Ma Hoàng Đại Quản Gia

Chương 65



"Ha ha ha.. Tiểu tử, ngươi quả nhiên rất hợp với tính khí của lão phu. Ích kỷ, lãnh khốc, vô tình, ngay cả người nhà cũng có thể lợi dụng không chút do dự. Tiểu tử như ngươi, cho dù là lão phu cũng có chút sợ hãi!"

Oanh!

Một tiếng nổ phát ra, hỏa lôi phong bạo kia đột nhiên bị nghiền nát thành từng mảnh vụn. Lộ ra Thất trưởng lão đang cười đến điên cuồng ở bên trong. Chẳng qua giờ khắc này, thứ trong tay lão đã không còn là trường tác ban đầu nữa, trên tay bên kia lại có thêm một trường tác màu đen.

Hai trường tác luân phiên lẫn nhau, hình thành một xoắn ốc bảo hộ lão ở bên trong, không để hỏa lôi phong bạo kia làm thương lão. Nhưng dù vậy, trên dưới người lão vẫn xuất hiện mấy trăm vết thương, thậm chí còn có những vết thương thấy được đến tận xương, máu không ngừng ồ ạt chảy xuống.

Có thể tưởng tượng, nếu không phải lão đúng lúc xuất ra một trường tác khác, phối hợp hai trường tác bảo vệ chỗ yếu hại kịp thời, hiện tại sớm đã không còn chút thi cốt.

Uy lực của Lôi Phong Bạo Bạo Viêm Trận này, không phải bàn cãi.

Phụt!

Không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi nóng rực mang theo hỏa diễm, Thất trưởng lão không ngừng thở hổn hển, nhưng đôi mắt già nua âm trầm vẫn không chớp nhìn chằm chằm Trác Phàm đối diện, bên trong tất cả đều là vẻ điên cuồng.

"Tiểu tử, không thể ngờ được lão phu một đời khôn khéo, hôm nay lại thiếu chút nữa chết dưới tay ngươi! Tiểu quỷ đáng sợ như vậy, lão thu vẫn là lần đầu tiên gặp được."

Mày thật sâu nhíu lại, Trác Phàm phóng tầm mắt nhìn về chỗ lão, chỉ thấy dưới chân lão, Tiết Ngưng Hương vậy mà chỉ hôn mê bất tỉnh, vẫn chưa có tắt thở, hẳn là lão ta khi dùng hai trường tác bảo hộ bản thân, cũng đồng thời bảo vệ nha đầu kia.

Chẳng qua, đối với sống chết của nha đầu kia, Trác Phàm không hề quan tâm. Hắn hiện tại, chính là nhìn chằm chằm vào trường tác màu đen kia, ánh mắt nhíu lại, ngưng trọng nói: "Ngươi, vậy mà còn có một món tứ phẩm ma bảo nữa?"

"Hắc hắc hắc.. lão phu vốn cũng chỉ có một món này mà thôi!"

Thất trưởng lão đem hai trường tác hợp lại với nhau, biến thành một trường tác trắng đen đan xen hoàn chỉnh, cười lạnh nói: "Tứ phẩm ma bảo Âm Dương Song Tử Tác này vốn là một thể, lão phu bình thường đối địch đều dùng Dương Tác, Âm Tác chỉ khi phải giết mới lấy ra. Hôm nay vì bảo mệnh, vậy mà phải cho các ngươi nhìn thấy Âm tác này, coi như là năng lực của các ngươi. Những kẻ khác, cho dù là thiên huyền cao thủ, cũng chỉ có một khắc trước khi chết kia mới có thể nhìn thấy hình dạng thực sự của nó!"

Ánh mắt khẽ nheo lại, Trác Phàm hung hăng cắn chặt răng: "Không hổ là Thất Khiếu Quỷ Linh Lung, thật đúng là có năng lực! Lúc trước thà nguyện nhận toàn lực hợp kích của ba người bọn ta, bị trọng thương, cũng không nguyện bại lộ át chủ bài của mình!"

"Đó là đương nhiên!"

