Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 17: Tòng Quân





Trong phòng nhỏ, đám người tập trung lại.

Ngay cả A Minh cũng bò khỏi quan tài, sắc nhợt nhạt.

Người mù Bắc nói:

- Hiện tại, chúng ta có hai con đường để đi, thứ nhất, dọn đồ, đêm nay rời Hổ Đầu thành, tìm nơi khác đặt chân. Hoặc, cũng chỉ có thể…

- Ta cảm thấy, đi lính cũng được, nếu bỏ nơi này, thực sự quá đáng tiếc.

Trịnh Phàm mở miệng nói.

Rất hiển nhiên, khách sạn là sản nghiệp kinh doanh nửa năm nay của mọi người, cũng là nơi đặt chân đầu tiên của mọi người ở thế giới này, nếu cứ thế mà vứt bỏ, thực sự không có lợi. Hơn nữa, lúc trước để thu được thân phận hợp pháp, cũng đã tốn không ít, nếu giờ trực tiếp chạy, như vậy mọi người lại trở thành người không hộ khẩu.

Đồng thời, Hổ Đầu thành cũng là mục tiêu thứ nhất trong kế hoạch, giờ mà từ bỏ, thực sự quá thiệt.

Kỳ thực, còn có một đường khác, chính là kéo cờ tạo phản. Nhưng con đường này, tạm thời còn không có tính khả thi.


Người mù Bắc gật gật:

- Vẫn là chủ thượng nhìn xa trông rộng.

Kỳ thực, hắn đã sớm có lựa chọn, nhưng có một số việc, vẫn phải do Trịnh Phàm tới quyết định mới hợp. Thân là thuộc hạ, hắn đương nhiên phải lấy an nguy của chủ thượng làm đầu, không cần biết trong lòng nghĩ thế nào, ngoài miệng vẫn phải thể hiện ra.

Đây là điều một tên thuộc hạ cần làm.

- Lương Trình, an nguy của chủ thượng, phải giao cho ngươi rồi.

Lương Trình ngồi bên gật gật, ánh mắt thoáng hiện sát khí.

Người mù Bắc lại nói:

- Tam nhi, ngày mai ngươi cũng theo đi, chúng ta tự mang lương khô, dù ngươi là người lùn, nhưng cũng có thể làm trợ thủ?

Tiết Tam cũng không mẫn cảm với hai chữ “người lùn”, trực tiếp gật đầu:

- Được.

Đối với Lương Trình cùng Tiết Tam, người mù Bắc cũng đã cảm nhận được bọn hắn đang khôi phục, giờ đi theo chủ thượng, làm dân phu vận chuyển cũng không phải vấn đề lớn.

Kỳ thực, trong hộ khẩu khách sạn, còn có người mù Bắc cùng Tiết Tam, một tên là Trịnh Bắc, một tên là Trịnh Tam, nhưng một người mù, một người lùng, cho nên không trong phạm vi chưng dịch.

Phong Tứ Nương có chút do dự:

- Hay là, để ta theo chủ thượng, có ta ở bên hầu hạ, chủ thượng…

- Ngươi tới làm quân kỹ sao?

Phong Tứ Nương: “…”

Người mù Bắc ngồi đối diện Trịnh Phàm, chậm rãi đứng lên, tuy rằng viền mắt trống rỗng, nhưng Trịnh Phàm có cảm giác đối phương đang nhìn hắn.

- Chúng ta, chung quy chỉ là thuộc hạ của chủ thượng, chúng ta sẽ ở bên chủ thượng, cùng chủ thượng vượt mọi chông gai, quét dọn vật cản trên đường của chủ thượng, đây là trách nhiệm của chúng ta, cũng là sứ mệnh của chúng ta! Nhưng chủ thượng, là vương ngồi trên vương tọa, hắn nhất định phải ngồi cao hơn chúng ta, nhìn càng xa hơn chúng ta! Ta nghĩ, lấy tính cách của chủ thượng, cũng nhất định không muốn chúng ta cái gì cũng làm thay hắn.


