Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 20: Lần Đầu





Ngoài nơi đóng quân, xuất hiện một đám bóng đen.

Bóng đen tụ tập, sau đó nhanh chóng chia tán, từ các hướng tiến tới, xử lý lính gác trên đường đi của bản thân, lẻn bào trong doanh trại.

Rất khó nói bọn hắn là quân chính quy, bởi thủ pháp của mỗi người đều khác biệt, nhưng đều có thể tiến hành một cách yên lặng không tiếng động, một đường đi tới, không tạo ra bất cứ rối loạn lớn nào.

Những thứ này, đều là bản năng được bồi dưỡng trong quá trình săn bắn.

Điều kiện hoang mạc rất ác liệt, nhưng đám Man kỵ này, vốn là chiến sĩ được mài luyện từ thiên nhiên, dù là Thiết kỵ Yến quốc, đại chiến với Man kỵ, cũng phải dựa vào trang bị cùng chiến thuật mới chống đỡ được, cũng bởi vậy, đám dân phu trong doanh trại này, căn bản không có khả năng làm đối thủ của bọn hắn.

Ba bóng đen rón rén chui vào trong một lều vải, bên trong có ba người, bóng đen rón rén tới bên cạnh dân phu đang ngủ say.

Trong bóng tối, tựa như chỉ có một chút ánh sáng có thể truyền đạt suy nghĩ.

Ba người gần như đồng thời phát động, một tay che miệng đối phương, không đợi dân phu thức tỉnh, một tay khác cầm dao trực tiếp cắt tới!

“Phốc” “Phốc” “Phốc”

Không có tiếng hét thảm, không chỉ ở đây, những lều vải khác, tiếng phốc phốc cũng đã không ngừng vang lên, ngay ngắn chỉnh tề.

Ba bóng đen giải quyết xong nơi này, lại rón rén bước ra, chuyển tới lều vải tiếp theo.

Trước vén lều xem số người, một đạo bóng đen có chút bất ngờ, bởi trong lều này chỉ có một người.

Bất đắc dĩ chỉ có thể giải quyết người này trước.

Bóng đen ngồi xổm xuống.


Động tiêu chuẩn như dây chuyền sản xuất, động tác đơn thuần lặp lại.

Đưa tay bịt miệng, có vẻ như đối phương đã tỉnh, nhưng không sao. Một tay khác cầm đao cắt xuống!

“Ca… ca…”

Tiếng ma sát truyền tới.

Bóng đen có chút bất ngờ.

Dao cắt xuống thịt, lại có cảm giác như đang mài lên đá.

Hơn nữa, vốn phải có máu nóng vọt lên, lại hoàn toàn không có.

Gần như bản năng, bóng đen cầm dao cắt thêm mấy cái.

“Ca… ca… ca”

Man thần tại thượng, cổ người này, sao lại cứng như thế?

Có điều, bóng đen cũng không nghi hoặc lâu, bởi, một cánh tay, đã bóp lấy cổ hắn.

“Rắc!”

Tiếng khớp xương vang lên giòn giã.

Cổ bóng đen bị bẻ gãy, đầu cùng vai lần đầu được tiếp xúc thân mật.

Hai bóng đen bên ngoài như nghe được tiếng động, ngạc nhiên nghi ngờ chuẩn bị hành động, lại nghe tiếng đất rơi sau lưng, một cái đầu thò ra.

Khóe miệng Tiết Tam lộ một vệt ý cười, lập tức nhảy khỏi hố nhỏ, thân hình bay lên tới độ cao nhất định, hai tay cầm chủy thủ thuận thế cắt về trước!

“Phốc!” “Phốc!”

Hai bóng đen đổ ập xuống đất.

Tiết Tam vặn vặn bẻ cổ bản thân, đã lâu, không được giết người.

Nếu không phải hoàn cảnh hiện tại không cho phép, Tiết Tam hắn thực sự muốn ngâm dài một tiếng, tốt nhất là tru vài tiếng như sói.

Hú hú…

Lều vải bị xốc lên, Lương Trình cùng Trịnh Phàm đồng thời đi ra.

Trong tay Lương Trình, còn cầm một cái đầu đẫm máu, nói với Tiết Tam:

- Chặt đầu rồi chứ!

- Rồi.

Đúng lúc này, một tiếng hào chói tai vang lên, cắt đứt cảnh tượng bình yên giả tạo.

Cửa lớn doanh trại đã bị đám bóng đen mở ra, bên ngoài truyền tới tiếng chiến mã phi tốc.

Cửa trước cửa sau, đều có hơn ngàn kỵ binh lao tới, bọn hắn gầm thét, nối đuôi nhau mà tới.


Đồn biên phòng nơi đóng quân đã sớm bị giải quyết, phòng ngự bên ngoài cũng đã bị mài không ít, trong cục diện này, hai cỗ kỵ binh một trước một sau thuận lợi nhảy vào khu vực chủ doanh.

Đám dân phu đang mê man bị đánh thức, mờ mịt luống cuống không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn thấy từng đám chiến mã lao tới, sợ hãi la to.

Như dự kiến của Lương Trình, trong lần tập kích này, dân phu nhanh chóng trở nên hỗn loạn.

Chủ doanh vốn còn có hơn trăm tên quân chính quy, cũng vì dân phu tứ tán mà bị chia cắt, trực tiếp bị đám Man kỵ xông tới chém giết.