Thất trưởng lão ho nhẹ hai tiếng, lại ho ra một lượng lớn máu tươi, nhưng trên mặt cũng lộ vẻ tươi cười đắc ý: "Thế giới này nơi nơi đều là âm mưu giảo quyệt, lão phu chính là bởi vì luôn có át chủ bài cuối cùng. Cho nên chỉ có lão phu tính kế kẻ khác, kẻ khác làm sao có thể tính kế được lão phu?"

"Chẳng qua lần này, xem như ngoại lệ!"

Ánh mắt hơi nhíu lại, trong mắt Thất trưởng lão đột nhiên hiện lên một đạo tinh quang, hất Dương Tác hung hăng quật về phía Trác Phàm, hất Âm Tác hướng Tạ Thiên Dương vút đi, hét lớn: "Đáng tiếc a, các ngươi đã xuất hết thủ đoạn ra, rốt cuộc cũng không làm gì được lão phu!"

"Ai nói?"

Đột nhiên, khóe miệng Trác Phàm nhếch lên, ấn quyết trong tay kết động, một đạo hào quang màu đỏ ngột nhiên từ trong cơ thể Tiết Ngưng Hương bay ra, thẳng hướng Thất trưởng lão bay tới.

Giờ khắc này, lão ta dĩ nhiên đã bị thương nặng, hai trường tác cũng đều rời xa người lão, không còn phòng hộ. Hơn nữa Trác Phàm lúc nãy đã cẩn thận xem qua thương tích trên người lão, biết lão căn bản không có phòng ngự ma bảo nào như linh giáp cả.

Như thế, Huyết Anh của hắn liền hoàn toàn có thể phát huy công dụng.

Với thân thể bị thương nặng hiện tại, chỉ cần Huyết Anh nhập thể, liền có thể lợi dụng Thiên Ma Đại Hóa Quyết đưa cả người lão hóa điệu, lão căn bản không có sức phản kháng.

Đây mới là sát chiêu chân chính của Trác Phàm. Ngay cả ngục giam bão táp tưởng như là quân át chủ bài của hắn kia, cũng chỉ là mồi nhử để khiến cho vị Thất trưởng lão này đem tất cả thủ đoạn che dấu dùng hết ra thôi.

Trác Phàm sẽ không tin, lão già có danh xưng Thất Khiếu Quỷ Linh Lung lại không có chút thủ đoạn bảo mệnh.

"Ma vật!"

Mà bên kia, mắt thấy hồng quang sắp đột kích tới, Thất trưởng lão không khỏi sợ hãi cả kinh. Lão đến giờ mới biết được, hàm nghĩa thực sự của hai chữ mồi nhử mà Trác Phàm gọi Tiết Ngưng Hương.

Thì ra mồi nhử này không chỉ là thứ khiến lão rơi vào trong bẫy hỏa lôi phong bạo, mà quan trọng hơn là, trên người mồi nhử này có cất giấu sát chiêu. Khoảng cách gần sát bên như thế mà sử xuất ma vật, lão vô luận thế nào cũng không thể tránh khỏi.

Nghĩ đến đây, cho dù là Thất Khiếu Quỷ Linh Lung lão, cũng không thể không bội phục tính toán cao thâm của Trác Phàm, vậy mà ngay cả từng bước cũng đều bị hắn tính kế.

Nhìn thấy Huyết Anh kia giây lát sau liền sẽ đi vào trong cơ thể U Quỷ Thất, Trác Phàm lộ ra một nụ cười ôn hòa, thản nhiên nói: "Kết thúc rồi, Thất trưởng lão, trận quyết chiến này cuối cùng vẫn là lão tử thắng.."

Phụt!

Đột nhiên, Dương Tác của U Quỷ Thất không chút đình trệ xuyên qua cơ thể Trác Phàm, mà Trác Phàm cũng cảm giác được nội tạng nổ tung, một họng máu tươi phun ra, bên trong còn kèm theo những mảnh vỡ nội tạng lẫn lộn.

"Làm sao có thể.."

