Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 53: Nửa Bước Cửu Phẩm!





- Bắc tiên sinh, ngài là Ma pháp sư sao?

Đinh Hào cảm thấy khiếp sợ.

- Đinh tiên sinh, ngài có thể hiểu như vậy, có điều, mấy người chúng ta đều có chút đặc thù, giờ có thể ngài có chút không quen, nhưng ngài yên tâm, ít lâu nữa ngài sẽ mất cảm giác.

- Ồ… được, được rồi.

- Đinh tiên sinh, giờ chúng ta có thể bắt đầu chưa, mời ngài nói lại pháp môn vận khí một lần, chúng ta sẽ đánh dấu.

- Được, ta chỉ nói về thứ ta hiểu.

- Vậy thì tốt.

Dù sao, có thể đổi người khác, chờ ngươi dạy xong những gì ngươi hiểu, chờ chủ thượng nhập phẩm, mọi người có thể tăng thực lực, có thể đi bắt một con dê khác về a.

- Bước đầu của một võ giả là luyện khí, lúc nhỏ luyện cơ sở.

Tứ Nương nghe thấy, có chút mất hứng:

- Như vậy, chẳng phải chủ thượng không thể tu luyện?

Không nói Trịnh Phàm đã lớn, mà nói phải luyện từ bé, tới giờ cần bao nhiêu năm?

- Không không không, ta không có ý này, bởi khi còn bé, kỳ thực là tạo cơ sở, chứ không gánh được tu luyện quá nặng. Dù sao khi còn nhỏ, xương cốt còn chưa hoàn toàn phát dục, có thể luyện cơ sở một chút, nhưng nếu lúc ấy đã mạnh mẽ tu luyện, trừ bỏ các đại môn phiệt có được tài nguyên bồi dưỡng thân thể, đối với phần lớn võ giả mà nói, hoàn toàn chẳng khác nào mổ gà lấy trứng.


- Yên lặng nghe lão sư nói, không có việc thì đứng nói chen vào.

Người mù Bắc cảnh cáo Tứ Nương.

- Đã rõ.

Tứ Nương qua loa cúi đầu.

- Căn bản của một người là khí huyết, cửu phậm võ giả, chính là luyện được khí huyết. Mỗi nhà đều có pháp môn luyện võ riêng, phương thức vận khí cũng có nhiều khác biệt, thứ ta biết, là một môn trong đó. Đầu tiên là khí tụ không cốc.

- Không cốc, là ở đây? Hay ở đây?

Lý giải về huyệt vị của Đinh Hào có chút khác với người mù Bắc, cho nên người mù Bắc chỉ có thể dùng ngân tệ để đi thử vị trí.

- Chỉ lên một chút, đúng, chính là chỗ đó.

- Há, ở đây.

Không cốc, chính là vị trí trên rốn một chút.

Niệm lực của người mù điều khiển ngân tệ điểm lên.

- Tứ Nương, động thủ.

- Được.

Tứ mương cầm một sợi kim, trực tiếp đâm vào cơ thể A Minh.

Đinh Hào: “…”

- Có cảm giác gì không?

Người mù Bắc hỏi A Minh.

- Ngươi muốn có cảm giác gì?

A Minh hỏi ngược lại.

- Có cảm giác nóng?

- Máu ta lạnh.

- Há, xin lỗi, ta quên mất.

Lập tức, người mù Bắc lại nhìn về phía Đinh Hào:

- Tiên sinh, tiếp theo thế nào?

- Cái này… bắc tiên sinh, chúng ta có thể vẽ, không cần như vậy…


Cầm một cây ngân châm lớn như vậy, trực tiếp đâm vào, tựa như đem da thịt thành vải thêu hoa vậy.

Dù là Đinh Hào đã trải qua nhiều sóng gió, cũng cảm thấy mí mắt giựt giựt.

Tựa như, một vị thiết huyết quân nhân cũng sẽ sợ đau răng vậy.

Thế nhưng, tên nam tử nằm trên ván giường này, lại cứ như không có chuyện gì, để mặc người dằn vặt.

- Không sao, vẽ không đủ cụ thể, dùng mô hình sẽ dễ nhìn hơn. Ngài cứ tiếp tục.

- A, được, tụ khí không cốc, khí phân năm đường, phân biệt tới tứ chi cùng đầu, nhập tả u, hữu u, tả trầm, hữu trầm, cùng thần đài.

- Ở đây sao? Sau đó là đây, đây?

- Đúng, là năm vị trí này.

- Hừm, Tứ Nương, tiếp tục.

- Được.

Trên người A Minh lại thêm năm vết châm.

Lúc Tứ Nương đâm tới mi tâm A Minh, A Minh nhìn Tứ Nương, nhắc nhở:

- Đầu mà hỏng, ta sẽ chết.

Những chỗ khác có thể tùy tiện đâm, nhưng não lại khá yếu đuối.

