Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 71: Hiếu Nhất Ba





- Ý của tiểu thư, bước thứ nhất, để chúng ta nắm giữ tình huống nội bộ Hổ Đầu thành, bước thứ hai, nắm giữ Mai gia ổ, một khi tình huống xấu nhất phát sinh, quân ta có thể đến dưới Đồ Mãn thành đầu tiên, lại đồng thời đoạt được các thành nhỏ gần Đồ Mãn thành, hình thành hệ thống phòng ngự, từ đó đối mặt Yến hoàng...

- Dừng lại!!!

Chiêu Thảo sứ đại nhân nhỏ giọng nói.

Lời này lanh lảnh giống như giọng của thái giám.

Trịnh Phàm lập tức ngậm miệng.

Chiêu Thảo sứ đại nhân bắt đầu hít sâu, giơ tay lên, nói:

- Ngươi, hồ đồ!

Trịnh Phàm không nói lời nào.

- Những việc này, ngươi làm sao có thể tùy tùy tiện tiện nói với ta? Ngươi có biết hay không, nếu như ta lừa ngươi, nếu như ta giả ý diễn kịch trước mặt ngươi, nếu như ta nghĩ đưa đầu danh trạng cho hoàng đế! Chỉ bằng vào những câu nói lúc trước của ngươi, một khi thật truyền ra ngoài, truyền tới triều đình Yến Quốc, ngươi biết còn ở đại nhân kinh thành và Trấn Bắc quân sẽ đối mặt với tình cảnh vạn kiếp bất phục hay không!!!


Chiêu Thảo sứ đại nhân rất kích động, nhưng hắn lại không thể lớn tiếng, kìm nén một hơi nói xong, gương mặt mập mạp của hắn đỏ lên như thịt lợn kho tàu, cũng bắt đầu bốc khói trắng.

- Ngươi, lần sau không cho phép đường đột như vậy, tuyệt đối không thể dễ dàng tin người như thế!

Chiêu Thảo sứ đại nhân vừa chỉ vào Trịnh Phàm vừa cảnh cáo.

Kỳ thực, nhìn như hắn đang răn dạy Trịnh Phàm, nhưng hắn lại có cảm giác được đồng chí tin tưởng và báo cho cơ mật, cho nên Chiêu Thảo sứ đại nhân rất có lợi, thậm chí, cảm thấy vô cùng ấm áp.

Thậm chí, khi nhìn Trịnh Phàm, tuy rằng có chút ngu như bò, nhưng càng nhìn càng hợp mắt.

Chuyện này cũng có cách giải quyết, hắn căn bản không nghĩ tới, Trịnh Phàm đang diễn kịch với hắn.

Tâm tình quá mức kích động, Chiêu Thảo sứ bắt đầu đứng tại chỗ, đầu heo như thịt kho bắt đầu biến thành đầu heo hấp, sau một hồi phập phồng lên xuống, hắn bắt đầu nói:

- Chuyện Mai gia ổ, ta sẽ phụ trách đè xuống, sẽ nói Mai gia ổ tư thông Man bộ, cho nên ta thông báo Trấn Bắc quân các ngươi ra tay tiêu diệt nghịch tặc.

Trịnh Phàm gật đầu.

- Nếu ngày sau có việc, đều có thể trực tiếp đến tìm ta.

Trịnh Phàm gật đầu lần thứ hai.

- Ngươi hiện tại đã bày ra quan hệ với Trấn Bắc quân, lúc trước, mọi người chỉ đang suy đoán mà thôi, hiện tại, ta nghĩ lại phân phối lương thảo và quân giới cùng mhân mã cho ngươi sẽ hấp dẫn người ta chú ý.

Nhưng mà,

- Không đáng kể, nếu thật đến thời khắc đó, cục diện đã đến mức dữ dội, nếu tiểu thư truyền tin với ngươi muốn Hổ Đầu thành này, ngươi có thể trực tiếp báo cho ta, ta, Hứa Văn Tổ, sẽ tự mình mở cửa thành ra dâng Hổ Đầu thành cho tiểu thư!

Trịnh Phàm tiếp tục gật đầu.

