Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 16: Chinh Đinh





- Đây là việc thuộc hạ phải làm, ai bắt trong số thủ hạ của chủ thượng chỉ có mình nô gia là nữ, ngày có nhu cầu gì, mong chủ nhân cứ nói với nô gia, nô gia sẽ thỏa mãn chủ thượng.

Phong Tứ Nương nhíu máy cười một cái, nụ cười quyến rũ tận xương.

Nhưng, Trịnh Phàm lại không có bất cứ ý nào khác, chỉ mở miệng:

- Khi còn bé, kỳ thực ta vẫn luôn hâm mộ các bạn nhỏ khác có mẹ dẫn đi mua đồ, mặc quần áo mới.

Phong Tứ Nương nghe vậy, hơi chút sửng sốt.

Đám Ma vương bọn hắn đều có hiểu biết nhất định về Trịnh Phàm, nhưng lại không thể hiểu sâu tới vậy.

Trịnh Phàm hít một hơi, cười nói:

- Lúc sinh ta không được bao lâu, mẹ ta đã mất, cha ta là tài xế vận tải, thường không ở nhà, cũng không có thời gian cùng ta mua quần áo. Sau đó, cha ta gặp tai nạn, ta không còn bất cứ cơ hội nào cùng người lớn mua đồ nữa.

Phong Tứ Nương khẽ lộ vẻ u sầu, chậm rãi đưa tay nắm lấy hai tay Trịnh Phàm.

Nàng biết, sâu trong nội tâm chủ thượng của nàng, thực sự thiếu tình thương.

- Chủ thượng, Tứ Nương cũng đã có chút tuổi, cũng không phải tiểu cô nương, chỉ cần chủ thượng muốn, Tứ Nương… Tứ Nương có thể đóng vai mẫu thân chủ thượng. Chủ thượng, ngày muốn mẫu thân ngài làm gì, nô gia cũng có thể phối hợp, nô gia rất giỏi vấn đề này a.

- Hả?

Trịnh Phàm bỗng sững sờ.

Trước đây, Trịnh Phàm cảm thấy mê muội cuồng dại với đề tài khủng bố, cảm thấy bản thân có khẩu vị nặng hơn người thường rất nhiều, nhưng đối mặt với đám Ma vương này, Trịnh Phàm hắn cảm thấy bản thân thực sự quá thuần lương.


Hơn nữa, thường thường cảm thấy bản thân không đủ biến thái để nhập bọn.

“Kẹt kẹt!”

Cửa phòng bị đẩy ra, đánh vỡ bầu không khí Phong Tứ Nương vất vả lắm mới tạo nên.

Trước cửa, là người mù Bắc.

A a a a a!

Phong Tứ Nương thầm tức điên, trực tiếp chỉ người mù, mắng:

- Người mù chết tiệt, trước khi bước vào không biết gõ cửa sao?

Người mù Bắc nghe vậy, thản nhiên vươn tay gõ gõ lên cánh cửa mấy cái.

“Cốc cốc cốc…”

Sau đó mới nói:

- Có chuyện rồi!

Phía trước, đúng là có chuyện.

Trịnh Phàm cùng Phong Tứ Nương bước tới tiền thính, đã thấy trước cửa có hai tên lính, hai tên lính mặc giáp da đen.

Đại Yến sùng màu đen, quân trang cũng lấy màu đen làm chủ, có điều hai tên lính này chỉ mặc giáp da, chứng minh bọn hắn không phải tinh binh Yến quốc, chỉ là quân quản ở Hổ Đầu thành.

Dưới sân khấu, một nam tử trung niên mặc sắc phục văn lại cùng một tên giáo úy mặc giáp trụ đứng chung một chỗ, trong tay nam tử mặc văn lại cầm một quyển sách, còn tên giáp úy một bộ ngênh mặt kiệt ngạo.

- Người bên trái là chủ bộ Hổ Đầu thành, hắn họ Trần, thường tới chỗ chúng ta ăn cơm. Người bên phải thì không rõ, chưa từng thấy.

Phong Tứ Nương nhỏ giọng giới thiệu với Trịnh Phàm, sau đó bước lên một bước, chủ động nghênh tiếng:

- Ai gia, ngọn gió nào đưa Trần chủ bộ tới tiểu quán, không nói sớm với người ta một tiếng, để người ta nói các cô nương chuẩn bị.