Trác Phàm không thể tin được nhìn về phía trước, theo lý thuyết mà nói Huyết Anh của hắn một khi tiến vào trong cơ thể U Quỷ Thất, sẽ khống chế thân thể lão, Dương Tác này cũng sẽ dừng lại, cho nên hắn cũng không phòng bị làm gì, bởi vì hắn có tự tin.

Nhưng sự thật là, Dương Tác này không hề dừng lại mà xuyên qua hắn. Hơn nữa, hắn còn cảm giác được khí huyết từng bộ phận khắp toàn thân đều bắt đầu sôi trào, dần dần mất đi sức sống.

Đây tuyệt đối không phải thương thế do Dương Tác kia tạo thành có thể đạt tới, mà là Huyết Anh bản mệnh song tu cùng hắn xảy ra vấn đề!

Không ngừng nôn ra từng ngụm máu loãng, hai mắt Trác Phàm kinh ngạc nhìn về phía Thất trưởng lão, lại chỉ thấy Huyết Anh uể oải dừng lại ở sau lưng Thất trưởng lão. Một vật sắc nhọn màu bạc xuyên thẳng qua ngực của Huyết Anh.

"Tam phẩm ma bảo, Ngư Tràng Thứ!"

Thất trưởng lão lạnh lùng liếc nhìn Trác Phàm, đem Ngư Tràng Thứ kia nháy mắt thu hồi vào trong khuỷu tay. Thì ra, thứ đồ kia là từ khuỷu tay lão đâm ra, đem Huyết Anh đang sắp tiến vào cơ thể lão từ sau lưng, một nhát xuyên qua.

Bốp một tiếng, Huyết Anh vô lực bị ném xuống mặt đất. Hai đầu gối Trác Phàm cũng quỳ thụp xuống, trong mắt đầy kinh ngạc cùng hoảng loạn. Hắn quả thực không thể tin được, kẻ cuối cùng thua lại chính là hắn.

Bịch!

Bên kia, Tạ Thiên Dương muốn giơ kiếm phản kháng, nhưng lại bị Âm Tác vung vào ngực, trong miệng phun ra một búng máu rồi hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. May mắn hắn có linh giáp hộ thân, nếu không sớm đã chết!

Không thèm để ý những người khác, Thất trưởng lão kia chậm rãi đi đến trước mặt Trác Phàm, vẻ bình tĩnh trong mắt đã trở lại. U ám lạnh lẽo, không có một tia cảm xúc.

"Tiểu tử, lão phu được xưng Thất Khiếu Quỷ Linh Lung, lại há có thể để cho người khác đoán được tâm tư của lão phu?"

Thất trưởng lão nhìn Trác Phàm vẫn đang chảy máu không ngừng, sức sống suy giảm đến cực hạn, thản nhiên nói: "Ngươi không tồi, thật sự rất không tồi. Về phương diện mưu kế, ngươi khiến cho lão phu cảm thấy khiếp sợ. Nếu như đợi thêm mười, hai mươi năm nữa, ngươi ắt trở thành kẻ kiệt xuất trong ma đạo! Ngày đó cho dù là đệ nhất trí giả của Thiên Vũ Đế Quốc, Chư Cát Trường Phong, tất cũng không phải đối thủ của ngươi. Chẳng qua đáng tiếc, không có cơ hội này. Bởi vì lão phu cũng sợ.. sợ ngươi tiếp tục lớn mạnh. Khiến cho lão phu sinh ra loại cảm giác này, ngươi là người đầu tiên.."

Nói xong, Thất trưởng lão nâng lên một chưởng, chuẩn bị đòn cuối cùng để chấm dứt Trác Phàm: "Ngươi hôm nay chết ở trong tay lão phu, nói thiệt không thiệt. Trong lần tính kế cuối cùng, chúng ta tám lạng nửa cân. Nhưng thực lực lão phu so với ngươi mạnh hơn, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, bất kể thủ đoạn cùng mưu kế gì, đều là phí công.."

Vù!

Không nói thêm gì nữa, Thất trưởng lão một chưởng hướng đỉnh đầu Trác Phàm đánh xuống, trong mắt lóe ra sự hung ác. Trác Phàm thậm chí có thể nghe được thanh âm gào thét kia của chưởng phong xẹt qua bên tai.