Trong lòng lại nghĩ: Trấn Bắc Hầu phủ lúc này bị Yến Quốc hoàng đế nhắm vào cũng không oan, đáng đời.

- Được rồi, ngươi không thể ở chỗ của ta quá lâu, giữa ngươi và ta, ngầm hiểu ý là được, trừ phi thật sự có chuyện, bằng không, ngày thường không nên liên hệ quá nhiều.

- Mặt khác, lần này ngươi nên ở trong nhà tĩnh tâm đi, chuyện lúc trước quá hấp dẫn người khác chú ý, trước khi muốn làm việc gì, không nên để cho mình đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió.


- Mạt tướng rõ ràng.

- Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi.

- Mạt tướng xin cáo lui.

Bên ngoài thính đường của Chiêu Thảo sứ, Trịnh Phàm mặc một thân giáp trụ khí phách hiên ngang bước ra ngoài, thậm chí khi đi còn mang theo bá khí thẳng tiến không lùi!

Mà sau người, Chiêu Thảo sứ đại nhân thân thể mập mạp một tay che ngực nâng trường kiếm đuổi theo, nhìn bóng lưng Trịnh Phàm liền quát lớn:

- Làm càn, làm càn, quá làm càn, quá không ra gì, lý nào lại như vậy! Trấn Bắc quân dám kiêu căng như thế! Bản quan muốn tấu lên triều đình, vạch tội Trấn Bắc Hầu phủ các ngươi! Trấn Bắc quân, Trấn Bắc Hầu phủ, bản quan không đội trời chung cùng các ngươi!!!

Trịnh Phàm lại đi một đường tới phủ nha, được người gác cổng dắt ngựa ra ngoài.

Sau khi xoay người lên ngựa, nghiêng người quay đầu lại bốn mươi lăm độ, nhìn bảng hiệu phủ nha.

- Phi!

Hắn phun ra một cục nước bọt.

Sau đó, vung roi quất ngựa chạy đi, con ngựa lao nhanh trên đường phố, hoàn toàn không coi ai ra gì, hắn chạy một mạch về tới cửa nhà mình,

Trịnh Phàm xuống ngựa, cũng ném con ngựa cho người gác cổng,

Hắn nhanh chóng đi vào hậu viện, sau khi tiến vào gian phòng, Trịnh Phàm bắt đầu bỏ đi giáp trụ và quần áo, toàn thân hắn đã đẫm mồ hôi như mưa, hiện tại, hắn cảm thấy rất khó chịu.

Chờ Tứ Nương nghe tin chạy tới, Trịnh Phàm đã đi vào trong ao, ao nước vẫn là của ngày hôm qua, đã nguội, lúc này mới thích hợp tắm nước lạnh.

Tảng đá kia cũng bị Trịnh Phàm bỏ vào trong ao, cùng ngâm nước lạnh với hắn.

- Mai gia ổ ở vị trí nào?

Trịnh Phàm nhìn thấy Tứ Nương đi vào liền trực tiếp mở miệng hỏi.

- Hồi bẩm chủ thượng, ở giữa Đồ Mãn thành và Hổ Đầu thành chúng ta.


- Người mù, khẳng định là người mù chết tiệt kia!

- Hắt xì!

- Hắt xì!

- Hắt xì!

Hắt xì ba lần liên tục, người mù Bắc sắp chảy nước mắt ra ngoài.

Tiết Tam trêu nói:

- Ô a, là tiểu nương tử nhà ai đang nhớ thương ngươi sao?

Tiếu Nhất Ba cưỡi ngựa song song bên cạnh nói tiếp:

- Đương nhiên là nương tử tiểu nhân đang nhớ Bắc tiên sinh.

Mẹ nó...

Tiết Tam thật sự khâm phục tâm tình của Hiếu Nhất Ba.

Người mù Bắc không thèm để ý hai người bên cạnh, hắn móc khăn mù xoa trong áo lau mũi, ngẩng đầu lên, làm bộ như mình có thể nhìn thấy tường thành cao to trước mặt, trên tường thành còn mang theo một bảng hiệu uy nghiêm:

Đồ Mãn thành.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.