Trần chủ bộ nhìn thấy Phong Tứ Nương, ánh mắt liền hiện vẻ tà dục, cười mắng:

- Được rồi, cô nương của ngươi, thân thể của ta không chịu nổi, da dẻ thô còn hơn cả lính tráng ngoài thành. Có điều, Phong Tứ Nương ngươi, nghe nói hôm qua tiếp khách hả?

- Ôi, chủ bộ đại nhân của ta, nhà ta đông người nhiều miệng, lại chỉ có chút kinh doanh này chèo chống qua ngày, giờ cái gì cũng đắt, người ta cũng bất đắc dĩ, cũng không thể để cả nhà ngốc đầu chờ cơm a.

Trần chủ bộ muốn đưa tay nắm tay Phong Tứ Nương, lại bị Phong Tứ Nương uyển chuyển né tránh.

Mà lúc này, tên giáo úy bên cạnh lại có chút bất mãn nhíu màu, tựa như đối với việc Trần chủ bộ so sánh binh lính của hắn làm hắn bất mãn.

Nhưng hắn cũng không lập tức phát tác, Đại Yến lấy võ lập quốc, nhưng thái bình đã lâu, tuy không tới mức trọng văn ức võ, nhưng cũng đã có chút xu hướng như vậy.

Có điều, tên chủ bộ bên cạnh này chỉ lo mắt đưa mày lại với tù bà kỹ viện, trì hoãn chính sự, khiến hắn bất mãn hừ một tiếng.

Nhưng nói đúng ta, vị tú bà này, thực sự không tệ.

Binh linh đưng nhiên cũng có thẩm mỹ quan của binh lính, hắn từng nghe, nam nhân Càn quốc thích nữ nhân thuộc dạng yểu điệu, nhưng hắn là quân nhân, vẫn thích loại hình đầy đặn chắc chắn thế này, một vỗ ba làn sóng, tuyệt đối là cảnh đẹp ý vui.

Trần chủ bộ nghe tiếng hừ, lập tức đưa ánh mắt lấy lòng nhìn sang tên giáo úy, nói:

- Tiết giáo úy chớ vội, chớ vội.


Tiếp đó, Trần chủ bộ lật cuốn sách trên tay, nói với Phong Tứ Nương:

- Tứ Nương, triều đình trinh đinh, theo danh sách, nhà ngươi phải xuất bốn đinh.

- Trời ạ, không phải năm nay đã chinh đinh rồi sao?

Phong Tứ Nương kinh ngạc thốt.

Đối với dân chúng bình thường Yến quốc mà nói, nộp thuế cùng chinh đinh là việc không thể bỏ qua, mà bọn hắn hàng năm đều làm đủ nghĩa vụ, có điều, quy củ là chết, người là sống, nếu ngươi có tiền, có thể dùng tiền để thay lao dịch.

Việc làm ăn của khách sạn không tệ, cho nên cũng đã đóng tiền lao dịch.

- Chuyện này cũng không thể làm khác, có việc nên bất buộc phải vậy.

Trần chủ bộ có chút khó khăn nói.

- Vậy sao được, như vậy còn có cho tiểu dân chúng ta sống nữa hay không, trời ạ.

- Làm càn, đại quân sắp xuất chinh, thân là con dân Yến quốc, trước góp quân thảo là bụng làm dạ chịu, phụ nhân nhà ngươi, nếu còn ra sức khước từ, vậy cứ chờ đao của bản tướng hỏi lại.

Tiết giáo úy muốn rút đao, Phong Tứ Nương cũng phối hợp kêu một tiếng kinh sợ, lui sau ôm miệng, không dám lên tiếng nữa.

Trần chủ bộ nhún vai một cái, hắn là quan viên Hổ Đầu thành, mấy đời trong nhà đều làm văn lại, đôi lúc, xác thực không thể nhắm mắt cho qua được, cũng may có tên giáo úy này ở bên đóng vai ác.

- Tứ Nương, dựa theo ghi chép hộ tịch, chỗ các ngươi phải xuất bốn đinh, Trịnh A Minh, Trịnh Trình, Trịnh Lực cùng với Trịnh Phàm.

