Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 35: Duyên, Tuyệt Không Thể Tả.





Nếu đổi lại là lúc trước, nếu đủ thời gian suy nghĩ cùng phân tích, có thể Trịnh Phàm sẽ chọn không quản già trẻ phụ nữ trẻ em, một đao chém xuống, không chút lưu tình!

Nhân từ với kẻ địch, là tàn nhẫn với bản thân cùng đồng đội!

Tuy có chút vi phạm đạo đức, nhưng không đáng kể!

Nhưng hiện thực lại không vì nhu cầu của ngươi mà chậm lại, dưới tiền đề không chuẩn bị và quyết tâm, nhìn thấy một tiểu nữ hài bị ném về phía bản thân, một giây sau có thể bị chém ngang trên đao của mình.

Trịnh Phàm lập tức lật cổ tay, mặt đao vỗ lên người tiểu nữ hài.

Chung quy, trong nháy mắt này, hắn vẫn chọn nhân từ.

Lý tính tuy mạnh, nhưng cảm tính lại càng nhanh hơn.

Nữ nhân kia nắm chắc thời khắc này, thừa dịp Trịnh Phàm chếch đao, lập tức tiến sát Trịnh Phàm.

Tay trái của nàng còn ôm tiểu nam hài kia, nhưng tay phải trực tiếp thuận thế nắm lấy thân đao của Trịnh Phàm, cánh tay khẽ xoay, lưỡi đao liền cắt về sau, gần như quẹt tới cổ Trịnh Phàm.

Trực tiếp dùng đao của ngươi, mời ngươi tự sát!

Trong lúc sống còn, Trịnh Phàm không kịp hối hận vì hành vi của bản thân, hắn chỉ kịp gắt gao nắm chặt chuôi đao.

- Vù!


Lưỡi đao dừng lại trước cổ Trịnh Phàm.

Nữ nhân có chút bất ngờ, bởi nàng hoàn toàn không lưu thủ, là mà sức nắm của đối phương có chút ngoài dự đoán của nàng.

Tên vô dụng trước mắt này, hẳn không phải vô dụng, mà là một tên… có sức mạnh vô dụng.

Hai đầu Hoạt thi phía sau đã đổi hưởng vọt tới, người lùng kia cũng đã biến mất, nữ nhân hiểu rất rõ, tuyệt không thể tiếp tục trì hoãn.

Bàn tay khẽ ép, phát lực.

Đao trong tay Trịnh Phàm chém “Leng keng” lên đất.

Nữ nhân không chút dừng lại, ngay cả tiểu nữ hài đang trên đất cũng bỏ qua, ôm tiểu nam hài kia nhảy đi.

Trong chớp mắt nữ nhân rồi đi, Tiết Tam đã lần nữa xuất hiện sau lưng nàng.

Nữ nhân thầm thất kinh, lại không nghĩ được nhiều.

“Phốc!”

Chủy thủ của Tiết Tam đâm vào lưng đối phương.

Nhưng thân hình nữ nhân không chút ảnh hưởng, tiếp tục lao về phía trước.

Một đòn không thể giết, Tiết Tam chuẩn bị đuổi theo, đúng lúc này, Lương Trình quát khẽ:

- Đừng đuổi!

Tiết Tam từng lại, nhìn nữ nhân kia ôm một đứa nhỏ rời đi.

- Gào!

- Gào!

Hai đầu Hoạt thi dừng lại bất động, đồng thời, da dẻ chúng bắt đầu nhanh chóng mục nát, từng bãi nước mủ nhỏ xuống, tựa như miếng sáp nến bị đun nóng, nhanh chóng tan rã.

Lương Trình lại “Phù phù” một tiếng, hai gối quỳ trên đất, hiển nhiên điều khiển hai đầu Hoạt thi kia cũng khiến hắn tiêu hao không nhỏ.

Sở dĩ hắn gọi Tiết Tam lại, cũng bởi hắn đã mất năng lực tác chiến, thậm chí đã biến thành một phiền toái, nếu Tiết Tam đuổi theo, an nguy của chủ thượng sẽ không được đảm bảo.

Trịnh Phàm một tay chống chuôi đao, một tay ôm lấy eo, chậm rãi ngồi xuống, miệng không ngừng hút khí lạnh.

Tiết Tam tới bên cạnh tiểu nữ hài, không hiểu vì sao, có thể là do nữ nhân kia dùng thuốc, nên giờ tiểu nữ hài vẫn đang mê man.

Tiếp đó, Tiết Tam lại vòng tới chỗ Trịnh Phàm, thân thiết hỏi:

- Chủ thượng, ngài không sao chứ?

Trịnh Phàm lắc đầu, lập tức hỏi:


- Trên chủy thủ của ngươi, có bôi độc chứ?

Tiết Tam há miệng “O” một cái.

Chủ thượng xấu như thế, hắn thích.

Có điều, hắn lại tiếc nuối lắc đầu, lúc trước có bôi, nhưng sau khi chiếm đấu với Man tộc, độc dược đã bị dùng gần hết, chỗ độc còn lại, có thể giết người thường, nhưng với nữ nhân kia, đoán chừng chưa đủ.