- Được rồi, ta biết khống chế.

Tứ Nương cảm thấy có chút không vừa ý với việc A Minh nghi ngờ khả năng của bản thân.

Thêu trên người người sống, Đinh Hào đã hơi choáng, nhưng chờ thêu xong, không chờ người mù Bắc hỏi tiếp, hắn đã chủ động:

- Sau đó là khí huyển chảy về, trở vào tâm phế.

Người mù Bắc nghe vậy, vừa ra hiệu cho Tứ Nương tiếp tục thêu đường vậy chuyển:

- Đây là thu tất cả khí huyết trong cơ thể, sau đó kích thích công năng của tim phổi? Khí sau khi kích thích xong, sẽ thuận thế thu lại không cốc, sau đó lần nữa phân ra, cứ vậy tuần hoàn?

Đinh Hào phân tích lời người mù nói, gật đầu:

- Đúng thế.

Người mù Bắc đưa tay đẩy cái kính vô hình trên mặt, tiếp tục nói:

- Chuyện này tương đương với việc đem sức mạnh cơ thể tập trung, dùng tâm phế làm máy gia tộc, sau đó vòng trở lại, có thể giúp cơ năng cơ thể tăng gấp mấy lần. Là vậy sao, Đinh tiên sinh?

- Ác, tuy ta không hiểu máy gia tốc trong lời Bắc tiên sinh là gì, nhưng cảm thấy ngài nói đúng.


- Hừm, vậy thì có thể hiểu, đám võ giả có thể phát ra ánh sáng, là một loại biểu hiện của khí huyết gia tốc, nhưng ánh sáng này đại biểu cho điều gì? Là thuộc tính sức mạnh sao?

- Mỗi người mỗi khác, nhưng nhan sát là căn cứ ngũ hành cùng các đặc tính để phân chia.

- Hừm, nói như vậy, những người mà chỉ có thể phát sáng một cái liền biến mất, là có nghĩa, bọn hắn chỉ có thể gia tốc trong thời gian ngắn, không kéo dài được? Mà trong chiến đấu, nếu có thể duy trì gia tốc, lại có thể đặt nó trong một trạng thái cân bằng, chỉ cần khí huyết trong cơ thể không cạn, có thể tiếp tục duy trì mãi.

- Đúng, nói như vậy, có thể phát sáng, chứng tỏ đã tìm thấy ngưỡng cửa Võ phu, tới mấy gia tộc nhỏ là có thể thành cung phụng, ở trong quân, cũng có thể làm một tiểu đầu mục, còn võ giả Cửu phẩm chân chính, tựa như văn nhân trúng cử vậy, xem như đăng đường nhập thất, có thể tính là nhân vật có tiếng ở địa phương. Năm đó ta gia quân, tự tập võ trong quân, năm năm đạt tới nửa bước Cửu phẩm, lại thêm mười năm đạt tới Cửu phẩm chân chính, tạm có thể nói là tiến bộ thần tốc trong hàng quân.

Phàm là người, khi nói tới quá khứ huy hoàng của bản thân sẽ đều trở nên đặc biệt có tinh thần.

Người mù Bắc không có ý phối hợp với Đinh Hào, đưa tay vỗ vỗ vai A Minh:

- Ngươi thử xem, vận khí theo đường đã thêu trên cơ thể ngươi đó.

A Minh khẽ cau mày:

- Khí huyết là cái gì?

Người mù Bắc thản nhiên:

- Gặp phải khái niệm nạ, có thể cứ hiểu trên mặt chữ của nó là được, hẳn sẽ không sai. Ngươi không biết khí là gì, nhưng ngươi có thể khống chế máu a, khống chế máu của ngươi di chuyển, máu đi nhanh, có thể sẽ tạo ra gió, cũng chính là khí.

- Ngươi nói có lý.

- Không thể tùy tiện thử nghiệm, phân ra từng chút một, trước bắt đầu tập hợp, chậm rãi lại phân ra, luyện võ cần từ từ. Trước phải rèn thân thể, có thân thể cường tráng lại vận khí, mới có thể để nguy hiểm hạ xuống thấp nhất, không thể một hơi ăn sạch… ách… sao có thể có chuyện đó!

Đinh Hào ngưng bặt, bởi hắn nhìn thấy, trên người A Minh, phát ra ánh sáng màu đỏ!

- Này… này… này…

Đinh Hào há hốc miệng, hắn là người trong quân, gặp vô số chuyện, nhưng chuyện trước mắt, thực sự lật đổ hiểu biết của hắn.

Chỉ nằm trên giường chờ người thêu hoa, sau đó…

- Thế này là nửa bước Cửu phẩm?

A Minh mỉm cười nhìn Đinh Hào đang khiếp sợ, giơ tay lắc lắc, tựa như rất bình thường:

- Rất đơn giản a.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.