Tiếp giáo úy không chờ Trần chủ bộ nói xong, một cước đạp lên ghế, quát lên:

- Còn không gọi người tới!

- Này… này…

Phong Tứ Nương khẽ lộ vẻ do dự, quay đầu nhìn Trịnh Phàm, sau đó hạ thấp người, nói:

- Hai vị đại nhân, không phải nhân gia không muốn góp sức vì nước, nhưng thực tế, giờ nhà ta thực sự không thể xuất bốn đinh được a.

Không chờ vị giáo úy kia nổi giận, Phong Tứ Nương tiếp tục nói:

- A Lực nhà ta đã đi cùng thương đội, bao giờ hắn trở về, nhân gia cũng không biết. Còn A Minh, hắn đang bị bệnh, ta thực sự muốn để hắn đi, nhưng nếu hắn truyền bệnh lao cho quân doanh, như vậy chẳng phải là tội lớn bằng trời.

- Ngươi chớ gạt ta?

Trần chủ bộ có chút không tin.

“Đắc!”

Phong Tứ Nương bất đắc dĩ vỗ tay một cái:

- Ngài cứ việc đi hỏi, hôm trước A Lực nhà ta mới ra ngoài, rất nhiều người biết, thằng ngốc kia to con ăn nhiều, có thương đội muốn thuê hắn, bao cơm ăn, còn có tiền thưởng, ta đương nhiên muốn đá ra ngoài. Còn A Minh, hắn còn đang nằm trong hậu viện đây, ngay cả quan tài cũng đã chuẩn bị xong rồi.

Trần chủ bộ vẫy tay hô một tên thủ hạ tới, để tên thủ hạ đi hỏi thăm một chút, lại cùng Tiết giáo úy kia ra hậu viện, kiểm tra tình huống của A Minh.

A Minh vẫn như mọi ngày, gương mặt trắng xém “Chết chóc”, giờ lại đang bị thương, bộ dạng này…

Tiết giáo úy có chút bất mãn:

- Người này sắp chết chì cũng thôi, còn người đi theo thương đội kia, xem như trốn dịch!


Trần chủ bộ cũng là khách quen của khách sạn, mở miệng nói giúp:

- Tiết tướng quân, không thể nói như thế, lao dịch năm nay, người ta đã đóng từ nửa năm trước rồi.

Tiết giáo úy liếm liếm môi, lòng vẫn thầm khó chịu, lại cũng bất đắc dĩ, lần này phát binh gấp gáp, nhiều nơi không chuẩn bị sẵn sàng, chỉ có thể hét lên:

- Còn hai người nữa?

- Ở đây ở đây.

Phong Tứ Nương đưa tay chỉ Trịnh Phàm cùng Lương Trình.

- A…

Tiết giáo úy có chút hứng thú với thể phách của Lương Trình, Lương Trình không cao lắm, nhưng lại có chút khí chất xốc vác.

Chờ tới lúc nhìn lại Trịnh Phàm, lại khẽ nhíu mày, Trịnh Phàm mới thức tỉnh được mấy ngày, khí sắc đã khôi phục không ít, nhưng thể phách, lại thực sự có chút gầy yếu.

Có điều, theo danh sách ghi chép, đây là hay huynh đệ, hơn nữa cái khách sạn này cũng có điều kiện không tệ:

- Có thể tự chuẩn bị giáp trụ không?

- Có thể, có thể, chúng ta còn có thể tự chuẩn bị lương khô.

Phong Tứ Nương trả lời ngay.

Tiết giáo úy gật đầu, chỉ chỉ Lương Trình cùng Trịnh Phàm:

- Tự chuẩn bị giáp trụ, trước chính ngọ ngày mai, tập hợp tại quân doanh ngoài thành.

- Nghe rõ chưa, tuyệt đối không được tới chậm.

Trần chủ bộ bỏ thêm một câu.

- Đã nghe đã nghe.

Phong Tứ Nương đáp:

- Ai yo, hai vị đại nhân phải đi rồi sao, ở lại ăn bữa cơm đã.

- Không được, chúng ta còn phải làm việc.

Trần chủ bộ từ chối, cùng Tiết giáo úy rời khách sạn.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.