Trịnh Phàm gật dù, nhớ lại tâm thái ở trong khách sạn chả biết làm gì mấy ngày nay của bản thân, trên mặt khẽ nở nụ cười:

- Trước có xem phim cổ trang, vẫn cảm thấy cảnh tượng chiến tranh trong đó quá giả, có thể là do kinh phí không đủ, hoặc cũng có thể do diễn viên quần chúng quá tùy ý, lần này có thể tự đi xem một chút, nói ra, ha ha, ta còn rất chờ mong a.

Lúc này, A Minh mang cái bộ mặt tái nhợt chen lời:

- Chủ thượng, các ngươi đi làm dân phu, đoán chừng chỉ có thể nhìn thấy xe đẩy cùng cỏ khô…

Trịnh Phàm: “…”

- Gánh nổi không?

- Chủ thượng, chúng đồ này, Tiết Tam ta không để vào mắt.

- Nếu không được, cứ nói với ta.

- Được rồi, tiểu nhân đa tạ chủ thượng thương cảm.

Giáp trụ cùng quần áo của Trịnh Phàm đều được Phong Tứ Nương chuẩn bị thỏa đáng, đặt trong một cái rương, giờ giao cho Trịnh Phàm gánh.

Ngoài ra còn có một cây đao, cũng được Tiết Tam giắt trên người.

Rõ ràng đồ nặng như vậy, nhưng thân thể nho nhỏ của Tiết Tam vác lên vẫn rất ung dung.

Lương Trình tự mặc giáp trụ, cầm đao trong tay.

Vốn Tứ Nương còn muốn chuẩn bị ngựa cho hai người, nhưng lại bị người mù Bắc trực tiếp phản đối.

Lý do rất đơn giản, giờ bọn hắn tự chuẩn bị binh giáp, ném vào trong đội ngũ dân phu, hẳn có thể làm tiểu quản sự, có chút lợi ích nhất định.

Nhưng nếu thực sự chuẩn bị cả ngựa, đoán chừng trực tiếp bị sách ra chiến trường làm phụ binh.

Tuy người mù Bắc nói để chủ thượng ra ngoài trải nghiệm, nhưng hắn cũng không muốn chủ thượng của hắn mơ mơ hồ hồ mà chết trên chiến trường…

Hơn nữa, giáp trụ cùng binh khí mà khách sạn mua, cũng chỉ là hàng thông thường, không khảm nạm bất cứ thứ gì hoa hoét, tận lực làm đơn giản.


Ăn xong bữa sáng, người mù Bắc xin chỉ thị của Trịnh Phàm, trong lúc Trịnh Phàm không có mặt, hắn sẽ chỉnh lý địa đầu Hổ Đầu thành một lần, chờ đám Trịnh Phàm trở lại, mọi người có thể chính thức bắt đầu công lược Hổ Đầu thành.

Có điều, những chuyện này đều là chuyện sau này.

Ba người Trịnh Phàm rời Hổ Đầu thành, nhìn bóng người chen chúc bên trong, Trịnh Phàm cảm thấy bản thân như đang mơ.

Tỉnh lại được mấy ngày, hắn chuẩn bị đi đánh giặc a.

Hô…

Trước quân doanh có một cái lều lớn, trước lều có một thầy ký phụ trách kiểm kê dân phu.

Đám cùng khổ, cùng đám không có người nhà, hôm qua đã bị thuận tay kéo vào quân, mà người có gia sản gia đình, thì cho chuẩn bị một ngày.

Người sau muốn trốn cũng không trốn được, chạy trời không khỏi nắng, ngươi trốn, gia sản đem xung công.

Lúc đăng ký, thầy ký có vẻ không vừa ý với Tiết Tam, nhưng khi nghe Tiết Tam nói bản thân có thể nuôi ngựa, lại còn tự chuẩn bị lương khô, hắn cũng không nói gì thêm, để ba người Trịnh Phàm tiến vào quân doanh.

Ngoài quân doanh, còn thấy một đội kỵ binh tuần tra.

Chờ sau khi tiến vào, nhìn liền nhìn thấy ba cây cột trói ba tên gia hỏa mình đầy thương tích.

Ba người này, tối qua có ý chạy trốn, bị bắt về trừng phạt, giờ trói ở đây để chấn nhiếp người khác.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.