Dưới màn đêm, nơi đóng quân nháy mắt trở thành nơi Man kỵ hoành hành, bọn hắn vung vẩy mã tấu, điên cuồng chém giết con mồi đang hoảng loạn.

Trước giết con mồi, sau mới hưởng thụ thành quả thắng lợi.

Lương Trình đi trước, Tiết Tam đoạn hậu, Trịnh Phàm ở chính giữa, ba người rời lều vải, trực tiếp chạy tới một góc quân doanh. Nơi đó, chồng chất các xe “Lương thảo”, sau lưng còn có hàng rào đóng quân, có thể coi là công sự phòng ngự thô sơ.

Trịnh Phàm cầm chắc đao trong tay, tinh thần cảnh giới cao độ.

Tiết Tam ngồi trên xe gỗ, lắc lắc cái chân nhỏ.

Lập tức, quay đầu nói với Trịnh Phàm:

- Chủ thượng, hay là chúng ta thừa dịp chạy ra ngoài đi, nơi này quá nguy hiểm.

Trịnh Phàm nghe vậy, lập tức lắc đầu:

- Ta tin phán đoán của Lương Trình.

Doanh dân phu này là mồi nhử, giờ cá đã mắc câu, như vậy, lưới đánh cá hẳn cũng sắp tới rồi.

Tuy rằng lấy mấy ngàn dân phu làm mồi nhử thì hơi quá đáng, nhưng chuyện này đã được an bài, đám Trịnh Phàm bọn hắn cần phải làm chính là bảo đảm an toàn bản thân, đồng thời vơ vét lợi ích cần thiết!

Ví như, đầu của đám Man kỵ này!

Còn chạy trốn? Đùa sao, muốn chạy thì bọn hắn đã sớm chạy!

Thấy Trịnh Phàm kiên trì, Tiết Tam cũng không khuyên thêm, quay đầu nhìn Lương Trình, ánh mắt giao nhau, hai bên đều cảm thấy một tia thỏa mãn trong mắt đối phương.

Chủ thượng, không cổ hủ.

Sau khi xác định số mệnh đám dân phu, mấy người nói tới chuyện khác.

- Hôm trước lúc áp tải lương thảo, ta nghe hai tên binh sĩ nói, nói đầu của Man tộc có thể đổi tiền thưởng, cũng có thể đổi quân công.

Tiết Tam vỗ vỗ miệng, nghĩ tầm: Đến cùng vẫn là chủ thượng tạo ra chúng ta, tuy thằng bình thường có chút khó tránh bối rối cùng chưa thích ứng, nhưng tâm của hắn, thực đúng là đen.

- Ô ô ô!

Hai tên kỵ binh Man tộc truy sát một tên lính chạy tới, tên đi trước thúc ngựa lao lên, đạp tên binh sĩ kia ngã lăn, đồng thời, nhìn thấy ba người Trịnh Phàm đứng trước xe gỗ.

- Ô ô ô!

Bọn hắn hưng phấn gầm thét, tiếp đó thúc ngựa lao tới.

Lương Trình yên lặng đứng lên, Tiết Tam lại nhắm chặt hai mắt, vành tai khẽ nhúc nhích.


Trịnh Phàm không kìm được mà nuốt một ngụm nước bọt, trước chỉ xem phim đọc truyện là được thấy kỵ binh.

Giờ tuy chỉ có hai con chiến mã vọt tới, nhưng khiến người ta cảm giác như một chiếc xe việt dã đang đạp hết ga lao tới.

Tiếng vó ngựa xen lẫn tiếng hít thở, từ từ trì hoàn… trì hoãn… lại trì hoãn…

Thời gian, cứ như bị kéo dãn, chậm lại.

Có điều, Trịnh Phàm cũng không chạy hay né, chỉ xiết chặt đao trong tay.

Khoảng cách, bị rút ngắn lại.

Tiết Tam động trước, thân thể nhanh chóng vọt tới, sau đó dùng một phương thức không không thể tưởng tượng được mà nhảy vọt lên.

Tên kỵ binh Man tộc vung đao, thế nhưng lại chém hụt, Tiết Tam đã áp sát bên người hắn, hơn nữa còn tiếp tục vọt lên.

Chủy thủ trong tay cầm ngược, đề cổ tay, kéo nghiêng!

“Ầm”

Chủy thủ đâm qua cằm tên kỵ binh, chớp mắt xuyên thẳng vào trong.

Ánh mắt tên Man kỵ đỏ ngầu, lập tức mất ý thức.

Mà Lương Trình, lại chờ tên kỵ binh vọt tới mới động.

Rất có thể, tên Man kỵ kia nghĩ, người đàn ông trước mắt, sẽ trở thành thịt nát dưới vó ngựa của hắn, nhưng, người đàn ông đối diện này, lại đột nhiên vung quyền, đấm lên đầu chiến mã.

“Ầm!”

Chân trước chiến mã trực tiếp quỵ xuống, quán tính khủng bố quăng tên Man kỵ phía trên về trước.

Lương Trình trực tiếp nắm lấy giáp da của đối phương, đặt trên ván xe, đồng thời nghiêng đầu nhìn Trịnh Phàm:

- Chủ thượng!

- A a a a a a!!!!

Gần như bản năng, Trịnh Phàm giơ đao lên, chém xuống!

“Phốc!”







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.