trác Phàm, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin đến đáng thương:" Trác đại ca, ngươi đã đáp ứng dẫn ta ra khỏi thành. "
" Trác huynh đệ, hiện tại không phải lúc yếu lòng. Bỏ lại Ngưng Nhi cô nương, nàng nhất định có thể cầm chân Thất trưởng lão, hai huynh đệ chúng ta mới có thể an toàn đào tẩu! "Tạ Thiên Dương trong mắt vô tình, bình tĩnh nói.
Trác Phàm ánh mắt khẽ nheo lại, suy xét một chút, nhìn về phía Tạ Thiên Dương lạnh lùng cười:" Hừ, nếu như ta không có Ẩn Tức Đan, phỏng chừng ngươi cũng muốn đem ta bỏ lại đi. "
Không khỏi sửng sốt, Tạ Thiên Dương mấp máy môi, không nói gì.
Trác Phàm cười nhạt, khoát tay áo, khí phách nói:" Lão tử ai cũng sẽ không bỏ lại, về phần Thất trưởng lão kia, lão tử dĩ nhiên có biện pháp đối phó. Ngay tại đây, lão tử sẽ bày ra đại trận, cùng hắn quyết một trận tử chiến!"
Nghe được lời này, Tạ Thiên Dương suy tư một lát, khẽ gật đầu. Kỹ năng tạo trận pháp của Trác Phàm hắn đã thấy qua, đích thật là trận pháp cấp đại sư tiêu chuẩn. Lại thấy hắn có phần nắm chắc như thế, không khỏi gật đầu tán thành.
Tiết Ngưng Hương lại vui vẻ ra mặt, lôi kéo cánh tay của Trác Phàm, không ngừng quơ qua quơ lại, trên gương mặt không khỏi nổi lên một tầng ửng đỏ.
Nhưng mà bọn họ ai cũng không nhìn thấy, sau khi Trác Phàm nói ra những lời này, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị.