Ma Hoàng Đại Quản Gia

Chương 67



Tiết Ngưng Hương sửng sốt, khó hiểu nhìn Trác Phàm.

Trác Phàm mày nhíu chặt, hai mắt nhìn trừng trừng vào đám cỏ dại màu tím nằm rải rác ở sâu trong sơn động, nhàn nhạt nói: "Ngươi xem chỗ đó, toàn bộ đều là Giải Ưu Thảo!"

"Giải Ưu Thảo có thể giải tỏa mệt mỏi, rất tốt mà, có cái gì không đúng sao?" Tạ Thiên Dương nhíu mi, kỳ quái hỏi.

Trác Phàm bất lực trợn mắt: "Đây là đối với con người, còn đối với linh thú, Giải Ưu Thảo này có tác dụng mê hoặc chúng, sẽ hấp dẫn linh thú xung quanh đi vào nơi này."

Tạ Thiên Dương ngẩn ra, tựa hồ nghĩ tới cái gì, cả kinh kêu lên: "Ngươi là nói.. đây là bẫy?"

Ngưng trọng gật đầu, Trác Phàm khẳng định: "Đúng vậy, hơn nữa đây là bẫy do linh thú săn mồi bày ra. Toản Sơn Thử kia bị hấp dẫn đến đây, liền mang chúng ta đến!"

"Đáng chết, vật nhỏ ngươi trong lúc nguy cấp còn có thể tự chạy trốn, cố tình liên lụy chúng ta, lão tử nuôi ngươi có lợi ích gì chứ?" Tạ Thiên Dương nghiến răng nghiến lợi, toàn bộ lửa giận đều phát tiết trên người vật nhỏ kia.

Nếu là lúc bình thường, hắn căn bản không quan tâm đến chuyện này. Nhưng mà hiện tại, bản thân hắn bị trọng thương, chính là cá nằm trên thớt, toàn thân không có nửa phần sức để phản kháng. Vậy mà hiện tại lại rơi vào một cái bẫy sơ khai như thế này.

Nghĩ đến hắn đường đường là thiên tài đệ tử của Kiếm Hầu Phủ, không bị U Quỷ Thất giết, lại chết ở trong miệng của một đám súc sinh, hắn liền tràn ngập không cam lòng.

Toản Sơn Thử kia dường như cũng ủy khuất, khẽ kêu vài tiếng, cúi đầu xuống.

Tiết Ngưng Hương không đành lòng, một bên ôm nó vào trong ngực, một bên chần chừ hồi lâu, hướng Trác Phàm hỏi: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Tuy rằng nàng đối với Trác Phàm có khúc mắc, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn xin hắn giúp đỡ.

"Còn có thể làm sao bây giờ, đi mau a!" Trác Phàm còn chưa lên tiếng, Tạ Thiên Dương đã thúc giục nói.

Trác Phàm trầm ngâm trong chốc lát, vội hỏi: "Bây giờ là mấy giờ?"

Tiết Ngưng Hương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bên ngoài sơn động, mây đen dày đặc, mưa như trút nước, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Không rõ lắm, hẳn là đã qua một ngày rồi."

"Vậy thì tệ rồi!"

Trác Phàm thở dài, sắc mặt ngưng trọng dị thường: "Dược hiệu của Ẩn Tức Đan đã hết, chỉ sợ đám súc sinh này vừa đến, liền sẽ phát hiện. Hiện tại, phỏng chừng chúng đang từng đàn xông tới đây!"

"Cái gì?" Tạ Thiên Dương cả kinh, thiếu chút nữa rơi cả cằm: "Ngươi nói.. từng đàn?"

Gật đầu, Trác Phàm thở dài: "Phàm là linh thú cường đại, sẽ không dùng thủ đoạn này. Chỉ có linh thú cấp thấp mới có thể bố trí bẫy rập như vậy, hơn nữa đại đa số là hành động theo bầy đàn."

Dường như để chứng minh suy đoán của Trác Phàm, lời hắn nói vừa dứt, trong màn mưa mịt mù liên tiếp vang lên tiếng gầm của dã thú. Đôi đồng tử xanh biếc âm u, nhìn chằm chặp về hướng sơn động.

Nhìn sơ, có hơn một ngàn cặp mắt.

"Thị Huyết Tàn Lang!"

Ánh mắt Trác Phàm nhíu lại, thở dài: "Xong rồi, Thị Huyết Tàn Lang mặc dù thuộc nhị cấp linh thú, nhưng số lượng lớn, Lang Vương là tam cấp linh thú. Gặp phải chúng nó, cho dù là tứ cấp linh thú cũng không dám tùy tiện trêu chọc."

Tạ Thiên Dương kinh ngạc nhìn những ánh sáng xanh sâu thẳm kia đang không ngừng tiến gần về chỗ bọn họ, mặt hiện lên vẻ bi phẫn: "Ai, nghĩ đến thiên chi kiêu tử Tạ Thiên Dương ta lại chết ở cái nơi này, thật sự là trời đố kỵ anh tài a."

Vẻ mặt Tiết Ngưng Hương cũng hiện lên bi thương, nhưng Trác Phàm vẫn bình tĩnh như cũ.

"Tạ Thiên Dương!"

Đột nhiên, Trác Phàm lên tiếng: "Ngươi lấy thanh kiếm kia ra, giao cho Ngưng Nhi!"

"Ngưng Nhi?" Tạ Thiên Dương sửng sốt, khó hiểu hỏi: "Cho dù Diệu Tinh Kiếm của ta là tứ phẩm linh binh, nhưng Ngưng Nhi thực lực chỉ mới tụ khí tứ trọng, sao có thể đánh lại đám súc sinh kia a."

Nói tới đây, Tạ Thiên Dương dường như cảm thấy cách phân chia sức mạnh thông thường như vậy có vẻ hơi không thích hợp, nhất là sau khi trịnh trọng liếc nhìn Trác Phàm, mới lại bổ sung: "Nàng cũng không phải ngươi, một tên tụ khí lục trọng có thể sánh vai với đoán cốt, thiên huyền cao thủ, mạnh như quái vật."

Trác Phàm bất đắc dĩ cười, nhàn nhạt đáp: "Ngưng Nhi cầm thanh kiếm kia, không cần đánh bừa, chỉ cần có thể đột phá ra ngoài là được."

Nói xong, ý niệm Trác Phàm khẽ động, một chiếc bình sứ nhỏ liền xuất hiện ở trước người hắn, nhưng mà hắn cũng không có sức để cầm lấy nó.

"Ngưng Nhi, bình Ẩn Tức Đan này ngươi giữ cho tốt."

Trác Phàm hít sâu, trên mặt một mảnh lạnh nhạt: "Chờ sau khi ngươi đột phá vòng vây, phải dựa vào nó rời khỏi Vạn Thú Sơn Mạch này, nhưng không cần trở về nhà, trực tiếp đi ra khỏi thành là được."

Nghe được lời này, vẻ mặt Tạ Thiên Dương ngẩn ra, hắn lúc này mới hiểu được ý của Trác Phàm.

Hai người bọn họ đều nợ Ngưng Nhi quá nhiều, hiện tại đã tới lúc phải chết, thật sự không nhất thiết lại liên lụy nàng. Nghĩ đến đây, ý niệm của hắn cũng khẽ động, đem tứ phẩm linh binh Diệu Tinh Kiếm luôn như hình với bóng với mình ra.

Nhìn ánh mắt quyết tuyệt của hai người, Tiết Ngưng Hương trầm ngâm hồi lâu, cầm kim kiếm kia phóng ra ngoài cửa động.

Thấy vậy, Trác Phàm và Tạ Thiên Dương nhìn nhau cười, cùng dễ chịu thở phào, giống như buông xuống gánh nặng lớn trong lòng.

"Như vậy, phần ân tình này của chúng ta cũng có thể trả hết. Cho dù chết, cũng có thể không chút vướng bận!" Khóe miệng Tạ Thiên Dương nhếch lên, lẩm bẩm.

Sắc mặt Trác Phàm bình tĩnh, thản nhiên nói: "Thật ra ta không quan tâm đến việc báo đáp ân tình, mặc dù hiện tại phải chết, ta vẫn không cam lòng. Chẳng qua, ta chỉ là không muốn nha đầu kia lại làm thêm chuyện gì cho ta, không hơn."

"Hừ, lãnh khốc vô tình!" Tạ Thiên Dương bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn hắn.

Cứ như vậy, hai người đều im lặng, không nói chuyện với nhau nữa, lẳng lặng chờ đợi bầy Thị Huyết Tàn Lang xông vào ăn đến không còn gì sót lại.

Nhưng mà, đúng lúc này, một tiếng thét đột nhiên vang lên, một vệt máu ngột nhiên văng tung tóe lên trên mặt hai người.

Hai người họ không khỏi cả kinh, vội vàng nhìn về phía trước, lại chỉ thấy giờ phút này, Tiết Ngưng Hương một người một kiếm đứng che ở cửa động, còn đám Thị Huyết Tàn Lang thì gầm gừ bao vấy lấy nàng, thỉnh thoảng có mấy con xông lên, liền bị nàng một kiếm chém rơi đầu.

Bởi vì sơn động này chỉ có một lối ra, cho nên nàng đứng chắn ở đó, liền có thể cản hết lũ sói lại, không để một con nào vào được!

"Ngưng Nhi, ngươi làm gì vậy?" Trác Phàm cả kinh, hét lớn.

Tiết Ngưng Hướng hét lên một tiếng, huy động kim kiếm. Lại một đạo kim quang hiện ra, giết chết ba con sói đói đang xông lên. Quay đầu nhìn hai người Trác Phàm, nở một nụ cười xán lạn: "Các huynh xem, chỉ cần ta thủ tại chỗ này, chúng nó đều không vào được!"

"Ngu ngốc, bọn xông lên đều là vật hi sinh, Lang Vương tuyệt đối sẽ không để ý sống chết của chúng nó. Chính ngươi sẽ bị bọn chúng kéo vào chỗ chết!" Trác Phàm không khỏi chửi ầm lên, nhưng ánh mắt lại vô cùng lo lắng.

Tiết Ngưng Hương nhếch miệng cười, bất cần lắc đầu: "Lang Vương kia chính là dã thú đầu đàn, có thể không cần sinh mệnh của thuộc hạ nó. Nhưng các huynh là bằng hữu đầu tiên cùng thứ hai quan trọng nhất kể từ khi ta sinh ra đến nay, ta sẽ không bỏ lại các huynh."

Nói xong, Tiết Ngưng Hương lại vung kim kiếm, chém chết hai con sói đói đang lao lên. Bởi vì dọc đường đi bôn ba, lại có thương thế trong người, còn vì Trác Phàm truyền rất nhiều máu.

Sắc mặt nàng hiện tại khá nhợt nhạt, người đung đưa trong gió, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Chỉ là ánh mắt của nàng lại kiên định lạ thường, không hề sợ hãi.

Bá bá bá!

Tiết Ngưng Hương không ngừng vung kim kiếm, cùng với tiếng thét thê thảm vang lên, dưới chân nàng đã là một vũng máu lớn, những cái đầu sói khổng lồ chất đầy mặt đất.

Trán của nàng đã lấm tấm mồ hôi, hô hấp cũng ngày càng dồn dập, hai tay đã giống như không còn là của nàng, hoàn toàn tê dại. Nhưng nàng vẫn vung kiếm như cũ, thân mình vật vờ trong gió.

Thật sâu nhìn thân thể nhỏ nhắn kia, đồng tử Trác Phàm run lên, trong mắt tựa hồ có một dòng nước ấm áp đảo quanh.

Nhắm mạnh hai mắt, Trác Phàm không thể nhìn được cảnh tượng phía trước nữa, hít sâu một hơi, trong lòng tựa như rỉ máu.

"Trác Phàm!"

Đột nhiên, Tạ Thiên Dương cắn chặt răng, hung tợn nói: "Ta hiện tại mới phát hiện, thì ra hai chúng ta, mẹ nó là đồ khốn nạn."

"Ừ!"

Trác Phàm hừ nhẹ một tiếng, không nói gì. Tạ Thiên Dương nhìn hắn một cái, lại nhìn Tiết Ngưng Hương đang ra sức chiến đấu ở phía trước, cũng học theo bộ dáng của Trác Phàm, gắt gao nhắm chặt hai mắt lại.

"..."

Đột nhiên, theo tiếng thét chói tai vang lên, Tiết Ngưng Hương bởi vì thể lực không chống đỡ nổi nữa, một con sói đói đã cắn vào cánh tay cầm kim kiếm của nàng, ném nàng xuống.

Tiếp theo, lại một con sói khác lao tới cắn vào cánh tay còn lại của nàng. Nàng muốn đứng dậy phản kháng, nhưng đã đứng không nổi nữa. Hai con sói kia không ngừng áp chế, còn thể lực của nàng đã gần như hoàn toàn cạn kiệt, không còn sức lực.

Cho dù răng nanh sắc bén của hai con sói đói kia cắm sâu vào hai tay của nàng, máu chảy ròng ròng, nàng cũng đã hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa.

Trác Phàm cùng Tạ Thiên Dương sớm đoán được chính là loại kết quả này, nhưng bọn hắn vẫn nhắm chặt hai mắt như trước, không nhìn nàng. Bởi vì bọn họ không muốn nhìn thấy cảnh tượng nha đầu kia bị đàn sói chia nhau ăn thịt.

Chỉ có hàm răng vẫn đang nghiến chặt, trong tai không ngừng truyền đến tiếng tru trầm thấp hung tợn của đàn sói, cùng với tiếng hô hấp mong manh của Tiết Ngưng Hương.

Nếu có thể, bọn họ thật muốn bịt chặt cả hai tai lại, để không phải nghe thanh âm thịt xương kéo xé.

Ô ô ô..

Tựa như là chúc mừng chuyến săn thành công, đàn sói nhất tề ngửa mặt lên trời cất tiếng tru dài, một con Lang Vương lớn gấp ba lần những con sói khác ung dung bước ra, chậm rãi đi đến trước người Tiết Ngưng Hương, ánh mắt lộ ra vẻ khát máu.

Liếm hai chiếc răng nanh trước miệng, Lang Vương gầm lên một tiếng, há cái miệng lớn như chậu máu, táp xuống Tiết Ngưng Hương. Tiết Ngưng Hương cũng đã không còn tỉnh táo, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Trác Phàm cùng Tạ Thiên Dương đều cắn chặt răng, không muốn mở mắt ra xem dù chỉ một chút.

Rống!

Đột nhiên, một tiếng rống to kinh thiên từ sâu trong Vạn Thú Sơn Mạch phát ra. Tiếng gầm như sóng vỗ, xẹt qua bên tai mọi người. Trác Phàm và Tạ Thiên Dương chợt nghe thấy tiếng rống to, còn chưa kịp hoảng hốt thì đã ngất đi.

Mà đám Thị Huyết Tàn Lang này, đồng tử đều co rụt lại, nháy mắt mất đi ý thức, hàng nghìn con sói rầm rầm ngã xuống. Chỉ còn Lang Vương thân thể đang không ngừng loạng choạng, trong mắt tản ra vẻ sợ hãi.

Chính là còn chưa chờ nó chạy trốn, một ánh lửa màu xanh đã biến thành một đường thẳng tắp quét qua khu vực này. Tất cả Thị Huyết Tàn Lang sau khi bị ánh lửa xẹt qua, liền biến thành hư vô.

Mặc dù là linh thú cấp ba, Thị Huyết Lang Vương cũng kinh hãi nhìn ánh lửa kia quét qua, hoàn toàn biến mất trong thế giới này.

Nhưng chẳng biết là cố ý hay vô tình, ba người Trác Phàm dưới ánh lửa kia vẫn còn sống sót. Chỉ là cả ba vẫn mê man như trước mà thôi..

"Trác Phàm!"

Trong khoảng không mịt mờ, Trác Phàm tựa hồ nghe có người gọi tên hắn, không khỏi chậm rãi mở mắt, gượng dậy quan sát xung quanh.

Nơi đây một mảng sương mù bao phủ, không rõ là đâu.

Nhưng rất nhanh, hắn liền ý thức được, hắn không phải trọng thương trong người sao? Làm thế nào đã có thể hành động tự nhiên như vậy?

Đột nhiên, hai ngọn lửa màu xanh cháy lên. Trác Phàm bất chợt quay đầu nhìn về hướng đó, chỉ thấy một thân ảnh mặc trường bào màu xanh đang lăng không đứng trên hai ngọn lửa, mà trên thanh bào của hắn, tựa hồ như cũng bị thiêu đốt bởi ngọn lửa màu xanh.

"Ngươi gọi là Trác Phàm nhỉ, ta nghe hai tiểu tử kia gọi ngươi như vậy!" Thân ảnh màu xanh kia khẽ cười một tiếng, âm u nói. Nghe thanh âm, là của một vị đại hán trung niên, chỉ là hắn lại không thấy rõ được bộ dáng của người nọ.

Trác Phàm trong lòng nghi hoặc, nhíu mày hỏi: "Ngươi là ai?"

"Ngươi không cần biết." Thân ảnh thanh sắc kia lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Nơi này là chỗ của ta, chỉ có ta mới có thể hỏi ngươi!"

"Trác Phàm, ngươi tới Vạn Thú Sơn Mạch làm gì?" Thân ảnh thanh sắc hỏi.

Trác Phàm trầm ngâm một lát, nói: "Bắt linh thú, luyện ma vật!"

"Linh thú gì?"

"Lục cấp linh thú, Lôi Vân Tước!"

"Ngươi bắt nó làm gì?"

Nghe lời này, Trác Phàm đảo mắt, nhàn nhạt đáp: "Bắt linh thú còn có thể làm gì, đương nhiên là vì nâng cao thực lực!"

Oanh!

Bỗng nhiên, một tiếng nổ vang lên, Trác Phàm nhất thời liền cảm thấy đầu như muốn nổ tung.

"Ha ha ha.." Lúc này, người nọ phát ra tiếng cười to rung trời: "Tiểu tử kia, nơi này là không gian ý thức của ngươi, nếu ngươi nói dối, ta rất dễ dàng phát hiện."

Đồng tử không khỏi co rụt lại, Trác Phàm trừng mắt nhìn bóng dáng trong hư không, không khỏi sợ hãi.

Người này vậy mà có thể xâm nhập vào không gian ý thức của người khác bằng ý thức của mình, thực lực như thế, đã sớm vượt qua phạm vi của thần chiếu cảnh. Thậm chí đã muốn vượt qua phàm giai.

"Ngươi là.. người của Thánh Vực.." Trác Phàm hít sâu một hơi, sửng sốt nói.

Hắn vạn vạn không nghĩ tới, ở phàm giai lại có thể gặp phải cao thủ Thánh Vực.

Người nọ tựa hồ cũng không nghĩ Trác Phàm sẽ nói ra hai chữ "Thánh Vực", không khỏi ngẩn người, tiếp theo nghiêm túc mà gật đầu: "Ngươi quả nhiên không phải người thường, vậy mà biết đến Thánh Vực, còn có thể bố ra thượng cổ trận thức, tế luyện Huyết Anh.."

Trác Phàm trong lòng kinh hãi, những chuyện hắn làm, người này thế mà âm thầm theo dõi tất cả, hơn nữa ngay cả Huyết Anh cũng biết.

Chuyện của Huyết Ma Lão Tổ đã cổ xưa đến mức cho dù là ở Thánh Vực cũng không tới vài người biết đến. Cho dù hắn đường đường là Ma Hoàng, nếu không chiếm được Cửu U Bí Lục, xem qua những ghi chép cổ xưa trong đó, hắn cũng sẽ không biết đến những chuyện này.

Thế mà..

"Người.. đến tột cùng là ai?"

"Ta nói rồi, ở đây ngươi không có quyền đặt câu hỏi!" Người mặc thanh bào kia lạnh lùng nói: "Ngươi vì cái gì muốn tìm Lôi Vân Tước, nói thật đi!"

Trác Phàm trầm ngâm một hồi, biết không có cách giấu diếm, không khỏi nghiêm túc nói: "Ta muốn đi Lạc Lôi Hạp, tìm kiếm di tích Thiên Đế, cần Lôi Vân Tước giúp ta chắn tử lôi của nơi đó!"

"Cái gì?"

Người nọ tựa hồ cũng không nghĩ tới đáp án của Trác Phàm chính là cái này, nhưng rất nhanh lại cười to ra tiếng, có một loại hưng phấn tràn trề: "Ha ha ha.. Tốt, rất tốt. Nơi đó là một nơi tốt, ngươi nên đi!"

Vừa dứt lời, vù một tiếng, người nọ đột nhiên biến mất, tiếp theo lại nháy mắt xuất hiện trước mặt Trác Phàm. Trác Phàm căn bản phản ứng không kịp, không khỏi kinh hãi. Nhưng cảm thấy được người nọ không có địch ý, nên cũng không dám động đậy thêm.

Vụt!

Ngón tay người nọ nhẹ nhàng điểm lên trán Trác Phàm, trong thoáng chốc, một ngọn lửa màu xanh hiện lên trên trán hắn. Còn Trác Phàm cũng cảm thấy một cỗ ấm áp lướt qua đầu hắn.

"Ha ha.. Tiểu tử kia, lão phu với ngươi có duyên, tặng ngươi một lễ vật nhỏ, hy vọng ngày sau nó sẽ có cơ hội giúp ngươi!"

Thân ảnh người nọ biến mất, nhưng âm thanh của hắn vẫn vang vọng bên tai Trác Phàm: "Ngươi muốn tìm Lôi Vân Tước, tiến vào ba nghìn dặm bên trong khu vực thứ ba. Có thuần hóa được nó hay không, thì phải xem bản lĩnh của ngươi, ha ha ha.."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.