Không cam lòng cắn chặt răng, nhưng hắn lại không còn cách nào nữa.

Thua chính là thua, mặc kệ là trên tính toán, hay là trên thực lực. Cuối cùng kẻ chết, chính là kẻ thua cuộc! Chỉ là, hắn vẫn không cam lòng, hắn còn rất nhiều chuyện chưa làm.

Nhưng vậy thì sao? Kẻ thua cuộc, không có quyền làm bất cứ chuyện gì!

Chậm rãi nhắm hai mắt lại, Trác Phàm thở ra một hơi cuối cùng, hoàn toàn mất đi ý thức..

Rống!

Đột nhiên, một tiếng gầm lớn vang vọng khắp cả Vạn Thú Sơn Mạch, một chưởng của Thất trưởng lão chỉ cách một li nữa là đánh tới đỉnh đầu Trác Phàm, một cỗ khí tức nóng rực cũng ngột nhiên quét qua nơi này.

Mà nơi sóng nhiệt đi qua, tất cả cây cối đều nháy mắt héo rũ xuống. Chỉ trong phút chốc đã chết khô.

Thất trưởng lão không khỏi hoảng hốt, một chưởng khí thế mãnh liệt cũng dừng ở đỉnh đầu trác Phàm.

Nhìn về khu vực thứ ba ở phía xa, sắc mặt Thất trưởng lão kinh nghi bất định: "Vì sao quái vật này lại chạy tới khu vực thứ hai.."

Lại nhìn bọn trác Phàm đang bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, Thất trưởng lão khẽ cắn môi, phẩy tay áo một cái, vội vàng bay đi, thật sự ngay cả Kim Cương Lưu Sa kia cũng không cần nữa.

Một lát sau, một tiếng động rung trời vang lên, cả không trung nháy mắt tối sầm xuống. Một con quái điểu vẫy đôi cánh khổng lồ bay từ trong mây ra, che lấp cả bầu trời.

Tất cả linh thú nghe thấy tiếng kêu này, đều rùng mình trốn vào huyệt động của chúng.

Đôi cánh của quái điểu bốc lên một ngọn lửa xanh, mỗi lần vỗ cánh đều rơi ra những đốm lửa. Mà phàm là nơi bị đốm lửa dính vào, chắc chắn sẽ bị nó thiêu rụi thành hư vô.

Khu rừng quái điểu bay qua vốn xanh um tươi tốt, nháy mắt liền biến thành một mảnh tro tàn. Ngay cả một số linh thú tứ cấp dính vào ngọn lửa kia cũng bị đốt đến không còn thi cốt.

Quái điểu kỳ dị vừa vỗ cánh bay vụt qua, khu rừng dưới thân đã không còn tồn tại nữa.

Ba người Trác Phàm đều chết ngất trong phiến rừng bị cháy thành than này, bất tỉnh rất lâu. Có vài con linh thú thấy được, đi đến ngửi ngửi, thấy không có hơi thở, nghĩ bọn họ đã chết, liền rời đi.

Thật ra, bọn họ chỉ là ăn Ẩn Tức Đan, nên hơi thở mới biến mất mà thôi.

Khụ khụ khụ..

Bỗng nhiên, từng đợt ho nhẹ vang lên, Tiết Ngưng Hương chậm rãi mở mắt, nhưng mọi thứ trước mắt cũng làm cho nàng chấn động. Vì sao cây cối lúc trước còn xanh um, hiện tại lại biến thành một đám than đen?

Không phải là khi đại chiến cùng Thất Trưởng Lão kia tạo thành chứ.

Nghĩ đến đây, nàng vội vàng nhìn quanh, tìm bọn Trác Phàm. Lại chỉ thấy, bọn họ cũng đều đã ngất. Hơn nữa tình hình của Trác Phàm còn nguy kịch hơn, dưới thân hắn đã chảy thành một vũng máu, hơn nữa máu còn đang không ngừng trào ra từ miệng hắn.

Cứ tiếp tục như vậy, hắn rất nhanh sẽ chết..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.