Nói xong, Tiết Tam đem cây chủy thủ còn lại đưa tới trước mặt Trịnh Phàm, phần đuôi chủy thủ có một rãnh nhỏ, khẽ ấn xuống, mở ra một lỗ hổng, bên trong chứa độc dược, lúc ám sát, ấn cơ quan nhỏ này, độc dược sẽ truyền vào cơ thể đối phương như độc rắn.

Còn nếu đơn thuần bôi độc lên đao, thực sự quá lãng phí, hiệu quả cũng không cao, nếu thực làm thế, chẳng bằng bôi nước tiểu lên, có khi còn tác dụng hơn.

Đừng cười, trên chiến trường, chuyện bôi chất bẩn lên mũi tên nhằm gây nhiễm trùng cho đối phương là chuyện hết sức bình thường.

Dù sao cũng không có kháng sinh hay gì đó tương tự, một khi bị nhiễm trùng, cơ hội sống sót chỉ có thể xem ý trời.

- Quên đi, chạy thì chạy.

Trịnh Phàm quay đầu nhìn Lương Trình:

- Chờ bão cát ngừng, chúng ta lập tức lên đường trở về.

Thế giới bên ngoài, quá nguy hiểm.

A, eo đau quá.



Bão cát đã qua giai đoạn mãnh liệt nhất, nhưng dù là phần sau, cũng vô cùng khủng bố.

Nữ nhân kia mang theo một tiểu nam hài, lại không có ngựa, chỉ có thể xông vào trong bão cát đầy trời, chủy thủ sau lưng còn chưa kịp rút, bắp thịt đã ép chặt miệng vết thương, đi một đoạn, nàng phát hiện tầm mắt trở nên mơ hồ.

Nàng biết, trên chủy thủ có độc, nhưng vì tránh truy binh đuổi theo, chỉ có thể dùng sức áp chế kịch độc, cũng may, độc tính không quá mãnh liệt.

Bất kể thế nào, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ của Vương đình!

Đại khái chừng nửa canh giờ sau, nữ nhân chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm cùng trực giác phân biệt phương hướng, nhưng cụ thể thế nào, nàng cũng không rõ.

Có điều, phía trước đột nhiên có tiếng vó ngựa.

Nữ nhân thầm cả kinh, nhưng nghe hướng tiếng ngựa truyền tới, lại trở nên khẽ an tâm.

Hiển nhiên, hai tên kỵ sĩ kia cũng phát hiện tình huống bên này, rất nhanh đã chạy tới trong tầm mắt.

Nữ nhân dùng sức trợn to hai mắt, hai tên kỵ sĩ xuất hiện trước mắt đều không mặc giáp trụ, chỉ có một tấm áo choàng bình thường, đây chính là người mà nàng an bài để tiếp ứng.

Bọn họ ngụy tranh thành đội buôn, quanh năm sinh sống giữa Hổ Đầu thành và Vương đình.

- Ta là A Y Man sư, Thủ lĩnh của các ngươi đâu?


Nữ nhân tự giới thiệu.

- Tham kiếm Man sư đại nhân!

Một tên xuống ngựa cúi chào, người còn lại vóc người khôi ngô cũng xuống ngựa theo, bộ dạng ngây ngốc ôm quyền, không biết phải làm sao, lúc muốn quỳ theo, đã thấy đồng bạn đứng lên, lúng túng đứng một cái thế trung bình tấn.

- Khởi bẩm đại nhân, Thủ lĩnh cách đây hơn mười dặm, vì đại nhân không hội họp theo ước định ban đầu, lại thêm có bão cát, nên đầu lĩnh nói chúng ta tới khu vực phụ cận tìm đại nhân.

- Thủ lĩnh của các ngươi có tâm.

Nữ nhân đưa tiểu nam hài ôm trong ngực cho một tên hộ vệ:

- Nói đầu lĩnh các ngươi triệu tập thủ hạ, phía tây bắc có sát thủ Lý gia, người cũng không nhiều, các ngươi giải quyết đi.

- Rõ.

Lúc này, nữ nhân phát hiện tên to con kia đứng trước mặt, trắng trợn nhìn thân thể của nàng.

Bạch bào đã bị ném đi, giờ nàng chỉ mặc đồ bó sát, lại bị bão cát tàn phá, giờ lộ ra rất nhiều da thịt.

Tên to con này, thực sự bị ngốc sao, lại dám trực tiếp nhìn thân thể nàng như vậy?

Thân là Man sư tôn quý, lại bị một tên to con đê tiện nhìn thân thể, trong lúc nhất thời, nàng cũng không biết nên giận hay nên cười.

Nhưng thấy tên to còn này vẫn tiếp tục nhìn.

Nữ nhân ngẩng đầu nhìn lên, nhìn lại đối phương, ánh mắt hơi lạnh:

- Có đẹp không?

Tên to con vẫn cứ nhìn chằm chằm vào thanh chủy thủ cắm trên lưng nữ nhân, nghe vậy liền gật:

- Đẹp.

Sau đó, giơ rìu trong tay…







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.